Insane
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 65 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 58 - Chia lìa 2

↓↓

Hắn thở dài một hơi, "Ngưng Tịch, buông ra thôi. Em còn có cuộc sống của riêng mình, anh ta cũng thế."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi vùi mặt vào trong ngực hắn, nhẹ giọng nói "Đã không thể buông ra được nữa."


Hắn ôm chặt tôi, "Ngưng Tịch, anh nhất định sẽ không để em phải thất vọng."


"Em biết..."


Em chỉ sợ, người hối hận chính là anh...


Có điều đã không còn kịp nữa.


Mới lúc trước đây khi ở Hoàng gia tôi đã lén xem sách binh pháp của bác, nhớ trong sách có một loại chiến thuật khá cổ, đại khái là thế này, người bị vây ở giữa, bốn phía đều là vách tường sắt, bên ngoài còn có lửa lớn, người bên trong không ra ngoài được mà người bên ngoài cũng không vào trong được, chiến thuật này được gọi là "Giết người ở giữa", còn có một cái tên khác là "Tử cục" (tử cục: kết cục chết chóc).


Cái kết của chúng tôi cũng là tử cục


Anh và em không thể thoát ra được, người khác cũng không tiến vào được.


Đó là kết cục chết chóc của riêng hai người chúng ta...


***


Ngày hôm sau, trời rất âm u, mây đen nghìn nghịt kéo đến, che lấp cả bầu trời, ngăn cả mặt trời – yếu tố quan trọng nhất tạo nên một ngày đẹp trời.


Chúng tôi lái xe đến bên vách nũi, chỉ cần tiến lên phía trước một bước nữa đó chính là vực sâu vạn trượng, ngã xuống, thịt nát xương tan...


Đó là nơi Tư Dạ chọn lửa, nơi để "mai táng" chúng tôi.


Tôi đi đến bên vách núi, nhìn xuống phía dưới, vách nũi này thực sự quá quá cao


Gió thổi từ dưới chân lên, từng cơn lạnh buốt, khiến người ta nghi ngờ, liệu ngã xuống có phải sẽ lập tức rơi thẳng vào địa ngục hay không?


Tôi lại cảm thấy cái vực sâu này có một ma lực cuốn hút tôi, dụ hoặc tôi,


Tôi tiến thêm về phía trước một bước nữa, người phía sau lập tức ôm chặt lấy tôi "Cẩn thận, cao lắm đấy."


"Trong chiếc hòm phía sau có hai thi thể, một nam một nữ, lát nữa anh sẽ kéo chúng xuống đặt trên trên chỗ ngồi làm vật thế thân của chúng ta. Xe có trang bị thiết bị tự động, chờ người của anh đến, chúng ta sẽ đứng ở một nơi nào đó gần đấy điều khiển cho chiếc xe kia tự lao xuống vực."


Tôi gật gật đầu, nơi này cao như vậy, ngay cả tìm được chiếc xe ở dưới chân núi, thi thể cũng đã bị cháy thành một đống tro tàn, đã không thể nhận mặt được nữa, đúng là một phương pháp không chút sơ hở.


Nhưng, chỉ sợ không cần dùng đến phương pháp hoàn hảo đó...


Tôi đứng trên vách núi, nhìn xuống vực sâu không đáy bên dưới, nói với người bên cạnh, "Tư Dạ, anh từng nói, bất luận em đi đâu, anh sẽ luôn đi cùng em, phải không?"


Hắn ôm tôi, cằm vẽ lên trán tôi, "Ừ, từ nay về sau, em đi đâu anh đi đấy, em đừng nghĩ đến chuyện bỏ rơi anh."


"Nếu em muốn nhảy từ trên này xuống thì sao?" Tôi hỏi


Hắn cười, nói rất nghiêm túc "Vậy anh sẽ nhảy xuống cùng em."


"Anh tuyệt đối không được hối hận đấy." Tôi cười xoay người, tay lướt trên cổ hắn, chủ động hôn lên môi hắn, sau đó, hung hăng cắn một miếng, cắn ra máu...


"Ngưng Tịch..." Hắn hơi giật mình


Tôi đẩy hắn ra, tính toán thời gian, một giây, hai giây, ba giây...


Hắn quỳ rạp xuống đất...


"Trên môi em có độc?" Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sáng dạ đã bắt đầu rệu rã


Tôi lắc lắc đầu, "Không phải thuốc độc, là thuốc mê, sẽ không lấy mạng anh ngay đâu."


"Vì sao?" Hắn nghiến răng nhìn tôi


Tôi đi đến bên cạnh hắn, dùng ngón tay khẽ vỗ lên mặt hắn, "Không phải anh nói, em đi đâu anh sẽ đi đó sao? Vậy em nói anh biết, nơi em muốn tới nhất chính là địa ngục."


"Haha..." Hắn cười, tiếng cười điên cuồng vang vọng giữa núi rừng, làm chim chóc hoảng hốt bay đi


"Đươc, chúng ta cùng xuống đó."


"Ngưng Tịch!" Giọng nói vội vã từ đằng sau truyền đến, tôi quay đầu, kinh ngạc, không ngờ lại là đám người của Vũ và Đằng Tuấn...


"Ngưng Tịch, quay lại, đừng làm chuyện điên rồ đó!" Vũ nhìn tôi, gấp đến độ hốc mắt cũng đỏ hồng


"Vũ..."


"Sao? Không buông được à? Vậy để anh tới giúp em..."


Hắn mạnh mẽ đứng lên, ôm chặt tôi vào lồng ngực


Thật không ngờ, trúng loại thuốc mê đó mà hắn vẫn có thể có những động tác mạnh mẽ như vậy.


Súng trong tay hắn đặt lên Thái Dương tôi, trên mặt Vũ và Đằng Tuấn chỉ có kinh sợ, một bước cũng không dám tiến lên


"Đi theo anh!" Hắn hung hăng cắn lên vành tai tôi một cái, ra lệnh


Tôi lắc đầu cười khẽ, "Không cần, anh sớm muộn gì cũng chết. Loại độc tôi ra tay với anh, có tên là thương tận."


Hắn hơi thất thần, bàn tay to đặt lên mặt tôi "Em lừa anh phải không?"


"Xin lỗi, lần này là thật. Anh còn nhớ, lúc chúng ta làm tình, tôi đã đâm sâu móng tay vào lưng anh không? Tôi giấu độc trong móng tay đó."


Hắn quá mức bất ngờ, từ trên xuống dưới, dùng ánh mắt như nhìn quái vật nhìn tôi, sau đó bóp chặt cằm tôi, đau khổ hỏi


"Nói tôi biết, rốt cuộc là cô muốn chơi trò gì? Tôi thật nghi ngờ, không biết cô có phải là người không? Là người thì đều có trái tim, vậy trái tim cô ở đâu"


Tôi nhìn hắn, đưa thanh lưu quang ra, "Tôi có tim, nó ở đây này."


Tôi chỉ chỉ vào lồng ngực mình "Không tin, anh có thể dùng nó để móc ra xem."


"Ngưng Tịch..." Là tiếng của Vũ, anh đang run lên


Hắn quay sang nhìn Vũ, ánh mắt lạnh lẽo âm hàn, "Tôi không cần giấu diếm gì cô nữa tôi muốn anh ta!"


Hắn đưa họng súng thẳng về phía Vũ, nhanh như chớp. Nhưng càng nhanh hơn, tôi đâm thẳng Lưu quang vào ngực hắn.


Hiểu hắn quá rõ, chỉ cần một ánh mắt cũng đã hiểu được ý đồ của hắn.


Hắn cúi đầu, nhìn thanh Lưu quang đâm trước ngực, lại nhìn tôi, sau đó áp môi lên, cắn mạnh lên cổ tôi.


Cắn rất mạnh, giống như đang dồn tất cả sức lực cả cuộc đời vào đó.


Tôi có thể nghe thấy da thịt mình bị răng hắn cắn xé, tiếng máu chảy ra.


Tôi có thể cảm nhận được, hắn đang uống máu tôi, có điều, tôi không hề thấy đau.


Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng hắn, giống như đang an ủi một đứa trẻ cáu giận, "Cứ thế, uống cạn máu của em đi, sau đó cắn đứt cổ họng em. Sau đó đưa em đi, đưa em rời khỏi đây, đi về một nơi thuộc về chúng ta, được không?"


Nghe thấy câu đo của tôi, hắn nới lỏng miệng, nhìn thẳng vào mặt tôi, cười lạnh một cái cúi xuống bên tai tôi, phun ra ba chữ


"Cô không xứng!"


Sau đó, khi mọi chuyện trước mắt tôi xảy ra, tôi đã cảm thấy đến chết cũng không thể quên được...


Hắn nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch, rút cây lưu quang ra, vứt lên mặt đất.


Máu phun ra như nước suối chảy, bắn lên mặt tôi, rơi vào trong miệng tôi, trong mắt tôi, cả người tôi chìm trong một biển máu, hết thảy xung quanh đều là màu đỏ của máu, duy chỉ có nụ cười của hắn là rạng rỡ, băng lạnh, đau đớn...


Tôi tiến lên, tôi muốn ôm chặt hắn


Tôi nói với hắn, "Đưa em đi cùng, trên đường xuống suối vàng, em sẽ không để anh cô đơn một mình."


"Haha..." Hắn kiêu ngạo cười lớn, cười đến mức phun cả ra máu


Sau đó lạnh lùng nhìn tôi, đôi mắt đó như muốn nói với tôi, cô không xứng!


"Tư Dạ..." Tôi hoảng hốt nhìn hắn, tôi không dám tin, ở khoảnh khắc cuối cùng này, hắn lại không muốn nhìn tôi!


Hắn lùi về sau một bước, không muốn tôi chạm vào hắn, giống như một vị thần cao quý, không muốn ở khoảnh khắc cuối cùng bị nhuốm bẩn bởi một người bình thường.


Mặt trời xá tan mây đen, lộ ra một tia sáng hoàn mỹ, trước khi tắt nắng, hắn giang hai tay, giống hệt như một cánh chim đã tìm được vòm trời của mình, rơi về vực sâu thăm thẳm phía trước...


Tôi nhìn xuống vách núi hun hút trống không phía dưới, tất cả trước mắt bắt đầy chuyển động, hư ảo..


Trước khi rơi vào bóng tối, tôi vẫn còn nghĩ, lần này thực sự hắn không cần tôi nữa...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Lãnh Lệ chi tinh - Bồng Vũ

Văn Án: Hắn luôn là bộ dáng thảnh thơi, nhã nhặn, đầy quý khí cao ngạo Một hình

15-07-2016 11 chương
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ

Trích đoạn:Vì vậy lúc này, tất cả nhân viên của công ty mới lý giải được vì sao

23-07-2016 11 chương
Vụ cá cược tình yêu

Vụ cá cược tình yêu

"Nếu tình cảm mà dành cho nàng là thật, thì những chuyện linh tinh kia có đáng gì. Có

25-06-2016
Có một loài hoa trắng

Có một loài hoa trắng

Mọi chuyện đến quá nhanh khiến tôi khó xử, tôi không biết mình có đủ dũng khí để

26-06-2016
Hạnh phúc vô hình

Hạnh phúc vô hình

Bạn liệu có phát hiện ra rằng, khi mất đi hoặc thiếu thứ gì đó bạn sẽ luôn nhớ

30-06-2016
Nhưng tôi không yêu em...

Nhưng tôi không yêu em...

Người đến và đi vốn dĩ là quy luật. Cảm xúc với từng người là duy nhất. Lúc còn

29-06-2016
Hoa Hồng Là Em

Hoa Hồng Là Em

Vũ Hoàng Bảo Anh: (nó) 16 tuổi mang một tính cách lạnh lùng, tàn ác . Sở hữu đôi mắt

22-07-2016 21 chương
Những mùa không ngủ

Những mùa không ngủ

Ai vì ai vì ai mà quay đều...Ai vì ai vì ai vì ai mà không ngủ được (1). *** 1. Xuân

23-06-2016
Lá thư gửi bố

Lá thư gửi bố

Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài! Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh

29-06-2016