Polaroid
Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 19
5 sao 5 / 5 ( 68 đánh giá )

Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề - Chương 15

↓↓

Thực ra không cần tới một phút, Trình Thiếu Thần chỉ một câu nói đã trở về ung dung bình thản: "Thẩm An Nhược, anh cũng hơi hiểu ra một chút. Thực ra hôm qua em cũng lợi dụng anh đúng không, sau đó phát hiện mọi chuyện không như tính toán, cho nên thẹn quá hóa giận muốn qua cầu rút ván."

bạn đang xem “Khách qua đường vội vã - Phiêu A Hề” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tên vô lại này quả thật làm cô tức muốn chết, những lời anh nói vẫn luôn chọc đúng tim đen của cô. Thẩm An Nhược vô cùng bực bội, lý sự lại trong điện thoại: "Phải, đúng như lời anh nói. Anh cứ dây dưa mãi với em là muốn gì? Em không phải trẻ vị thành niên, cũng không phải lần đầu, chẳng lẽ anh muốn chịu trách nhiệm với em à?"


Lúc tắt máy, cô còn hận sao anh không gọi vòa điện thoại cố định, nếu không cô đã có thể dập máy thật mạnh để anh ta nghe cho hả giận.


Thẩm An Nhược đứng ở ban công nhà Hạ Thu Nhạn một hồi, đợi hết tức rồi mới đi vào, bằng không chắc chắn sẽ trở thành đối tượng cho cô bạn nguy hiểm của mình mặc sức chế nhạo. Cô tiện tay xóa số của Trình Thiếu Thần rồi lại chợt nghĩ, tên anh ta có ba chữ, nếu xóa tên đi, mỗi lần anh ta gọi tới lại hiện ra mười một chữ số. Cô vốn đã dị ứng với chữ số, xóa đi thế này cũng chẳng khác là bao, chỉ làm cô càng thêm đau đầu, vì vậy đành đổi số điện thoại của anh thành 'Trư tiểu nhị', một lát liền đổi thành 'Đồ vô lại', nhưng nghĩ đi nghĩ lại cứ thấy giống như đang tán tỉnh nhau, lại hậm hực đổi về như ban đầu.


Nếu hệ thống di động có thể cho tất cả các cuộc gọi của anh ta vào danh sách đen thì tốt biết mấy. Thẩm An Nhược nghĩ đến đây, bỗng nảy ra ý xấu, cô đặt nhạc chờ cho số điện thoại của anh, dùng bài hát Tề non hẹn biển của Trần Dịch Tấn, đây là tên bài hát được giới thiệu, thực ra tên bản phát hành ở Hồng Kông là Một đêm mất hồn.


Thẩm An Nhược nhớ Trình Thiếu Thần ghét nhất là người khác đặt nhạc chờ, mỗi lần như vậy đều giơ điện thoại ra xa khỏi tai, cô biết ngay khi ấy anh đang phải chịu đựng tiếng nhạc chờ khó chịu.


"Dù cho ngày mai em phủ nhận mọi thứ, ít nhất giờ đây em vẫn gọi tôi một cách chân thành." Ca từ này đã có lúc làm cô ngẩn ngơ rất lâu, giờ lại rất thích nó, phù hợp với anh, chờ anh gọi điện tới nghe bài hát này, chắc chắn sẽ phát điện vì khó chịu, như vậy chắc hẳn sẽ không gọi lại nữa.


Cuối cùng Thẩm An Nhược cũng nguôi giận, quay lại phòng khách, nhưng vừa thấy Hạ Thu Nhạn nhìn mình đầy vẻ ám muội, huyết áp cô lại tăng vọt. Cô bạn bình thường cũng hay trêu chọc cô, nhưng cô chưa bao giờ thấy khó chịu, sao hôm nay lại chướng mắt đến vậy.


"Cậu ra ngoài lâu thế. Ổn cả rồi chứ? Nếu có chuyện gì thì cứ nói nhé. Nào, cuối cùng là cậu muốn xem đĩa nào?" Hạ Thu Nhạn đã bóc hết tất cả các đĩa phim bày đầy trên bàn giống như đang bán.


Thẩm An Nhược hậm hực liếc cô bạn, hít một hơi, thêm một hơi nữa, cuối cùng phun ra hai tiếng qua kẽ răng: Sắc giới.


Liền mấy ngày sau cũng không thấy Trình Thiếu Thần làm phiền cô nữa. Chỉ mỗi ngày gọi một cuộc điện thoại, nhưng cô không nghe, anh cũng không gọi lại lần thứ hai, chắc bài nhạc chờ sến sẩm đó làm anh nản lòng thật.


Ngày đầu cô không nghe điện thoại, vài phút sau anh còn gửi một tin nhắn: "Anh có chuyện muốn nói với em." Cô trả lời lại: "Đi chết đi." Sau đó đến cả tin nhắn anh cũng không gửi nữa.


Thực ra cái cảm giác thất vọng chút chút không phải là không có, những lời cô chuẩn bị để mắng mỏ anh đều chưa được dùng, nhưng chẳng thể át được niềm vui từ trò đùa dai kia nên cũng nhanh chóng quên đi.


Trong công việc trợ lý Thẩm vẫn là một bóng hồng xinh đẹp, phong thái đoan trang, dáng vẻ nhẹ nhàng tinh tế, làm gương cho không ít nam nữ nhân viên noi theo.


Hoa Áo mới nhận thêm nhân viên vào bộ phận quản lý, đang tiến hành đợt huấn luyện ngắn hạn, cô cũng là một trong những cán bộ hướng dẫn. Hoa Áo sở hữu kiến trúc sân vườn kiểu cổ, không gian vô cùng yên tĩnh, nên hay cho thuê để làm nơi huấn luyện và tổ chức hội nghị, bọn họ cũng thường họp và huấn luyện ở đây. Chương trình kết thúc, cô mang máy tính xách tay chuẩn bị quay về văn phòng thì có học viên nán lại trong sân nhờ cô tư vấn, An Nhược vừa trả lời, vừa liếc nhìn chủ tịch Thi đang đi cùng khách hàng, giải thích về hai cây hòe già ôm nhau trong sân chính.


Trong sân vẫn còn người, thực ra cô rất muốn thừa dịp hỗn loạn để trốn về, chỉ cần giả vờ như không thấy, còn chàng trai trẻ đi cùng cô lại cố tình hô lên: "Chủ tịch Thi". Cô chẳng còn biết né đi đâu, đành cười dịu dàng bước tới chào hỏi, nhân tiện cũng chào hỏi vị khách quý mà chủ tịch Hoa Áo đích thân làm hướng dẫn viên dẫn đi thăm quan, trong lòng tưởng như sắp tức ứa máu.


Cô miễn cưỡng tiếp chuyện chủ tịch Thi, tỉ như nội dung huấn luyện hôm nay, tình hình cơ bản của học viên, cuối cùng nói một câu lịch sự: "Xin phép không làm phiền hai người nữa" rồi nhanh chóng rời đi, không ngờ anh ta đột nhiên lại gọi giật lại: "Tiểu Thẩm!" Thẩm An Nhược biết ngay tình hình có vẻ xấu đi rồi.


Quả nhiên là vậy, chủ tịch Thi với giọng điệu thân thiện nhất, ôn hòa nhất, nói: "Nếu cô không có việc gì gấp thì dẫn chủ tịch Trình đi một vòng nhé. Nơi này cô quen thuộc hơn tôi, rất nhiều thứ tôi giải thích không được rõ."


"Tôi cũng chỉ là trình độ nghiệp dư mà thôi, để tôi mời trưởng phòng Lý của phòng quan hệ xã hội tới đi cùng chủ tịch Trình thì tốt hơn." Thẩm An Nhược thận trọng mỉm cười: "Chủ tịch Thi, hai mươi phút nữa có khách của bên cục công thương tới, tôi..."


"Tôi vừa nghe nói rồi, đang tính cùng tổng giám đốc Trương qua bên đó, còn trưởng phòng Lý cũng phải có mặt để giới thiệu tình hình, vì thế cô hãy thay mặt tôi tiếp chủ tịch Trình nhé, có việc gì cần, tôi sẽ gọi điện cho cô", chủ tịch Thi ngắt lời cô, nhanh chóng sắp xếp mọi thứ, quay sang xin lỗi Trình Thiếu Thần rồi rời đi.


Cô cảm thấy hai người này nhìn kiểu gì cũng rất giống lang sói trong truyền thuyết. Vốn dĩ cô còn cảm thấy kinh ngạc, sao mà trùng hợp thế nhỉ, rõ ràng Hoa Áo vô cùng rộng lớn, lại cứ phải đụng mặt anh ta, bây giờ cô đã hiểu, thì ra đã bị cấp trên bán đứng. Còn cả lời xin lỗi chân thành của chủ tịch Thi mấy hôm trước nữa, cô nghi ngờ suốt mấy hôm liền, bây giờ đã hiểu là vì cái gì, hóa ra vốn không phải vì thể diện của cô lớn như thé.


Sao cô lại ngốc nghếch thế nhỉ, khăng khăng lấy cục công thương ra làm lá chắn. Thẩm An Nhược vừa thầm chán nản, vừa liếc xéo Trình Thiếu Thần, thấy vẻ mặt thản nhiên của anh khi ngẩng đầu ngắm hai cây hòe già ôm nhau, trên cây đầy những bông hoa trắng lấp lánh đang độ nở rộ. Cô ngó nghiêng xung quanh, trong sân vẫn còn khách, quả thật không thể nổi giận. Chàng trai trẻ phòng nhân sự đã giúp cô mang máy tính xách tay đi, còn chủ tịch Thi lúc sắp ra đến cửa chợt quay đầu nhìn bọn họ vẫy tay, Thẩm An Nhược ngay lập tức đem nụ cười đã tắt treo lại trên mặt.


"Hai cây này chắc phải được một trăm năm rồi nhỉ? Hình dạng quấn vào nhau này thật sự kì lạ." Trình Thiếu Thần cúi đầu nhìn xuống tấm biển dưới tàng cây 'Trăm năm hòa hợp'.


"Em thì lại nghĩ chúng như đang đánh nhau, anh xem, thế kia thật ra rất giống hai người đang đấu vật, nhưng lại bị con cháu hiểu sai." Thẩm An Nhược lạnh lùng nói.


Trình Thiếu Thần phì cười, quay người lại nhìn cô. Hôm nay An Nhược mặc đồng phục, trước ngực đeo bảng tên, vì phải gặp nhân viên mới và khách hàng, mỗi lần xuất hiện đều phải chỉn chu, đến cả đầu tóc và trang điểm cũng rất cẩn thận, có thể nói là trang bị tới tận răng, vô cùng kĩ lưỡng, vì thế mới không hề sợ hãi trước anh.


"Xin hỏi anh Trình muốn thăm quan những gì?"


"Em thấy chỗ nào đáng để thăm quan."


"Tầng hai mươi tám cao nhất của tòa nhà chính, có thể nhìn xuống toàn cảnh thành phố."


"Vậy tới đó đi."


Thật đáng ghét, lẽ nào bệnh sợ độ cao của anh ta đã khỏi rồi?


Tòa nhà chính rất xa nơi này, bọn họ phải đi qua vô số những công trình khác. Trình Thiếu Thần cố tình làm phiền cô, hỏi này hỏi nọ, có lúc còn khăng khăng đòi vào xem một lát, sự kiên nhẫn của cô cũng sắp tới giới hạn. Nếu không phải lúc này anh là khách quý, cô sớm đã phủi tay bỏ đi rồi. Bình thường cô cũng không thể đi bộ xa như vậy, từ chỗ này qua chỗ khác, để tiết kiệm thời gian và sức lực, hầu hết toàn lái xe.


"Đi bộ lâu như vậy, em có bị đau chân không? Có cần nghỉ một chút không?" Trình Thiếu Thần hỏi, hai người bọn họ đang đứng trước cửa khu cà phê.


Giày của cô đúng là hơi cao, "Ngài Trình khách sáo quá, được phục vụ ngài là vinh hạnh của tôi, sao có thể mệt chứ?" Thẩm An Nhược cười nói thản nhiên.


Trình Thiếu Thần cười: "Trợ lý Thẩm, nếu em đi đóng phim chắc chắn sẽ gặp may đó."


"Từ khi nào An Khải có ý định đầu tư vào điện ảnh vậy? Xin chủ tịch Trình hãy nói tốt giúp tôi vài câu, cho tôi một cơ hội."


"Có vẻ rất đáng để xem xét." Trình Thiếu Thần nhìn cô: "Em định đóng vai gì?"


Cô quyết định không đùa với anh nữa. "Anh Trình, An Khải gần đây có phải đang tạm ngừng đóng cửa để chỉnh đốn không? Nếu không sao anh rảnh rỗi thế, giờ hành chính còn có thời gian ngắm cảnh nữa?"


"Lẽ nào em không biết, công ty vận hành càng tốt, ông chủ càng nhàn rỗi?" Trình Thiếu Thần mỉm cười, "Nhưng anh rất cảm động vì em đã quan tâm tới anh."


Cô tức đến mức không thốt nổi nên lời.


"Thẩm An Nhược, chúng ta tìm chỗ nào ngồi một lát đi, không phải giày của em hôm nay hơi cao sao? Anh thừa nhận, anh đến đây chủ yếu là muốn gặp em."


"Chúc mừng anh đã được toại nguyện. Nhưng xin anh hiểu rõ rằng, vì hiện tại anh đang xuất hiện với tư cách là khác của Hoa Áo em mới đi cùng anh, nên xin anh đừng làm những việc không phù hợp với vai trò của một vị khách, đừng nói những câu không liên quan tới vị trí của mình. Nếu anh lấy mục đích khác để tới đây, vậy em cũng không có trách nhiệm phải lãng phí thời gian với anh nữa đúng chứ?"


Cô làm ra vẻ uy hiếp nhưng vẫn không chọc giận nổi Trình Thiếu Thần, anh cười đáp: "Không phải em nói phong cảnh tầng hai mươi rất đẹp à? Nếu em không mệt thì chúng ta qua bên đó đi."


Ở đại sảnh của tòa nhà chính, lúc hai người đi qua hành lang, đột nhiên có một chàng trai trẻ chạy tới suýt đâm vào người cô. Cô bị Trình Thiếu Thần ôm vào lòng, còn chàng trai đó va đúng vào người Trình Thiếu Thần.


"Xin lỗi, rất xin lỗi." Chàng trai khá bối rối ngượng ngùng khi thấy người mình vừa va phải là trợ lý Thẩm và một người trông có vẻ như là khách.


Thẩm An Nhược mời Trình Thiếu Thần tránh đi một lát, anh đi được khoảng năm mét, Thẩm An Nhược mới hỏi chàng trai mặc đồng phục của Hoa Áo: "Cậu tới Hoa Áo bao lâu rồi?"


"Ba tháng ạ."


"Nguyên tắc thứ tư của nhân viên là gì?"


"Cư xử lễ độ..."


"Điều thứ hai."


"Ngoại hình sạch sẽ."


Chàng trai cúi đầu nhìn mình, lúng túng cài lại hai nút áo của bộ đồng phục, thấy Thẩm An Nhược vẫn đang chăm chú quan sát, lại lấy bảng tên trong túi áo ngực đeo lên ngực.


"Về chép lại quy tắc nhân viên mười lần, ngày mai đến văn phòng tôi nộp." Thẩm An Nhược nhìn bảng tên cảu cậu ta, mãi mới cho cậu ta đi.


Thang máy chuyên dụng rất chậm, cũng không còn ai khác, Trình Thiếu Thần nhịn cười, Thẩm An Nhược liếc anh một cái, anh mới cười thành tiếng: "Trước giờ anh chưa hề biết lúc làm việc em lại nghiêm khắc thế."


Cô không thèm để ý tới anh, thang máy 'đinh' một tiếng rồi mở ra, cô đi ra ngoài trước, leo thêm một tầng cầu thang cuốn mới lên tới sân thượng.


Thời tiết hôm nay rất đẹp, trời xanh mây trắng, vài áng mây nhạt như những sợi bông bay bay. Tầng hai mươi tám chưa phải là quá cao, nhưng phong cảnh ở đây rất tuyệt, kề sông dựa núi, trông về phía biển, xung quanh cũng không có tòa nhà nào cao hơn, chỉ thấy mái ngói đỏ tươi san sát. Trình Thiếu Thần đứng cách lan can khoảng hai mét, nhìn cô nhíu mày: "Em có cần phải dựa sát vào lan can như thế không?"


Cô tựa cả người vào lan can, Trình Thiếu Thần không chịu nổi, bước lên phía trước kéo cô ra xa, làm cô suýt chút nữa bị trẹo chân.


Cô đẩy anh: "Xin anh hãy chú ý hình ảnh của mình, trên này có camera, nối trực tiếp với phòng bảo vệ."


"Em đứng đó anh rất lo."


"Em đứng đâu thì liên quan gì tới anh? Anh lo lắng thì liên quan gì tới em?"


"Chẳng lẽ trong sổ tay nhân viên bên em không có quy tắc 'lịch sự với khách' sao?"


Cô lấy ra một quyển sổ tay bỏ túi, lật tới một trang trong đó đưa cho anh xem: "Có khoản này: giữ khoảng cách thích hợp với khách. Vì vậy, xin anh hợp tác."


Trình Thiếu Thần thở dài: "Em đừng khó chịu như thế được không? Nếu em vẫn chưa nguôi giận, chí ít cũng phải cho anh biết cách làm em nguôi giận, cứ nghiêm mặt như thế mãi em không thấy khó chịu à?"


"Cách à, rất đơn giản, anh cách xa em một chút, đừng làm phiền em nữa. Coi như em xin anh đấy Trình Thiếu Thần, anh hãy cư xử tốt với em một chút, nể tình những kỉ niệm đẹp đẽ giữa hai ta được không, anh thấy lúc trước chúng ta nhàm chán quá nên nhất quyết làm nó xấu đi phải không?"


"Anh rất ngạc nhiên, sao em lại có thể cho rằng kỉ niệm giữa chúng ta là đẹp đẽ được nhỉ? Nhìn bộ dạng hiện giờ của em, anh còn tưởng mỗi hồi ức với em đều không đáng nhắc lại." Giọng Trình Thiếu Thần bắt đầu trở nên rất kỳ lạ, đây là dấu hiệu anh sắp nổi giận.


Đúng lúc đó, chuông điện thoại của anh vang lên, anh dịch sang một bên nghe điện thoại, Thẩm An Nhược trông thấy một phiến đá có dấu hiệu nứt trên sân thượng, lập tức gọi điện cho Lâm Hổ Thông: "Lát nữa anh lên sân thượng tòa nhà chính kiểm tra lại giúp tôi, phiến đá thứ năm từ cửa theo hướng Đông có vấn đề."


"Anh biết lâu rồi, nhưng loại đá đó hiện tại không có hàng."


"Em không quan tâm anh dùng cách gì, dùng keo dán hay phẩm màu đều được, tóm lại không được để như hiện giờ."


"Dạ." Lâm Hổ Thông ở đầu dây bên kia bắt chước giọng các thái giám đáp lại, cô là cấp trên trực tiếp của anh mà, "Ôi, sao hôm nay em giống Từ Hy thái hậu quá. Ai giỏi tới mức có thể chọc giận em vậy? Em lên sân thượng làm gì thế?"


"Ít ba hoa đi, ngày mai trước lúc hết giờ phải làm xong." Lúc cô nghe điện thoại, thấy Trình Thiếu Thần nhìn mình chằm chằm, hình như đang tính toán gì đó, sắc mặt trở lại bình thường, xem ra không để bụng chuyện cô thất lễ vừa rồi.


Thẩm An Nhược bị anh nhìn thì hơi bực: "Nếu anh không thích ở đây, vậy chúng ta đi thôi."


Trong thang máy, Trình Thiếu Thần như nghĩ ra điều gì, lại cười. Cô nhìn anh bằng ánh mắt 'Anh có bệnh thật rồi'.


"Thu hoạch lớn nhất của anh hôm nay là phát hiện ra lúc làm việc em rất thú vị. Nếu anh mà biết cấp dưới của mình có người để quy định nhân viên trong túi áo, luôn tự nhắc nhở bản thân, anh sẽ cảm động tới mức lập tức thăng chức, tăng lương cho người đó mất."


"Ý anh là sao? Anh bị nhân viên làm tình làm tội nên định thò chân vào đây ư?"


"Em có hứng thú không?"


"Trời còn sáng mà, giám đốc Trình mơ gì thế."


Cuối cùng cô cũng đuổi được ôn thần này đi, chỉ thiếu nước khua chiêng gõ trống ăn mừng. Nếu không phải Trình Thiếu Thần nói mấy câu trước khi đi làm cô bất an, chắc chắn cô sẽ làm như thế.


Trước khi đi anh nói: "Thẩm An Nhược, nếu anh thật sự muốn làm phiền em, em nghĩ em tránh được sao?"


Cô chưa kịp suy nghĩ về câu nói mang tính uy hiếp của Trình Thiếu Thần thì bị một tin làm choáng váng đầu óc.


Lúc này cô đang ngồi đối diện bàn làm việc của tổng giám đốc Trương, nhìn chằm chằm vào hai tờ công văn. Cô đã xem đi xem lại hai lần, tới mức sắp nhìn thủng hai tờ giấy mỏng manh. Thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, hai cổ đông lớn nhất của Hoa Áo, tổng cộng năm mươi mốt phần trăm cổ phần, đã bị tập đoàn An Khải thu mua.


Kết quả không cần nói cũng đoán được, villa Hoa Áo khổng lồ này sẽ nhanh chóng thay tên đổi chủ.


Cô vốn đã biết phía Thi thị có ý định giảm cổ phần, nhưng hoàn toàn chẳng để tâm, cô chỉ là người làm thuê mà thôi, ai là ông chủ cũng như nhau. Không ngờ, cổ phần Hoa Áo lại rơi hết vào cùng một người. Chẳng trách cô chỉ giống như ếch ngồi đáy giếng, không hiểu được những nước cờ cửa các doanh nghiệp lớn. An Nhược vốn tưởng An Khải đang dốc toàn lực đối phó với hạng mục khu công nghiệp của họ, vốn đầu tư rất lớn, công trình quy mô to, sao vẫn còn nhàn rỗi chen một chân sang bên này. Vì thế không hiểu những điều Trình Thiếu Thần ám chỉ. Thảo nào anh tự nhiên lại có hứng thú với công việc của cô, cố tình mập mờ không chịu nói thẳng, chắc là vì vẫn chưa tìm được đúng thời điểm để nhìn thấy dáng vẻ đáng cười của cô.


Tất nhiên Thẩm An Nhược không quá tự tin mà nghĩ rằng, vì cô ở đây nên An Khải mới ném tiền sang bên này, chín con số, cô làm gì đáng giá đến mức ấy. Cô tự giễu mình, Trình Thiếu Thần năm lần bảy lượt xuất hiện ở Hoa Áo, chẳng qua cũng chỉ là để bàn chuyện công việc, nhân tiện tìm trò đùa vui vẻ một chút. Thế mà cô còn tưởng sức hấp dẫn của mình lớn tới mức đường đường chủ tịch Trình Thiếu Thần, lại đặc biệt tìm cách tiếp cận theo đuổi cô. Hai ngày trước, cô còn ra sức kiểm điểm bản thân, thấy mình quá mất thể diện trước mặt Trình Thiếu Thần, ỷ lại việc anh không chấp mình mà cố tình gây chuyện, bây giờ cô chỉ hối hận lúc đó không đạp anh một phát. Vì qua mấy ngày nữa thân phận của anh thay đổi, chắc cô chẳng còn cơ hội thực hiện nguyện vọng này.


"Dù sao cũng là tại mình ngốc." Câu này cứ quanh đi quẩn lại trong đầu cô, thấy cứ quen quen, nghĩ kĩ, thì ra là câu nói của Vương Giai Giai. Cuộc sống này luôn đầy ắp những vở hài kịch đen trắng.


"Thực ra việc này mới được quyết định hai ngày, chú cũng vừa mới biết tin chính xác hôm nay." Tổng giám đôc Trương dè dặt quan sát thái độ của cô. Thẩm An Nhược cảm thấy may mắn vì biết tin này qua sếp Trương chứ không phải từ Trình Thiếu Thần, nếu không cô không thể giữ được thái độ bình tĩnh như bây giờ.


"Kế hoạch của An Khải có lẽ bắt đầu từ khi chúng ta tổ chức tiệc."


"Chú cũng không biết. Cậu hai nhà họ Trình làm việc rất kín kẽ, chưa chín muồi thì không hề hé lộ bất cứ tin tức nào. Nhưng có thể chắc chắn rằng chủ tịch Trình có ấn tượng tốt với Hoa Áo, trong ngoài đều hợp ý anh ta." Tổng giám đốc Trương khoát tay với cô, mỉm cười.


"Tiềm nay kinh doanh của Hoa Áo rất tốt, nhà nước nhượng cổ phần cho An Khải là điều dễ hiểu, nhưng Thi thị chịu nhượng bộ thì thật khó hiểu."


"Thực ra là kết quả cạnh tranh trên nhiều phương diện, Thi thị là doanh nghiệp ngoài khu vực, chuyển đổi lợi nhuận gặp mạo hiểm là khó tránh, năm ngoái đã vượt quá giới hạn, điều này cháu cũng biết. Lãnh đạo thành phố rất không hài lòng, hy vọng Hoa Áo do một doanh nghiệp trong vùng khống chế cổ phần, An Khải đúng lúc thuận nước đẩy thuyền. Lẽ ra Hoa Áo sẽ không bao giờ nể mặt lãnh đạo thành phố đơn giản như thế, nhưng bọn họ còn mối hợp tác với An Khải, giá An Khải đưa ra lại hợp lý."


"An Khải mà chấp nhận xuống nước với lãnh đạo thành phố, họ chắc chắn cũng không để An Khải thiệt đâu."


"Tất nhiên rồi. Họ cũng chỉ dùng mức giá thấp nhất đã có trong tay bốn trăm héc ta bờ biển Đông Giao." Giám đốc Trương cũng bị cách dùng từ của cô làm cho bật cười.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối

Xâm Chiếm Tuyệt Đối là tiểu thuyết ngôn tình hiện đại được sưu tầm và đăng

21-07-2016 45 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Thiên Thần của mẹ

Thiên Thần của mẹ

"Cái thai chưa được 3 tháng, cháu nên quyết định giữ lại đứa bé hoặc bỏ

23-06-2016
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Thị phi ở đời

Thị phi ở đời

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người

24-06-2016
Làm chồng khổ thật

Làm chồng khổ thật

Để trở thành một ông chồng tân tiến, biết chia sẻ và tạo điều kiện nghỉ ngơi cho

23-06-2016
Này em, có phải em...

Này em, có phải em...

Tôi thấy anh vào một buổi tối tháng tư trời chi chít những sao, khi tôi đang ngước

01-07-2016
Cáo và dê con

Cáo và dê con

Ngày xưa có một chú dê con đang nhú sừng nghĩ rằng mình đã lớn và có thể tự lo cho

24-06-2016
Ngoại tình

Ngoại tình

Cô giáo Thảo, cô giáo dạy văn ngoại tình một cách tuyệt vời và tuyệt vọng đã mấy

01-07-2016