XtGem Forum catalog
Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji

Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 27
5 sao 5 / 5 ( 44 đánh giá )

Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji - Chương 27 - Hết

↓↓
Hai bố con đạp xe đến ga tàu điện, trên đầu là bầu trời thu trong xanh vời vợi. Từ đó, chúng tôi sẽ lên tàu đi thăm thầy Nombre hiện đang ở thị trấn sát bờ biển cách đây hai tiếng đi tàu.​


Đó cũng là ước nguyện của Mio. Nàng lúc nào cũng lo cho thầy Nombre.​


Ở một mình thầy có buồn không?​


Có gì bất tiện không?​

bạn đang xem “Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nàng từng bảo muốn một mình đi thăm thầy nhưng sức khỏe của thầy không tốt nên kế hoạch đã đổ bể.​


Trước khi ra đi, nàng dặn tôi "Chồng thăm thầy giúp em nhé". Bản thân tôi cũng muốn gặp thầy. Có bao nhiêu chuyện tôi muốn kể với thầy, về Mio, về con Pooh, về cuốn tiểu thuyết tôi đang viết.​


Tôi quyết định sẽ đi thăm. Tuy nhiên, vừa quyết định xong thì mạch của tôi tăng thêm hai mươi.​


Thật hết sảy!​


Sự bồn chồn, đứng ngồi không yên của phi hành gia trước chuyến bay đến sao Diêm Vương là tâm trạng của tôi lúc này.​


Đến ga tàu điện, điều đầu tiên khiến tôi sửng sốt là cái máy bán vé tự động. Cái máy này đã tiến hóa vượt bậc trong suốt mười năm qua. Số lượng nút bấm tăng lên gấp đôi. Có một màn hình tinh thể lỏng, nếu không làm đúng theo trình tự có phần hơi phức tạp thì khó lòng mua nổi vé cho trẻ con. Cái máy nhả ra cái vé tàu mỏng dẹt như đồ chơi. Hình như tôi sẽ phải nhét vé này vào khe ở cửa soát vé tự động.​


Tôi đã biết đến sự tồn tại của cửa soát vé tự động qua tivi. Tuy nhiên, lúc đến đứng trước cái cửa này, tôi trở nên căng thẳng quá mức cần thiết. Sau lần đối mặt với cái cửa xoay của khách sạn, đây là lần đầu tiên tôi bị căng thẳng đến vậy.​


Cuối cùng tôi cũng vượt được qua cửa soát vé. Tôi phải tiêu tốn khá nhiều năng lượng cho vụ này.​


Tôi nói với Yuji.​


"Bố con mình sẽ đi tàu thường".​


"Đi tàu nhanh sẽ nhanh hơn chứ".​


"Không, tàu nhanh không ổn. Rất lâu tàu mới dừng ở một ga".​


"Lâu thì sao ạ?"​


"Chẳng sao cả. Nhưng nhỡ bị làm sao thì rất nguy hiểm".​


"Thế hả?"​


"Ừ".​


Tàu thường dừng lại ở hơn bốn mươi ga.​


Chạy, dừng...phù... con tàu phát ra âm thanh như tiếng thở dài rồi lại xình xịch đi tiếp. Chu trình này lặp lại bốn mươi lần.​


Như cuộc đời một con người.​


Phù...​


Tàu đến, chúng tôi lên tàu.​


Đúng như đã lường trước, hai chân tôi run lẩy bẩy. Tôi nắm chặt tay Yuji.​


"Takkun ơi!" Yuji gọi.​


"Gì thế?"​


"Tay Takkun đầy mồ hôi".​


Chẳng cần nói tôi cũng biết đấy là mồ hôi lạnh.​


Của đóng, đoàn tàu chuyển bánh là lập tức tôi nghe thấy tiếng "cạch". Thứ âm thanh quen thuộc. Phát ra ở giữa ngực và dạ dày.​


Tôi vội lấy lọ tinh dầu đàn hương, nhỏ một giọt vào khăn mùi xoa. Tôi dưa khăn lên bịt miệng. Mùi đàn hương ngọt ngào lan tỏa trong khoang mũi. Van đã mở nhưng chất hóa học tiết ra vẫn giữ ở mức tối thiểu.​


Tôi đứng ở ngay cạnh cửa lên xuống, cố gắng tập trung nhìn cảnh vật bên ngoài.​


"Ngồi thôi, Takkun. Tàu vắng tanh à".​


"Không, đứng tốt hơn".​


"Thế hả?"​


"Ừ. Đứng thế này thoải mái hơn".​


"Thế thì mệt lắm".​


"Ừ, mệt lắm".​


Tôi quyết định đếm số xe ô tô chạy dọc con đường men theo đường ray. Trước mắt, tôi phải làm gì đó để quên việc đang ở trên tàu.​


"Một, hai, ba, bốn..."​


"Gì thế ạ?"​


"Bố đang đếm ô tô".​


"Hay đấy. Con sẽ đếm cùng".​


"Được thôi".​


Phải rồi, đây sẽ là một trò chơi. Tôi sẽ coi đây là một trò chơi chứ không phải cách để tôi quên việc mình đang đi tàu. Thế là trong đầu tôi cứ hiện ra câu "đây sẽ là một trò chơi." Dù trò này chẳng có gì là vui,​


Lát sau, những chiếc xe bị ngắt quãng bởi cảnh đồng ruộng bát ngàn. Tỉ lệ nghịch với số lượng xe ô tô là lượng chất hóa học tiết ra bắt đầu tăng lên. Tôi hít vào thật sâu rồi từ từ thở ra.​


Tôi tru miệng kêu "pụ pụ pụ".​


Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.​


"Cái gì thế ạ?"​


Pụ!​


"Đấy là cái gì?"​


"Kêu pụ pụ thế này sẽ giữ được bình tình".​


"Thế hả?"​


"Con làm thử đi".​


Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.​


Pụ, pụ, pụ, pụ, pụ.​


"Con bảo!" Yuji nói. "Mọi người đang nhìn đấy".​


"Tại con đáng yêu quá".​


"Đâu có".​


"Thế à".​


"Mình hát đi".​


"Hát?"​


"Bài hát của mẹ. Bài mẹ dạy ý".​


"Đúng rồi! Bài mẹ dạy".​


"Cả hai cùng hát nhé?"​


"Ừ. Cùng hát nào."​


"Hát bé thôi. Giọng Takkun to lắm".​


"Được rồi".​


Một chú voi​


Chơi đùa trên mạng nhện​


Vui quá bèn​


Gọi thêm chú nữa đến​


Cứ như vậy tôi vượt qua được cả chặng đường dài. Tôi ngửi mùi dầu đàn hương, đếm số xe ô tô, kêu pụ pụ và hát cùng Yuji. tôi phải xuống tàu ba lần để lấy lại bình tĩnh. Yuji không phàn nàn gì, chỉ im lặng đi theo tôi.​


Sao Diêm Vương ở xa hơn tôi tưởng.​


Phù...​


Bệnh viện nằm lưng chừng một quả núi, hướng mặt ra phía biển. Đó là một tòa nhà sáu tầng, nom có vẻ giản dị và sạch sẽ.​


Tôi hỏi lễ tân số phòng của thầy Nombre. Phòng ở cuối hành làng tầng ba. Chúng tôi đi cầu thang bộ lên tầng ba.​


"Có thang máy mà".​


"Ừ. Nhưng bố thích đi thang bộ hơn".​


"Tại sao?"​


"Vì không biết thang máy đưa mình đi đâu".​


"Thế hả?"​


"Thang máy không có cửa sổ, cửa ra vào lại đóng kín nên chẳng biết thang máy đưa mình đi đâu. Nhỡ bị đưa lên tận Sao Hỏa thì sao".​


"Ồ?"​


"Thang máy là phương tiện tệ nhất đấy".​


"Buồn cười thât".​


Thầy Nombre đang ở trong phòng. Thầy ngồi đọc sách trên chiếc giường cạnh cửa sổ trong căn phòng dành cho bốn người. Không thấy bong dáng của ba người còn lại đâu.​


"Chào thầy".​


Nghe thấy tiếng tôi, thầy liền rời mắt khỏi quyển sách.​

Chương trước

↑↑
Yêu Không Phải Lúc

Yêu Không Phải Lúc

Trích đoạn: “Còn có thể thế nào nữa, là cậu tôi nói.” Trần Giác Phi tùy tiện

21-07-2016 59 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Kiều Thê 19 Tuổi

Kiều Thê 19 Tuổi

Anh là một quân nhân anh tuấn khí phách, phụ nữ si mê anh còn nhiều hơn cả sao trên

23-07-2016 9 chương
Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng

Cô Nàng Hotboy Lạnh Lùng nói về nó: Hà Minh Thư, gương mặt thanh tú, làn da trắng như

21-07-2016 42 chương
Cảm xúc tháng 12

Cảm xúc tháng 12

Thời gian trôi nhanh nên người cũng gấp gáp quá chăng. Hôm qua, gặp đôi bạn trẻ hỏi

30-06-2016
Người lập dị

Người lập dị

- Tại sao cậu luôn kì quặc như vậy chứ? Tớ thực sự không thể hiểu nổi cậu. –

29-06-2016
Yêu thương mong manh

Yêu thương mong manh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu

26-06-2016
"Sáng rồi, bà ngủ đi"

"Sáng rồi, bà ngủ đi"

Phát hiện đồng hồ báo thức đã hết pin, trời lại lạnh, anh không muốn ra ngoài mua

30-06-2016
Có duyên không phận

Có duyên không phận

Một con dao, một dòng máu đỏ, một cái xác ôm một người. Tiếng gió rít mạnh mùa

27-06-2016