XtGem Forum catalog
Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi

Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi


Tác giả:
Đăng ngày: 22-07-2016
Số chương: 47
5 sao 5 / 5 ( 52 đánh giá )

Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi - Chương 43

↓↓
Giọng nói có chút tức giận của Dĩ Nặc vang lên, “Đến lúc nào thì em mới có thể hoàn toàn yên tâm? Mỗi khi có chuyện gì thì anh đều nói ngay với em, nhưng tại sao em còn như vậy? Thật sự không hề giống em một chút nào.”

bạn đang xem “Nếu Như Khổng Tước Không Xòe Đuôi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Nghe anh nói vậy, Tiêu Nhiên đi tới cửa, cảm thấy khóe mắt cay cay, cô cũng đâu có muốn thế, nhưng cô không biết phải làm sao để mình có thể thoải mái đối mặt với chuyện này, khựng lại một chút, cô không quay đầu lại, nói: “Anh nghỉ ngơi một lát đi.” Rồi nhẹ nhàng đóng của lại.

Trong khoảnh khắc cánh cửa khép lại, Tiêu Nhiên cảm thấy trái tim mình đau quá, nước mắt cứ thế mà trào ra.

Vừa đúng lúc cha Khương trở về, thấy Tiêu Nhiên ở đây, cười khanh khách nói: “Nhiên Nhiên đến rồi ~”

Vội vàng lau sạch nước mắt, cô treo ngay nụ cười lên mặt mình, “Chú Khương về rồi ạ, vốn dĩ muốn ở lại ăn cơm, nhưng con có việc gấp phải đi rồi.”

Cô đến phòng bếp nói với mẹ Khương, “Dì Lãnh, con có chuyện phải đi trước.” Cũng không đợi mẹ Khương nói gì thì đã đi nhanh ra cửa.

Mẹ Khương đi ra, “Nhiên Nhiên, xảy ra chuyện gì vậy? Sao không ở lại ăn cơm?”

Vội vàng cầm đồ đạc của mình, Tiêu Nhiên sợ mình sẽ khóc trước mặt mẹ Khương, vội vàng thay giày, nói: “Trong công ty có việc đột xuất, con phải đi trước.”

Bỏ lại mẹ Khương đang muốn nói để Dĩ Nặc đưa cô về ở trong nhà, Tiêu Nhiên vào thang máy, xuống lầu, ngồi lên taxi, rời khỏi nhà họ Khương.

Về đến nhà, Tiêu Nhiên vào phòng mình, lấy thông báo nhập học ra, nhìn chữ ký của hiệu trưởng, nước mắt chảy ra.

Tắt điện thoại di động, Tiêu Nhiên đứng trước cửa sổ, suy nghĩ thật lâu.

Cha cô gõ cửa bước vào, “Nhiên Nhiên, con ăn cơm chưa? Vừa rồi dì Lãnh gọi điện đến, nói con chưa kịp ăn cơm đã rời khỏi nhà bọn họ.”

Tiêu Nhiên nhìn cha mình một lát, “Cha, cha xem đi.”

Cha Phương cầm tờ giấy kia, nhìn tiếng Anh kín cả trang giấy, “Đây là gì?”

“Đây là thông báo nhập học của trường G, chương trình học thạc sĩ của con đã được thông qua.” Đến lúc này, trên mặt Tiêu Nhiên mới xuất hiện nụ cười vui vẻ, bởi vì ước mơ của mình đã được thực hiện.

Cha Phương rất hưng phấn, gật đầu một cái, “Mẹ con biết chưa?”

Tiêu Nhiên lắc đầu, “Không phải là con để cha xem đầu tiên sao?”

Vì vậy cha Phương không đợi Tiêu Nhiên nói gì thì đã lớn tiếng nói với mẹ cô đang chuẩn bị cơm tối ở phòng ăn, “Lại đây xem thông báo nhập học của con gái này! Con bé đã trúng tuyển rồi.”

Mẹ Phương không rõ ông nói gì, vì vậy đi vào nói: “Hai người đang nói gì đó, tôi nghe không rõ, ồn quá ~”

Thư thông báo chuyển từ trong tay cha cô sang tay mẹ cô, một nhà ba người đắm chìm trong cảm xúc hưng phấn. Lúc ăn cơm tối, cả cha và mẹ cô đều uống mấy ly.

Cơm nước xong, Tiêu Nhiên dọn dẹp chén dĩa, đột nhiên mẹ Phương đi đến bên cạnh cô, “Dĩ Nặc biết chuyện này chưa?”

Tay cô khựng lại, lắc đầu một cái, “Vẫn chưa, con chưa nói cho anh ấy biết.”

Mẹ Phương hơi lo lắng, “Con phải đi hơn nửa năm, nhất định phải có kế hoạch cho sau này, thật sự không nên làm trễ nải Dĩ Nặc nhà người ta.”

Nghe mẹ nói vậy, Tiêu Nhiên chợt quay đầu lại, mắt hơi đỏ, vẻ mặt hoảng sợ, “Ý của mẹ là muốn con chia tay với Dĩ Nặc ư?”

Thấy phản ứng của con gái, mẹ Phương rất thông cảm, dù sao bà cũng biết rõ, con bé rất thích Dĩ Nặc, nếu để nó phải lựa chọn giữa ước mơ và bạn trai, quả thật rất khó.

“Mẹ không có ý này, nhưng con phải nói với nó một tiếng, chuyện như vậy, hai đứa phải thương lượng, nhưng con cũng không còn nhỏ, mẹ cũng mong con có thể ổn định trước.” Mặc dù lúc trước thằng bé để lại ấn tượng không mấy tốt đẹp, nhưng mẹ Phương vẫn rất thích Dĩ Nặc.

Tiêu Nhiên cười cười, “Nhưng nhất định con sẽ đi Mĩ, hơn nữa, gần đây con và Dĩ Nặc cũng cần tạm xa nhau để yên tĩnh suy nghĩ một số chuyện, mẹ, con sẽ nói với dì Lãnh, mọi người khoan hãy nói lung tung.”

Vốn muốn khoe khoang với bạn thân, mẹ Phương lại bị hắt nước lạnh, oán trách con gái: “Con bé này, chuyện này có gì mà phải giấu, cũng có phải chuyện mất mặt đâu!”

Khoác cánh tay mẹ, Tiêu Nhiên nũng nịu nói: “Mẹ, mẹ đồng ý với con đi ~”

Con gái đạt được thành tựu như vậy, dĩ nhiên mẹ Phương rất vui, huống chi chờ đến khi Nhiên Nhiên đi nước ngoài, bà có thể tùy ý khoe khoang, cho nên mẹ Phương gật đầu, “Được rồi, biết rồi.”

Đang chơi game, cha Phương hỏi cô, “Vậy khi nào thì con đi?”

“Hai tháng sau sẽ bắt đầu học kì mới, con lại phải đi công tác, đại khái thì sau khi trở về, sẽ thương lượng với công ty xem là dừng lương giữ chức hay là từ chức luôn.” Tiêu Nhiên có chút không yên lòng, nói cho anh ấy biết, sau đó chia tay sao? Nghĩ tới đây, trong lòng cô không cảm thấy nặng nề mà là đau đớn như bị xé rách.

Vì vậy cô gọi điện thoại cho mẹ Khương.

“Dì, dì đã ngủ chưa?” Tiêu Nhiên rất thích được nghe giọng nói của dì, cho dù có tức giận bừng bừng thì vừa nghe giọng của bà là đã cảm thấy có khó khăn cách mấy cũng được giải quyết.

“Ừ, dì ngủ thế nào đây…… Rõ ràng nhìn ra hôm nay hai con cãi nhau, sau khi ăn cơm Dĩ Nặc cũng nhốt mình trong phòng, dì đang chờ các con cho dì một lời giải thích đây.” Mẹ Khương ra vẻ nghiêm túc nói.

Cô không muốn nói tiếp chuyện Lam Tang, cô cũng cảm thấy rất phiền, vì vậy chỉ muốn nói chuyện nhập học. “Dì, con không muốn nói tại sao bọn con lại chiến tranh lạnh, nhưng con có chuyện muốn nói với dì.”

“Thế nào? Còn chuyện gì nghiêm trọng sao?” Lão phật gia nhà họ Khương cũng không phải là người quá nhạy cảm.

“Con muốn đi Mĩ du học, chắc khoảng nửa năm. Hôm nay vừa nhận được thư thông báo, Dĩ Nặc còn chưa biết, con không với anh ấy.” Tiêu Nhiên thành thực nói.

Mẹ khương nghe thế, miệng thì khen ngợi, trong lòng cũng rất vui mừng: “Thật là giỏi! Không hổ là Nhiên Nhiên, luôn có chí hướng.”

“Nhưng con không muốn nói cho anh ấy biết, gần đây bọn con không được suông sẻ, muốn nhân nửa năm này suy nghĩ thật kỹ tương lai bọn con sẽ như thế nào.” Tiêu Nhiên nói suy nghĩ của mình với mẹ Khương.

Cho dù Nhiên Nhiên không nói rõ thì bà cũng biết nhất định thằng con ngu ngốc nhà mình đã không xử lý tốt chuyện Lam Tang. Bọn họ còn trẻ, tình cảm không phải là tất cả, phát triển sự nghiệp mới là quan trọng nhất. Nhiên Nhiên là một cô gái tài giỏi, chẳng qua bà vẫn có lòng tin, cuối cùng thì con trai mình cũng sẽ ôm được mỹ nhân về nhà.

“Dì hiểu, nhưng khi nào thì con đi, cho dù là ở nước ngoài, cũng phải liên lạc với dì, dì sẽ rất nhớ con.” Mẹ Khương vừa nói vừa tỏ vẻ luyến tiếc.

Trong lòng Tiêu Nhiên ấm áp, “Dì ơi, rất nhanh con sẽ trở về, dì yên tâm đi. Con phải đi công tác gấp, sau khi trở về thì chẳng bao lâu sẽ chuẩn bị đi, visa làm xong thì sẽ đi ngay. Đến lúc đó, nhất định con sẽ nói với dì.”

Đặt điện thoại xuống, Tiêu Nhiên thở phào nhẹ nhõm, coi như là mình trốn ngũ đi, cô đã đưa ra sự lựa chọn rồi.

Ngoài cửa sổ, trăng sáng sao thưa, trong bầu trời đêm, vài ngôi sao đang nhấp nháy.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Tình yêu và bao thuốc

Tình yêu và bao thuốc

"- Em và thuốc lá, anh chọn ai? - Cả hai. Em có cằn nhằn anh thì anh cũng không ngừng yêu

28-06-2016
Phía sau một chàng trai

Phía sau một chàng trai

  (khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016
128 Căn (e980)

128 Căn (e980)

Thật ra có thích thì mới có ghét được chứ, đâu phải tự dưng mà ghét

28-06-2016
Ngoài biển là nhà

Ngoài biển là nhà

(Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Tôi ngồi xổm xuống, tháo

27-06-2016