Insane
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 65 - Bụi gai

↓↓

Tôi cười nhẹ, "Còn có hẳn hai tháng để suy nghĩ cơ mà..."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhưng, cái tôi sợ là bản thân không có dũng khí để nghĩ đến nó.


Đêm, mặt biển mênh mông bất tận, sao mọc đầy trời như sắp rơi xuống nước, lúc sáng lúc tắt như đang chớp mắt.


Tôi đứng trước cửa sổ sát đất, trán kề sát vào mặt kính thủy tinh, rất muốn đem bản thân nhập vào trong màn đêm dày đặc này.


Loại tối tăm tịch mịch đó không biết có thể khiến con người ta quên đi chiều rộng của thời gian không.


Thời gian, người khác có thể hoang phí đến mức tính bằng năm nhưng tôi chỉ có thể cẩn thận tính bằng giây mà thôi.


Cuộc đời tôi từ khi bắt đầu đã luôn chờ đợi một kết thúc.


Giữa sống và chết chỉ là một khoảnh khắc, ngắn ngủi như sao băng vụt bay trong màn đêm


Khoảng khắc rơi xuống đó, không biết là đau khổ hay là hạnh phúc?


Chỉ là, trong một buổi đêm sao giăng đầy trời này, em muốn hỏi anh – người em luôn yêu một câu là, lúc này anh có hạnh phúc không?


Muốn sống hay là chết?


Anh ôm lấy tôi từ phía sau, lồng ngực nóng rực chạm vào phần lưng tôi, bàn tay lướt qua cổ tôi.


Nhưng tôi vẫn không cử động, chỉ ngây ngô đừng nhìn mặt biển đến xuất thần, mặc kệ anh tùy tiện trêu đùa.


Không nhận được hồi đáp, anh đưa tay thăm dò lên phía trước, kéo mạnh chiếc áo sơ mi miễn cưỡng lắm mới che được cơ thể tôi từ trên vai xuống dưới.


Đèn pha trên trạm canh gác xẹt qua khuôn mặt trắng bệch của tôi rất nhanh, cơ thể tôi đã trần trụi một nửa rồi. Tôi có thể thấy ánh mắt kinh ngạc của đám đàn ông lạnh lùng như tượng đá kia.


Người phía sau đặt tôi lên mặt kính, buồn bực tháo thắt lưng


"Tư Dạ, làm trên giường được không?"


"sao vậy?" Anh thổi dòng hơi thở nóng rực lên vai tôi.


Tôi không nói gì, mắt chăm chú nhìn về một hướng.


Mắt anh cũng nhìn theo hướng mắt tôi, cười vẻ bất cần "Yên tâm, họ không dám nhìn đâu. Ai dám đưa mắt qua đây, tôi sẽ lập tức móc mắt người đó."


"Anh thích thế này sao?"


"Cô dưới ánh sao là đẹp nhất khiến ham muốn của người khác trỗi dậy. Cô không thích thế à?"


"Chỉ cần anh vui là được..."


Anh đi vào từ phía sau, không dùng quá nhiều sức nhưng đi ra đi vào lại cực đau đớn.


Tôi dán người lên tấm kính, thở dốc nặng nề, trong hơi thở có mùi ngai ngái làm người ta chán ngấy.


"Ngưng Tịch, Ngưng Tịch..." Bộ ngực ướt mồ hôi của người đàn ông dán chặt vào lưng tôi, tiếng gọi thâm tình như một luồng gió đêm mát lành, bay ra từ trong cơ thể anh rồi chìm xuống dưới đáy lòng tôi.


Tôi ngẩng lên nhìn bầu trời đầy sao, nghĩ đến buổi đêm đứng trên đèn đuốc của vạn nhà, trên trời dưới đất đều lộng lẫy huy hoàng rất tuyệt vời.


Truyền Chi, em đang ở trong lòng anh ta mà lại nghĩ đến anh thế này, anh có vui không?


Anh nói với em, muốn em được hạnh phúc.


Nhưng, hạnh phúc là thứ còn khó nắm bắt hơn cả thời gian


Khoảnh khắc khi nó rời khỏi chúng ta, từ khóe mắt chúng ta, đầu ngón tay chúng ta, tựa như một trận gió mát lành nghịch ngợm, lặng lẽ lướt qua, lén lút đi mất.


Mặc kệ em khóc lóc khản tiếng, đau khổ cầu xin, nó vẫn không chịu quay về.


ĐÚng, là không thể quay về, chúng ta đều không thể quay về...


"A..." Đột nhiên đau đớn ngăn dòng suy nghĩ của tôi lại, cái đau đó xuất phát từ vành tai, anh đang cắn mạnh vành tai tôi, máu chảy cả vào miệng anh. Nó giống như một thứ ma lực mềm mại nào đó chạm vào ý nghĩ muốn giết người của anh.


Anh nhẹ nhàng rút ra, tay vuốt ve cơ thể tôi rồi đặt nó lên tấm kính, nâng hai chân tôi lên lại đâm vào từ phía trước.


Thay đổi quá bất ngờ khiến tôi còn chưa kịp phản ứng đã rơi vào một vòng ôm vững chãi và ấm áp.


Trọng lượng cả cơ thể đều tập trung ở thân dưới, anh vẫn chưa thèm cử động, tôi đã đau đến mức cả người run rẩy


Đầu dựa lên vai anh, thở dốc, tìm một chút thời gian để thích ứng với sự xâm phạm dùng lực quá mạnh này.


"Đau không?" Giọng nói của anh thật nhẹ nhàng, căn bản không thể tin được người này và người vừa cắn vành tai tôi ban nãy là cùng một người


Mồ hôi đã rơi khắp người tôi, tôi bất lực dựa sát vào cơ thể dã thú khỏe đẹp của anh, không nói thành lời.


"Tôi muốn cô bị đau, bị đau thì cô sẽ mãi mãi nhớ tới nỗi đau này. Hãy nhớ rằng, cô vĩnh viễn không thể rời khỏi tôi, được không?"


Anh nâng cằm tôi lên, như một đứa bé, có một chút khoái lạc tàn nhẫn nhưng lời nói lại rất chân thật.


Tôi bất lực cười khổ, hoảng sợ nhìn anh, dưới lông mi cũng có mồ hôi, tất cả trước mắt như đang ngâm trong nước biển lạnh lẽo, mờ mịt hư ảo như một hoạt cảnh trong giấc mơ


Anh hơi nheo mắt lại, như một con sư tử đã lấp đầy dạ dày, lười biếng liếm vết máu trên khóe môi, ánh trăng màu trắng bạc chiếu xuống khuôn mặt rất đẹp và tà ác của anh, tạo thành một cái bóng mờ mờ.


Đôi mắt sâu thẳm, đáy mắt rực sáng, rực rỡ đến mức làm đám sao lộng lẫy trên trời ảm đạm đi nhiều.


Tôi dường như nghe được tiếng sóng tràn vào bờ cát, gió biển mát lạnh vuốt ve mặt tôi


Ký ức lặng lẽ mở ratôi nhớ đến buổi đêm đẹp đẽ làm khuấy động lòng người vào nhiều năm trước, một buổi đêm như mộng ảo.


Đêm hôm đó sao trời rất đẹp,so với ánh mắt thâm tình quyến rũ của anh, ánh trăng hôm đó lại thật hiền hòa nhưng không thể bì với lồng ngực ấm áp của anh.


Mười năm rất dài, chúng ta đã dây dưa lâu như vậy, cảnh sắc thì vẫn như thế, nhưng con người thì đã thay đổi


Tôi nâng đôi tay đang run rẩy lên, xoa đôi mắt mê người của anh, bao nhiêu đêm thức dậy trong giấc mơ, em đều khóc đến đau lòng vì chúng


"Đôi mắt của anh thật đẹp..."


Ngẩng mặt lên, tự dâng hiến đôi môi lạnh băng của mình, tìm kiếm sự ấm áp của anh.


Anh đặt tôi lên giường, như có được bảo vật vuốt ve mặt tôi, ánh mắt cũng đau đớn như vậy


"Rốt cuộc em có ma lực gì? Chỉ một giọt nước mắt, một nụ cười mỉm thoáng qua, một cái hôn lướt hờ, không cần một binh một tốt đã giết chết sự lạnh lùng anh góp nhặt từng chút từng chút ba năm trời, ngay cả một mảnh giáp cũng không để lại."


"Anh muốn hành hạ em, muốn bắt em cũng nếm thử mùi vị gân cốt đứt đoạn, sống không bằng chết. Thế mà, trừ việc mỗi ngày như một con dã thú động tình quấn lấy em, bắt ép em làm tình cùng anh, ta cái gì đều không làm đượcbất cứ việc gì anh cũng không làm được."


Anh chán nản hôn tôi, có chút nôn nóng, có chút phẫn hận, nhưng thứ nhiều hơn là hỗn loạn không miêu tả thành lời được.


Ngay cả chính anh cũng không thể phân rõ, đây là sự vấn vít giữa yêu và hận.


"Ba năm qua, vào mỗi đêm trái gió trở trời đoạn xương nối như một con rắn độc gặm nhấm xương cốt anh. Cứ những lúc này anh sẽ nghĩ đến em. Tưởng tượng em ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, tưởng tượng bản thân đang ở trong cơ thể em, tưởng tượng vẻ đáng thương nước mắt ròng ròng khi em ở dưới thân anh, đau khổ cầu xin. Tưởng tượng em không chịu nổi sự hành hạ của anh, sẽ nói với anh rằng, em cũng rất muốn anh. Thế mà..."


Anh cười khổ một tiếng "Em thà là chịu sự đày đọa của anh chứ nhất quyết không chịu nói, mỗi chữ cũng không..."


Anh ôm tôi thật chặt như một cốc rượu cay đắng và nóng bỏng, không thể chế ngực được bản thân.


"Anh hủy Xích Vũ, hủy gia tốc của em, hủy anh trai em, kể cả những nơi em đã từng sống cũng hủy hết. Anh biết, em nhất định sẽ rất hận anh. Nhưng anh càng hận những thứ đã trói buộc em khiến em hết lần đến lần khác vứt bỏ anh. Cho nên, anh hủy bọn chúng, hủy hết tất cả!"


"Em không hận anh..." Phòng ngủ tăm tối, giọng nói của tôi như một dòng nước đang du tối trong bóng đêm, nhởn nhơ mà rõ ràng...


Anh không thể tin nổi nâng cằm tôi lên, trong mắt lóe lên một tia bất ngờ, tia bất ngờ ấy khiến đôi mắt anh càng mê hoặc hơn.


Sau đó như bị đói khát lâu ngày hôn cơ thể tôi, rất vui vẻ hỏi


"Thật sao? Thật à? Em không hận anh sao? Không lừa anh chứ?"


Tôi khó chịu chuyển động cơ thể, bị niềm vui của anh lan truyền, hi hi cười, "Đúng, chính là như thế, em không hận anh, một chút cũng không..."


"Ngưng Tịch, " Anh thâm tình gọi tôi, mặt đầy hạnh phúc nói


"Chúng ta sẽ ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ rời khỏi nhau nữa. sau này, mỗi ngày anh đều nắm tay em, cùng em đi xem hoàng hôn tuyệt nhất. nếu em không thích nơi này chúng ta có thể đến nơi khác. Tóm lại, về sau, em đi đâu anh sẽ đi đó, em đừng nghĩ đến chuyện bỏ anh lại lần nữa."


Câu nói cuối cùng khiến nụ cười của tôi đông cứng trên mặt...


"Em đi đâu anh sẽ đi đó..."


"em đi đâu anh sẽ đi đó..."


"Em đi đâu anh sẽ đi đó..."


"Không!" Tôi đột nhiên phản kháng, "Không đâu, em không muốn..."


"Ngưng Tịch, em sao vậy?" Anh đè chặt đôi tay tôi, kinh hoàng mờ mịt nhìn tôi


Tôi chỉ biết liều mạng lắc đầu "em không muốn anh, em không muốn anh..."


Em không muốn anh chết cùng em...


Em sai rồi, đúng là sai rồi.


Tôi không ngờ, chỉ một câu đơn giản "em không hận anh" đã bị anh biến thành lời hứa hẹn có thể bên nhau suốt đời.


Nhưng, Tư Dạ à, em chẳng đi được đâu hết, trừ địa ngục ra, em không đi được tới đâu cả...


Anh nói rất đúng, anh bị hủy trong tay em, không chỉ là một lần.


Chẳng lẽ trước khi chết, em còn phải dùng bộ mắt đáng ghét này hoàn toàn hủy đi cuộc sống tương lai của anh sao?


"Haha..." Anh nhìn tôi, cười rất lạnh, tiếng cười lạ lùng vang vọng trong phòng, dọa cả trăng cũng không dám sáng nữa


Chậm rãi nheo mắt lại, đầy nguy hiểm


"Lại là thế này, quả nhiên lại như thế này. Hiên Viên Ngưng Tịch, cái cô am hiểu nhất chính là đưa người ta lên tận mây xanh rồi chọn đúng lúc người ta vui vẻ nhất đẩy mạnh người ta xuống dưới, rơi xuống tan xương nát thịt."


Một tay anh nắm lấy tóc tôi, dùng sức giật mạnh, "Hành hạ tôi có phải rất có cảm giác thành công không? Cô sẽ vì thế mà vui vẻ ư? Sẽ vui vẻ hơn lúc cùng tôi làm tình sao?"


Đúng lúc tôi tưởng mái tóc và da đầu tôi sắp lìa khỏi nhau, anh cũng buông lỏng được bàn tay ra


Dùng drap giường bọc người tôi lại, bế lên.


"Tư Dạ..."


Anh cười lạnh một tiếng, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi, "Yên tâm, không ném cô ra ngoài đâu mà sợ. Trừ tôi ra, không ai được phép đụng đến cô hết. Đây là một loại vui vẻ, tôi không thích chung chạ với người khác."


Trừ lạnh ra, tôi không cảm nhận được gì khác...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Tình đầu!!!

Tình đầu!!!

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Đời mẹ

Đời mẹ

Nhiều lúc nó thấy mẹ đang ăn cơm và dừng đũa. Đôi mắt mẹ nhìn về khoảng trời xa

23-06-2016
Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng

Lá Bài Cuối Cùng là một trong 2 tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Trương Đỉnh Đỉnh

23-07-2016 94 chương
Thiên đường sụp đổ

Thiên đường sụp đổ

(khotruyenhay.gq) - Đây chẳng phải lần đầu tiên và em thì cũng không phải người đàn

27-06-2016
Điều có thể

Điều có thể

Ai bảo cứ xấu là không được phép thích người khác? *** 1. "Bi kịch" Mùa đông.

27-06-2016
Một kẻ hợm hĩnh

Một kẻ hợm hĩnh

Anh Gà Trống bay lên đậu trên hàng rào rồi rướn cao đầu lên trời. – Anh đang

24-06-2016
Lộp cộp

Lộp cộp

Sau một vụ tai nạn xe máy nhẹ trên đường Trần Quốc Tuấn, ấy thế mà bàn chân phải

27-06-2016
Chúc Mừng Sinh Nhật

Chúc Mừng Sinh Nhật

Truyện Chúc Mừng Sinh Nhật của tác giả Điệp Chi Linh thuộc thể loại tiểu thuyết

23-07-2016 10 chương