Thầy khẽ rên "ồ, ồ" rồi gật đầu thật mạnh.
bạn đang xem “Em sẽ đến cùng cơn mưa - Ichikawa Takuji” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Hai bố con đến đấy à".
"Vâng, cháu đến đây ạ".
Yuji nói.
Thầy Nombre đặt quyển sách xuống chiếc bàn cạnh giường rồi xoay người để hạ chân xuống sàn.
"Lên tầng thượng nói chuyện đi". Thầy bảo. " Chỗ đấy là tuyệt nhất. Ngắm cảnh rất đẹp".
Thầy thận trọng đứng dậy, với tay lấy cây ba- toong dựng cạnh giường.
"Đi thôi".
Thầy hơi kéo lê bàn trên trái, đi trước dẫn đường cho hai bố con.
Thầy ngoảnh lại:
"Nhờ luyện tập phục hồi chức năng đấy".
Thầy bảo:
"Giờ thì tôi đi được bằng chính đôi chân của mình rồi".
Sắc mặt thầy rất tốt, giọng nói cũng sang sảng.
"Có vẻ thầy đã khỏe hơn".
"Ừ. Hồi xưa tệ hơn bây giờ nhiều. Giờ thì khỏe như vâm".
"Vâng".
Thầy Nombre và Yuji đi thang máy, còn tôi vẫn nhất quyết đi thang bộ. Vừa mở cánh cửa thông ra sân thượng, cả một khoảng không xanh bao la đập vào mắt tôi. Thầy Nombre và Yuji nhìn tôi cười.
"Chậm quá".
"Tại bố không muốn bị lên sao Hỏa".
"Buồn cười thật".
Toàn bộ mặt sân thượng được lót cỏ nhân tạo cùng rất nhiều ghế băng. Cụ ông, cụ bà và những người có vẻ là người thân của các cụ đang ngồi ngắm biển và chuyện trò rầm rì.
"Cảnh đẹp quá".
"Đẹp không!"
"Mấy năm rồi em mới nhìn thấy biển. Còn Yuji chắc là lần đầu tiên?"
"Biển thật thì mới lần đầu ạ".
"Ừ, đây là biển thật đấy".
"Con thấy hơi sợ".
"Ừ. Tại đây là biển thật mà".
Trên nền trời xanh hiện lên những vầng mây ti tích. Mây trôi về phía trời trông như bầy chim đang đổ về phương Nam. Gió biển se lạnh khiến mái tóc màu mật ong của Yuji bay bay.
"Mio đi rồi hả?"
Tôi gật đầu trước câu hỏi của thầy Nombre. Chắc Mio đã viết điều đó trong bức thư gửi cho thầy.
"Em cả thấy mọi chuyện vừa xảy ra trong tích tắc".
"Đến cùng cơn mưa, ra đi cũng cùng cơn mưa..."
Giống như hoa cẩm tú cầu.
Ừ, thầy Nombre thì thào.
"Nhưng em lại yêu được thêm lần nữa".
Ừ ừ, thầy Nombre gật đầu.
"Tuy tình yêu chỉ kéo dài sáu tuần nhưng em rất hạnh phúc".
Thầy Nombre ngẩng lên nhìn những vầng mây ti tích trên cao.
"Aio này".
"Dạ?"
"Trên đời này, liệu có mấy người may mắn gặp gỡ nhau như vậy nhỉ?"
Thầy Nombre từ từ cúi mặt xuống, quay sang nhìn tôi mỉm cười. Con ngươi trong đôi mắt ngân ngấn nước của thầy ánh lên những tia ấm áp.
"Gặp nhau là sẽ bị hút về phía nhau. Dù có gặp bao nhiêu lần đi nữa".
Ngón tay thầy run run chỉ về phía đường chân trời.
"Giống như thế kia. Như bầu trời và biển cả nhất định sẽ hòa làm một. Dù ở bất cứ đâu, bất cứ lúc nào".
Chúng ta vẫn luôn tìm kiếm người yêu duy nhất đó.
(Tôi đang tìm đối tượng. Có ai không?)
"Và các em đã gặp được nhau".
"Vâng ạ".
"Giống như biển cả".
"Và bầu trời?"
Tôi kể lại tường tận cho thầy chuyện con Pooh.
Cậu chàng đó, thầy nói sau khi nghe xong.
"Giờ cậu ta được tự do rôi. Hồi xưa bị tù túng chắc cu cậu khó chịu lắm".
"Không biết nó có sống tiếp được không?"
"Không sao đâu. Cu cậu mạnh mẽ lắm. Giờ này chắc đang thảnh thơi ở đâu đó rồi".
Hự, Yuji nói.
Thầy Nombre nhìn xuống Yuji như muốn hỏi: Gì thế cháu.
Hự.
Yuji đáp lại với vẻ khoái chí.
"Ông à", thằng bé nói. "Con Pooh biết sủa đấy. Thế này này."
Hự?
Yuji bắt chước tiếng con Pooh rất chuẩn. Tôi thì chịu. Tuy là âm gió nhưng nghe rất lạ, giống như tiếng ai đó đang bị siết cổ vậy.
"Nó sủa như thế à?" thầy Nombre hỏi.
"Vâng. Nó sủa như thế ạ".
"Khi rời khỏi nhà thầy, lần đầu tiên con Pooh sủa như vậy".
Thế mà tôi không biết, thầy nói.
"Cu cậu thật là tệ. Cứ im ỉm suốt bao lâu nay. Được lắm".
"Trông nó có vẻ buồn. Vì phải xa thầy và xa ngôi nhà đó".
"Tôi cũng buồn. Buồn vì phải xa nó".
Nhưng mà, thầy nói tiếp.
"Chúng ta vẫn phải sống. Dù phải chia tay bao nhiêu lần, dù bị trôi dạt đến nơi nào đi nữa".
Thôi, trời lạnh rồi. Về phòng thôi.
Về đến phòng, thầy Nombre lấy từ ngăn kéo bàn ra một chiếc phong bì màu trắng.
"Của cậu đấy".
Tôi đón phong bì từ tay thầy, lật mặt sau thì thấy có dòng chữ "Aio Mio".
"Hôm đó là ba ngày trước hôm Mio vào viện. Cô ấy đưa cho tôi lúc gặp ở công viên. Cô ấy nói muốn tôi trao lại cho cậu khi mùa mưa kết thúc một năm sau đó".
Thầy Nombre ngồi xuống giường, dựng cái gối lên để dựa.
"Tôi không biết trong đó viết gì. Mio không nói gì cả. Tôi cứ thấp thỏm suốt, giờ đưa được cho cậu là yên tâm rồi".
Tôi ngắm nghía chiếc phong bì rồi cho vào túi áo ngực của áo khoác.
"Cám ơn thầy bấy lâu nay đã giữ nó giúp em".
"Ừ. Kể ra thì tôi hơi lo. Nhỡ đâu tôi ra đi khi chưa kịp trao cho cậu".
"Ôi thầy..."
"Không sao. Giờ thì tôi hoàn thành nhiệm vụ rồi".
"Nhưng tại sao? Tại sao lại là bây giờ?"
"Ánh mắt Mio lúc đấy như thể đã tiên liệu được điều gì đó. Chắc cô ấy nghĩ bây giờ là thời điểm tốt nhất để cậu đọc chăng?"
"Vâng".
Đã đến lúc phải về, hai bố con đứng dậy chào thầy Nombre.
Chương trước