Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 47 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 94

↓↓
Sóng gió trước ngày xuất hành



Thật vất vả mới tiễn Hoàng hậu cất bước, Long Y Hoàng hô to giải phóng, sau đó thì ngã xuống giường, chôn cả người mình vào chăn, chuẩn bị nghỉ ngơi khi bị Hoàng hậu hành hạ cả buổi.

Giường lại lay động như có người mới lên, Long Y Hoàng vô thức liền nằm lùi vào trong, yên lặng, nhắm mắt lại.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Người đó cũng không có nhích lại gần nữa, vẫn duy trì khoảng cách nhất định, cũng đắp chăn ngủ.

Thời gian yên lặng, ánh nến trên bàn vẫn chập chờn, bất cứ lúc nào cũng có thể tắt.

Long Y Hoàng mệt mỏi mở mắt, mặc dù rất buồn ngủ, nhưng không sao ngủ được, sống chết cũng không ngủ được.

Nàng nghiêng đầu sang, thấy Phượng Trữ Lan vẫn yên lặng nằm, một tay để ngoài chăn, ngọn nến nhàn nhạt càng tô lên những đường nét gầy gò trên cơ thể hắn.

Long Y Hoàng mím môi, lúc này mới nhỏ giọng dò xét: “Phượng Trữ Lan ngươi ngủ rồi sao?”

Phượng Trữ Lan bất động, mắt cũng không mở ra chỉ nhàn nhạt trả lời: “Chưa.”

“Vậy cũng được…” Nàng thở dài một hơi, còn nói thêm: “Khi nào các ngươi đấu võ.”

“Trưa mai xuất phát.”

"Xuất phát...?" Long Y Hoàng líu lưỡi, nghi hoặc nói: "Đi đâu? Chẳng lẽ không phải kiểm tra ở trong hoàng cung sao?”

“Không phải, bởi vì…lần này đề cập đến binh pháp, cho nên phụ hoàng cố ý để chúng ta đến quân doanh, hành động thực tiễn.” Trong lơ đãng, hàng mi của Phượng Trữ Lan hơi lay động, mỗi lần trả lời hơi lay động một chút nhưng hắn cũng không mở mắt.

"..." Long Y Hoàng trầm ngâm, đột nhiên nói lưu loát: "Ta cũng muốn đi."

"Nàng?" Phượng Trữ Lan từ từ mở mắt ra, chậm rãi nghiêng đầu nhìn nàng: “Nàng đi làm gì?”

“Hừ…” Thật sự Long Y Hoàng là chịu không được, dứt khoát đem toàn bộ oán khí cùng bực dọc trút hết ta, ánh nến trong phòng yếu ớt, chiếu vào đôi mắt như sói như hổ của nàng: “Phụ hoàng rất bất công! Chỉ cho Vân Phượng Loan đi! Nhưng lại không cho ta đi! Dựa vào đâu ta không thể đi.”

“Tùy hứng.” Phượng Trữ Lan cau mày nói: “Đấy không phải là nơi nói đi thì đi, nếu có chuyện gì sẽ rất nguy hiểm.”

Long Y Hoàng thở phì phì nói: “Ta không tùy hứng.”

“Ta biết nàng muốn làm gì, nhưng tuyệt đối không được, nơi đó, không thể để nàng đi, vạn nhất có gì sơ suất, hậu quả không ai gánh chịu được.” Khẩu khí Phượng Trữ Lan càng ngày càng kiên quyết.

"Ta có thể làm cái gì? Đơn giản vì đố kị phụ hoàng thiên vị Vân Phượng Loan thôi.” Long Y Hoàng hơi chột dạ, xoay người đắp chăn.

“Đố kị? Vân Phượng Loan… trừ thân phận là thê tử của Phượng Ly Uyên, ngoài điểm này ra còn điểm nào khiến nàng không thoái mái, ta thật sự không đoán ra nàng còn đố kị ở chỗ nào, có phải vì phụ hoàng thiên vị? Sợ là nàng lười nghĩ đến, nàng muốn đi, có phải điều nàng muốn trước nhất chính là chính mắt chứng kiến trận đấu võ giữa các hoàng tử không, nếu như ta đoán không sai, chính là ý này đúng không, hửm?” Phượng Trữ Lan nói một mạch, giống như kim đâm vào tim Long Y Hoàng, mà những mũi kim này, lúc nào Phượng Trữ Lan cũng có thể nhìn thấy ý nghĩ của nàng.

"Đúng thì thế nào! Ta chính là vì lý do đó nên muốn đi! Ta chính là muốn chính mắt chứng kiến toàn bộ trận đấu!” Nàng kéo chăn ra, tức giận nói.

“…Nàng đang lo lắng điều gì?” Phượng Trữ Lan cũng lạnh nhạt đáp.

"Phượng Trữ Lan, bất kể kết quả ra sao ta cũng không căng thẳng làm gì, dù cho ngươi thua thảm hại ta cũng sẽ không vì vậy mà ngã người vào trong lòng Phượng Ly Uyên ôm ấp, cho dù kết quả thế nào cũng được… Những thứ khác, ta cũng có thể mặc kệ, nhưng trận đấu này, nhất định ta phải tận mắt chứng kiến toàn bộ, chắc chắn.” Long Y Hoàng nhẹ nhàng nói.

"Nàng rốt cuộc là đang lo lắng cái gì?" Khóe mắt Phượng Trữ Lan mang theo ý cười.

"Ngủ đi!" Long Y Hoàng thật sự là chịu không được thái độ biết rõ còn cố hỏi của hắn, quay người đi, tức giận nhắm mắt lại.

Phải… Phóng mắt mà quan sát trong hoàng gia, chỉ có Phượng Trữ Lan và Phượng Ly Uyên là xuất sắc nhất, luận võ, đương nhiên sẽ khó phân cao thấp…

Long Y Hoàng nhịn không được hơi run run, điều nàng sợ hãi nhất chính là cái này.

Trong trận đấu võ, sinh tử là chuyện thường, cho dù có hoàng tử không chống đỡ được chết trận ngay tại chỗ, ánh mắt Hoàng đế cũng không thay đổi, con cái của hắn nhiều vô kể, chết đi một hay hai người cũng không ảnh hưởng gì, ngược lại hắn còn bớt lo…

Như vậy, cuối cùng, có phải sẽ là Phượng Trữ Lan và Phượng Ly Uyên đánh nhau hay không?

Theo tính cách Phượng Ly Uyên, nhất định không phân biệt sống chết không nương tay, đây cũng là một cơ hội tốt để giết Phượng Trữ Lan, quang minh chính đại đoạt được địa vị hoàng trừ, cũng là tâm nguyện lớn nhất của hắn…

"Ta cũng không muốn như vậy, nhưng, nếu biểu hiện của ta có một chút sai sót, người đầu tiên mẫu hậu ra tay chính là nàng, sau đó, là con của chúng ta…” Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng nói, trong mắt đột nhiên hiện lên một tia hàn ý: “Nhưng, vạn nhất thật sự đối đầu với Phượng Ly Uyên, nhất định là phân định sinh tử… Y Hoàng, nàng thật lòng trả lời ta, nếu như ta và hắn phải phân định sinh tử, nàng hy vọng, ai sẽ là người còn đứng trên võ đài?”

Long Y Hoàng càng run rẩy, hơi lạnh trong lòng dần dần khuếch tán đến toàn thân, nàng cất giọng cắt lời Phượng Trữ Lan, nổi giận nói: “Câm miệng! Không cho phép nói đến việc đó! Không cho phép!”

"Nàng chỉ cảm thấy tiến thoái lưỡng nan mà thôi." Phượng Trữ Lan lạnh nhạt mỉm cười, không chút lưu tình chọc phá nội tâm Long Y Hoàng: “Nàng không muốn để đứa bé sinh ra không có phụ thân, nhưng cũng không muốn Phượng Ly Uyên bị tổn thương, cho nên, dù thế nào cũng phải chính mắt nhìn thấy, cho dù là không có cách nào, nàng cũng thà rằng hy sinh bản thân, cũng muốn phá hủy đi trận đấu võ đúng không?”

"Không phải, ta chỉ là hiếu kỳ... Hiếu kỳ mà thôi..." Long Y Hoàng thiếu chút nữa không thốt nên lời, luôn cắn chặt môi.

Tại sao, ngay cả lúc nàng đã lừa gạt được bản thân thì lần nào Phượng Trữ Lan cũng chạm vào điểm yếu của nàng một cách chính xác không hề nhầm lẫn, chỉ cần liếc mắt cũng đã thấu hiểu nội tâm của nàng....

"Cho nên, ta càng không thể để cho nàng đi, nàng chỉ cần chờ ở đây, chờ tin tức tốt đến.” Phượng Trữ Lan tiếp tục nói, bình tĩnh phảng phất như mọi chuyện không liên quan đến mình.

“Được....Phượng Trữ Lan, ngươi có khí phách (*)! “ Long Y Hoàng hung hăng nghiến răng, năm ngón tay nắm chặt chăn, gằn từng chữ: “Ta cũng không tin, ta thực sự không đi được đến đó....”

"Ta đương nhiên là có “chủng”(**) " Phượng Trữ Lan khẽ cười một tiếng, lại là một câu trúng vào điểm yếu của Long Y Hoàng: “Nó không phải đang lớn dần trong bụng nàng sao?”

(*)有种: ở đây ý của Y Hoàng là có khí phách, có gan, có dũng khí….

(**)有种: ở đây Trữ Lan cố ý hiểu sai ý của Y Hoàng, 有种 =有 (có) + 种 (con, giống (chỉ người)…), nên Trữ Lan mới nói câu tiếp theo: “ Nó không phải đang lớn dần trong bụng nàng sao ?

“Phượng Trữ Lan!” Long Y Hoàng tức đến độ muốn sùi bọt mép, ngồi bật dậy, ném gối vào mặt Phượng Trữ Lan: “Ngươi đi chết đi!”

Sáng sớm hôm sau.

Bầu trời trong xanh, những đám mây hững hờ trôi, ánh sáng từ vầng thái dương chiếu rọi cả bầu trời, mang những tia nắng ấm áp đến cho mọi người.

Vừa mới kết thúc buổi lâm triều, những quan viên to nhỏ phẩm cấp khác nhau chậm rãi đi ra khỏi cửa đại môn tráng lệ, đi xuống dọc theo thềm đá bạch ngọc, tường cung đỏ thắm, mái ngói lưu ly vàng dần dần lui về sau lưng bọn họ.

Long Y Hoàng đứng ở một góc, nhìn những quan viên đã đi xa, xoay người, đi vào cửa bên của đại điện.

Dọc theo đường đi, trừ những nhánh cây đã trụi lủi ra, hai bên vẫn là những cây tùng bách xanh biếc, những chiếc lá khô đang được cung nữ quét dọn.

Hoàng đế thường sau khi lâm triều đều ở lại Thiên điện một chút, xem xét tấu chương, trầm tư suy ngẫm, sau đó mới tới hậu cung đi tầm hoa vấn liễu.

Nàng đi tới trước cửa Thiên điện, chờ cung nữ vào bẩm báo, chỉ chốc lát, cung nữ đã ra ngoài, cung kính mời Long Y Hoàng.

Long Y Hoàng đi vào, thấy Hoàng đế đang ở trước bàn án duyệt tấu chương, mình đi tới trước bàn án cúi người nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.”

“Y Hoàng.” Hoàng đế khép tấu chương lại, đặt sang một bên, cười nói: “Miễn lễ, tìm trẫm có chuyện gì?”

"Y Hoàng đã lâu rồi chưa tới thỉnh an phụ hoàng, cho nên hôm nay cố ý đến đây.” Long Y Hoàng nói, nhìn Hoàng đế phất tay áo với mình, Long Y Hoàng lập tức ngồi xuống ghế bên cạnh.

“Thỉnh an, không cần phải thỉnh đến thiên điện này chứ, hơn nữa, con đang mang thai, trẫm sớm đã những miễn lễ tiết cho con rồi.” Hoàng đế cầm lấy một tấu chương khác, vừa nhìn vừa nói: “Con đến có chuyện gì, cứ nói thẳng ra đi.”

“Phụ hoàng, trưa nay, có phải các hoàng tử sẽ đến quân doanh trước?” Long Y Hoàng hỏi.

"Con tới là để hỏi những điều này?” Hoàng đế không hề để tâm nói.

“Y Hoàng cũng muốn đi, hy vọng phụ hoàng đáp ứng...”

“Tùy hứng!” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Con hiện tại đang có thai, sao có thể tùy tiện ra ngoài! Hơn nữa, đây cũng không phải trò đùa?”

"Nếu phụ hoàng cũng hiểu không phải là trò đùa, vậy vì sao tại cuộn thi văn lần trước lại cố tình cho phép Vân Phượng Loan dự thính?” Long Y Hoàng phản bác nói.

"Hừm, nguyên lai là con để ý chuyện này, trẫm để Duệ vương phi dự thính, chỉ vì nghe nói nó đối với văn pháp có quan điểm và nhận xét mới lạ độc đáo, cho nên mới để nó đi cùng trẫm, nghe một chút về quan điểm của nó cũng tốt, cho trẫm một vài chủ kiến cũng hay.” Hoàng đế cười nói.

"Thật là như thế sao? Hóa ra, quả thật là Y Hoàng đã nghĩ nhiều rồi... Có điều, phụ hoàng, trận đấu võ lần này, Y Hoàng chính là không thể không đi.” Long Y Hoàng lạnh lùng cười một tiếng, cảm thấy lý do của Hoàng đế rất gượng gạo, tiếp tục kiên định nói.

"Đừng hồ đồ! Y Hoàng ngươi nên biết thân phân hiện tại của mình! Làm việc tắc trách như thế, người ngoài sẽ nhìn ngươi thế nào!” Hoàng đế mơ hồ tức giận, ném tấu chương, tay đập bàn: “Trận đấu võ lần này, Duệ vương phi cũng không thể đi, làm như vậy, có phải ngươi sẽ an tâm?”

"Duệ vương phi đi hay không đi, Y Hoàng cũng không quan tâm... Nhưng, phụ hoàng, chuyện này cũng không sốt ruột, hiện tại đến chính ngọ còn hai canh giờ, Y Hoàng chỉ muốn cùng ngài nói chuyện nhà thôi.” Long Y Hoàng cười nhạt, giống như cơn sóng dập dờn, nàng cảm thấy hơi khát nước, cầm ly trà ở bàn bên cạnh lên, nhẹ nhàng thổi thổi, sau đó nhấp vài lần, tiếp tục nói: “Phụ hoàng, ngài thấy Duệ vương phi thế nào?”

"Duệ vương phi sao? Cách nhìn đặc biệt ,có những ý tưởng không giống người thường, khiến trẫm rất ngạc nhiên… Để nó ở bên cạnh Duệ vương, nhất định như hổ thêm cánh.” Hoàng đế hòa ái cười.

“Ồ, phụ hoàng ngài hiểu lầm ý Y Hoàng rồi, Y Hoàng nói không phải điều này, mà là thân thế của Duệ vương phi, phụ hoàng có cách nhìn ra sao?” Long Y Hoàng sửa lại Hoàng đế, mi mắt hạ xuống, che đi đôi mắt sâu như biển.

“Thân thế của nó? Nghe nói là con gái yêu của tướng quân chủ soái của Huyền Quốc Hoàng đế, tình như tỷ muội với con, thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, hơn nữa, vị tướng quân kia với phụ thân của con Dực vương gia còn là huynh đệ tình như thủ túc, không phải sao?” Hoàng đế cười nguy hiểm, tỉ mỉ chăm chú nhìn Long Y Hoàng, không rõ vì sao nàng lại đề cập đến vấn đề này.

Hoặc không phải như thế... Thân thế của Vân Phượng Loan, còn có ẩn tình khác?

Hắn nghĩ tới đó, giữa chân mày hiện lên vết nhăn, nếu Vân Phượng Loan có gì sai lầm, người bị liên lụy nhất chính là....

"Phụ hoàng, ngài chỉ biết có một nửa, mặc dù Vân Phượng Loan trên danh nghĩa là con gái ruột của Vân Tẫn thúc thúc, nhưng, bọn họ ngay cả một nửa quan hệ huyết thống cũng không có, Vân Tẫn thúc thúc chẳng qua chỉ thay người phụ nữ mình yêu nuôi dưỡng đứa bé vốn không phải của mình...” Long Y Hoàng tao nhã xoay ly trà, thanh âm va chạm của đồ sứ vang lên, nàng không nhúc nhích nhìn hoa văn trên ly trà, tiếp tục nói: “Chuyện này, rất ít người biết, hơn nữa người đàn bà đó, còn phải bội Vân Tẫn thúc thúc, Vân Tẫn thúc thúc vẫn nguyện ý nuôi dưỡng con của ả với người đàn ông khác nhiều năm rồi... Phụ hoàng, ngài nói xem, Vân Tẫn thúc thúc có phải là người tốt không?”

"Y hoàng, ngươi muốn nói cái gì?" Hoàng đế hơi bất an, lời nói của Long Y Hoàng giống như hòn đá được ném vào nội tâm của hắn.

Lời nàng nói, đến cuối cùng lời nào là thật, lời nào là giả...

"Phụ hoàng, hiện tại Duệ vương với Thái tử, quả thật là ngầm tranh đấu càng ngày càng quyết liệt, mà tình cảm giữa Y hoàng với Duệ vương phi cũng không còn như trước, tương lai có thể sẽ thành kẻ thù, nhưng mà, lại có cùng người yểm trợ, nếu Y Hoàng và Duệ vương phi thật sự đánh nhau, ngài nói xem, Huyền Quốc, cuối cùng sẽ đứng về phía Y Hoàng hay Duệ vương phi? Vân Tẫn thúc thúc thuở nhỏ rất thương yêu Y Hoàng, bất cứ chuyện gì cũng dồn hết tâm huyết, ngài ấy đã dạy cho Y Hoàng rất nhiều thứ, nhưng nếu phải so sánh với Duệ vương phi, thì có phần yêu thương hơn nhiều...” Long Y Hoàng thì thào, lấy ly trà ở bên cạnh lên, tiếp tục uống.

Hoàng đế đã không còn tâm trạng xem tiếp tấu chương, lòng bàn tay hắn nắm chặt viên ngọc mượt mà... “Y Hoàng, những lời này của ngươi, chính là muốn nhắc nhở trẫm điều gì?”

“Y Hoàng không dám, chỉ là chuyện này vốn không phải là lời đồn vô căn cứ, nếu như Phụ hoàng không muốn công khai, Y Hoàng chỉ có một điều kiện nho nhỏ, Y Hoàng tin rằng chuyện này sẽ mang đến ảnh hưởng lớn, không phải cho Y Hoàng, không phải cho Thái tử...” Long Y Hoàng thấp giọng nói, nhìn không ra nét ẩn nhẫn trong ánh mắt.

"Trẫm sao có thể tin tưởng lời ngươi nói thật hay giả? Có thể là lời dối trá thì sao?” Hoàng đế mãi mới trả lời, cười nói.

“Nói dối sao? Phụ hoàng, những chuyện thế này, Y Hoàng sao có thể nói dối, chẳng qua bối cảnh của Vân Phượng Loan có chút dao động, như vậy trụ cột lớn nhất của Duệ vương sẽ bị lung lay, người trong hoàng cung muốn đả kích lại Duệ Vương cũng không ít, chỉ cần tin tức này lọt ra ngoài dù là nửa chữ, cho dù không đúng sự thật, người ta cũng sẽ làm cho thành sự thật, hơn nữa, đây là lại là sự thật, nếu nói dối, một khi bị tố giác, người đầu tiên thân bại danh liệt chính là Y Hoàng, Y Hoàng không bao giờ làm chuyện ngu xuẩn như vậy, nếu không nắm chắc bằng chứng, Y Hoàng tuyệt đối không dám nói xằng bậy trước mặt người.” Long Y Hoàng vẫn luôn ăn nói rất tình cảm, cố làm ra bộ dáng bình tĩnh.

Hoàng đế cơ hồ sẽ bóp nát viên ngọc trong tay, thật lâu sau, hắn mới hỏi lại: “Điều kiện của ngươi là gì?”

“Y Hoàng chỉ cần chính mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình đấu võ lần này, chuyện này đối với phụ hoàng mà nói, không phải việc khó đúng không?” Long Y Hoàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng Hoàng đế.

"Không, bất quá, nếu ngươi đã nói như vậy, vậy trẫm cũng muốn cho phép Duệ vương phi đi cùng.” Khẩu khí Hoàng đế lại uy nghiêm trở lại.

“Y Hoàng không để ý đến việc đó, chỉ cần mọi người bình an vô sự là tốt rồi.... Tạ phụ hoàng!” Long Y Hoàng mừng rỡ đứng dậy: “Phụ hoàng, Y Hoàng cáo lui trước.”

Nghe vậy, Hoàng đế phất tay, không nói tiếng nào.

Đã đạt được mục đích, tâm tình Long Y Hoàng tự nhiên thư thái hơn, nàng vội vàng quay lại tẩm cung, thấy cung nữ đang chuẩn bị y phục cho Phượng Trữ Lan.

“Nhân tiện cũng sắp xếp vài y phục cho ta, bây giờ vẫn còn thời gian.” Nàng phân phó cung nữ sau đó ngồi xuống ghế, chỉ chỉ hành trang bên cạnh.

Cung nữ không dám chậm trễ, lập tức đi thu thập.

Phượng Trữ Lan từ sau bình phong đi ra, một thân thường phục, tóc dài được buộc lên gọn gàng, thần thái nhàn nhã, cũng không mất đi khí khái bức người như mọi khi: “Nàng muốn làm gì?”

“Ta cũng đi.” Long Y Hoàng cười, cười đến vô lại.

“Vớ vẩn, phụ hoàng đâu cho phép nàng đi? Ở yên trong hoàng cung không được sao?” Phượng Trữ Lan nhíu mày.

"Ta vừa mới từ chỗ phụ hoàng về, người đương nhiên đã đáp ứng.” Long Y Hoàng cười cười, như đã tính toán trước nói.

"Đáp ứng..." Phượng Trữ Lan kéo kéo dây lưng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng: “Nàng đã nói gì?”

"Không có gì, chỉ là lấy cớ uy hiếp, như thế, ông ta không muốn làm cũng phải làm.” Long Y Hoàng đi tới bên cạnh các cung nữ, vừa xem vừa nói: “Lần này đi cũng không lâu, chỉ vài ngày thôi, không cần mang nhiều y phục, đơn giản thôi là được... cái này… cái này... trang sức cũng không cần mang theo, mang theo cũng vô dụng.”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
A! Mẹ về!!!

A! Mẹ về!!!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cả đêm ấy,

27-06-2016
Ngày nghỉ của đàn ông

Ngày nghỉ của đàn ông

Ngày nghỉ là ngày để nghỉ. Ngày nghỉ là của tất cả mọi người: đàn ông, đàn bà,

01-07-2016
Xà lục tươi

Xà lục tươi

(khotruyenhay.gq) Trên đĩa, một con rắn lục xanh lè to bằng ngón tay cái nằm khoanh tròn,

29-06-2016
Hóa đơn

Hóa đơn

Ngày kia Peter nghĩ : mình cũng viết một hóa đơn gửi cho mẹ, trong đó viết rõ những

01-07-2016
Chết thử!

Chết thử!

Bước vào lớp, khuôn mặt hớn hở của tôi lập tức ỉu xìu khi nhìn thấy hai đứa

24-06-2016
Ngày anh im lặng

Ngày anh im lặng

Thêm một cú điện thoại, người đồng nghiệp mới mời em đi uống cà phê, đàn ông

29-06-2016
Lá bùa Bỉ Ngạn hoa

Lá bùa Bỉ Ngạn hoa

Lúc hoa Bỉ Ngạn nở thì không thấy lá, khi có lá thì không thấy hoa, cùng một cành

29-06-2016