XtGem Forum catalog
Đồ Chơi Của Tổng Tài

Đồ Chơi Của Tổng Tài


Tác giả:
Đăng ngày: 20-07-2016
Số chương: 125
5 sao 5 / 5 ( 121 đánh giá )

Đồ Chơi Của Tổng Tài - Chương 65

↓↓
Ánh đèn rực rỡ nhóm lên báo hiệu một đem sôi nổi của thành phố đã đến, người người hối hả đến rồi đi, Hạ Cảnh Điềm cùng hai đồng nghiệp đi dạo đã mệt mới vào một quán nước thoải mái uống trà sữa, hai người kia chiến lợi phẩm thật đúng là nhiều, Hạ Cảnh Điềm ngược lại không có mua cái gì, Tiểu Ngữ cùng A Nhã mua đủ thứ, bọn họ còn một mực trêu ghẹo Hạ Cảnh Điềm, thừa dịp tuổi trẻ đừng bạc đãi mình, nên hưởng thụ phải hưởng thụ, Hạ Cảnh Điềm chỉ là cười cười, cha bệnh đã làm cho nàng sốt ruột không thôi, còn dám xài tiền bậy bạ sao?

Ba người đang thoải mái trò chuyện, đột nhiên, điện thoại Hạ Cảnh Điềm vang lên, nàng khẽ giật mình, cầm lên xem xét, ba chữ Đỗ Thiên Trạch nhấp nháy, nói thật, từ sau lần Kỷ Vĩ Thần cảnh cáo, nàng đối với cuộc gọi của Đỗ Thiên Trạch e sợ cho tránh không kịp, do dự vài lần, liền nghe A Nhã chu mỏ nói!”Điện thoại của ai sao không tiếp nha! Bạn trai ?”

Hạ Cảnh Điềm mấp máy môi, cười cười, “Không phải, chỉ là bạn thôi.” Nói xong, lặng lẽ ấn nút tắt, sau đó, đưa điện thoại di động trở lại túi xách.

Ở lầu hai của Đỗ thị, Đỗ Thiên Trạch vừa vặn tắm rửa xong đi ra, vốn là muốn gọi cho Hạ Cảnh Điềm, hỏi nàng đã hết bệnh hay chưa, lại bị nàng tắt máy, trong lòng khó chịu khẽ nguyền rủa một tiếng, đưa điện thoại di động quăng lên sô pha, liền đi đến tủ rượu đỏ rót một ly, trong lòng cũng đang âm thầm suy đoán, cô bé kia rốt cuộc đang cùng ai ở chung? Dám tắt điện thoại? Chẳng lẽ nàng lại có bạn trai?

bạn đang xem “Đồ Chơi Của Tổng Tài ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Bạn trai trước của Hạ Cảnh Điềm là Ngô Viễn Khang hắn biết rõ đã không còn bên nhau, chẳng lẽ đây một lần nữa tìm thấy kẻ khác? Vì cái gì những người thua kém hắn có thể đơn giản đạt được lòng của nàng? Mà bản thân mình còn phải tốn tâm tư đi mà chưa vào được lòng nàng ? Nàng rốt cuộc là ghét bỏ hắn cái gì? Hắn có tiền có thế, tướng mạo cũng tốt, có thể nói là người vượt cả đạt chuẩn, cô gái này con mắt để trên đỉnh đầu rồi à?

Trong lòng không vui lần nữa dân lên, rượu cũng lười uống chậm, bưng lên liền trực tiếp uống cạn hết, tâm tư buồn bực nằm ngửa trên sô pha, có chút hung dữ nhặt lên điện thoại, lần nữa gọi đến số của Hạ Cảnh Điềm.

Hạ Cảnh Điềm vừa vặn đi ra quán cà phê, điện thoại lại vang lên, cầm lên xem vẫn là Đỗ Thiên Trạch, nghĩ nghĩ, hay là ấn nút trả lời, “Này. . .”

“Vừa rồi vì cái gì không tiếp điện thoại?” Thanh âm không vui chất vấn vang lên, Đỗ Thiên Trạch tức giận gầm nhẹ.

“Vừa rồi không cẩn thận ấn nhầm.” Hạ Cảnh Điềm chột dạ nói dối.

“Ấn nhầm cũng không gọi lại?” Đỗ Thiên Trạch thanh âm y nguyên đang tức giận, nhưng nghe nguyên nhân này, không thể nói vì cái gì trong lòng nháy mắt có dễ chịu hơn một chút.

“Tôi. . . Trong lúc này đang ồn ào, đang nghĩ tìm một chỗ an tĩnh.” Hạ Cảnh Điềm tiếp tục nói dối, đối với Đỗ Thiên Trạch, nàng không thể đắc tội hắn, chỉ có thể trốn tránh.

“Coi như cô còn có lương tâm.” Đỗ Thiên Trạch giãn ra lông mi, giọng điệu cũng nhẹ nhàng không ít.

Hạ Cảnh Điềm thật không có nhẹ nhàng như vậy, Đỗ Thiên Trạch tìm nàng bình thường đều làm chút ít chuyện kỳ quái, trầm mặc một hồi, nàng lên tiếng nói!”Anh tìm tôi có chuyện gì không?”

“Không có việc gì thì không thể tìm cô sao?” Đỗ Thiên Trạch hỏi lại, than thể thon dài ngồi dựa trên ghế sa lon, chậm rãi uống rượu, tâm tình tốt, liền rượu cũng ngon hơn.

“Anh cho rằng ai cũng như anh rảnh rỗi sao!” Hạ Cảnh Điềm mím môi cười ra tiếng, như hắn là đại thiếu gia, nàng hay là ít chọc mới tốt.

“Chỉ cần cô yêu cầu, tôi cấp cho cô một công việc rảnh rỗi.” Đỗ Thiên Trạch dụ dỗ, nhếch lên khóe miệng tràn đầy ác ý cười.

“Làm cái gì?” Hạ Cảnh Điềm không quan tâm hỏi, cho dù có Tổng Thống phu nhân cho nàng làm, vậy cũng phải đợi nửa năm sau nói đi.

“Làm trợ lý riêng của tôi, chỉ bưng trà rót nước, nói chuyện giải buồn, tiền lương ba vạn như thế nào?” Đỗ Thiên Trạch tà tà cười, trong lòng âm thầm đắc ý, điều kiện của hắn đối với phụ nữ mà nói là tràn ngập hấp dẫn.

“Vậy còn có phục vụ khác nào không?” Hạ Cảnh Điềm trào phúng.

Đỗ Thiên Trạch nhất thời không có nghe ra là Hạ Cảnh Điềm đang châm chọc, ngược lại nghĩ lệch hướng, mắt đào hoa nhíu lại cười đến càng sáng lạn, tràn đầy tự tin lên tiếng, “Nếu như cô muốn, tôi đây sẽ giao cho cô tất cả việc nào cô thích.”

Hạ Cảnh Điềm hừ lạnh một tiếng, rất không nể tình ném ra một câu, “Anh nếu muốn tìm nữ hầu kiêm chức nhân tình thì tìm người khác! Tôi không có hứng thú.”

Đỗ Thiên Trạch lập tức thu hồi suy nghĩ, giương giọng kêu lên!”Uy uy. . . Tôi muốn tìm cô, người khác tôi còn không để cho !”

“Cho dù cho tôi một triệu cũng vậy, không có hứng thú, nếu như anh gọi điện thoại cho tôi chính là nói về vấn đề nhàm chán này, tôi sẽ ngắt máy.” Hạ Cảnh Điềm không nói hai lời, tay liền dập máy.

“Này uy. . . Đừng treo điện thoại. . . .” Đỗ Thiên Trạch kháng nghị kêu, cuối cùng vẫn truyền đến tiếng tít dài, hắn có chút tức giận, buồn bực tựa đầu xuống ghế, cầm điện thoại, suy nghĩ xem có nên gọi lại hay không, nhưng kiêu ngạo lại không cho phép, vì cái gì mỗi lần cùng nàng trò chuyện đều có cảm giác chưa thỏa mãn?

Hạ Cảnh Điềm cùng khác hai vị trợ lý sau khi tách ra thì ngồi xe buýt về nhà, trong lòng bàn tay ẩn ẩn xuất ra mồ hôi, buổi tối đều khiến lòng của nàng có chút tê dại, nàng đang lo lắng Kỷ Vĩ Thần sẽ gọi điện, chỉ cần tiếp xúc với loại đàn ông như Kỷ Vĩ Thần, bất kỳ ai cũng không cách nào bỏ qua sự hiện hữu của hắn .

Nâng má, ngoài cửa sổ những cảnh vật kiến trúc không vào được mắt của nàng, trong xe yên tĩnh, đầu óc của nàng nhịn không được nhớ lại một số hình ảnh triền miên, Hạ Cảnh Điềm cần phải chình lại cảm xúc của mình, không thể phủ nhận, phụ nữ cảm giác rất nhạy bén tựu như một hạt giống, gieo xuống rồi, nhất định sẽ có một ngày nẩy mầm.

Một hồi hoan ái, đàn ông có thể rất rõ ràng phân ra sinh lý cùng tình cảm, mà phụ nữ khi sinh lý thỏa mãn, cảm tình cũng sẽ tăng theo, Hạ Cảnh Điềm có thể không đếm xỉa đến chuyện tình cảm nảy nở, nhưng mà không lừa được tự tâm mình. Huống chi nàng không phải người gỗ đá, nàng cũng là phụ nữ bình thường, khi bên cạnh Kỷ Vĩ Thần, nằm trong vòng ôm rộng lớn của hắn, đụng chạm nhiệt độ cơ thể của hắn, hô hấp lấy hơi thở nam tính chỉ thuộc về hắn mà xem ra tất cả phụ nữ đều sẽ thần hồn điên đảo, nàng còn có thân mật tiếp xúc, hắn trong cơ thể nàng phóng túng, như thế gần gũi chẳng lẽ nàng sẽ không có một chút hư vinh cùng tham lam sao? Sai, nàng có, hơn nữa là không biết khi nào sinh ra, bởi vì người mà nàng đối mặt chính là loại người có sự hấp dân trí mạng đối với phụ nữ.

Đây cũng là việc làm cho nàng buồn rầu, rõ ràng đã trở thành người thân mật nhất nhưng sự lạnh lùng của hắn cũng đã tổn thương nàng, với hắn mà nói, Hạ Cảnh Điềm đến tột cùng là người tồn tại với vai trò như thế nào? Loại quan hệ này ngay cả Hạ Cảnh Điềm cũng nói không rõ, nhưng nàng rất rõ ràng chính là, nếu như với hắn xem nàng là một đồ vật giao dịch có cũng được không có cũng không sao, thì đối với nàng thì hắn đã hấp dẫn nàng, phách đạo tuyên bố nàng không được yêu mên hắn, thử hỏi, trên thế giới này có mấy cô gái chống lại được loại tra tấn hấp dẫn này?

Về đến nhà đã hơn bảy giờ, Hạ Cảnh Điềm có chút mỏi mệt nằm trên giường đọc sách, bởi vì cha cần dùng gấp tiền, nàng liền máy tính cũng không mua, thậm chí TV cũng không có, chỉ là mua một vài cuốn sách về tài chính đọc giết thời gian, xem hồi lâu, nàng cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, đã chín giờ, bối rối có nên tắt đèn đi ngủ hay không, đến khi nàng xuống giường đi tắm thì điện thoại bỗng nhiên vang lên trong căn phòng an tĩnh, nàng giật mình lại càng hoảng sợ, nhanh lao tới, cầm lấy điện thoại xem xét, tâm mạnh nhảy dựng, là hắn. . .

Cố gắng đè lại tim đang nhảy bang bang, nàng ho nhẹ một tiếng, trấn định rồi mới ấn nút trả lời, tận lực dùng thanh âm bình tĩnh mở miệng, “Alo.”

Cùng giọng điệu nhàn nhạt trước đây, tiếng nói trầm thấp vang lên, “Trước mười giờ đến biệt thự của tôi.”

Hạ Cảnh Điềm giật mình, cắn môi dưới khẻ lên tiếng, “À!”

Không có dư thừa lời nói, Kỷ Vĩ Thần liền cúp điện thoại.

Sững sờ cầm điện thoại, Hạ Cảnh Điềm thở dài một hơi ngồi trở lại giường, tâm tư lại bay chỗ khác, nói không ra đáy lòng cảm giác thất lạc, lặng lẽ che giấu nàng thu thập xong một ít đồ vật để vào ba lô, khóa cửa ra khỏi phòng.

Trong biệt thự Kỷ Vĩ Thần, một bóng dáng thon dài đứng bên cửa sổ sát đất, phòng khách trống trải mở đèn nhỏ, làm cho hắn thân hình cao ngất kéo thành một vòng đạm mạt, ngón tay vuốt điện thoại, ánh măt sâu như có điều suy nghĩ, ngay cả hắn cũng không nói lên được, khi hắn lật qua lật lại các dãy số trong điện thoại, trong nhiều người làm ấm giường này, vì sao trong đầu lại hiển hiện bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn đó?

Tuấn mặt nhăn lại, ánh mắt chạm đến mặt cô gái trên bức ảnh treo tường, lòng của hắn mỉm cười nhưng đau nhức, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô gái, phác thảo từng đường nét hoàn mỹ của cô, cuối cùng dừng lại ở cặp môi đỏ mọng, dường như nàng đang cười, ánh mắt của hắn ngưng lại.

Đúng lúc này, cửa chính truyền đến tiếng chuông, thân thể của hắn khẽ giật mình, lấy lại tinh thần đi đến ấn nút mở cửa, hai phút sau, Hạ Cảnh Điềm một thân nhẹ nhàng khoan khoái đứng ở trước mặt của hắn, tóc mềm mại buông xõa, gương mặt ngọt ngào thanh thuần nhỏ nhắn cân xứng, sau lưng đeo ba lô thoạt nhìn nàng như cô bé nữ sinh mới lớn, Kỷ Vĩ Thần ngồi ở trên ghế, ánh mắt tĩnh mịch lẳng lặng đánh giá Hạ Cảnh Điềm, nhìn quen hình ảnh gợi cảm vũ mị cùng ánh mắt khiêu khích, Hạ Cảnh Điềm với vẻ tự nhiên này để cho lòng hắn ngơ ngác một chút.

Hạ Cảnh Điềm ngượng ngùng giữa phòng bị ánh mắt như tia X quang của Kỷ Vĩ Thần dò xét mà có chút e lệ, không dám ngồi, lại không biết nói gì, không khí cứ như vậy trầm mặc, đè nén.

Không có báo trước, không có dư thừa lời nói, Hạ Cảnh Điềm nằm ở trên giường lớn quen thuộc, thân thể dưới chiếc khăn tắm có một chút run rẩy, khi thấy Kỷ Vĩ Thần lõa thể bước vào trong phòng, nàng e lệ hai mắt nhắm nghiền, môi mỏng nóng bỏng hôn lên nàng chiếc cổ mảnh khảnh, thoáng khẽ cắn, Hạ Cảnh Điềm cả kinh mở to hai mắt, đôi mắt thanh tịnh thấy được vẻ sâu u trong mắt hắn, hắn quyến rũ ra nụ cười nhàn nhạt nói, “Tôi không thích phụ nữ bị động, cô hiểu được ý của tôi chứ?”

Đôi mắt thanh tịnh trong suốt đột nhiên trợn tròn, lông mi thật dài có chút rung động, làn da trắng nõn không tỳ vết trong nháy mắt lộ ra màu hồng nhạt, Hạ Cảnh Điềm thẹn đến nỗi hận không thể biến mất ở trước mặt hắn, nàng không phải người ngu, nàng đương nhiên nghe ra ý hắn vì ghét nàng thái độ phục thị, xác thực, nàng không biết như thế nào dám chủ động ?

Kỷ Vĩ Thần thân hình to lớn lười biếng bán nằm ở trên giường, cặp mắt đen sáng chiếu trong bóng đêm tràn đầy thú vị nhìn nàng, Hạ Cảnh Điềm ngạc nhiên vài giây, chỉ phải lấy lấy tay chống đỡ nửa người trên, cúi nhìn hắn, nàng khẽ cắn môi dưới, khuôn mặt nóng lên, toàn thân run rẩy, nàng nhắm mắt lại, cặp môi đỏ mọng khẽ hôn bờ môi mỏng kiên nghị của hắn. . . .

Một tháng dần trôi qua, cho dù Hạ Cảnh Điềm được chính Kỷ Vĩ Thần đưa vào công ty, nhưng vẫn xem như người mới, có thời gian thực tập, hôm nay, là ngày thực tập cuối cùng, nàng đang sửa lại báo biểu đã bị chị Lưu gọi vào văn phòng.

Trước mặt chị Lưu là hồ sơ của Hạ Cảnh Điềm, chỉ thấy chị ta liếc nhìn Hạ Cảnh Điềm, dùng tiếng nói phải làm cho người ta kính sợ lên tiếng, “Hạ Cảnh Điềm, một tháng này, biểu hiện của cô đã để cho tôi thất vọng, người mới, phạm sai lầm có thể lý giải, nhưng, tôi xem sức khỏe của cô không được tốt lắm, cô có kiểm tra sức khoẻ chưa. . .”

Nói đến chỗ này, chị Lưu dừng lại một chút, hai tay chống cằm lại nhìn lướt qua lý lịch sơ lược, nói tiếp!”Tin tưởng là tại Kỷ thị, cô đã học được không ít, đây là những kinh nghiệm sau khi ra ngoài tìm việc sẽ có trợ giúp rất nhiều, tuy như thế tôi cũng không thể không nói cho cô biết, kỳ thực tập này biểu hiện của cô không phù hợp.”

Hạ Cảnh Điềm trước khi được quản lí gọi vào một khắc, tay đã đổ đầy mồ hôi, toàn thân căng băng, chợt nghe đến tin này cả người đều sửng sốt, chị Lưu thấy nàng không có lời nào muốn nói, lần nữa lên tiếng!”Cô nghĩ hiện tại muốn rời đi cũng có thể, đợi đến hết tháng rời đi cũng đúng, tiền lương của cô bộ phận nhân sự đã giúp cô tính rồi, đã đưa vào tài khoản của cô, cô có thể đi kiểm tra.”

Đây thực sự là tuyệt tình, tuyệt đối không có cơ hội thứ hai, Hạ Cảnh Điềm vừa sợ lại ngạc nhiên, nhưng không có phản bác, mặc dù chị Lưu đang có chút chỗ thành kiến với nàng, Hạ Cảnh Điềm cũng tự biết mình một tháng nay biểu hiện xác thực không tốt lắm, nàng tận lực dùng giọng điệu bình tĩnh lên tiếng, “Một tháng này cám ơn chỉ dẫn của quản lí.”

Nói xong, xoay người liền ra ngoài đi về chỗ ngồi của mình, sững sờ nhìn qua máy tính một hồi lâu, nàng đột nhiên nghĩ đến Kỷ Vĩ Thần, làm sao bây giờ? Có nên nói tin này cho hắn biết? Nói cho hắn biết thì sẽ như thế nào? Đúng a! Rời cái công ty này, cùng lắm thì sẽ tìm một công việc khác là được, Hạ Cảnh Điềm vừa tự mình an ủi, vừa không yên lòng thu thập đồ đạc.

Khi nàng cầm lấy đồ đạc hướng A Nhã cùng Tiểu Ngữ nói từ biệt thì hai trợ lý đều ngạc nhiên mở to mắt, Hạ Cảnh Điềm dù sao cũng sẽ không khỏi thành phố này, từ nay về sau cơ hội gặp mặt còn rất nhiều, bọn họ còn muốn hẹn nhau cùng đi dạo phố !

Đi vào đại sảnh, khi Hạ Cảnh Điềm sắp bước ra khỏi cửa lớn thì nàng do dự , cảm thấy nên gọi điện thoại cho Kỷ Vĩ Thần, đối với hắn, Hạ Cảnh Điềm đã có loại cảm giác không rõ ràng rồi, nửa tháng nay, Hạ Cảnh Điềm mỗi tối đều triền miên cùng hắn, nhưng nàng đã cố gắng học đem cảm tình cùng nhu cầu sinh lý tách ra, tuy hiệu quả không lớn, lại có thể tạm thời lừa mình dối người.

Không biết vì cái gì, đối với Hạ Cảnh Điềm mà nói, rời khỏi Kỷ thị, lòng của nàng lại thoải mái rất nhiều, ít nhất không cần phải chờ đợi lo lắng đến công ty chạm mặt mà sinh ra xấu hổ.

Gọi thông đến số của Kỷ Vĩ Thần, đầu kia truyền đến tiếng hắn có vẻ khàn khàn lại trầm ổn, “Alo.”

“Tôi là Hạ Cảnh Điềm, có chuyện này muốn nói cho ngài, tôi đã nghỉ việc ở công ty.” Thời điểm Hạ Cảnh Điềm nói những lời này, trong lòng có loại vui mừng.

Đầu kia trầm mặc một hồi, truyền đến hắn nhàn nhạt hỏi, “Nguyên nhân gì?”

“Kỳ thực tập của tôi không qua được.” Hạ Cảnh Điềm nói.

Lại nghe đầu kia truyền đến một câu trào phúng, ” Kỷ thị Chúng ta mở công ty, không phải nơi tị nạn, người có năng lực ở lại, vô năng tự nhiên sẽ bị loại bỏ.”

Những lời này từ trong miệng Kỷ Vĩ Thần nghe được thật có cảm giác khó tả…, bị hắn gọi là người vô năng, Hạ Cảnh Điềm cam tâm tình nguyện, so với tổng giám đốc như hắn, năng lực của Hạ Cảnh Điềm xác thực không có ý nghĩa gì, nàng mấp máy môi, lên tiếng nói!”Tôi không quấy rầy ngài nữa, tôi đi trước.”

“Cô muốn đi đâu?” Ngồi ở văn phòng, Kỷ Vĩ Thần vô ý thức nhíu mày hỏi.

“Tìm việc làm.”

“Cô không cần đi tìm, từ giờ trở đi, trong nữa năm làm tình nhân cho tôi, cô không cần phải làm việc.” Nhàn nhạt nhưng lại không để cho người khác phản bác, khi Hạ Cảnh Điềm chưa hết ngạc nhiên, Kỷ Vĩ Thần lên tiếng lần nữa, “Cô ở quán cà phê gần đây chờ tôi, chút nữa tôi xuống.” Nói xong, hắn treo điện thoại.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Vết rạn

Vết rạn

Chưa bao giờ gã có suy nghĩ sẽ gánh vác cả một gia đình, Diễm Ngọc chỉ vừa gợi

24-06-2016
Một câu trả lời

Một câu trả lời

Một hôm, chú Gà Con cứ bám riết lấy anh Gà Trống to tướng mà hỏi. – Tại sao mỏ

24-06-2016
Ám ảnh

Ám ảnh

(khotruyenhay.gq) Rồi nhiều đêm sau đó, có đêm anh bất chợt tỉnh giấc thì thấy Thương

01-07-2016
Bức ảnh Polaroid

Bức ảnh Polaroid

Who've you gonna be?"Jenny: Do you ever dream, Forrest, about who've you gonna be?Forrest: Who im gonna

27-06-2016
Em yêu anh, les à!

Em yêu anh, les à!

Tình yêu vẫn vậy, luôn vậy, càng ngăn cản thì chỉ càng khiến mọi thứ biến thành

25-06-2016