Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 113
5 sao 5 / 5 ( 133 đánh giá )

Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá - Chương 81

↓↓
Tôi Thành Toàn Cô

Thịnh Nhạc Dục nhìn chằm chằm điện thoại di động, trong lòng mơ hồ có dự cảm không tốt, Tả Phỉ Bạch làm việc từ trước tới nay luôn luôn cực đoan, cô ta rốt cuộc muốn làm thế nào để Hà Quyên ly hôn?

Nắm điện thoại, Thịnh Nhạc Dục muốn bấm số gọi lại, ngón tay lướt trên màn hình hoạt động một chút, vẫn là lựa chọn từ bỏ .

Hắn cái gì cũng không biết. Tất cả đều là Tả Phỉ Bạch làm. Hắn chỉ là không muốn để Hà Quyên kết hôn với một người đàn ông không giải thích được như vậy mà thôi.

bạn đang xem “Ông Xã Sắc Lang Anh Đừng Hư Quá ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thịnh Nhạc Dục tìm cho mình một lý do tốt nhất, sau đó cài đặt chế độ điện thoại di động, chờ tin tức từ Tả Phỉ Bạch .

Chu Duệ Trạch đi vào biệt thự cũng không thèm nhìn mấy tên đàn ông tê liệt ngã xuống ở một góc, trực tiếp mở cửa vào phòng.

Vừa mở cửa, lập tức thấy Hà Quyên nằm yên lặng trên giường, quá mức yên lặng, yên lặng đến mức khiến cho tim anh đập dồn dập lên. Hai chân anh liền mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.

Đưa tay chạm vào tường, lúc này mới chống đỡ được. Anh nhanh chóng sải bước dài đi tới, ngồi ở mép giường, nhìn Hà Quyên ở trên giường hai má ửng hồng .

Má tóc đen ướt đẫm mồ hôi, những lọn tóc dính bết vào trên mặt, đôi môi hồng hồng khẽ hé mở, cô nặng nề thở dốc, ngón tay bất an đang ra sức giật giật ga giường, thân thể căng thẳng, hiển nhiên là vô cùng khó chịu.

"Bà xã . . . . . ." Chu Duệ Trạch hạ giọng gọi nhỏ, dè dặt, chỉ sợ tiếng nói lớn một chút sẽ làm cô sợ.

Người trên giường nghe được giọng nói quen thuộc, hàng mi bị mồ hôi thấm ướt dính vào nhau rung động hai cái, lúc này mới mở mắt.

Đôi mắt phủ một tầng hơi nước mê man nhìn anh, hồi lâu mới nhận ra người trước mắt là ai.

Đột nhiên, hơi nước trong mắt tăng thêm, không biết là lấy được sức lực từ đâu mà lại chỉ thoáng một cái đã nhổm dậy, bấu vào cổ Chu Duệ Trạch. Ngay sau đó, từng giọt từng giọt nước mắt nóng ướt rơi vào trên vai anh .

"Ông xã . . . . . ." Giọng nói rất nhỏ giống như là tiếng mèo con kêu, mang theo vô tận tủi thân và sợ hãi, lập tức khiến Chu Duệ Trạch đau lòng, tim giống như đang rỉ máu, một tay ôm Hà Quyên thật chặt: "Không sao, anh đây, không sao, không sao. . . . . ."

Tâm tình của Hà Quyên được thả lỏng, tinh thần đang cố gắng tỉnh táo trong nháy mắt lại sụp đổ. Cô khẽ kêu một tiếng, giãy dụa bất an.

Chu Duệ Trạch vội vàng ôm chặt Hà Quyên, cảm giác người trong ngực có nhiệt độ cao đến khác thường, không nhịn được hét lớn một tiếng: "Nhiếp Nghiêu."

Nhiếp Nghiêu vẫn một mực ở ngoài cửa vội vàng đẩy cửa đi vào. Vừa nhìn thấy tình huống như thế, sắc mặt cũng liền biến đổi. Anh ta ở bên ngoài đã nghe thủ hạ đại khái nói qua một lần, chỉ là không nghĩ đến người phụ nữ Tả Phỉ Bạch kia lại cho Hà Quyên uống thuốc mạnh như vậy.

"Có cần tớ chuẩn bị đồ cho cậu hay không?" Nhiếp Nghiêu chần chờ hỏi.

Lúc này gọi anh vào để làm gì?

Chu Duệ Trạch còn không mau "giúp" Hà Quyên một chút?

"Bác sĩ đâu?" Chu Duệ Trạch giận dữ hỏi.

"Hả?" Nhiếp Nghiêu kinh ngạc nhìn chằm chằm vào lưng Chu Duệ Trạch, lúc này gọi bác sĩ làm gì?

"Nhanh!" Chu Duệ Trạch hoàn toàn không hề nói nhảm với Nhiếp Nghiêu, chỉ nói ra một chữ.

Cơn tức giận được che giấu đã khiến Nhiếp Nghiêu cảm thấy nguy hiểm, rõ ràng Chu Duệ Trạch lúc này đang sắp sửa bùng nổ. Anh ta vội vàng đi ra ngoài gọi điện thoại.

Chu Duệ Trạch đứng dậy, đi sang phòng vệ sinh bên cạnh lấy một chậu nước lạnh đến, vắt một cái khăn lông sạch sẽ ngâm nước lạnh rồi lau cho Hà Quyên.

Vừa lau thân thể nóng bỏng cho Hà Quyên, trong lòng vừa đau đến sắp nghẹt thở.

Đều là lỗi của anh, nếu mà chú ý nhiều hơn một chút, Hà Quyên cũng sẽ không bị người ta bắt cóc.

Thật may là, người của anh tới xem như là kịp thời, cũng không khiến Hà Quyên phải chịu tổn thương, chỉ là. . . . . .

Nhìn Hà Quyên khó chịu giãy giụa, sắc mặt càng ngày càng đỏ, giống như có một thanh kiếm chém từng nhát vào lòng Chu Duệ Trạch , rất đau. . . . . .

Nhìn thấy Hà Quyên như vậy, Chu Duệ Trạch cũng không có một chút dục vọng nào, chỉ có sự tự trách sâu sắc.

Thậm chí, anh đã quên đi chính mình mà trở yếu ớt, khiến khóe mắt bắt đầu từ từ ướt át.

Báu vật mà anh thương yêu, tại sao có thể bị người ta ức hiếp như thế ?

Tại sao anh có thể để cho người phụ nữ mà mình thề phải che chở thật tốt cả đời lại bị gánh chịu phần đau khổ này ?

Hiện tại anh đều không làm gì được, chỉ là vừa áp chế Hà Quyên đang giãy giụa vừa tận lực làm cho nhiệt độ của cô giảm xuống, dù ít hay nhiều cũng phải khiến Hà Quyên dễ chịu hơn một chút.

"Bác sĩ đã tới." Nhiếp Nghiêu vừa mới dứt lời, bác sĩ ở bên cạnh đã bị người nào đó nhanh chóng kéo đến, đẩy tới bên giường: "Nhanh lên một chút."

Chu Duệ Trạch nói xong, không nhìn đến Hà Quyên trên giường nữa, giao cô cho bác sĩ chuyên nghiệp.

Bác sĩ sớm đã quen với phong cách làm việc của Chu Duệ Trạch, vội vàng xử lý "Bệnh nhân" trước mắt.

"Cậu. . . . . ." Nhiếp Nghiêu hoảng sợ phát hiện cặp mắt của Chu Duệ Trạch đỏ lên, trong mắt mờ ảo có nước mắt gì đó, sửng sốt, câu nói kế tiếp liền bị nuốt tất cả trở vào.

Chu Duệ Trạch cũng không nói gì thêm, nhanh chân đi ra khỏi phòng.

Nhiếp Nghiêu vội vàng đi theo ra ngoài, Chu Duệ Trạch cẩn thận khép cửa phòng lại, động tác rất nhẹ nhàng.

Cửa phòng vừa đóng, khí thế trên người Chu Duệ Trạch đột nhiên biến đổi, rét lạnh như mùa đông. Anh lạnh lùng hỏi: "Người đâu?"

"Ở dưới lầu." Nhiếp Nghiêu lập tức trả lời.

Anh ta sẽ không ngu đến mức đi hỏi lại một câu, những người đó vừa rồi một mực ở dưới lầu, lúc đi vào không thấy sao?

Anh ta sẽ không hỏi, bởi vì anh biết rõ, lúc Chu Duệ Trạch đi vào thì tuyệt đối là không nhìn thấy.

Từ khi biết được tung tích của Hà Quyên rồi đuổi tới, Nhiếp Nghiêu được thể nghiệm tốc độ sinh tử một lần nữa.

Đua xe tốc độ là điều mà anh vẫn còn chưa thể nghiệm qua cho tới bây giờ. Dù là lúc trước hai người họ bị người ta truy kích chạy trối chết, tốc độ của Chu Duệ Trạch cũng không nhanh như vậy .

Cái gì mà đèn đỏ đèn xanh đèn lớn đèn nhỏ, tất cả đều cứ băng qua.

Cuộc đua bão táp, không biết những camera giám sát giao thông kia đã chụp được bao nhiêu.

Chỉ là, không sao, chuyện này sẽ giải quyết sau.

Chu Duệ Trạch trực tiếp xuống lầu, mặt không chút thay đổi đi đến ngồi xuống trên ghế sa lon chính giữa, thủ hạ bên cạnh lập tức nín thở, im lặng cúi đầu, cũng không dám nhìn đến Chu Duệ Trạch .

Nhiếp Nghiêu từ từ đi đến, bất đắc dĩ thầm rên rỉ ở trong lòng. Đã rất lâu rồi anh không cảm nhận được áp lực đè nén kinh khủng như vậy.

Tả Phỉ Bạch này chọc ai còn được đi, không nên đi trêu chọc Hà Quyên.

Cho dù là chọc tới bản thân Chu Duệ Trạch, đoán chừng Chu Duệ Trạch cũng sẽ không khủng bố như vậy.

Sau khi Nhiếp Nghiêu xuống lầu, tìm được cái ghế bên cạnh ngồi xuống, anh ta dứt khoát không muốn ngồi chung một chỗ cùng một quả bom lúc nào cũng có thể sẽ nổ tung.

Hành vi lảng tránh của Nhiếp Nghiêu khiến một đám thủ hạ khinh thường bĩu môi, len lén bất mãn trao đổi ánh mắt lẫn nhau.

Nhiếp Nghiêu mặc kệ ngồi ở trong góc, cách xa vùng đất trung tâm bão táp. Nhìn cái gì vậy, có bản lãnh cũng vẫn phải tránh.

Một ánh mắt phản hồi lại, đổi lấy mọi người càng khinh thường nhiều hơn.

Chu Duệ Trạch tựa vào trên ghế sa lon, nhìn giống như là một con Hắc Báo (báo đen) lười biếng; ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua Tả Phỉ Bạch ngồi co quắp thành một đoàn bên cạnh, hừ lạnh một tiếng.

Nhìn Tả Phỉ Bạch bị sợ đến phát run, lúc này, Chu Duệ Trạch mới chậm rãi hỏi: "Bà xã của tôi có thù oán với cô?"

Chu Duệ Trạch vừa mở miệng, thủ hạ đứng bên cạnh lập tức xốc Tả Phỉ Bạch lên, ném cô ta đến trước mặt của Chu Duệ Trạch .

Tả Phỉ Bạch bị sợ đến ngay cả lớp trang điểm mà cô ta để ý nhất cũng khóc đến bị lem nhem hết, thân thể thật giống như đang rất run rẩy.

Một chữ cũng nói không nên lời, chỉ là hoảng sợ cúi đầu, nhìn chằm chằm sàn nhà trơn bóng, run lẩy bẩy.

Đôi mắt sắc bén của Chu Duệ Trạch nheo nheo lại, thủ hạ đứng bên cạnh Tả Phỉ Bạch lập tức duỗi bàn tay, túm lấy tóc của cô ta nhấc lên, khiến cho cô ta phải ngẩng đầu.

Động tác này khiến Tả Phỉ Bạch không thể không trực tiếp đối mặt với Chu Duệ Trạch, người đàn ông khiến cho cô ta cảm thấy mạch máu toàn thân đều giống như muốn đọng lại .

Từ trên mặt Chu Duệ Trạch không thể nhìn thấy được một chút tức giận nào, thậm chí còn có thể gọi là hiền hòa, bởi vì anh đang cười.

Môi mỏng hoàn mỹ, khóe môi hơi nhếch lên.

Vốn là người đàn ông có dáng dấp tuấn tú như vậ , lại thêm vào đó là nụ cười tháp thoáng như vậy, thật sự là có thể nói rất hoàn mỹ.

Gương mặt này nếu in lên trang bìa tạp chí, tuyệt đối sẽ bị tranh nhau mua hết sạch, khiến vô số người phải nhìn vào trang bìa tạp chí mà chảy nước miếng.

Nhưng mà, dưới tình huống hiện tại này thì xem ra, ngoại trừ khiến cho Tả Phỉ Bạch cảm nhận được càng nhiều sự sợ hãi hơn thì nó không còn có ý nghĩ nào khác.

Cứ có cảm giác đôi mắt kia giống như Hắc Diệu Thạch (*) nhìn chăm chú vào cô ta, giống như là bị Tử Thần tập trung nhìn vào vậy.

(*) Hắc diệu thạch: Hắc diệu thạch – Black obsidian: trấn trạch, tránh tà, giải trừ năng lượng phụ, là loại đá bảo hộ gia trung, phòng tiểu nhân, tĩnh tâm, ngủ ngon giấc, ổn định tính khí, đem lại nhiều may mắn, cải vận. Nếu là trận thất tinh, có ý cầu sớm sinh quý tử, làm người thành công.

"Nghe có hiểu lời của tôi không?" Hồi lâu, vẫn không đợi được câu trả lời của Tả Phỉ Bạch, Chu Duệ Trạch lại hỏi một câu. Vẫn là ngữ điệu không nhanh không chậm, nhưng lại khiến cho trái tim của Tả Phỉ Bạch đột nhiên thắt lại .

"Chu, Chu tiên sinh. . . . . ." Tả Phỉ Bạch vừa mở miệng, lời nói đó hoàn toàn là không thể thành câu. Cô ta không hiểu, chỉ là một trợ lí giám đốc, tại sao lại có thể có được một thế trận như trước mắt ?

"Cô trói bà xã của tôi tới đây là muốn làm gì?" Chu Duệ Trạch hỏi với giọng điệu ổn định, cũng không nghe ra được một chút tức giận nào.

Nhiếp Nghiêu ở trong góc bên cạnh không khỏi rùng mình một cái, mùa xuân năm nay hình như có vẻ hơi lạnh hơn.

"Tôi...tôi. . . . . ." Sau khi Tả Phỉ Bạch lên tiếng tôi tôi tôi hồi lâu, hoàn toàn cũng không biết phải nói gì. Đột nhiên cô ta khóc lớn, vừa khóc lớn vừa cầu xin tha thứ: "Chu tiên sinh, tôi sai lầm rồi, tôi sai lầm thật rồi. . . . . ."

Chu Duệ Trạch giơ hai ngón tay vuốt vuốt trán của mình, không nhịn được phun ra một chữ: "Ồn."

Thuộc hạ bên cạnh Tả Phỉ Bạch liền "bốp" một cái, tát lên mặt cô ta, thành công khiến cho tiếng gào khóc của cô ta phải ngừng lại.

Tả Phỉ Bạch nức nở, bởi vì quá đau lại muốn phát ra tiếng khóc. Nhưng miệng còn chưa kịp há ra thì "bốp", lại một cái tát giáng xuống khiến cho trong miệng của cô ta có mùi máu tươi nhàn nhạt.

Liên tiếp bị tát hai cái, cô ta còn không thông minh hơn được sao?

Vội vàng ngậm chặt miệng, âm thầm nức nở, cũng không dám phát ra chút xíu âm thanh nào nữa.

"Trói bà xã của tôi tới đây muốn làm gì?" Chu Duệ Trạch hài lòng với tình huống bây giờ, lúc này mới thong thả ung dung tiếp tục hỏi.

"Tôi...tôi. . . . . ." Tả Phỉ Bạch lại bắt đầu nói lắp, những người bên cạnh không nói hai lời, trực tiếp giáng thêm một cái tát .

"Tôi muốn chụp mấy kiểu ảnh cho Thịnh Nhạc Dục." Tả Phỉ Bạch lại bị đánh một cái tức thì thông minh hơn, vội vàng nói.

"Thịnh Nhạc Dục?" Chu Duệ Trạch hơi cau mày: "Hắn xúi giục?"

Trong nháy mắt, Tả Phỉ Bạch thật sự muốn đổ hết những thứ này cho Thịnh Nhạc Dục, chỉ là. . . . . . cô ta lo lắng liếc mắt nhìn Chu Duệ Trạch một cái, khó nhọc nuốt nước miếng một cái, nhưng rồi vẫn quyết định nói thật.

Mặc dù không hiểu rõ ràng nguyên nhân, nhưng mà bản năng đang nhắc nhở cô ta. Nếu cô ta mà không nói sự thật, sợ rằng hậu quả sẽ rất thê thảm.

"Không, không phải." Tả Phỉ Bạch thấp thỏm nói ra. Sau khi nói xong, liếc trộm thấy vẻ mặt Chu Duệ Trạch không có thay đổi, liền tiếp tục thận trọng thẳng thắn: "Đúng, đúng là hắn muốn Hà Quyên ly hôn, và tôi...tôi cần năm trăm vạn."

"Cho nên các người liền phối hợp với nhau?" Chu Duệ Trạch biết rõ còn cố hỏi Tả Phỉ Bạch .

Tả Phỉ Bạch khiếp đảm co rúm lại một chút, xem như là cam chịu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Giới thiệu: Anh, sở hữu một cuộc sống đẳng cấp, phụ nữ đẳng cấp, quyền lực

09-07-2016 147 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Cuộc Sống Đơn Giản

Cuộc Sống Đơn Giản

Trích đoạn:“Mẹ, con chỉ biết đó là bạn sơ trung với Đông Mặc.” Lâm Dương nói

23-07-2016 73 chương
Diều hâu và cú mèo

Diều hâu và cú mèo

Diều Hâu và Cú Mèo lúc nào cúng gây sự với nhau, không con nào chịu nhịn con nào.

24-06-2016
Có bao giờ...

Có bao giờ...

Nếu bạn thật lòng trao đi lòng tốt, hãy tin tưởng rằng, những điều tốt đẹp sẽ

24-06-2016
Bác sếp ấy

Bác sếp ấy

(khotruyenhay.gq) Câu chuyện có thật về một người lãnh đạo... *** Bác làm sếp lâu

29-06-2016
Trường Mộng Lưu Ngân

Trường Mộng Lưu Ngân

Trường mộng lưu ngân là câu chuyện tập trung cả 3 gia đình họ Lâm, họ Thư và nhà

26-07-2016 1 chương
Khi cảm xúc chạm nhau

Khi cảm xúc chạm nhau

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Mặt nạ yêu

Mặt nạ yêu

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016

XtGem Forum catalog