Old school Easter eggs.
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 137 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 147

↓↓
Năm tháng yên bình tốt đẹp (2)



Hôm sau, ánh mặt trời trên cao rực rỡ, kèm theo nhiệt độ sáng sớm cũng là mười tám độ, Tô Khả lại càng cảm thấy hơi thở đầu mùa hạ càng ngày càng gần. —_— Cô hoàn toàn quên mất hôm qua chính cô mặc một bộ đồ mùa đông ăn mặc, nếu bị người ta biết được, đoán chừng sẽ ôm bụng cười lăn lộn thôi.

Sau cơn mưa thì không khí luôn vô cùng mát mẻ, mang theo mùi bùn đất cùng mùi hoa cỏ thoang thoảng, quanh quẩn chóp mũi, hít vào vài hơi, mát lạnh thấm vào lá lách, sảng khoái tinh thần.

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Lúc tám giờ sáng Tô Khả liền vô cùng bị kích động vì Doãn Lạc Hàm dùng di động đánh thức, thở dài, chấp nhận rời giường, bị thúc giục đi.

Đợi đến khi Tô Khả rửa mặt xong đi ra khỏi cửa chính liền nhìn thấy Doãn Lạc Hàm bảnh bao đeo mắt kính, đang ngồi trên một chiếc Porsche mới tinh ra đường phất tay với cô một cái, "Khả Khả, nhanh đi nhanh đi."

Xe màu lửa đỏ rực, lúc này mui xe mở ra, dưới sự chiếu rọi của ánh mặt trời ca bô xe tản ra ánh sáng vừa chói mắt lại mê người. (ca bô xe là cái mui phía trước)

Tô Khả dùng tay cản ánh sáng, sờ sờ cằm, "Xe này là mới mua sao?"

Doãn Lạc Hàm hưng phấn gật đầu, "Ờ, tới tay ngày hôm qua, hôm nay là lần đầu tiên chị lái ra cửa!"

Tô Khả biết Doãn Lạc Hàm có vài chiếc xe , hơn nữa trong đó cũng có một chiếc Ferrari màu lửa đỏ rực, mà chiếc xe Porsche cũng là màu lửa đỏ rực, Tô Khả không khỏi nói: "Chậc chậc, chị Hàm, sao chị lại mua xe bảnh bao như vậy chứ."

"Hì hì, phần thưởng của bố chồng chị đấy." Doãn Lạc Hàm không khỏi hả hê, sau đó, cô lại vô cùng buồn bực nói, "Bố chồng chị nói rồi, sinh một cháu gái cho một chiếc Lamborghini, sinh một cháu trai chỉ có thể cho một chiếc Porsche, trời ạ, chị lại cứ sinh một thằng nhóc, chị thiệt thòi lớn rồi. Hận không thể nhét con vào sinh một lần nữa."

Tô Khả: ". . . . . ."

Như vậy cũng có thể có xe, khóc có được hay không!

Doãn Lạc Hàm vẫy vẫy tay, "Thôi, dù sao ông xã chị nói rồi, quay lại sẽ mua cho chị xe Lamborghini."

"Anh Đông chỉ là bác sĩ thôi, chị không biết xấu hổ bóc lột anh ấy vậy sao?"

Doãn Lạc Hàm kiêu ngạo nâng cằm lên, "Anh ấy cũng không phải chỉ là bác sĩ đơn giản như vậy đâu, hơn nữa, từ nhỏ chuyện anh ấy thích nhất làm chính là trữ tiền, sau đó tiền sinh tiền, ôi, qua nhiều năm như thế cũng không biết có bao nhiêu vốn rồi. Chị không xài nó thì rất xin lỗi danh hiệu Trịnh phu nhân của chị rồi."

Tô Khả: ". . . . . ."

Lái chiếc xe vô cùng bảnh bao, hai người đẹp lại ngồi trên xe, dù thành phố B là nơi tập trung các loại xe sang trọng thì cũng hấp dẫn vô số tầm mắt.

Tô Khả chép miệng, "Phát hiện chị và chị Phỉ Phỉ giống nhau, cũng thích xe màu đỏ."

"Đương nhiên rồi, màu đỏ, màu sắc nhiệt tình bao nhiêu chứ, người đẹp ngồi là nhất rồi, rõ ràng màu sắc này với chị mê người có được hay không." Nói xong, Doãn Lạc Hàm sờ sờ gò má của mình, vô cùng tự kỷ nói.

Tô Khả: "Chị còn có thể tự kỷ nữa đấy à?"

Doãn Lạc Hàm nói: "Khả Khả, chị nói lời thật mà." Nói xong còn chớp chớp mắt to, "Em biết không, trong lúc mang thai, nhìn khuôn mặt mập mạp và dáng người phát tướng của chị, chị không dám đi trước mặt người khác bao nhiêu."

Tô Khả: “Mà em thấy đoạn thời gian đó chị đi trên đường đều vô cùng vui sướng mà." Bởi vì đoạn thời gian đó Doãn Lạc Hàm đều khoe khoang bảo bối của cô là "con gái" có được hay không!

Kết quả là sắc mặt người đẹp Doãn Lạc Hàm tối đen.

Đến Cao ốc thương mại thì chỉ thấy Thẩm Phỉ Phỉ đã đứng ở bên đó chờ hai người các cô rồi. Vừa thấy Tô Khả cùng Doãn Lạc Hàm xuất hiện, Thẩm Phỉ Phỉ liền giống như con bướm bay tới, "Hai người ấy, thật sự là quá chậm, quá chậm mà, quàn áo đều sắp bị người ta mua sạch rồi có được chưa!"

Tô Khả nhịn không ngừng châm chọc: "Có cần khoa trương như vậy hay không, chị Phỉ Phỉ."

Thẩm Phỉ Phỉ vô cùng nghiêm túc nói: "Tại sao có thể là khoa trương, Khả Khả. Em phải biết là mỗi một giây, nơi to lớn này cũng bán ra một bộ quần áo, mà chị đợi mọi người ba mươi hai phút rồi, cũng chính là hơn một ngàn chín trăm giây đấy, cũng chính là hơn một ngàn chín trăm bộ quần áo bị người. . . . . ."

Tô Khả mồ hội tạch tạch , nghĩ đến lúc Thẩm Phỉ Phỉ cùng cô mua quần áo, một cửa tiệm mà có thể mua hơn vài chục bộ quần áo liền vội vàng ngăn cản Thẩm Phỉ Phỉ phát tán tư duy lô-gích, "Chị Phỉ Phỉ, tiếp tục nói nữa thì chính là mấy phút, mấy phút là. . . . . ."

"Đúng vậy, nhanh đi, GO!"

Doãn Lạc Hàm bên cạnh đã mở đầu đi ở phía trước, "khí thế hừng hực" mà đi vào thang máy, đánh tới cửa hàng thời trang rồi.

Tô Khả là một phụ nữ có thai, bày tỏ áp lực khổng lồ, bởi vì cửa hàng thời trang có rất nhiều quần áo đẹp, tiếc rằng cô lại mặc không được. Lại nhìn hai người đẹp kia, vô cùng mạnh mẽ đổ máu, quần áo năm con số, chỉ cần vừa với người, đẹp thì mắt cũng không chớp một cái, ra hóa đơn, một cái thì cũng thôi đi, lại cứ quét hết cửa hàng một lần. . . . . .

Đối mặt hai cô chị khá hoang phí này, Tô Khả tự cảm giác cô là hoàn hảo. Cô quả thật là vợ hiền mẹ tốt có được không, nhớ ngày đó, cô thực là mang giày ba mươi tám giầy a có hay không!

Một cửa hàng, Tô Khả vô cùng cẩn thận ngồi ở đó, mà hai người Thẩm Phỉ Phỉ cùng Doãn Lạc Hàm hoàn toàn không có cảm giác mệt mỏi, liếc mắt nhìn nhau, tương đối ăn ý nói một câu, "Đi, tiệm tiếp theo."

Bước chân đều đặn đi ra khỏi cửa hàng, mà Tô Khả là phụ nữ có bụng to đùng, đáng thương bị bỏ quên tại chỗ. Nhân viên hướng dẫn mua đứng bên kia, trên mặt hoàn toàn không có lộ ra vui mừng vì có vụ buôn bán lớn mà ngây ngốc mà nói với nhân viên hướng dẫn mua khác: "Haizz, quần áo đều sắp bị bán sạch rồi, làm sao đây? Hôm nay buôn bán thế nào đây?"

Tô Khả ngồi ở đó bên, nước mắt rơi đầy mặt.

Thẩm Phỉ Phỉ vừa đi chưa được mấy bước thì ngừng lại đứng bên ngoài, nhìn thoáng qua Doãn Lạc Hàm đi nhanh hơn cô hai bước, nói: "Không phải là chúng ta quên gì đấy chứ?"

Doãn Lạc Hàm gật đầu lắc đầu, mấy giây sau, hai người cùng lúc nói ra: "Tô Khả!" (ed: hai chị rất tỉnh và xinh gái)

*

Vì vậy, ở cửa hàng xuất hiện một màn thế này:

"Ôi ôi, mấy chị sai rồi, người lớn Tô Khả, em ‘đại nhân đại lượng’ đi nhé."

"Đúng vậy, đúng vậy, người lớn Tô Khả, bọn chị sai rồi, sai rồi, đại nhân muốn làm sao mới có thể tha thứ chúng tiểu nhân đây."

"Đừng đi, đại đại. . . . . ." (ed: định kêu đại nhân đấy)

Tô Khả nhìn vẻ mặt hai người lấy lòng người, kiêu ngạo hừ một tiếng, "Ánh mắt của hai vị đại tiểu thư rốt cuộc cũng nhỏ thật đấy, tôi đây là người bao lớn, lại cũng sẽ bị người ta quên ở trong góc, " Nói xong, bốn mươi lăm độ ưu thương, "Haizz, trời xanh ở phía xa là đại biểu cho tâm tình của tôi vào lúc này. . . . . ."

Doãn Lạc Hàm muốn khóc, "Khả Khả. . . . . ."

Tô Khả chậm rãi quay đầu nhìn Doãn Lạc Hàm, "Chị Hàm. . . . . . Haizz. . . . . . Em mới phát hiện, em thật sự không thu hút như vậy. . . . . . Haizz. . . . . . Cho dù bây giờ em to bự như vậy. . . . . ."

Lại vì thế mà cửa nhà Tô Khả xuất hiện một màn như thế này:

Hai tay Tô Khả thì trống trơn, hai đại mỹ nhân bên cạnh "thở phì phò phì phò" xách theo bao lớn bao nhỏ đi tới phòng Tô Khả, hơn nữa đi tới đi lui mấy chuyến, đổ mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển.

Vẻ mặt Tô Khả thoải mái, khóe môi nhếch lên, mắt cong cong, hướng về hai đại mỹ nhân mệt mỏi nặng nề thở bên cạnh, nhẹ nhàng nói, "Chị Hàm, chị Phỉ Phỉ, hôm nay để cho hai chị tốn kém rồi, cuối cùng còn phải để cho các chị giúp người phụ nữ có thai như em xách đồ, haizz, em thật sự là quá không biết xấu hổ rồi. Haizz, cả ngày nay thật sự là phiền các chị rồi."

Doãn Lạc Hàm khóc, Thẩm Phỉ Phỉ quỳ.

Đúng lúc, Tiểu Bao Tử được Tần Phi rước về, nhìn thấy hai dì, "vù ——" nhanh chóng xẹt qua bên cạnh các cô, dùng đôi mắt nhỏ cảnh giác nhìn Doãn Lạc Hàm và Thẩm Phỉ Phỉ.

"Mẹ, tại sao dì Doãn cùng dì Thẩm lại ở đây?"

Một tay Tô Khả che miệng, "ha ha" cười lên, sau đó vỗ vỗ đầu Tiểu Bao Tử, "Các dì tới đưa quần áo cho con đấy, ha ha! Dì Doãn cùng dì Thẩm của con mua không ít quần áo tặng cho Tô Tô con đấy ~"

Doãn Lạc Hàm nội lưu đầy mặt, dùng ánh mắt lên án: Khả Khả, em quá độc ác.

Cả ngày là cả ngày, Tô Khả ở ngay trước mặt họ đều coi tiền như rác, vậy tạm thời không nói, còn phải cam tâm tình nguyện làm khuân vác có được hay không!

Trong lòng Thẩm Phỉ Phỉ lại lặng lẽ sám hối: Khả Khả, chị thề, sau này sẽ không bao giờ quên chuyện này của em. . . . . .

"Ôi, dì à, cám ơn các dì nhé." Tô Tô nâng nụ cười lên, đối với những dì và chú tặng những món quà thực tế thì bé tương đối lễ phép, về phần những người luôn nói muốn cho kẹo, hừ hừ, bé sẽ không cho sắc mặt tốt.

"Ha ha, không cần khách khí, không cần khách khí." Thẩm Phỉ Phỉ nhìn nụ cười rực rỡ Tiểu Bao Tử, tâm hồn bị Tô Khả tổn thương nặng trong nháy mắt chữa khỏi, nâng lên khuôn mặt tươi cười, khoát tay trả lời.

Doãn Lạc Hàm lại nhìn đồng hồ tay một chút, "Ôi, thời gian cũng không sớm nữa, chị phải trở về xem con trai của chị thôi, vậy cứ như thế nhé, chia tay nhé?"

Tô Khả cười gật gật đầu, "Dạ, sau này lại đi dạo phố thì nhớ tìm thêm em nhé. A ha ha ~"

Tiếng lòng của Thẩm Phỉ Phỉ cùng Doãn Lạc Hàm: Nào còn dám tìm em nữa.

Vẫy tay bái bai, tâm tình Tô Khả vô cùng tốt, sau đó cơ thể nặng nề mà bước đi của cô cũng nhẹ nhàng, giống như là giẫm trên bông .

*

Tô Cẩm Niên về đến nhà, thấy túi phòng khách đầy chất một góc, hơi đoán chừng, đại khái có một hơn năm mươi túi, không khỏi chớp mắt mấy cái nhìn Tô Khả, "Khả Khả, đây là?" Lúc nào thì bà xã anh đổi tính rồi, thoáng cái lại mua nhiều như vậy, hơn nữa giá của mỗi một món đồ trong túi cũng giá trị xa xỉ, muốn Tô Khả là nô lệ của tiền thoáng chốc tiêu tiền như nước, khả năng này. . . . . .

"A ha ha, hôm nay tâm tình chỉ Phỉ Phỉ cùng chị Hàm rất tốt nên tặng cho em. Ừ, góc này tất cả đều là của anh" Sau đó, lại chỉ chỉ một góc nhỏ sau lưng Tô Cẩm Niên, " Quần áo góc kia là đều của Tiểu Bao Tử , trở anh dọn dẹp nhé, bỏ vào tủ treo quần áo các người đi nhé. A ha ha, chị Phỉ Phỉ và chị Hàm thật sự là quá khách khí, nhìn nhiều quần áo như vậy thì em cũng ngượng ngùng. A ha ha ~"

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

Nhìn bộ dạng Tô Khả cười phải vô cùng vui mừng, Tô Cẩm Niên không khỏi buồn bực: bà xã, vì sao anh sâu sắc có cảm giác là cái này do em lừa đến vậy? Dĩ nhiên, lời này chỉ có thể ở trong lòng lặng lẽ châm chọc, tuyệt đối không thể nói với Tô Khả như vậy, dù sao anh còn muốn sống mà phải không.

"Nhanh đi thử một chút đi" Tô Khả đi đến chỗ hơn năm mươi túi trong góc mà Tô Cẩm Niên đang nhìn, tùy ý cầm một cái túi lên, "Mau mặc vào thử một chút, em vô cùng cảm thấy, khẳng định anh mặc hết những thứ này thì như người mẫu tuyên truyền trên mặt báo đấy."

Tô Cẩm Niên: ". . . . . ."

"Nếu không phải là chị Phỉ Phỉ cùng chị Hàm mua thật sự quá nhiều rồi thì em cũng ngại nhận nhiều hơn nữa, em thật đúng là muốn mang toàn bộ quần áo nam bên kia về đây đấy. . . . . ." Ánh mắt Tô Khả lấp lánh, dùng ánh mắt vô cùng tha thiết nhìn Tô Cẩm Niên.

Tô Cẩm Niên bị ánh mắt của Tô Khả nhìn sợ hãi, chậm chạp nhận lấy túi đồ, gật đầu một cái, trực tiếp cởi áo khoác trên người, thay ra. (ed: vợ nói là trời nói mà)

Tô Khả trong tình trạng say mê, "Quả nhiên, ông xã của em mặc cái gì cũng dễ nhìn, mắt của em thật sự là quá tốt rồi. Ôi, mau thử thêm cái này nữa. . . . . ." Nói xong, Tô Khả giống như là nhớ ra cái gì đó, lập tức chạy đến trước những cái túi, lật xem từng cái từng cái. Một lúc sau, Tô Khả cầm ra một cái áo khoác màu vàng tươi sáng, "Cái này cái này nè, mau mặc một chút xem."

Đầu mày Tô Cẩm Niên giật giật: "Cái này màu sắc. . . . . . Sáng quá rồi."

"Chính là muốn sáng đấy, ngày hôm qua em nhìn trong tủ treo quần áo của anh đấy, ôi, không phải màu trắng thì chính là màu đen, không phải màu xám tro chính là vàng nhạt, anh không thể nhiều hơn mấy màu sắc đó."

". . . . . ."

"Mau mặc vào, em xem một chút." Tô Khả vô cùng kích động cầm lấy áo đưa cho Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên chỉ có thể theo ý của vợ, cởi bộ quần áo mới vừa nãy, mặc vào cái áo khoác màu vàng tươi sáng, không khỏi cảm thấy ngổn ngang trong gió.

"Khả Khả, màu sắc không thích hợp với anh." Tô Cẩm Niên cau mày, không nói lời gì, muốn cởi áo ra.

"Oa, đẹp trai ngây người!" Tô Khả lập tức ngăn cản động tác của anh, hơn nữa lấy điện thoại di động ra, chính là một chụp mấy tấm hình.

Dáng người cao gầy, áo khoác màu vàng tươi sáng, nổi bật lên làn da trắng như tuyết của Tô Cẩm Niên, khẽ ngẩng đầu chớp mắt, tựa như tất cả hoa đều đã nở rộ trước mắt của cô.

Tô Cẩm Niên bất đắc dĩ cởi quần áo để ở một bên, "Khả Khả, anh đã không phải là chàng trai hai mươi tuổi nữa rồi." Anh cũng đã ba mươi rồi, không phải chàng trai mười mấy hai mươi tuổi, ăn mặc tươi như vậy, anh cũng ngại đi ra ngoài.

"Mẹ nó, những thằng nhóc mười tám cũng không có thanh xuân được như anh đâu đấy." Đây là lời nói thật, mấy cậu trai mười tám tuổi rối rắm trên mạng, nếu là cậu ta không nói cậu ta mười tám tuổi, người ta cho cậu ta là ba mươi tám, mà Tô Cẩm Niên đứng đó nếu không nói tuổi thì nhiều lắm người ta cho anh là một chàng trai chừng hai mươi lăm tuổi thôi.

Tô Cẩm Niên: "Khả Khả, lừa mình dối người là không đúng."

Tô Khả: ". . . . . ."

*

Bởi vì Tô Khả gần tới ngày sinh dự tính, cho nên Tô Cẩm Niên viết đơn xin nghỉ một tháng, lãnh đạo bên kia duyệt rồi.

Cùng lúc đó, bởi vì gần tới ngày sinh dự tính, cho tới nay Tô Khả đều vô cùng bình tĩnh càng lúc càng nóng nảy, tính khí cũng âm tình bất định, bị Trịnh Diệu Đông len lén nói, đây là chứng lo âu trước khi sinh, sau đó Tô Cẩm Niên cũng căng thẳng theo, trở nên vô cùng lo lắng, mấy ngày ngắn ngủi, cứ thế mà Tô Cẩm Niên gầy đi trông thấy.

Tô Khả nhìn thấy thì dĩ nhiên là đau lòng, kết quả là trong lòng càng thêm trở nên lo lắng hớn. Kết quả là Tô Cẩm Niên càng căng thẳng, bận trước bận sau nên càng ốm đi. (ed: hai vợ chồng này mắc cười quá)

Hai vợ chồng cứ lâm vào vòng tuần hoàn đau lòng ác tính.

Tiểu Bao Tử nhìn tình huống giữa bố mẹ mình thì không khỏi nhìn bụng lớn của Tô Khả: em gái à, sao em có thể giày vò bố mẹ của mình vào lúc này chứ?

Tần Phi tới, nhìn thấy mắt phía dưới của con trai và con dâu của mình đen kịt một vòng, vung tay lên, đưa hai người vào bệnh viện.

Ngày nằm viện, trừ nhàm chán thì vẫn là nhàm chán.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử

Cực Phẩm Công Tử là một truyện võng du được đăng tải miễn phí tại KhoTruyenHay.Gq

19-07-2016 105 chương
Chiếc áo tặng cha

Chiếc áo tặng cha

Thế là ước nguyện mua tặng cha một bộ áo quần mới của tôi không thành. Tôi ân hận

27-06-2016
Vĩnh biệt Dạ Thủy

Vĩnh biệt Dạ Thủy

Tôi luôn đứng nhìn em từ phía sau, nhìn em đi cùng bạn trai của em, nhìn em cười bên anh

23-06-2016
Khi người lớn cô đơn

Khi người lớn cô đơn

Cũng lâu lâu rồi, không có ca khúc nào chạm vào cõi lòng đủ để tôi phải viết bất

28-06-2016
Mười năm môi hồng

Mười năm môi hồng

Mười năm môi hồng giờ thành môi đỏ Trát phấn tô son cao gót dưới chân Ngày hôm qua

24-06-2016
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Ai bảo nói không nghe

Ai bảo nói không nghe

(khotruyenhay.gq) - Tao đang yêu mày à – Hương thẹn thùng đáp. - Hả, cái gì, thôi cho tao

24-06-2016