XtGem Forum catalog
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 131
5 sao 5 / 5 ( 36 đánh giá )

Lãnh Cung Thái Tử Phi - Chương 102

↓↓
Long Y Hoàng xoay người lại, mơ hồ nhìn thấy phía sau bàn có một nữ tử đang ngồi, cầm sách đọc, cười, khóc, nước mắt rơi làm ướt quyển sách trong tay.

bạn đang xem “Lãnh Cung Thái Tử Phi ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Vì đã gặp ma quỷ nhiều lần, Long Y Hoàng cũng chết lặng, ngoại trừ cảm giác lạnh lẽo trong lòng còn những khía cạnh khác cũng tàm tạm.

Nàng không chú ý tới ảo ảnh hư hư thật thật đó nữa, tiêu sái đến trước bình hoa thưởng thức, cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần đều khoan khoái.

Tính thời gian cũng đã tới thời điểm thích hợp, vài ngày nữa Phượng Trữ Lan sẽ đón tân nương.

Long Y Hoàng cười một tiếng, tiếp tục nghịch hoa.

Xế chiều hôm đó, Long Y Hoàng nhàn rỗi không có việc gì làm, định nghỉ ngơi sớm nhưng đột nhiên truyền đến tiếng đập cửa.

Nàng buồn bực, chỉ có thể mặc lại y phục đi tới bên cửa: “Ai?”

“Là ta.” Phượng Trữ Lan ở ngoài cửa cười vô cùng thoải mái hả hê, thậm chí có chút vô lại.

Long Y Hoàng mang đầy nghi hoặc khó hiểu: “Sao tự nhiên lại đến đây?”

"Nàng nhớ ta, ta sao có thể không đến? Đó chẳng phải là rất lãnh huyết vô tình sao?” Phượng Trữ Lan vẫn cười, nụ cười vô cùng đắc ý.

“Nhớ ngươi?” Long Y Hoàng nhanh chóng tua lại một ngày sinh hoạt của mình trong đầu, thật sự là không biết mình nhớ đến hắn khi nào, còn khiến hắn tự mình chạy đến đây.

"À, ta nghe cung nữ nói cho nên nàng đừng phủ nhận.” Phượng Trữ Lan tiếp tục mặt dày nói.

… Hắn nói rất đúng, sáng hôm nay do quá nhàm chán nên nàng đành phải tìm chủ đề để nói chuyện đó mà!

Vẻ mặt Long Y Hoàng đầy vạch đen, lúc này nàng cũng không thể nói cho Phượng Trữ Lan biết là do nàng quá nhàm chán nên mới tùy tiện hỏi vậy.

"Ha ha..." Không có cách gì khác nên nàng đành phải tự mình đối mặt với tình cảnh này, nàng chỉ có thể kiên trì nói: “Đúng vậy, ta rất nhớ ngươi, nhưng bây giờ ngươi đã tới rồi, ta quả thực cảm thấy hoàn toàn bất ngờ.”

Phượng Trữ Lan cười ngày càng rực rỡ: “Y Hoàng, nàng hôm nay vẫn ổn chứ?”

"Đương nhiên ổn, mới có một ngày có gì không ổn?” Long Y Hoàng cũng cười.

“Vậy là tốt rồi.”

“Phượng Trữ Lan, ta thấy hình như ngươi đang lo lắng vô ích rồi.” Long Y Hoàng nói.

"Y Hoàng, hôm nay xảy ra chút chuyện.” Phượng Trữ Lan đột nhiên chuyển đề tài, nghiêm túc nói: “Có lẽ là mấy ngày nữa ta không có thời gian lại đây, một mình nàng sẽ ổn chứ đúng không?”

“Ta biết ta không phải trẻ con.” Long Y Hoàng sửng sốt một hồi, sau đó lập tức bật cười.

Phượng Trữ Lan không đáp lại, đột nhiên ở ngoài cửa chìm trong im lặng, Long Y Hoàng phát hiện không ổn: “Phượng Trữ Lan?”

Không có trả lời.

"Phượng Trữ Lan? Ngươi làm sao vậy?" Nàng vội la lên: "Sao tự nhiên không nói.”

"Y Hoàng..." Phượng Trữ Lan đột nhiên đè thấp thanh âm.

"Cái gì?"

"Ta muốn hôn nàng một cái, có được không?” Phượng Trữ Lan lại vui vẻ trở lại, trong đó mang ưu thương nhàn nhạt.

"Hả?" Long Y Hoàng tỉnh ngộ, này, này, này... Cách cửa như vậy hắn hôn thế nào?

Nàng còn chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cánh cửa đang đóng chặt đột nhiên bị đè vào, sau đó bất động.

Nhất thời Long Y Hoàng ngây ra như phỗng.

Một tay Phượng Trữ Lan chống ở bên cạnh, nhắm mắt, lưng cúi xuống, nhẹ nhàng in dấu hôn trên cánh cửa.

Chầm chậm, nhẹ nhàng, hắn rất nghiêm túc.

“Phượng Trữ Lan…” Long Y Hoàng run tay, xoa nhẹ lên song cửa, từ đầu ngón tay mẫn cảm của mình truyền đến nỗi bi thương khắc cốt ghi tâm.

“Y Hoàng, chăm sóc bản thân thật tốt biết không?” Rõ ràng cùng một câu nói nhưng hắn đã lặp lại mấy lần không hề cảm thấy phiền chán.

"Ừm..." Bây giờ Long Y Hoàng ngoài trừ việc gật đầu cũng không biết nên nói gì.

“Ta phải đi rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi.”

“Ừ…”

Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, rất nhanh liền biến mất.

Long Y Hoàng hoàn toàn như đang nằm mộng.

Mấy ngày sau, Phượng Trữ Lan cũng không tới thăm nàng, nhưng hoa mai mỗi sáng vẫn không hề thiếu.

Dù những đóa hoa mai này giúp nàng giảm không ít mệt mỏi, nhưng dù sao không cũng là loại thực vật bé nhỏ, không thể nói chuyện, mà người có thể nói chuyện cũng chỉ có những cung nữ đúng giờ một này ba bữa cơm mang vào cho nàng, những cung nữ này cũng nói vài câu với nhau, thời gian còn lại nàng chỉ có thể trầm mặc.

Nếu như trước kia, để nàng im lặng trong nửa khắc là điều không thể, nhưng bây giờ suốt ngày nàng cũng chỉ ngồi, một chữ cũng không nói, cũng là chuyện bình thường.

Nghe thấy từ nơi xa nhất trong hoàng cung truyền tới tiếng nhạc tưng bừng, nàng lại tính thời gian, đúng rồi, hôm nay chính là ngày Phượng Trữ Lan lấy Liễu Thiên Trừng.

Tiếng động này không hề nhỏ.

Nhạc, pháo, tiếng chiêng tiếng trống hân hoan, Long Y Hoàng nghĩ, dù Bình Tâm Điện cách xa thế này còn có thể nghe được, vậy nhất định là rất náo nhiệt.

Đáng tiếc, nàng không thể chứng kiến, mà Phượng Trữ Lan cũng không có cách nào đến đây thăm nàng.

Âm thanh vẫn liên tục cất lên, đến tối càng nhiều hơn, suốt cả ngày ầm ĩ, ngột ngạt cả ngày, tâm tình Long Y Hoàng không tốt, nên đã lên giường nằm từ sớm, nhưng làm sao cũng không ngủ được.

Ầm ĩ như thế, nàng ngủ bằng cách gì?

Có lẽ là đến nửa đêm, hoặc thể cũng không phải, Long Y Hoàng mệt mỏi không muốn nghĩ nhiều nữa, sau đó tiếng ồn dần dần biến mất.

Mặc dù nàng cảm thấy rất khó chịu nhưng nàng không thể để bản thân mình chịu ủy khuất. Nghĩ vậy nàng đành quay người dần dần thiếp đi.

Đêm hôm đó, nàng ngủ không ngon giấc.

Ngày hôm sau, Long Y Hoàng thức dậy vô cùng trễ, mà khi nàng ngồi dậy, phát hiện đại môn luôn đóng chặt hôm nay lại có người mở rộng ra, ánh sáng chiếu vào khiến cho trong điện sáng lên không ít.

Long Y Hoàng nhìn ra ngoài, tuyết vẫn rơi đầy trời, những bông tuyết lẻ loi vẫn tiếp tục rơi xuống. Thật đẹp, đáng tiếc lúc này nàng chỉ có thể nhìn mà thôi.

Đi tới chính đường, Long Y Hoàng thấy một bóng người, Liễu Thiên Trừng.

Nàng ta mặc một bộ y phục mới, dẫn theo vài cung nữ, đứng giữa phòng khách.

Tóc được vấn đơn giản, cùng trang sức là phượng trâm vàng, cả người là một bộ y phục đỏ rực, hiện ra vẻ vui mừng hớn hở, lại tỏ ra lộng lẫy quý phái.

Thấy Long Y Hoàng đi tới, nàng ta mỉm cười, sau đó giống như lần đầu gặp mặt an an phận phận hành lễ: “Ra mắt Thái tử phi, thần thiếp chờ được gặp thái tử phi lần nữa rất lâu rồi!”

Long Y Hoàng không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt ả.

Nhìn ả cười rực rỡ chói mắt vô cùng, chứng minh tối qua tân hôn động phòng rất vui vẻ, hàng lông mày cũng đậm nét hơn so với bình thường, môi thoa son, hai má ửng hồng tự nhiên.

Long Y Hoàng lại nhìn ra ngoài, không kìm được nỗi mất mát, Phượng Trữ Lan chưa có tới.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Khi lướt qua nhau - Sênh Ly

Văn án: Anh là một người con trai như thế, cứng nhắc, không thích giao du, đượm vẻ u

09-07-2016 1 chương
Cá Mực Hầm Mật

Cá Mực Hầm Mật

Trích đoạn:Ở câu lạc bộ, Gun nổi tiếng là chưa từng qua lại với phái nữ, không

19-07-2016 48 chương
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài

Trích đoạn:Đối với biểu lộ Hạ Cảnh Điềm đứng ngồi không yên, Kỷ Vĩ Thần

20-07-2016 125 chương
Guitar màu tím

Guitar màu tím

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Người ta nói,

27-06-2016
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Già cả rồi

Già cả rồi

Bà khẽ cầm tay ông bằng đôi tay đã nhăn nheo của bà. Tay ông to và thô ráp. Cánh tay anh

25-06-2016
Có một người thầy...

Có một người thầy...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Chuyện đời sinh viên") Thấy thầy vui

24-06-2016