Duck hunt
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 123 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 102

↓↓
Bi thương.

Long Y Hoàng lắc đầu, nước mắt chảy đầy mặt: “Không Hôm nay, nó rất ngoan, không nghịch ngợm chút nào. Thật đó.”

“Vậy là tốt rồi! Y Hoàng nàng cũng hãy tự chăm sóc bản thân thật tốt, biết không?” Phượng Trữ Lan mỉm cười, khuynh quốc khuynh thành.

"Ừ, ta biết." Long Y Hoàng ngẩng đầu, ánh sáng vàng chói của mặt trời chiều tà xuyên qua những khe cửa chiếu thẳng vào mắt nàng, đáy mắt cũng phát ra những tia sáng nhàn nhạt.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Y Hoàng, nàng có muốn nghe ta đánh đàn không? Ta nhớ trước đây nàng đã từng nói qua.” Phượng Trữ Lan cười hỏi.

"Không cần miễn cưỡng, ta biết, lúc đó ngươi nói như thế nhất định là đã đáp ứng với Khuynh Nhan, kiếp này chỉ đàn vì hắn, ta không muốn miễn cưỡng ngươi.” Long Y Hoàng vội hét lên.

“Không sao hắn nhất định sẽ hiểu cho ta.” Phượng Trữ Lan xoay người phân phó cung nữ đang quỳ trên mặt đất: “Mang đàn tới đây.”

Long Y Hoàng ngẩn người nước mắt không ngừng tuôn rơi: “Phượng Trữ Lan không cần... bây giờ ngoài trời đang có tuyết nhất định là rất lạnh.”

"Không sao. Ta không thấy lạnh. Y Hoàng bây giờ nàng còn sợ không?” Đôi mắt Phượng Trữ Lan bình tĩnh như nước gợn sóng liên tục.

“Không… không sợ…” Long Y Hoàng cúi đầu, lầm bầm nói. Mà bàn tay đang đặt trên cửa bất giác nắm chặt lại.

Cung nữ cầm đàn cổ đến, còn mang thêm một cái bàn cùng một cái ghế, Phượng Trữ Lan khoát tay, ý bảo họ đặt ở trong sân.

Tuyết đã rơi thành tầng mỏng phủ lên mặt đất trong hoàng cung, thế giới chỉ còn một màu tuyết trắng.

Trong sân trống rỗng trồng vài gốc hoa mai cũng đã phủ tuyết trắng, những cành hoa mai cũng bắt đầu đơm nụ.

Phượng Trữ Lan đi ra xa một chút, Long Y Hoàng chỉ cần nhìn xuyên qua khe cửa là có thể nhìn rõ bóng dáng của hắn, còn cả cây đàn cổ trước mặt hắn.

Bông tuyết bay lả tả, nhỏ nhưng tuyệt đẹp, rơi xuống trên tóc Phượng Trữ Lan, lên cả những ngón tay và cả trên huyền cầm.

Đôi mắt hắn khép hờ, đôi tay từ từ di chuyển trên dây đàn, rất nhanh tiếng nhạc trầm bổng bắt đầu cất lên vang cả đất trời cũng vì Long Y Hoàng mà chiếu sáng cả Bình Tâm Điện hắc ám.

Ngón tay Phượng Trữ Lan rất đẹp, thon dài trắng mịn, mỗi một động tác lướt trên dây đần cũng tao nhã, tuyệt không ảnh hưởng đến chất lượng khúc nhạc.

Tiếng nhạc nhẹ nhàng cất lên đi vào nỗi buồn phiền trong lòng của Long Y Hoàng, từ từ giúp nàng biến bi ai cùng sợ hãi thành hư vô, như có sức mạnh vô tận.

Rất êm tai, nhưng Long Y Hoàng không biết đây là khúc gì, nàng chưa bao giờ nghe qua.

Về sau, nàng mới biết được, tên thủ khúc là Phượng Cầu Hoàng.

Nếu như khi đó mình biết tên của thủ khúc, tuyệt đối sẽ không mang tâm tình nhẹ nhàng mà nghe thế này.

Long Y Hoàng lợi dụng tầm mắt tinh tế không rộng rãi nhìn Phượng Trữ Lan đang ngồi giữa trời tuyết trắng, ánh mắt của hắn trước sau như một vẫn là sự nhàn nhã thanh thản, mặc dù tuyết rơi ngày càng dày, trời ngày càng lạnh, ngay cả ở trong phòng Long Y Hoàng vẫn còn cảm thấy rét lạnh, nhưng ngón tay của Phượng Trữ Lan chưa từng dừng lại lần nào, từng âm từng âm rất đúng nhịp độ, mười ngón tay tự nhiên vô cùng linh hoạt.

Long Y Hoàng nhắm mắt lại, mỉm cười lẳng lặng đứng một hồi, tiếng đàn êm ái đó từng bước đi vào đáy lòng đuổi đi mảng tối tăm, tựa hồ cả Bình Tâm Điện đều được ánh mắt trời sưởi ấm.

Một lúc lâu sau, nàng mở mắt, dù không nhìn rõ lắm nhưng bằng trực giác nàng phát hiện đàn cổ có gì đó bất thường.

Vẫn là màu đỏ sậm của gỗ, không hề quái lạ, nhưng vì sao, nàng lại cảm thấy rất khó chịu? Hơn nữa, cảm thấy màu sắc so với lúc ban đầu cũng không giống...

Dây đàn!

Màu của của dây đàn!

Sắc mặt Long Y Hoàng đột nhiên trắng bệch, nhìn kỹ lại, chính xác, những dây đàn rất nhanh đã có cùng màu sắc với thân đàn, mà màu sắc ấy lại óng ánh lên!

Dây đàn đã bị nhuốm đỏ, mà màu đỏ sậm đó —— lại là máu!

"Phượng Trữ Lan... Dừng lại, ngươi dừng lại cho ta!” Nàng thất thanh: “Dừng tay! Ngươi đi về ngay cho ta! Có nghe không? Đi về!”

Tiếng của nàng ngày càng to lên, cả ngừoi cũng bắt đầu không ổn định.

Trời lạnh thế này, với lại Phượng Trữ Lan còn tay không đánh đàn, bị đây đàn sắc bén cắt qua là khó tránh khỏi.

Sao nàng có thể ngu ngốc thế chứ, ngay cả điều ấy cũng không biết!

Tiếng đàn vẫn tiếp tục vang lên, một lúc sau, mới dần dần yên tĩnh lại.

Tuyết vẫn rơi, Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, mỉm cười, đáy mắt phát ra ánh tuyết nhàn nhạt.

“Y Hoàng! Khúc nhạc này… là lần đầu tiên ta đàn đó.” Hắn cười.

"Hay lắm hay lắm... Ta đã biết đã biết, Phượng Trữ Lan ngươi cũng về đi, bây giờ tuyết đang rơi, hôm nào thời tiết đẹp ngươi lại đến.” Giọng Long Y Hoàng tiếp tục run lên: “Ngươi cũng nhanh chóng về đi.”

"Ta không muốn đi." Giống như đang giận dỗi, Phượng Trữ Lan quay đầu thản nhiên nói: “Cho dù ở lãnh cung cũng như Bình Tâm Điện này tốt hơn rất nhiều so với bên cạnh mẫu hậu.”

“Phượng Trữ Lan…” Long Y Hoàng thở dài, nhìn dây đàn đã nhuộm đầy máu, cũng không nén được cảm giác bi thương: “Ngươi hãy nhanh chóng đi về đii, ngón tay hẳn là đã bị cắt qua, ngươi xem, chảy máu nhiều thế rồi, loại thời tiết bây giờ quả thật rất là khó chịu, sau khi về thì nhanh chóng gọi thái y đến xem qua.”

"Vậy còn nàng?" Phượng Trữ Lan hạ tay xuống trong áo choàng nhằm che dấu vết: “Một mình nàng ở đây không cô đơn sao?”

“Không đâu! Phượng Trữ Lan, có tâm ý của ngươi là đủ rồi.” Long Y Hoàng cũng cười như thấy mặt trời phá vỡ mây đen: "Phượng Trữ Lan, Bình Tâm Điện này, ngươi không thể ở lâu, đừng làm hỏng chuyện lớn vì những thứ nhỏ nhặt này."

"Nhỏ? Ta không biết chuyện này nhỏ ở chỗ nào?” Phượng Trữ Lan vừa nói vừa nhíu mày: “Mẫu hậu rõ ràng là cố tình gây sự, thậm chí cũng không chịu điều tra rõ ràng mọi chuyện.”

“Mẫu hậu nhìn ta không thuận mắt đã lâu rồi, khó lắm mới tìm được cơ hội có thể danh chính ngôn thuận giam cầm ta, không để ta cản chân người, người sao có thể bỏ qua!” Long Y Hoàng bất đắc dĩ nói tiếp: “Nhưng, như vậy cũng tốt, ta có thể thoát ly những phân tranh đó một thời gian, chăm chỉ dưỡng thai thật tốt.”

"Thật tốt? Dưỡng thai? Ở chỗ quỷ quái này sao?” Phượng Trữ Lan khinh thường cười khẽ: “Mẫu hậu rõ ràng là cố ý chỉnh nàng, chẳng lẽ nàng không biết nơi này trước đây…” Dừng một lát, Phượng Trữ Lan đột nhiên đổi giọng: “Ta sẽ nghĩ cách, chuyện này có quá nhiều sơ hở, chỉ cần tìm được người làm chứng, nàng có thể ra ngoài.”

“Ý kiến hay, ta rất cảm động... Song, Phượng Trữ Lan nghĩ là nghĩ như vậy, sự thật vẫn là sự thật, ngươi còn hiểu rõ hơn ta, cho dù ngươi tìm ra chứng cớ, mẫu hậu sẽ thả ta sao? Bây giờ bình tĩnh ngẫm lại, so với những việc ta làm trước đây, người không giam ta cả đời đã là khoan hồng độ lượng rồi.” Long Y Hoàng buồn bã nói: “Ta cũng không muốn ra ngoài, ở trong này cũng tốt, thanh tịnh, bình tâm.”

Phượng Trữ Lan kéo dây đàn một cái, cúi đầu: “Mấy ngày nữa sẽ cử hành hôn lễ, đến lúc đó, ngay cả thời gian ta cũng không có, lúc đầu mẫu hậu không làm thế này ta còn yên tâm, nhưng nàng ở đây, sao ta có thể yên tâm.”

Long Y Hoàng cười khẽ: "Phượng Trữ Lan, ngươi hay nói ta xem thường ngươi, là ngươi đánh giá ta quá thấp, bất quá chỉ có hai tháng giam cầm mà thôi, nháy mắt sẽ trôi qua, ngược lại là ngươi, vị Liễu tiểu thư đó... Nghe nói cha nàng ta thật sự rất yêu thương nàng ta, nếu ngươi có thể nắm chắc cơ hội này, biết đâu tương lại nhất định sẽ xoay chuyển được thế cục ấy chứ?”

Phượng Trữ Lan ngẩng đầu, ánh mắt bi thương, một bông tuyết thổi qua trước mắt hắn. Dần dần tan biến.

Mùa đông, sắc trời tối rất nhanh, chỉ chốc lát, Long Y Hoàng cũng đã nhìn không rõ bóng dáng hắn.

Bình Tâm Điện không thể so với các cung điện khác, bên ngoài chỉ có một cái đèn dầu nhỏ, nhưng ở đây có đến hai ba đèn dầu.

Phượng Trữ Lan dần dần cũng nhìn không rõ bóng cung điện, chỉ dựa theo cảm giác: “Y Hoàng, nàng vẫn còn thức sao, chờ nàng ngủ ta sẽ đi.”

"Ngươi không đi, ta không ngủ."

"Vậy nàng không ngủ, ta cũng không đi.” Phượng Trữ Lan cười.

"..." Giằng co.

Long Y Hoàng cũng phải đầu hàng, nàng không thể đấu lại với sự kiên nhẫn của Phượng Trữ Lan: “Ta đi ngủ, ngươi không cần ở lâu, tẩm cung của ngươi ấm áp hơn nơi này rất nhiều.”

Dứt lời, Bình Tâm Điện tối om vang lên tiếng bước chân, sau đó tiếng động ngày càng nhỏ, cuối cùng cũng không có.

Nhưng Phượng Trữ Lan vẫn chưa có rời đi, hắn vẫn không nhúc nhích nhìn cánh cửa Bình Tâm Điện, mặc cho ngón tay trong áo lông đã đông cứng.

Ban đêm, gió tuyết lớn dần, tuyết trắng rơi xuống mái tóc đen của hắn. Một lát sau, hắn chợt cảm thấy tuyết đã rơi đầy người hắn từ lúc nào, nhưng bông tuyết bám trên vai hắn dần cao hơn.

"Thái tử!" Thanh âm ôn nhu của Liễu Thiên Trừng truyền tới bên tai hắn: “Gió tuyết càng lúc càng lớn, nếu như Thái tử không ngại, có thể để dân nữ làm bạn cùng Thái tử, cùng trông coi Bình Tâm Điện được không?”

Liễu Thiên Trừng đi lên phía trước, lẳng lặng đứng phía sau Phượng Trữ Lan. Nàng mặc cũng không ít, nhưng vẫn rét run, ngay cả khi nói chuyện hơi thở cũng không ổn.

"Ta ở cùng Thái tử phi, chẳng qua là tận tâm làm bổn phận của trượng phu, cớ gì Liễu tiểu thư phải chịu khổ cùng.” Thanh âm Phượng Trữ Lan lạnh như băng, lạnh thấu xương tủy.

“Thái tử cùng Thái tử phi, dân nữ ở cạnh thái tử, không quấy rầy hai người.” Liễu Thiên Trừng cười nói.

Phượng Trữ Lan hừ nhạt, vươn tay gạt những bông tuyết trên huyền cầm.

Trong Bình tâm điện đột nhiên truyền tới thanh âm Long Y Hoàng, Phượng Trữ Lan còn chưa kịp thu hồi tay, thì toàn thân trở nên cứng ngắc. Long Y Hoàng tựa như đang đứng ở cửa, oán độc nói: “Phượng Trữ Lan đồ bịp bợm, nói đi về lại không về, một chút uy tín cũng không có.”

Phượng Trữ Lan sửng sốt hồi lâu, sau đó mới bình thản đáp: “Không phải nàng đi ngủ rồi sao?”

“Ngủ nhưng lại bị các ngươi đánh thức.” Long Y Hoàng oán giận nói: “Nếu muốn tâm sự thì về phòng mà thủ thỉ, âu yếm ở chỗ này khiến ta buồn nôn, ta còn phải nghỉ ngơi.”

Phượng Trữ Lan nhìn cửa, lại nhìn vẻ mặt chờ mong của Liễu Thiên Trừng, chỉ còn cách thở dài, đứng dậy, sai người mang đàn cổ về: “Ta về đây, nàng nghỉ sớm đi.”

Long Y Hoàng cũng chỉ nhàn nhạt đáp lại: “Không tiễn.”

Phượng Trữ Lan nhìn thoáng qua Liễu Thiên Trừng, không nói gì xoay người đi trước, đi được vài bước lại dừng chân, phân phó cung nữ bên cạnh: “Sáng mai ngươi đến hậu hoa viên hái vài cành hoa mai tươi tốt đưa đến Bình Tâm Điện.”

Cung nữ tuân lệnh, Phượng Trữ Lan lại tiếp tục đi.

Liễu Thiên Trừng nhìn Phượng Trữ Lan càng đi càng xa, xoay người nói với cung nữ: “Hiện tại Hoàng hậu chỉ nhất thời nổi nóng, qua một thời gian, Thái tử phi vẫn là Thái tử phi, các ngươi hãy hầu hạ người cho tốt đã biết chưa?”

“Dạ! Nô tỳ biết.” Cung nữ lên tiếng.

Thấy Phượng Trữ Lan đã đi xa, Liễu Thiên Trừng vội vã đuổi theo, tuyết đọng ngày càng dày, lại vào ban đêm không để ý những viên đá nhỏ trên đường, Liễu Thiên Trừng rất không may mắn bị vấp, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Phượng Trữ Lan dừng lại, quay đầu nhìn ả.

Ả cười một tiếng: “Dân nữ không sao…”

Phượng Trữ Lan không hề có chút biểu cảm gì, xoay người, tiếp tục đi.

Không còn nhìn thấy bóng dáng Phượng Trữ Lan, Long Y Hoàng mới an tâm đi ngủ, sáng sớm hôm sau có cung nữ đem đồ ăn sáng tới, mặc dù cửa lớn vẫn đóng kín, nhưng vài cành hoa trong bình sứ lớn hình đuôi khổng tước bên trong phòng cũng đã được thay đổi từ sớm, thành những nhánh hoa mai mạnh mẽ cắm đầy trong bình, làm Bình Tâm Điện như nhà ma này tăng thêm sức sống.

Long Y Hoàng đi vào, cảm nhận được mùi thơm, nhìn kỹ những bông tuyết cũng đã hóa thành giọt nước bám trên những cánh hoa, thật là đẹp.

“Đây là…” Nàng ngẩn người, cầm lên một cành hoa, quan sát phần cành bị gãy vẫn còn âm ẩm, hẳn là vừa mới hái không lâu.

"Đó là do Thái tử điện hạ đặc biệt phân phó nô tỳ đưa tới, nghe nói tờ mờ sáng Thái tử đã đến Hậu hoa viên.” Cung nữ vừa mang đồ ăn tới, vừa cung kính trả lời.

Long Y Hoàng cười cười, đặt lại vào bình: “Hắn đúng là có tâm.” Sau đó xoay người ngồi vào bàn, dùng bữa sáng.

Thức ăn vẫn thịnh soạn như lúc trước, kỳ thật nàng bị nhốt ở đây cũng có chút cô tịch, ít người, phòng ốc cũ kỹ, nhiều chỗ tối om, rất ảm đạm thê lương, nhưng những thứ khác cũng không có thay đổi gì.

Sở dĩ nàng có thể an phận mà hưởng thụ đãi ngộ này có quan hệ rất lớn với đứa trẻ trong bụng.

Qua loa ăn sáng xong, Long Y Hoàng nhàn rỗi không biết làm gì, thừa dịp cung nữ vẫn còn đang dọn dẹp chưa đi liền nói: “Thái tử đâu?”

"Thái tử đang ở chỗ Liễu cô nương nghe nói là bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ.” Cung nữ đáp, sau cùng còn dùng ánh mắt đồng cảm len lén nhìn nàng.

Ôi, một chính phi tốt lại xinh đẹp còn đang mang thai, vậy mà lại bị đưa đến đây, để cho trắc phi chiếm tiện nghi.

Long Y Hoàng ngồi xuống lại thấy nhàm chán, nhìn cung nữ vẫn đang thu dọn hỏi: “Duệ Vương đâu?”

"Duệ Vương và Vương phi dạo gần đây tình cảm rất tốt, ngày nào cũng đều đi dạo ở Ngự hoa viên.” Cung nữ đáp, tiếp tục dùng ánh mắt đồng cảm nhìn nàng.

Thấy chưa, tâm tư trượng phu của mình thì rộng thừa tình, còn tình nhân cũng xa lánh tìm niềm vui mới, thật đáng buồn, thật đáng buồn quá!

Sau khi thu dọn xong, cung nữ liền lui hết ra ngoài, cửa lớn được mở ra rồi khép lại ngay trước mắt nàng, lại quay lại vẻ u ám như lúc đầu.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Cây Xương Sườn Thứ Hai

Cây Xương Sườn Thứ Hai

Trì Đông Chí có chút nhức đầu, Lương Hạ không có tiền đồ, cứ mãi ồn ào như

21-07-2016 53 chương
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Văn án: Hơn mười năm trước có một âm mưu bị phát hiện, người duy nhất thoát

10-07-2016 66 chương
Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly

Giả Heo Ăn Thịt Hồ Ly là một truyện ngôn tình võng du mình giới thiệu cho bạn nào

23-07-2016 4 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Một ngày thường

Một ngày thường

Hơn hai mươi năm trước tôi đã hỏi anh: "Rồi sau này trong cuộc sống chung sẽ không ai

24-06-2016
Khóc giữa Sài Gòn

Khóc giữa Sài Gòn

Sài Gòn những ngày mưa vội vã mang Minh đi xa khỏi cuộc đời vì lý do rất ngớ

26-06-2016
Đi qua miền thương

Đi qua miền thương

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Trong

25-06-2016
Tấm áo mưa của mẹ

Tấm áo mưa của mẹ

Cách trường 1 km, hằng ngày tôi phải đi bộ trên con đường đất đỏ vào mỗi

23-06-2016
Hẹn ước của mùa hè

Hẹn ước của mùa hè

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Những năm tháng ấy

Những năm tháng ấy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016
Lãng đãng cuối tuần

Lãng đãng cuối tuần

Với hắn, một tuần được bắt đầu từ lúc 7h sáng thứ hai và kết thúc vào lúc 5h

24-06-2016
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016