Insane
Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 161
5 sao 5 / 5 ( 38 đánh giá )

Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân - Chương 147

↓↓
Y tá nhớ tới lúc Hoàng Nghê Thường hôn mê mới được đẩy vào phòng bệnh này, cười gật đầu một cái, "Ha ha, tôi hiểu rồi, đây là tòa thứ ba trong khu nội trú, đây cũng là khoa phụ sản đấy."

bạn đang xem “Quân Hôn Chọc Lửa Thiêu Thân ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Hoàng Nghê Thường gật đầu một cái, "Cám ơn nhiều."

Y tá kia thay Hoàng Nghê Thường treo xong bình truyền nước biển thì đi ra ngoài, Hoàng Nghê Thường lấy di động, tìm được sô lạ trong ghi chép trò chuyện rồi gửi một tin nhắn qua, "Em đang ở tòa thứ ba khu nội trú phòng 623. Nhớ, nhất định phải ngụy trang, nhưng cũng không cần làm quá để người khác chú ý, dù sao nơi này là bệnh viện quân khu." Gửi xong, Hoàng Nghê Thường an tâm.

Nhìn một giọt lại một giọt nước thuốc rơi xuống trên đỉnh đầu, Hoàng Nghê Thường sờ sờ bụng của mình, con trai, mẹ chờ con, con yên tâm, đợi đến khi con ra đời, mẹ nhất định cho con hoàn cảnh tốt nhất.

*

Trong phòng sinh

Đầu Tô Khả đầy mồ hôi, cắn một cái khăn lông sạch sẽ, lầm rầm gào thét, thật đau quá có được hay không, thật sự là quá đau khổ, cô hận không thể đứng lên run một cái, con liền oe oe chào đời.

Bác sĩ một bên vô cùng bình tĩnh mà cúi thấp đầu nhìn phía dưới Tô Khả một cái, sau đó nói câu mang tính khích lệ, "Cố gắng lên."

Tô Khả cắn răng, mồ hôi trên trán chảy ròng ròng, con gái ơi con gái, mỗi ngày mẹ con đều cho con ăn tổ yến vi cá, sao con không hiểu được tình thương của mẹ chút nào vậy, mau chạy ra ngoài, ra ngoài đi. . . . . .

Đang lúc Tô Khả cảm nhận được mình đau đến không còn cảm giác, bác sĩ kia nói: "Cố gắng lên, tôi nhìn thấy đầu đứa trẻ của cô rồi."

Ngoài phòng sanh

Tô Cẩm Niên đang đi tới đi lui bên ngoài, gương mặt lo lắng không thôi, thỉnh thoảng nhìn tình hình bên trong phòng sinh một chút. Doãn Lạc Hàm nghe tin mà đến, nhìn thấy Tô Cẩm Niên đi tới đi lui mãi thì không khỏi nói, "Sao vậy, con gái nuôi của em sinh chưa?"

Tô Cẩm Niên phất tay một cái, "Chưa, chưa nữa." Dứt lời lại đi tới rồi đi lui không ngừng, hoàn toàn không có được bình tĩnh thường ngày. Dù sao, đây là lần đầu tiên anh đích thân tới cửa phòng sinh chờ đợi vợ sinh con.

Trịnh Diệu Đông mặc áo khoác dài màu trắng, cầm trong tay ghi chép kiểm tra, nói với Tô Cẩm Niên: " Tô Khả đi vào đã bao lâu rồi?"

"Hai giờ rồi."

Trịnh Diệu Đông sờ sờ cằm, "Không lâu, cậu tiếp tục chờ đi, đằng nào thì lúc trước mình cũng từng như vậy."

Tô Cẩm Niên không tiếp tục nhìn Trịnh Diệu Đông nữa, chỉ quay lại tự mình đứng ở trước cửa phòng sinh, nhỏ giọng nỉ non: "Tiểu công chúa, bố đang chờ con đây, con có thể mau chạy ra đây không."

Còn bố của Tô Khả cùng bố mẹ Tô Cẩm Niên ngồi ở trên ghế bên cạnh chờ đợi, thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay một chút, thỉnh thoảng nhìn phòng sinh một chút.

Tiểu Bao Tử ngồi trên đùi Tần Phi, đôi mắt đen láy không nhúc nhích nhìn chằm chằm cửa phòng sinh.

Tần Phi nhìn Tiểu Bao Tử, "Tô Tô rất nhanh sẽ có thể làm anh rồi, có vui hay không."

Tiểu Bao Tử gật đầu, sau đó vừa nghĩ tới em gái nhà mình sắp gặp mặt mình, Tiểu Bao Tử liền vô cùng vui mừng.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mặt trời càng phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu vào cả vùng đất, ánh sáng vàng trải ra, sáng ngời. Cây bách xanh miết dưới lầu, đứng thẳng trong gió, thân cây thẳng tắp thẳng tắp, giống như là luôn giữ vững cương vị chiến sĩ.

Những cây hải đường bên cạnh những cây bách thụ, phấn đỏ tương giao, gió thổi qua, cánh hoa đón gió mà rơi xuống, rơi vào đầy đất những chấm đỏ hồng hồng. Một con chim bay qua, rơi xuống một tiếng thanh thúy giống như ca khúc tuyệt vời nhất thế gian.

"Leng keng ——" Phía trên màn hình điện tử hiện lên, sản phụ kết thúc kỳ sinh.

"Ken két ——" một tiếng, cửa phòng sinh mở ra, một y tá mang khẩu trang đi tới, đôi tay nâng một tã lót bước ra.

Tô Cẩm Niên đi lên trước tiên, "Vợ tôi như thế nào rồi?"

Y tá kia nói: "Vợ anh rất tốt, có lẽ là bởi vì sinh con mệt mỏi nên ngủ thiếp đi rồi, rất nhanh sẽ gặp được đẩy trở lại phòng bệnh 601, mọi người yên tâm."

Tần Phi nói: "Đứa bé đâu?"

Y tá kia cười nói, "Chúc mừng mọi người, một cậu bé mập mạp, nặng tám cân đấy." (8 cân = 4 kg)

Người nhà họ Tô chờ lâu ở ngoài phòng sinh, toàn bộ hóa đá ở một bên, nhất là Tô Cẩm Niên, hoàn toàn trợn tròn mắt, một hồi lâu, "Cô xác định là nhà tôi?"

Y tá kia không nói gì chỉ liếc nhìn Tô Cẩm Niên, nói xem dáng dấp người này tuấn tú tài giỏi, sao lại là kẻ ngốc thế này?

Y tá kia nói: "Phòng sinh cũng chỉ có một sản phụ tên Tô Khả sinh ở bên trong, cho nên tôi vô cùng xác định đây là đứa bé nhà mọi các người." Nói xong, cúi đầu nhìn đứa trẻ béo tròn chắc nịch trong ngực, chậc chậc, đứa trẻ vừa mới sinh ra ngoài là dáng dấp có da trắng như tuyết, tóc đen như mực, môi như hoa anh đào thật là hiếm thấy. Đáng tiếc, có người bố ngốc, haizz, cho nên nói bộ dạng xinh xắn có ích lợi gì.

Tô Cẩm Niên trợn tròn mắt, vẻ mặt muốn khóc ra ngoài dắt lừa thuê, "Không nhìn lầm giới tính chứ?"

Y tá liếc mắt, "Là nam hay nữ tôi cũng không rõ ràng lắm sao!"

Tô Cẩm Niên ngồi một bên, một hồi lâu chưa tỉnh hồn lại, trong miệng lẩm bẩm: "Tiểu công chúa của bố, tiểu công chúa!" Trong nháy mắt, cuối cùng Tô Cẩm Niên hiểu tâm tình Doãn Lạc Hàm muốn nhét con trai mình về sinh một lần nữa.

Y tá nhìn Tô Cẩm Niên như là kẻ ngốc, thầm nói: trai đẹp thật là có chút thần kinh nhỉ, sinh con trai mà còn không vui mừng.

"Bố, tránh ra, con muốn nhìn em gái một chút." Tiểu Bao Tử ở đằng xa nãy giờ rốt cuộc cũng chen vào được, bé cũng không có nghe y tá nói câu "cậu bé mập mạp" , cho nên giờ phút này mở miệng là một tiếng "em gái."

Y tá thấy trước mắt xuất hiện một cậu trai nhỏ có môi hồng răng trắng xinh đẹp như vậy thì trong lòng cũng vui vẻ như nở hoa, sau đó hiểu thì ra là Tô Cẩm Niên có một đứa con trai, muốn sinh một cô con gái, hợp thành một trung tâm dáng vẻ "Tốt".

Y tá ngọt như mật mà cười, khom người xuống, đưa tã bọc cho Tiểu Bao Tử nhìn một cái, "Là một bé trai nhỏ xinh đẹp nhé con nhé."

"Là em gái."

"Đây là bé trai mà, cùng giới tính với con đó." Y tá kiên nhẫn giải thích.

Tần Phi ở một bên, vỗ trán, bà đã nói rồi mà, bụng Tô Khả tròn trịa, khẳng định sinh con trai, còn không tin nữa, bây giờ thì tốt rồi, phòng trẻ trong nhà, quần áo trẻ con, tất cả đều là dành cho bé gái mặc thôi.

Tiểu Bao Tử mím môi thấy bố mình đang nhìn ya tá ôm tã bọc trong tay, đối với sinh mệnh mới thì sự hiếu kỳ đã vượt xa thất vọng vì không phải em gái.

Cho nên đầu nhỏ Tô Tô sáp qua, nhìn em trai trong tã bọc, không khỏi nói, "Thật xinh đẹp."

Phía bên kia, hai mắt nhắm của Tiểu Đoàn Tử mở ra, ánh mắt đen sáng như những vì sao, sau đó chớp hai cái rồi nhắm mắt lại ngủ.

Tiểu Bao Tử tiến lên trước nhìn Tiểu Đoàn Tử, phát hiện rõ ràng khóe mắt Tiểu Đoàn tử có một nốt ruồi nhỏ màu hồng nhìn rất mê hoặc thì không khỏi dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm xuống.

Y tá sợ hết hồn, lập tức đứng dậy, "Em trai của con còn nhỏ, không thể dễ dàng lấy tay đụng được đâu. Được rồi, bây giờ dì đi đến phòng trẻ sơ sinh đây."

Tiểu Bao Tử gật đầu một cái, nhìn Tiểu Đoàn Tử đi xa, "Bố, em trai thật là xinh đẹp."

Một lúc sau, giường bệnh Tô Khả cũng được đẩy đi ra, lúc này sắc mặt Tô Khả tái nhợt, đang nhắm hai mắt ngủ mê man. Tô Cẩm Niên tiến lên nắm tay Tô Khả, ở bên tai cô nhẹ nói một câu, "Khả Khả, cực khổ."

Mặc dù Tô Khả mê man ngủ, nhưng mà đối bên ngoài vẫn có cảm giác nhất định, dĩ nhiên là nghe được những lời này của Tô Cẩm Niên, sau khi nghe xong thì hoàn toàn ngủ.

Khi tỉnh lại một lần nữa thì đã là trời tối, Tô Cẩm Niên ở bên cạnh cô, đang nắm tay của cô ngủ say. Tô Khả khẽ nghiêng người, Tô Cẩm Niên lập tức liền tỉnh lại, "Khả Khả, đói bụng à. Muốn ăn chút gì không?" (ed: anh phản xạ như máy điện)

Tô Khả lắc đầu một cái, "Bây giờ em không đói bụng." Giọng của cô có chút khàn khàn, đại khái là lúc sinh quá mức kích động, "Bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Hơn mười hai giờ khuya." Tô Cẩm Niên nhìn điện thoại di động một chút.

Tô Khả gật đầu một cái, "Tô Tô đâu?"

"Đi theo bố mẹ về nhà trước rồi."

"Ờ, con em đâu?"

"Ai?" Tô Cẩm Niên lập tức chưa tỉnh hồn lại.

"Con thứ hai của chúng ta, đồ ngốc!" Tô Khả liếc mắt nhìn trời.

"A, ở phòng trẻ." Tô Cẩm Niên buồn rầu nói một câu, lúc này anh còn đang ở trong tâm tình mình sinh là một tiểu công chúa chứ không phải cậu bé mập mạp.

Tô Khả gật đầu, nghĩ đến phải sáu giờ sáng sớm ngày mai mới có thể nhìn thấy bảo bảo của mình, dù sao đó cũng là một quy định của bệnh viện. Lại nói, lúc Tô Khả cảm nhận được rốt cuộc cô đã ‘công đức viên mãn’ thì bác sĩ truyền tới bên tai một câu, "Chúc mừng, con trai." Lúc đó, trong nháy mắt cảm giác mình rất bị lừa bịp, nói đi, rõ ràng cô nên sinh con gái, chợt một cái biến thành một thằng nhóc, thật sự là không có khả năng tiếp nhận, nhất là thằng nhóc này vẫn do cô liều sống liều chết, ‘chín chết một sống’ mới sanh ra được, cô cảm thấy càng thêm khổ ép.

"Ăn một chút gì đi, mẹ lại làm tổ yến giữ lại cho em đấy."

Tô Khả chợt lắc đầu một cái, "Không ăn," con trai cũng sinh ra xong rồi mà còn ăn. Lúc trước nếu không phải vì sinh một cô con gái trắng trẻo mập mạp đáng yêu xinh đẹp thì cô sẽ không liều mạng coi tổ yến như cơm ăn đâu, ôi, sớm biết là một thằng nhóc mập mạp thì cô sẽ không ăn như vậy đâu, thiệt thòi lớn có được hay không! Con gái của cô, ô ô ——

Nếu như Tiểu Đoàn Tử biết lúc này bố mẹ của bé nghĩ lừa bịp như vậy thì đau lòng nhiều lắm oa oa. Chỉ là lúc này Tiểu Đoàn Tử đang mở đôi mắt đen láy, qua một hồi thì nhắm mắt lại, thơm ngào ngạt trôi qua giấc ngủ.

*

Hôm sau, y tá ôm một tã bọc nhỏ đi tới phòng bệnh của Tô Khả, giao Tiểu Đoàn Tử trên tay cho Tô Khả, "Tô Khả, có thể thử bú sữa rồi." Nói xong, gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Tô Khả gật đầu một cái, nói với Tô Cẩm Niên bên cạnh: "Đi giặt cho em một cái khăn lông đi."

Tô Cẩm Niên sững sờ, sau đó liền nghe lời Tô Khả, đi giặt khăn lông.

"Nhớ dùng nước nóng đấy." Tô Khả nói với Tô Cẩm Niên trong phòng rửa tay, sau đó cúi đầu, nhìn Tiểu Đoàn Tử vẫn nhắm hai mắt ngủ, "Chậc chậc, nặng hơn Nhị Tô hai cân, hèn chi khó sinh như vậy," nói xong, cúi đầu hôn gò má của Tiểu Đoàn Tử, một mùi sữa thơm nhàn nhạt tiến vào mũi Tô Khả.

Được rồi, mùi thơm nhàn nhạt này đã làm oán niệm không phải con gái trong lòng Tô Khả không còn bóng dáng trong nháy mắt, trong lòng còn lại là đầy tự hào, "Con trai của mẹ, thật xinh đẹp."

Tô Cẩm Niên cầm khăn lông nóng đi ra, Tô Khả đã quen nên bắt đầu chuẩn bị.

Hồi lâu sau, Tô Cẩm Niên đứng ở bên cạnh Tô Khả, nhìn con trai mở đôi mắt to đen láy long lanh nước, mắt to trừng mắt nhỏ.

"Con trai của em trừng anh kìa!" Vật nhỏ, chiếm phúc lợi của bố con còn chưa tính, còn dám trừng bố.

Tô Khả nhìn mặt Tô Cẩm Niên buồn bực, trong đầu rất muốn phổ cập kiến thức cho Tô Cẩm Niên: Cẩm Niên, cục cưng mới ra nhiều lắm là nhìn được mười cen-ti-mét, anh cách xa con như vậy thì con có thể trừng anh sao, có thể sao, có thể sao?

"Con trai của em vẫn còn đang trừng anh kìa!"

Tô Khả rất mướn cười có được hay không, Tô Cẩm Niên trẻ con như vậy đấy, ôi chao, thật sự là thời thế thay đổi rồi.

"Mẹ, con tới rồi đây." Tiểu Bao Tử sôi nổi đi tới, Tần Phi xách trong tay một hộp canh gà đi theo phía sau.

Tiểu Bao Tử nhìn thấy Tô Khả đang cho Tiểu Đoàn Tử bú sữa thì tò mò tiến tới, cúi đầu nhìn ngón tay nhỏ trắng nõn của mình một chút, lại nhìn em trai xinh đẹp một chút, "Mẹ, con có thể nựng vào em không?"

"Sờ nhẹ một chút thì có thể, da em trai rất mềm đấy." Tô Khả cười hì hì nói.

"Em trai thật là xinh đẹp mà. Ngày hôm qua con đi theo đến phòng trẻ, tất cả đứa bé ở đó đều là vàng vàng xấu xí, còn luôn khóc hu hu, em trai là ngoan nhất đấy."

Tô Khả cười, "Tất nhiên, con cũng không nhìn xem là ai sinh ra."

Cả nhà vây quanh sinh mệnh nhỏ mới ra đời, vui vẻ không thôi.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu

Chú À, Anh Không Biết Yêu xoay quanh về trong lúc Chu Mông Mông vì chuyện chênh lệch tuổi

22-07-2016 54 chương
Bên kia giấc mơ

Bên kia giấc mơ

Thành phố mới không náo nhiệt không sầm uất như những ngày tháng trước đây Nhiên

23-06-2016
Tháng ngày đã mất

Tháng ngày đã mất

Tôi khác Viễn, tôi thích đắm mình trong những điều đã vụn vỡ, còn Viễn thì vứt

23-06-2016
Đôi đũa lệch

Đôi đũa lệch

Tại sao anh không về nhà? Tại sao anh để cho người phụ nữ đó gọi điện mà không

23-06-2016
Những ô cửa màu xanh

Những ô cửa màu xanh

Những phút giây ngắn ngủi ấy tôi đã kịp nhận ra mình là một đứa con tồi, đã rất

30-06-2016
Viết tiếp yêu thương

Viết tiếp yêu thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Chúng

25-06-2016
Viết về nỗi sợ

Viết về nỗi sợ

Để tặng các em... Trong số các bạn trẻ tôi gặp hai tuần qua có năm người rất khác

24-06-2016