Snack's 1967
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 111 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 58 - Chia lìa 2

↓↓
Lại một lần nữa mở to mắt đối diện với thế giới này đã là hoàng hôn, mặt trời nhuộm đỏ rực cả một vòng chân trời, tỏa ra những tia nắng cuối cùng


Người tôi nằm trọn trong lòng hắn, tay bị hắn nắm, hắn nắm thật sự rất chặt, hắn bóp cổ tay tôi khiến trên đó hiện lên vài vệt xanh tím, dữ tợn đến mức xấu xí như những con bò sát trên tay


Tôi nhìn tay mình, nhẹ giọng nói, "Để em đi..."


Hắn khẽ hôn lên cổ tay tôi một cái, "Đừng ép anh..."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Để em đi, hoặc là... để lại xác chết này" Đó là lợi thế cuối cùng của tôi


"Em chết rồi anh sẽ để mọi người phải chôn cùng em, bao gồm cả anh."


Tôi khẽ run lên, đau khổ nói, "Sao anh có thể như vậy?"


Nụ hôn của hắn lướt trên lưng tôi "Xin lỗi, anh không phải là Truyền Chi. Anh có thể vì em mà từ bỏ tất cả, nhưng tuyệt đối anh sẽ không thành toàn cho em đâu."


Sau đó để người tôi nằm ngang, hắn nằm trên người tôi, động thân một cái tiến vào ngay lập tức, rất đơn giản, tùy ý giống như đang cởi quần áo.


Sau khi tiến vào lại không vội vàng co rút, đẩy vào sâu từng chút từng chút một, ngón tay thon dài vuốt ve bờ vai tôi, ấm áp gợi tình chiếm hữu cơ thể đầy vết thương chồng chất này.


Lúc hắn tỉnh táo luôn rất rất dịu dàng, có điều với tôi mà nói, dịu dàng cũng là một loại tra tấn


Tôi hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân không được phép trầm luân nữa, vòng ôm ấm áp này đã không còn là chỗ nương tựa của linh hồn tôi nữa rồi.


"Ngưng Tịch, em có cảm nhận đươc, đúng không? Đúng không?"


Tôi bất lực lắc đầu, tay chống lên ngực hắn, kháng cự tấm lưới mà hắn dùng sự dịu dàng của mình đan thành, liều mình kháng cự...


"Không, cho em đi..."


Hắn chống lên trán tôi, kéo tay tôi đặt lên đỉnh đầu, mười ngón tay đan chặt vào nhau


Tôi từng nói, tư thế tay như này biểu thị ý nghĩa của sự vĩnh hằng...


"Vì sao không cần anh? Chỉ cần em vui vẻ, anh tình nguyện đem tất cả mọi thứ của mình dâng tặng cho em. Vì anh trai em, em lại định vứt bỏ anh sao? Em nghĩ anh phải làm thế nào bây giờ? Đối với những người là chướng ngại của chúng ta, anh nên làm cái gì đây? Em nói cho anh biết đi..."


Tiếng nói của hắn rất nhẹ, rất mềm, cũng ôn nhu dịu dàng tinh mịn như nụ hôn của hắn, nhưng phút chốc lại khiến toàn thân tôi lạnh như ướp băng.


Hắn nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc hỏi "Nói cho anh biết, anh phải làm gì với anh trai em đây?"


Tôi nhìn hắn, nhìn một cách rất chăm chú, ánh mắt hắn sáng ngời như thế, vẻ mặt lại bình tĩnh như vậy, khoảnh khắc đó tôi bỗng nhiên phát hiện ra bản thân tôi chẳng hề hiểu rõ với hắn, hoặc giả nên nói, hắn của giờ phút này đã không còn phải là người tôi từng quen biết nữa.


"Anh làm sao lại như thế? Đến tận bây giờ mà anh vẫn còn dùng Vũ để uy hiếp tôi sao?"


Tầm mắt tôi mờ mịt, không còn nhìn rõ dáng vẻ của hắn nữa, khuôn mặt hắn hiện lên một cách mơ hồ trong đôi mắt phủ kín sương mù của tôi.


Người bên trên hơi xúc động, sau đó, bàn tay to lướt trên mặt tôi, vùi đầu gặm cắn vai cổ tôi, không thèm nhìn tôi nữa.


Hắn giờ phút này thật lạnh lùng, còn lạnh hơn cả cái chết...


Đôi tay vô lực buông xuống cạnh người, tôi nhắm mắt lại, nằm ở dưới thân hắn, im lặng, chất lỏng buốt lạnh tràn đầy trong mắt, từng giọt từng giọt rơi khỏi khóe mắt, lướt qua gò mà, thấm vào drap giường phía dưới, mất tích không để lại dấu vết...


Lại một lần nữa, tôi ở trong một góc khuất mà hắn không nhìn thấy, khóc đến không một tiếng động.


Chỉ cần hắn ngửa mặt lên, lập tức có thể nhìn rõ tất cả, có điều hắn lại chẳng thèm nhìn.


Nước mắt của tôi, giờ khắc này, hắn không muốn nhìn, dù chỉ là lướt qua...


Luật vận động hành hạ người khác triệt để này không hề ngừng lại, ngược lại càng mạnh hơn, càng ngày càng tiến sâu vào cơ thể tôi hơn, giản đơn, trực tiếp, không nhịn được mà đoạt lấy, chiếm hữu...


Sự quyết tuyệt của hắn cắn nuốt tia hy vọng cuối cùng của tôi


Tôi không còn đường nào để đi nữa...


Khoảnh khắc đạt cao trào, hắn hỏi, "Em muốn anh làm sao đây? Hử? Em muốn anh làm sao đây?"


"Em đi với anh, đi với anh..." Tôi đưa bàn tay che lên mắt mình, nhưng nước mắt lại vẫn cứ chảy dọc theo kẽ ngón tay, trôi ra ngoài


Hắn dừng lại, kéo tay tôi xuống, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, giây phút bốn mắt nhìn nhau đó, hắn đẩy dục vọng của hắn vào nơi sâu nhất trong tôi.


Tôi bấu chặt vai hắn, móng tay đâm sâu vào trong da thịt hắn, thực sự đâm rất sâu rất sâu, máu dọc theo đường cong bờ vai hắn từng giọt chảy xuống mặt tôi.


Máu của hắn, nước mắt của tôi, giao nhau tại một điểm, chảy thành sông...


Tất cả chính là kết cục đã định trước, chẳng thể vãn hồi...


Trước mắt tôi vẫn rất mờ mịt, hắn phát tiết xong, nằm trên người tôi thở dốc, hôn nhẹ xương quai xanh của tôi, "Không sao, không sao đâu, qua hôm nay tất cả sẽ ổn thôi, tin anh..."


Mồ hôi và nước mắt của tôi đã thấm ướt đẫm drap giường, trên môi hắn có nước mắt của tôi, lưu lại thành từng dòng vết tích đau khổ.


Hắn nói "Cứ cho là anh ích kỉ đi, cho dù dùng bất cứ thủ đoạn nào anh cũng phải giữ em lại. Anh biết là em rất đau khổ, nhưng vì tương lai của chúng ta, anh bắt em phải chọn lựa."


Nước mắt tôi giống như chiếc vòng cổ bằng trân châu bị đứt dây, từng hạt từng hạt rơi xuống


"Đừng khóc, anh thật không ngờ rằng em lại nhiều nước như vậy." Hắn hôn lên khóe mắt tôi, hút khô dòng lệ của tôi


"Đừng buồn, anh sẽ dùng cả đời để đối tốt với em."


Cả đời? Chúng tôi không thể có cả đời...


****


Tôi gọi điện thoại thông báo cho Vũ, bởi vì có chút thay đổi, kế hoạch đổi thành ngày mai, trước hôm đó, tôi không quay về tòa thành nữa.


Anh lặng im một khắc, sau đó hỏi tôi, có phải lại có chuyện gì rồi không?


Tôi nói với anh chẳng có vấn đề gì hết, nhưbảo anh tự chăm sóc mình thật tốt.


Anh không nói thêm gì cả, ừm một tiếng lập tức cúp điện thoại.


Tôi, thực sự là tôi sợ phải gặp anh, tôi sợ bản thân sẽ không từ bỏ, không từ bỏ được...


Đứng trên sân thượng một mình, nhìn bóng đêm vô biên vô hạn đến xuất thần, hắn đi tới, khoác lên vai tôi một manh áo khoác


"Buổi tối lạnh đấy, cẩn thận bị cảm."


"Ừm..." Tôi gật gật đầu, ánh mắt lại xoay về nơi bóng tối mê mang kia.


Hắn ôm tôi từ phía sau, cằm tựa lên vai tôi, đung đưa "Ngưng Tịch, anmh biết, mấy ngày nay đã khiến em phải tủi thân nhiều. Sau ngày mai, nhất định sẽ bồi thường cho em thật tốt."


"Ngày mai?" Tôi thì thầm, ánh mắt mơ hồ phiêu tán. Sau ngày mai? Chúng ta còn có ngày mai sao?


"Đúng rồi, cái này tặng em." Hắn đặt một chiếc hộp lên tay tôi


Tôi mở ra liếc mắt một cái, không ngờ lại là thanh lưu quang kia


"Em tưởng nó bị hủy trong trận phóng hỏa rồi..."


Hắn cười khẽ "Anh đã từng nói, nó có linh tính, sao có thể bị hủy dễ như vậy?"


"Anh tìm nó về sao?"


"Ừm, định đưa cho em từ lâu rồi, nhưng chẳng có không cơ hội."


Tôi nhìn kĩ con dao găm đó, nó vẫn xinh đẹp như vậy, dưới ánh trăng, lưỡi dao sắc nhọn vẫn phát ra ánh sáng màu lam u tối, ngàn vạn ngôi sao nhảy múa vòng quanh đầu mũi dao...


"Nó vẫn luôn đẹp như thế!" Tôi kìm không được mà buông lời tán thưởng


"Em thích là được..." Hắn thì thầm bên tai tôi


"Cám ơn "


Hắn thở dài một hơi "Ngưng Tịch, anh hận không thể đem cả thế giới này tới để khiến em vui vẻ."


"Khiến em vui vẻ, không cần dùng tới cả thế giới này. Em chỉ muốn sống yên ổn thôi."


"Vậy sau khi rời khỏi rồi, chúng ta sẽ cùng sống một cuộc sống yên ổn, được không?"


"Được" Tôi gật đầu phụ họa


Có điều, trên thế giới này còn có chuyện gì yên ổn hơn cái chết không?


Hắn ôm tôi lên, dục vọng trong mắt lại đang hừng hực thiêu đốt...


Nằm trên chiếc giường king size màu đen đó, quần áo từng chiếc một bị cởi ra, lộ ra cơ thể nhợt nhạt của tôi, vết xanh tím loang lổ...


Không khí băng lạnh đâm vào da thịt tôi, tôi cảm thấy bản thân mình lạnh như một khối thịt đông.


Tôi đưa tay vỗ vỗ lưng người đàn ông bên trên, "Tư Dạ, chúng ta làm tình thường xuyên phải không?"


"Ừm..." Ngậm lấy một bên ngực tôi, hắn mơ hồ đáp


"Vậy hôm nay không làm, được không?"


Hắn ngẩng mặt nhìn tôi, "Em đang giận anh à?"


Tôi lắc lắc đầu, "Em không giận dỗi gì cả, chỉ là hôm nay không muốn làm tình, chỉ muốn được anh ôm thôi, không được sao?"


Hắn cúi người hôn lên trán tôi một cái "Được..."


Tôi nằm trong lòng hắn, cơ thể hắn rất nóng, nhiệt độ không ngừng xuyên qua da hắn truyền vào người tôi.


Tôi dán mặt vào lồng ngực ráng kiện để trần của hắn, lắng nghe nhịp tim hắn đập, nhịp điệu hệt của tôi nhưng kiên định và mạnh mẽ hơn nhiều.


"Em đang làm gì vậy?" Hắn hỏi tôi


"Nghe tiếng tim anh đập "


"Tiếng tim đập?"


"Ừm, lúc nhỏ anh chỉ thích trốn trong lòng Vũ, nghe tiếng tim anh ấy đập."


Hắn im lặng một lúc sau đó hôn nhẹ lên mặt tôi, hỏi "Ngưng Tịch, vì sao lại đối xử với anh ta tốt vậy?"


"Suy nghĩ cố chấp..."


"Suy nghĩ cố chấp?"


"Mẹ đem suy nghĩ của mẹ truyền cho em, suy nghĩ đó ngày càng trở nên cố chấp. Rất nhiều lần em không tìm được ý nghĩa sống và khi đó Vũ là niềm an ủi duy nhất của em. Cho đến hôm nay, bảo vệ anh ấy đã trở thành thói quen của em."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Chiến Lang

Chiến Lang

Chiến Lang là một tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Hắc Khiết Minh có nội dung xoay

22-07-2016 50 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Khuynh Nhiên Tự Hỉ

Truyện Khuynh Nhiên Tự Hỉ của tác giả Giả Oán Chúc kể về một mối tình cạnh tranh

22-07-2016 62 chương
Hoàng hôn màu lửa

Hoàng hôn màu lửa

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Chị và

25-06-2016
Hà Nội về đêm

Hà Nội về đêm

(khotruyenhay.gq)  Viết cho một đêm mất ngủ... *** Tôi chưa từng yêu Hà Nội, quá

29-06-2016
Người tớ thích

Người tớ thích

Chiều nay tớ đang đi trên đường, từng cơn gió thổi đến làm mấy sợi tóc của tớ

23-06-2016
Đồi Lâm Hinh

Đồi Lâm Hinh

Cuộc sống vốn có nhiều việc tốn công vô ích... *** "Ù uôi, Hạ gì mà mát

24-06-2016
Yêu đến chết

Yêu đến chết

Cô tự tử, nhưng đến Diêm Vương cũng từ chối cô. Dư luận không ngừng đả kích. Cô

27-06-2016
Mẹ con Đậu Đũa

Mẹ con Đậu Đũa

 Tôi ngồi như pho tượng. Người cha ngượng ngùng xọc tay vào túi quần, lom khom tấm

01-07-2016