XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 73 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 57 - Chia lìa 1

↓↓

Tôi hôn lên ngón tay anh, mơ hồ nói "Đừng như vyậ, chúng ta không cần thiết phải sống chết cùng nhau. Nếu anh chết, em sẽ bắt bản thân càng sống tốt hơn..."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Hắn thở dài bên tai tôi , "Anh biết chứ, nhưng anh không làm được. Không có em, một ngày anh cũng không thể sống nổi..."


Sau đó hắn nói những gì tôi cũng không nghe được nữa, gần dây tôi cảm thấy cực kì mệt nhọc, chỉ muốn ngủ...


Nhưng ý tứ của anh, tôi đã hiểu.


Trước khi đi hẳn vào giấc ngủ, tôi vẫn nghĩ...


Nếu chúng ta có thể cùng nhìn thấy mặt trời mọc từ đằng Đông, điều đó có phải là chúng ta đang cùng đón bình minh không?


Tư Dạ, rất muốn cùng anh đi xem, đáng tiếc...


Nhưng không sao, thời gian chúng tôi vẫn còn.


Một ngày cũng được, cả đời cũng được, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau, đối với anh mà nói, đó chính là thiên trường địa cửu, phải không?


Vậy thì cần gì phải nghĩ đến cuộc đời dài hay ngắn? Chỉ cần chúng tôi được ở bên nhau, như vậy là đủ rồi...


Sau đó, tấm ghép hình kia vẫn không thể hoàn hảo được, thiếu một miếng, nằm trên ngực hắn.


Tôi cứ cảm thấy như vậy không may mắn, hắn lại trêu tôi mê tín. Tôi cứ cảm thấy gần đây mình trở nên tầm thường quá.


Chẳng biết tại sao lại đau buồn, bất an, suy tính hơn thiệt.


Hắn nhìn thấu sự sợ hãi của tôi, cười nói với tôi, mấy ngày nữa, hắn sắp xếp mọi chuyện xong, chúng tôi lập tức có thể rời xa nơi này.


Rời xa tất thảy hỗn loạn, đi đến một nơi không ai biết chúng tôi là ai, thưởng thức hoàng hôn đẹp nhất trên đời.


Tôi hy vọng mọi chuyện thực sự có thể đơn giản như thế.


Kế hoạch của Tư Dạ là, chúng tôi giả chết, sau đó để Xích Vũ tiếp quản Thiên Nhất Minh.


Tất nhiên quá trình này không hề đơn giản, ngay cả hắn không còn trên đời, Thiên Nhất Minh cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe theo sự bày bố của Xích Vũ, ắt phải giết thêm mấy viên tướng có sức ảnh hưởng lớn nữa. Nhưng từ lúc đó, hắn đã không còn có đường lui.


Cũng đã từng hỏi qua hắn, có hối hận không.


Hắn bán đứng Thiên Nhất Minh, phản bội gia tộc, bất kể là chuyện này có ai biết hay không, hắn cũng là một người gánh tội trên cổ.


Hắn lại nói, vì tôi, kể cả bắt người toàn thế giới này phải chết hắn cũng làm được.


Nhìn thấy đôi nhãn cầu đen láy thâm thúy như đêm của hắn, tôi đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không biết là vì thái đội lạnh lùng của hắn đối với mạng người, hay là sự cố chấp của hắn với tôi


Một người quá tuyệt tình, tuyệt đối không phải chuyện tốt.


Thấy tôi im lặng không nói gì, hắn mỉm cười, ôm chặt tôi vào lòng, sau đó lấy ra hai tờ catalogue du lịch, hỏi tôi muốn đi đâu nhất.


Nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, tôi lại chẳng thể nói gì


Có lẽ, tôi nghĩ quá nhiều rồi...


Sáng sớm lúc tỉnh lại ở trên giường, bầu trời quang đãng, ánh nắng chan hòa, tôi đứng trên sân thượng, hít một hơi thật sâu, trong không khí có hương vị của ánh nắng mặt trời,


Có chút kích động, bởi vì, ngày mai chính là ngày đã bàn bạc trước của chúng tôi.


Hắn đã sắp xếp xong mọi chuyện, chúng tôi giả vờ rơi xuống núi, đúng lúc đó, Đằng Tuấn sẽ ra lệnh cho Ngũ Hành Nhẫn tấn công mấy viên tướng có sức ảnh hướng lớn trong Thiên Nhất Minh, sau đó hoàn toàn khống chế Thiên Nhất Minh. Dưới tình thế hắn mất đầu, mọi chuyện sẽ không quá khó khăn, chỉ cần Xích Vũ chuẩn bị thật tốt.


Vũ đúng là rất cẩn thận, mỗi khả năng đều có thể nghĩ tới. Từ lâu đã biết anh là người rất thông minh, chỉ là không ngờ, anh lại có thể thăng cấp nhanh như vậy.


Xem ra, tôi thực sự không cần phải lo lắng cho anh nữa.


Người của Hiên Viên gia, đều rất dũng mãnh.


Hôm nay, là ngày cuối cùng ở Hiên Viên gia,


Cho nên hôm nay, tôi chỉ muốn ở bên cạnh Vũ.


Dậy từ rất sớm, tự mình xuống bếp làm một bữa sáng thật ngon. Bao năm như vậy, tôi chưa từng nấu ăn cho Vũ. Lúc sắp rời xa, lại muốn làm cho anh rất nhiều thứ.


Hài lòng nhìn thức ăn bày trên bàn, sandwich, chân giò hun khói, trứng rán, hoa salad trái cây, còn có sữa nóng, tôi cũng làm, nhiều thứ như vậy, miễn cưỡng có thể coi là ngon lành.


Lúc này, điện thoại đổ chuông, tôi nhận


"Hiên Viên tiểu thư..."


"Na La?" Nghe thấy tiếng cô ta, tôi hơi ngạc nhiên


"Có thể gặp cô một chút không? Có vài chuyện muốn nói với cô, có liên quan tới Thiện Nhược Băng..."


Đột nhiên lỡ mất một nhịp tim, tôi không biết bản thân có muốn nghe hay không nữa...


Sau một lúc im lặng, tôi nói "Cô ở đâu?"


Cô ta nói ra một địa chỉ...


Sau khi đặt điện thoại xuống, tôi phát hiện cơ thể mình đang run lên...


Tôi ngồi trên ghế, ngây ngô nhìn sàn nhà, có muốn đi không?


Nơi gặp nhau là một tiệm cafe rất vắng khách, cô ta ngồi ở một góc rất khuất, dứoi ánh đèn lờ mờ, cô ta có một loại cô đơn đến lạnh lùng...


Tôi ngồi xuống đối diện cô ta, gọi một tách cafe


Cô ta ngẩng mặt lên nhìn tôi, tôi vẫn khuấy cafe, chúng ta đều không mở miệng, ngồi im lặng


Rất lâu sau, cô ta nói


"Rốt cuộc cô có điểm nào tốt?"


Tôi giương mắt nhìn cô ta, "Cô hẹn tôi tới là để hỏi câu này?"


"Tôi định nói gì, tôi nghĩ cô đã đoán được. Còn cần tôi nói rõ ra sao?"


Tôi nắm chặt thìa, ngón tay trắng bệch, chậm rãi tiêu hoá hàm ý trong lời nói của cô ta, một lát sau, tôi hỏi


"Vì sao? Giết người thì thôi đi, nhưng sao thủ đoạn phải tàn ác như vậy?"


"Không làm vậy, sao có thể khiến cô đau đớn mà ra tay với Truyền Chi kia chứ? Cả quá trình tôi đều chứng kiến, bạn của cô chết đau đớn lắm."


Thìa trong tay tôi rơi vào cốc, cafe bắn ra làm bẩn cả áo.


Cô ta nhìn tôi, khóe miệng hơi cong lên.


"Na La, tôi dựa vào đâu để tin cô đây?" Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ta


Cô ta châm biếm, "Cô thật đáng thương. Biết rõ rành rành tôi nói thật, lại còn ở đó lừa mình dối người. Tôi chỉ cảm thấy không đáng thay cô, nếu cô cảm thấy mạng của bạn cô chẳng đáng thì cứ coi như hôm nay tôi và cô chưa từng gặp."


Tôi dựa lưng vào thành ghế, lạnh lùng nói "Đưa ra chứng cứ đi, nếu không, tôi sẽ coi như chưa từng gặp cô."


Cô ta nhìn tôi chằm chằm một giây sau đó ném một chiếc nhẫn lên bàn "Đây, vật này, cô chắc là có biết."


Tôi nhìn chiếc nhẫn trên bàn, trên nhẫn có khắc hình rồng, đó là kí hiệu của Hiên Viên gia. Là Vũ tặng cho Nhược Băng, Vũ cũng có một cái hệt thế này. Nhưng nhược băng lại bảo không thích, nữ tính quá, cho nên chưa từng thấy anh đeo. Không ngờ anh vẫn luôn giữ bên mình.


Tôi muốn uống café, bưng chén lên mứoi phát hiện, tay mình đang run đến cực độ.


Dúng hai bàn tay mới cầm được cốc, nhấp nhẹ một ngụm, hỏi


"Vì sao lại phản bội hắn?"


"Là anh ta vứt bỏ chúng tôi trước. Anh ta lại có thể vì lấy lòng cô mà bán đứng chúng tôi – những người thề chết theo hắn cho Xích Vũ. Chẳng ai không tuyệt vọng trước tình thế đó."


Tôi kinh ngạc nhìn cô ta...


Cô ta lạnh lẽo cười, "Rất hiếu kì tại sao tôi lại biết hết chuyện của các người, phải không?"


"Anh ta làm bất cứ chuyện gì đều không giấu tôi. Anh ta vẫn tưởng rằng tôi là một con chó trung thành nhất, mãi mãi sẽ không phản bội mình. Đáng tiếc, lần này anh ta sa rồi. Kể cả một con chó sẵn sàng chết vì chủ cũng không thể chịu đựng nổi một ông chủ vứt bỏ nó không chút thương tiếc."


"Cô có dự tính gì?" tay run đến lợi hại, không cầm ổi cái cốc, nên dứt khoát đặt xuống


"Chưa biết, có lẽ bây giờ đi ra ngoài cũng sẽ bị giết. Có điều, chẳng sao hết." Cô ta lắc lắc chén trà, bình thản nói


Tôi gật gật đầu, đúng là chẳng sao cả, cô ta đã đạt được mục đích...


Tôi cầm lấy chiếc nhẫn, sau đó đứng lên, nhìn cô ta, sắc mặt cô ta xám ngoét, xám như màu tro tàn, đúng là sắc mặt của ngày diệt vong


"Vậy thì chúc cô may mắn..."


Mặc kệ cô ta ở đó, tôi xoay người rời đi, tranh thủ lúc tôi vẫn còn có thể đi được...


Lúc này mới phát hiện, thì ra bầu trời là màu xám...


Tôi không biết bản thân mình quay về tòa thành bằng cách nào, đầu óc trống rỗng, dường như linh hồn đang muốn bay ra khỏi cơ thể, bay lên tận trên trời nhưng lại chẳng có nơi nào có thể giấu mình.


Chết lặng ngồi trên sofa, hai tay ôm chặt lấy đầu gối, tôi bắt đầu hối hận, tại sao hôm nay tôi lại đi gặp cô ta cơ chứ?


Không biết có gì là không tốt? Lừa mình dối người lại có gì không tốt?


Làm một cô gái nhỏ ngốc nghếch, im lặng trốn tránh trong lòng hắn, cho đến khi chết đi, không tốt sao? Sao có thể không tốt được?


Vùi mặt xuống đầu gối, run lẩy bẩy.


Bây giờ tôi nên làm thế nào đây?


"Ngưng Tịch, em sao thế?"


Tôi ngẩng đầu, "Anh..."


Tôi khẽ ôm lấy anh, tự vùi mình vào lòng anh, rất sâu.


Vũ rất ngạc nhiên, vỗ lưng tôi, dịu dàng hỏi "Sao thế, hắn chọc giận em à?"


Tôi lắc đầu...


"Hay là em không bỏ được anh?"


Tôi không nói gì...


Vũ cười, "Con bé ngốc, đâu phải em không bao giờ trở về nữa. Chỉ cần anh còn sống chắc chắn chúng ta có cơ hội gặp nhau."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Kiêu sủng - Đinh Mặc

Kiêu sủng - Đinh Mặc

Văn án: Trong ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn đường, người đàn ông quay mặt lại,

09-07-2016 23 chương
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Ôn Thôn Nương Tử

Ôn Thôn Nương Tử

Trích đoạn:Đan Ty Tuấn nhìn Tô Tích Nhân, tim vì nàng mà nhói đau. Từ khi mới quen, ấn

21-07-2016 41 chương
Nắm lấy tình yêu

Nắm lấy tình yêu

 - Kế hoạch cầu hôn của anh thế nào rồi? Anh đã làm như em bảo chưa? Anh đưa tay

01-07-2016
Ngọc núi

Ngọc núi

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Nhỏ ôm chầm

27-06-2016