Teya Salat
Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia

Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia


Tác giả:
Đăng ngày: 19-07-2016
Số chương: 15
5 sao 5 / 5 ( 82 đánh giá )

Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia - Chương 08

↓↓
Khi Nguyên Thánh Thành xuất hiện ở đại sảnh bữa tiệc, trong phúc chốc giống như có vô số ánh đèn chiếu lên người anh, khách mời cả phòng nhưng trong mắt Cố Thấm Đóa chỉ chú ý tới anh.

Từ nơi này nhìn sang, hôm nay anh mặc một vồ trang phục mà xám bạc, phối hợp với cà vạt màu xanh lá cây, bất luận là chất liệu hay nguyên liệu đều là thứ tốt nhất, kết hợp với vóc người thon dài cao lớn hết sức phú hợp, làm nổi bật lên đôi vai thẳng tắp và thân hình cao lớn của anh.

Khi anh bắt tay cùng khách quen, bưng lên ly rượu, ưu nhã nhưng không mất lễ độ, viên đá quý Taffany trên khuy áo thấp thoáng lóe ra ánh sáng mê người.

Khí thế là khí thế! Có một số người là có bẩm sinh, ví dụ như Nguyên tiên sinh.

bạn đang xem “Người Tình Áo Rồng Của Thiếu Gia ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cố Thấm Đóa thoáng dời tầm mắt, nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh anh.

Một thân lễ phục màu đen đơn giản, hào phóng, cầm một cái túi dự tiệc màu vàng, cử chỉ đứng đắn, không ai khác là Uông Hân Dư.

Tận chức tận trách Uông thư ký thủy chung nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh anh, rõ ràng là sinh ra là tiểu thư danh giá, lại luôn có chừng mực, giữ lễ phép, đi theo bên cạnh anh, hào phóng lộ ra nụ cười dịu dàng trước mặt khách mời. Cả người đều làm cho người thấy là một người phụ nữ thông minh.

“Này” Qua Chi Quất ở bên cạnh nhìn thấy, người phụ nữ đang vui mừng vì nhìn thấy chồng mình, chẳng biết tại sao đôi mắt bỗng nhiên lại u ám, trong lòng cười trộm, lấy cùi chỏ đụng đụng cô.

Cố Thấm Đóa quay đầu, gặp gương mặt hả hê của Quan Chi Quất “Chuyện gì?”

“Có nhìn thấy không? Giống phu xướng phụ tùy hay không, tôi chính là giúp chị gõ chuông báo động, chị nhất định phải giám sát chặt chẽ đó!”

Cố Thấm Đóa không lên tiếng.

“Mau đi thôi, anh họ gặp được chị nhất định sẽ vui mừng……” Quan Chi Quất vỗ vỗ vai của cô, thấy cảnh cáo của mình đã đạt được mục đích, bắt đầu tính toán rút lui, “Tôi phải đi trước một bước, về nhà ngủ bù để tối nay làm việc.”

“Vậy còn tôi?” Ai ngờ Cố Thấm Đóa kéo cô lại. “Tôi có thể về cùng cô không?”

“Làm sao chị có thể về?” Quan Chi Quất vẻ mặt ngạc nhiên hỏi. “Chị phải đi tìm anh họ đó?”

“Tôi chính là……Không đi.” Cố Thấm Đóa lắc đầu một cái, “Anh ấy có thể còn giận tôi đó…………”

Thấy dáng vẻ cúi đầu ủ rũ của cô, Quan Chi Quất nổi giận, “Chẳng lẽ chị muốn để cho anh ấy tiếp tục tức giận? Làm cho người phụ nữ khác có cơ hội nhào vô?”

Cố Thấm Đóa không lên tiếng, tầm mắt vẫn nhìn về nơi đôi nam nữ kia đứng.

“Lần này nghe tôi. Tôi có cái đề nghị này.”

Cố Thấm Đóa dời tầm mắt nhìn về Quan Chi Quất “Đề nghị gì?”

“Sắc dụ!”

Cố Thấm Đóa nhún nhún vai, xin thứ lỗi cho kẻ bất tài, vốn không thể trông cậy vào đề nghị của Quan Chi Quất, Nguyên tiên sinh ở trên giường luôn như sói như hỗ, cô bình thường cũng có chút chụi không nổi, làm sao còn dám không biết sống chết mà khiêu khích anh?

“Thử một chút đi, không phải người xưa có câu “đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa’ sao? Giữa vợ chồng phải có tình thú, không bằng chị thử một chút.”

Cố Thấm Đóa đỏ mặt lên, “Anh họ cô giống như người có tình thú? Gương mặt khối bang, cô còn không phải cũng bị anh ấy dọa sợ sao?”

“Thôi đi! Gương mặt khối bang đều là nhằm vào chúng tôi, chị không phát hiện chồng chị vừa thấy chị, đôi mắt liền bốc lửa, giống như sói bị bỏ đói thật lâu đó?”

“Anh ấy là con lai, màu mắt không giống người bình thường!” Cố Thấm Đóa đỏ mặt, thấp giọng la hét phản bác.

Quan Chi Quất phát ra tiếng cười nham nhở.

Bữa tiệc tối nay, là nhà họ Lục ăn mừng đại thọ tám mươi của Lục lão gia, mở tiệc ở khách sạn.

Báo mấy ngày trước mới viết, người nắm quyền Lục thị bởi vì trúng gió toàn tân bất toại, hai người con Lục Minh Na cùng Lục Duy Khiêm vì tranh đoạt quyền lợi không để ý mặt mũi, huyên náo làm cả Lục thị náo loạn, cũng chỉ chờ Lục lão gia tắt thở rồi tuyên bố di chúc.

Không có người được chúc thọ. Còn tổ chức going trống khua chiêng như vậy. Cố Thấm Đóa cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.

Quan Chi Quất rất không có nghĩa khí bỏ cô mà đi về, Cố Thấm Đóa vốn định uống xong ly nước trái cây rồi chuồn đi, ai ngờ một thanh âm khinh ngạc của phụ nữ bất thình lình vang lên sau lưng cô………

“Thục Quân, cô mau nhìn xem có phải người kia của Darren hay không?

Tiếp theo là một thanh âm của phụ nữ khác vang lên, chứa đầy khinh thường cùng cay nghiệt, “Không sai! Cô, không pải là người phụ nữ bị Darren bao nuôi sao? Làm sao lại chạy đến nơi này?”

Một miệng lớn nước trái cây còn chưa được nuốt xuống. Cố Thấm Đóa bất hạnh vô cùng bị sặc.

Cô che miệng xoay người, nhếch nhán một bên ho khan một bên nhìn về phía hai người phụ nữ.

Một người thường xuyên xuất hiện trên tạp chí thời trang, là nhị tiểu thư của Quan lão gia, dì cua Nguyên Thánh Thành, Quan Thiên Lệ, còn người khác là cháu dâu của Quan lão gia Phương Thục Quân, là chị họ của Uông Hân Dư, nghe Quan Chi Quất nói, cô ta trong giới thượng lưu là người thành lập tổ chức từ thiện.

Cố Thấm Đóa và Uông Hân dư đều không thích đối phương, bởi vì các cô không cùng một loại người, nên hai vị phu nhân trước mắt cũng không phải.

Nhưng cô lúc nào lại trở thành người phụ nữ được Nguyên Thánh Thành bao nuôi?

Ở nơi này cọc hôn nhân giống như giao dịch, cô không giải thích được trở thành Nguyên phu nhân, giống như hai bàn ttay trắng không có gì cả, cùng đường lắm, mới mang mình đi bán, đổi lấy chủ nợ rat ay cứu vớt công ty của ba.

Vậy mà người bên cạnh nhìn cô với ánh mắt, giống như xem hề, cô không phải là nhân vật nữ chính. Chỉ là một diễn viên nhỏ………Nhân vật nho nhỏ ở trong hài kịch đươc gọi là vai phụ.

Ở đại sảnh chứa đầy khách mời, tràn ngập tiếng cười nói mời rượu, không ai chú ý đến một góc, Cố Thấm Đóa im lặng không lên tiếng, thẳng tắp nhìn đèn thủy tinh khổng lồ treo trên trần nhà đến mất hồn.

Thật đẹp, mỗi viên đều phát ra ánh sáng lấp lánh, óng ánh trong suốt, sáng chói như kim cương, làm cho người ta không dám nhìn gần………Đại khái là nhìn hơi lâu, Cố Thấm Đóa cảm thấy con mắt như có cái gì đụng vào, ê ẩm chat chat.

Hai người phụ nữ đứng ở trước mặt, bốn cánh môi đỏ lúc đóng lúc mở, phun ra lời nói hết sức cay nghiệt.

Một nổi giận nói: “Xem cô còn nhỏ tuổi, không nhìn ra là có lá gan rất lớn, cũng không nhìn lại chút mình là thân phận gì, mà nơi này cũng dám chạy tới, Darren biết cô tới không”

Một người khác đố kỵ nhìn cô nói, “Đúng nha, một tình nhân nhỏ như cô, làm sao có thể quang minh chính đại, xuất hiện ở chỗ này? Có phải muốn đám chó săn đến đưa tin, làm tức chết lão gia nhà chúng tôi?”

“Tôi thấy cô là hồ ly tinh không hiểu chuyện làm người ta tức giận. Thừa lúc không có ai thấy. Cô đi nhanh lên đi!” Quan Chi Lệ chán ghét lắc đầu thở dài, “Thật không biết, Darren nghĩ như thế nào, vui đùa một chút mà thôi, lại làm cho người ta quan tâm mà tìm đến như vậy…………”

Đại khái là nửa điểm cũng xem thường Cố Thấm Đóa, Quan Chi Lệ nói xong lười phải dạy dỗ, uốn éo thân hình nghênh ngang đạp giày cao gót rời đi.

Phương Thục Quân không có đi, khinh miệt nhìn Cố Thấm Đóa “Khuyên cô một câu, ngàn vạn lần không được cho rằng mình có cơ hội bay lên cành cao làm phương hoàng………Nhà họ Quan nhất định sẽ không cho loại phụ nữ như cô gần cửa.”

Cô ta cao ngạo ngẩng đầu, ý bảo Cố Thấm Đóa nhìn về đôi nam nữ làm người ta chú ý trong hội trường, “Cô nhìn hai người bọn họ một chút, trời sinh một đôi, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ ở cùng nhau, mà loại nười như cô, cũng chình là trời sinh là ăn trộm, đặc biệt trộm tình yêu của người khác.”

Tình yêu, là món đồ xa xỉ cỡ nào!

Có lẽ nó ở trong tủ kính cửa hàng châu báo ở Paris, độc nhất vộ nhị, lóa mắt mê người, thế nhưng giá trên trời lập tức làm cho người ta tỉnh táo lại, giống như phù dung sớm nở tối tàn. Nếu có mai mắn, cả đời người sẽ gặp một lần.

Hai mươi mốt năm trong cuộc đời, Cố Thấm Đóa thưởng thức được cuộc sống trăm vị khác nhau, phát hiện tình yêu, không chỉ ngọt, mà còn có cay đắng, nó đem đến cho cô trăm vị, khắc cột ghi tâm.

Khi cô rời khỏi sảnh bữa tiệc, quay đầu nhìn lại nơi có ánh đèn rực rỡ, không ai nhận thấy được sự tồn tại của cô, quan tâm cô có đến hay không…….

Cô xoay người dọc theo đường phố đi từ từ.

Khoảng thời gian qua thật vui vẻ, đảo mắt một cái hết một năm, phố lớn ngõ nhỏ tràn ngập hơi thở ngày lễ, tủ kính đối diện đường cái trưng bày nhiều loại đèn hết sức xinh đẹp.

Một đám thanh niên ăn mặc tươi trẻ, tụm năm tụm ba đi qua bên người cô, có mấy người quay đầu về phía cô huýt gió, nháy mắt ra hiệu hô: “Cô gái xinh đẹp!”

Đôi tình nhân trẻ tuổi ôm nhau đứng ở ven đường, nữ sinh cầm một cái bánh Hamburg, cùng nam xinh, anh một miếng em một miếng ăn vui vẻ, nhìn ánh mắt của đối phương, tươi cười rạng rỡ, giống như toàn bộ thế giới, chỉ tồn tại đối phương.

Bước chân bỗng nhiên dừng lại, Cố Thấm Đóa cô đơn đứng nơi đó, trong lúc nhất thời không biết mình phải đi nơi nào.

Giống như là như đường thật xa, cô đột nhiên cảm thấy mệt chết đi được, cuối cùng chân mỏi mà ngồi nghỉ ngơi ở ghế dài ven đường.

Lời nói của hai người phụ nữ nhà họ Quan vẫn cón quanh quẩn bên tai không dứt.

Không phải là Cố Thấm Đóa không nghiêm túc nghỉ tới, tại sao Nguyên Thánh Thành lấy cô, cô hai mươi mốt tuổi, dáng dấp không kém, tài sản duy nhất là công ty đồ chơi sắp đóng cửa………

Cái này có thể làm cho một người đàn ông ưu tú, tự nguyện đi vào hôn nhân sao?

Chớ nói đùa!

Nhưng là, anh thật sự làm như vậy!

Anh ấy đối với cô tốt vô cùng.

Cô nấu ăn, anh chưa bao giờ oán trách nói khó ăn, anh sẽ vì mỗi lần dì cả của cô tới đều khó chịu, mà đặc biệt mời bác sĩ trung y đã về hưu, chỉ vì để cho nhân gia người ta khám bệnh cho cô, anh sẽ lặng lẽ giúp cô thay nước cho chậu hoa nhỏ, giống như cô mong mỏi chúng nó lớn lên………..

Nguyên Thánh Thành đối với cô tốt như vậy, tốt đến mức làm cho cô thỉnh thoảng len lén nghĩ, anh có thể hay không, có chút thích cô?

Cái ý nghĩ này tứng làm cho Cố Thấm Đóa lo lắng không yên, khẩn trương, bất an, vậy mà theo thời gian trôi qua, khi loại ý nghĩ này càng ngày càng thường xuyên xuất hiện trong lòng thì cô cảm thấy tâm mình lặng lẽ phát sinh biến hóa, trở nên có chút vui sướng cùng một chút mong đợi.

Cô chưa từng nghĩ lại, tại sao lại có biến hóa như thế, cũng chưa từng nhìn thẳng vến đề, tại sao mỗi lần đề cập đến Uông Hân Dư, cũng sẽ làm cho lòng ngực cô cảm thấy như thiếu cái gì.

Nhưng tối nay, khi cô thấy anh cùng xuất hiện một chỗ với Uông Hân Dư, lòng của cô đau đớn kịch liệt, giống như bị người ta bóp trong tay đau đớn từng cơn.

Thì ra là, thì ra là, trong lúc vô tình cô đã yêu người đàn ông kia!

Đột nhiên, hiểu rõ, Cố Thấm Đóa bỗng nhiên ngây người, dường như không muốn tin đây là sự thật, cuối cùng cô bỗng dung vùi mặt ở trên đùi. Giống như một đứa bé. Yếu ớt không có người giúp đỡ khóc không thành tiếng.

Không biết đến từ lúc nào, một chiếc xe đen sang trọng nổi tiếng, im hơi lặng tiếng dừng ở cách đó không xa, bên trong buồng xe vô cùng yên tĩnh, người đàn ông ngồi ở ghế sau không nói một lời nhìn thấy cảnh này, sâu trong con mắt giống như phát ra thứ gì, cảm thấy máu dồn ở thái dương, trong đầu giống như bị vật gì đè nặng, sắp nổ tung.

Nguyên Thánh Thành không ngờ sẽ thấy một màn này.

Bữa tiệc vừa rồi làm cho người ta có chút mệt mỏi, anh xã giao một chút, liền viện cớ xin cáo từ trước, sải bước rời khỏi nơi tổ chức bữa tiệc, lên xe, thuân tiện nghỉ ngơi một chút.

Tài xế ở phía trước cẩn thận lái xe, âm thanh du dương phát ra từ máy phát nhạc, lúc này càng giống như bài hát ru con.

Mớt phát không bao lâu, trong buồng xe yên tĩnh thoải mái liền vang lên tiếng nhạc chuông điện thoại.

“Alo? Ừ…….Tôi đã sớm đi rồi……Hiện tại? Đương nhiên là đi về nhà…..” Anh trợn mắt, tay trái cầm điện thoại di động, tay phải giơ lên, khớp xương rõ ràng trên ngón tay thon dài nới lổng cổ áo, ngay sau đó đè cửa kính xe xuống.

Ngữ điệu Nguyên Thánh Thành bình thản, trả lời qua lo cho xong. Trong lòng lại nhớ cô vợ nhỏ của anh.

Bận rộn một tuần lễ, đi sớm về trễ, mỗi ngày trôi qua giống như là ra chiến trường, một ngày ngủ không tới năm tiếng, cũng không có thời gian ở lại nhà, hôm nay đã là cực hạn của anh, anh nhất định phải về sớm một chút, bồi cô gái nhỏ dễ nhận thấy rõ ràng là còn giận mình.

Một mình cô, lúc này ở nhà sẽ làm cái gì?

Ưm, cô thích ở trong nhà kính, cầm xẻng nhỏ loay hoay chăm sóc những thứ hoa cỏ hết sức tươi tốt kia, cô cũng thích mang tạp dề ở phòng bếp, tay chân vụng về làm ra những thức ăn khác nhau, không nhìn ra được nguyên liệu nấu.

Cô còn thích đeo tai nghe ngâm mình trong bồn tắm, trong miệng ngâm nga hát theo, hoặc là lặng lẽ núp ở trong thư phòng, sử dụng máy vi tính trên bàn làm việc của anh xem “Spongebob Squarepant”, vừa xem vừa không có chút hình tượng nào mà nằm ở trên bàn cười to.

Cố Thấm Đóa cho là anh không biết, thật ra thì, anh biết tất cả.

Mấy buổi tối, chỉ cần anh không có về nhà, trên tủ đầu giường ở phòng ngủ nhất định sẽ có một chiếc đèn mở chờ anh, trong một năm nay, cô đã dưỡng thành thói quen, cho dù là bọn họ đang chiến tranh lạnh, cô cũng sẽ không quên.

Trong phòng ngủ yên tĩnh, ánh đèn ấm áp, gương mặt ngọt ngào hồn nhiên ngủ say không biết trời đất trên giường lớn, cũng sẽ làm cho nội tâm anh mềm mại đến rối tinh rối mù.

Cô không biết, mỗi một tiếng nói, từng cử động của cô, tất cả đều làm cho anh thích cỡ nào.

Không có sai, anh có tham muốn giữ lấy rất mạnh, anh yêu cái cô gái nhỏ này, cho nên liền muốn vững vàng cột cô vào bên mình, để cho mình có thể tùy lúc nhìn thấy cô, yêu cô.

Nhưng tham muốn giữ lấy không phải không có khống chế, ở sâu trong nội tâm, thật ra thì Nguyên Thánh Thành vô cùng hi vọng cô có thể làm chuyện mình thích, mà không phải là nói gì nghe đó, cuộc sống không có chút tự do.

Một năm hôn nhân, Nguyên Thánh Thành còn tưởng rằng Cố Thấm Đóa đang bắt đầu dần dần mở lòng, đón nhận mình, bởi vì cô cười càng ngày càng nhiều, ở trước mặt mình cô sẽ không khúm núm, cẩn thận, mà sẽ để tâm nho nhỏ, sẽ phát giận với anh, sẽ dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ anh, thậm chí lần này bọn họ còn chiến tranh lạnh, xoay người lại, anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ, cảm thấy cho dù là như vậy, cũng đỡ hơn cô đóng chặt lòng, cự tuyệt mình ở ngoài ngàn dặm.

Anh vẫn cho là cô đã quên đi quá khứ, anh vẫn cho là mình có bản lãnh chữa khỏi vết thương lòng cho cô nhanh hơn một chút.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Thằng bé

Thằng bé

Đến con chó cũng còn có một cái tên.... *** - Ăn cướp! Bà con ơi, ăn cướp!!! Ông

30-06-2016
Les Fleurs Savages

Les Fleurs Savages

Người ta thường nói hoa hồng mới là vua của các loài hoa, nhưng không phải với tôi.

24-06-2016
Kẻ ngoại đạo

Kẻ ngoại đạo

Em là cô gái theo đạo Kito, hiền lành, khuôn mặt tròn với đôi mắt rất to. Tôi là kẻ

23-06-2016
Con hoang

Con hoang

Mấy tiếng "con hoang" như một vết chém sâu hoắm vào tâm hồn non nớt của tôi. Không

28-06-2016
Vợ chồng lười

Vợ chồng lười

Ngày xửa ngày xưa, ở thị trấn nọ có một anh chàng rất lười biếng và cố chấp.

30-06-2016
Cuộn báo đi lạc

Cuộn báo đi lạc

Chúng tôi có một con chó cái dễ thương giống Labrador với bộ lông màu nâu sậm. Nó

30-06-2016
Hoàng tử của tôi

Hoàng tử của tôi

(khotruyenhay.gq) "Tôi đi nhé!". Hắn nói mà không nhìn nó. Đeo ba lô lên vai, mắt nhìn

28-06-2016
Bến đỗ

Bến đỗ

Nó. Một con bé 22 tuổi. Hồn nhiên. Yêu thơ văn. Thích những con chữ. Giàu cảm xúc. Hay

23-06-2016