80s toys - Atari. I still have
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 67 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 57 - Chia lìa 1

↓↓
Hắn đang tắm, tiếng nước trong phòng tắm róc rách chảy...


Tôi quỳ rạp xuống mặt đất ghép miếng cuối cùng, thở dài nặng nề, nhìn kết quả mấy ngày khổ cực vừa rồi của mình, vừa lòng khẽ gật đầu. Sau đó xoay người nằm luôn xuống sàn nhà, ngẩn ngơ nhìn trần nhà đến xuất thần.


Mấy hôm nay, chúng tôi lúc nào cũng ở bên nhau...


Uống trà, ăn cơm, tán gẫu, ngủ, làm tình

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Giống như một đôi vợ chồng bình thường nhất, làm những chuyện bình thường nhất, nhưng lại cảm thấy hạnh phúc đến mức muốn khóc.


Đúng, muốn khóc...


Những người khác khi hạnh phúc sẽ cười tôi lại muốn khóc.


Khẽ lắc đầu, trước giờ tôi thật không ngờ bản thân lại là một người kì quặc và bi quan đến thế.


Hạnh phúc tới thật nhanh nhưng lại chần chừ không biết theo ai.


Thì ra, một khi trái tim đã u buồn quá lâu, nó sẽ bị hạnh phúc làm tổn thương...


Vuốt vuốt khóe mắt chua xót, tôi dùng mu bàn tay che lên mắt mình


Vũ, anh nói tình yêu sẽ khiến con người ta kiên cường, vì sao em lại càng ngày càng yếu đuối?


Tiếng nước ngừng hẳn, hắn từ phòng tắm đi ra,


"Sao lại nằm trên mặt đất?" Hắn đi tới, kéo tay tôi xuống, hắn cởi trần, phía dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm, tóc vẫn còn có những hạt nước rơi xuống,


"Ghép được rồi, mệt quá..." Tôi than thở rồi chỉ vào tấm ghép hình bên cạnh, thứ này là hắn cầm về nhưng luôn nằm trong tay tôi.


Tròn năm nghìn miếng ghép, hoa văn là tấm hình tôi và hắn lúc ở khu vui chơi.


Trước vòng tròn bánh xe cao trọc trời muôn sắc màu, hắn ôm tôi, tôi dựa vào hắn. Ánh nắng nhè nhẹ chiếu lên người chúng tôi, nụ cười của chúng tôi rất đẹp, đẹp đến mức làm người khác tan nát cõi lòng.


"Đẹp lắm, vất vả cho em rồi..." Hắn hôn nhẹ lên trán tôi, nước trên tóc rơi cả xuống mặt tôi


"Anh phải giúp em treo nó lên đấy!" Tôi vòng tay quanh cổ hắn


"Ừ..." Hắn ôm tôi lên, dịu dàng đặt lên giường, sau đó tay bắt đầu cởi quần áo của tôi


Tôi nghiêng mặt nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm bên ngoài dày đặc, hai cây đinh hương cao lớn vẫn lặng lẽ đứng ngoài cửa sổ, cơn gió nhẹ thổi qua, cánh hoa yếu ớt rực rỡ rơi xuống, biến mất không dấu vết.


Chợt phát hiện, mất đi cũng là một loại đẹp đẽ, một loại đẹp đẽ toàn vẹn...


Khẽ thở phào nhẹ nhõm, tôi nhắm mắt lại,


Bây giờ mới biết, tình yêu lại có thể khiến người ta không còn là chính mình nữa


Gần đây rất cảm tính và dễ xúc động


Tôi bắt đầu nghĩ đến chiều dài của sinh mệnh, bắt đầu sợ hãi sự chia lìa


Mở mắt, nhìn người ở phía trên


Trên khuôn mặt tuấn mỹ đều là say đắm, phát hiện tôi đang nhìn, cúi hắn cúi đầu hôn tôi thật sâu, hết lần này tới lần khác, rất mạnh mẽ, rất tham lam


Sau đó động thân một cái, dục vọng tiến vào, làm cơ thể tôi căng cứng, cảm giác kì lạ lan tỏa khắp trái tim tôi


Chợt phát hiện, sự chiếm hữu của hắn không còn cần phải kiềm chế nữa, dục vọng của hắn cũng không hung ác đáng sợ nữa, rốt cuộc là hắn đã thay đổi hay là trái tim tôi đã thay đổi?


Có lẽ, chúng tôi đều đã thay đổi...


Tôi nằm dưới thân hắn, ngón tay quanh quẩn trên mặt hắn, đi đi lại lại


Tư Dạ, anh biết không? Có lẽ là em đã yêu anh từ rất lâu rồi, lâu đến mức ngay cả chính em cũng không ngờ


Có điều, anh còn có thể sống được bao lâu? Ba mươi năm? Bốn mươi năm?


Em thì sao? Năm nay? Mười năm?


Rõ ràng là đã hứa sẽ ở bên anh cả đời, nhưng em lại quên mất


Cả đời của em và cả đời của anh, làm sao có thể giống nhau được chứ?


"Em sao thế?" Hắn đột nhiên dừng động tác lại nhìn tôi


"Lại làm em đau sao?"


Tôi lắc lắc đầu, giơ tay ra ôm hắn


"Ngưng Tịch, đau thì phải nói, nếu không anh chẳng biết đâu."


"Vâng..." Tôi gật đầu đáp lời


Nhưng tôi vẫn không chịu nói, gần đây thực sự có chút ngần ngại khi làm tình với hắn, không phải vì hắn không đủ dịu dàng, cũng không phải vì tôi chán ghét. Mà là tôi đang lo lắng, sức khỏe của tôi có còn chịu đựng được những đòi hỏi của hắn hay không.


Cơ thể này càng lúc càng suy nhược rồi. Rất hay cảm thấy choáng váng đầu óc, hoa mắt, nhịp tim không đều. Mạng sống đã tiêu hao gần hết, bây giờ chỉ có thể dùng sức khỏe để bù vào thiếu hụt thôi.


Tôi bắt đầu hâm mộ những người có sức khỏe dồi dào kia,


Nếu như tôi cũng có một cơ thể khỏe mạnh, không cần quá xinh đẹp, chỉ cần khỏe mạnh là được rồi, thì đã có thể khiến hắn thỏa mãn, có điều...


Thả lỏng cơ thể, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, duy trì nhịp tim bình thường, rất không muốn bị hôn mê trên giường hắn, làm hắn càng thêm lo lắng vô ích.


Nhưng, luật động của hắn càng lúc càng gấp gáp hơn, ý thức mỏi mệt đã bắt đầu rã rời, hơi thở càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng khó khăn, Tư Dạ không nhìn thấy, hắn cứ tưởng hơi thở dồn dập của tôi là vì kích tình.


Mọi thứ trước mắt đầu trở nên mơ hồ, không rõ. Tiếng thở dốc của hắn càng lúc càng xa...


"Tư Dạ..."


Trước khi hôn mê, tôi khẽ gọi tên hắn. Bỗng nhiên nghĩ đến một câu hắn từng nói, đừng sợ, trên thế giới này chẳng có gì đáng sợ cả.


Hắn đúng là kiên cường vô cùng....


Cho nên, chỉ cần có hắn bên cạnh, tôi chẳng còn gì đáng phải sợ nữa...


Một thế giới không có ánh sáng, bóng tối giống như một vòng xoáy khổng lồ, tôi không biết chừng mực lao xuống đó. Bỗng nhiên, một vòng tay ấm áp siết chặt tôi lại...


"Ngưng Tịch, Ngưng Tịch..." Tiếng gọi nôn nóng vút cao


Mở to mắt, thấy một khuôn mặt đầy vẻ sốt ruột, trong tay chủ nhân của khuôn mặt đó còn cầm một chiếc khăn nóng


"Tư Dạ..."


Hắn khẽ ôm lấy tôi, vẫn chưa kịp hoàn hồn, "Ôi trời, cuối cùng em cũng tỉnh..."


Cảm giác được hắn đang run lên, tôi vô về lưng hắn, "Em không sao..."


"Cũng chẳng phải lần đầu tiên vậy mà còn cố chấp nói không sao. Anh đi tìm bác sĩ..." Hắn nói rồi lập tức định đứng dậy


"Không!" Tôi khẩn thiết giữ chặt hắn, hắn kéo tay tôi ra, xuống giường


"Tư Dạ..." Tôi muốn đuổi theo hắn, nhưng đôi chân bải hoải tê dại, lúc này tôi mứoi phtá hiện sức khỏe tôi còn chưa phục hồi, một chút khí lực cũng không có, ngã sấp xuống giường...


"Ngưng Tịch..." Hắn vội vã quay lại nâng tôi dậy, vẻ đau lòng hiện rõ trên mặt, "Tại sao ngay cả đứng cũng không vững?"


Tôi ôm chặt hắn, "Anh đừng đi, đừng bỏ em lại một mình..."


Hắn vỗ vỗ lưng tôi, nhẹ giọng an ủi "Không đâu, anh chỉ đi tìm bác sĩ tới khám bệnh cho em..."


Tôi vẫn ôm chặt hắn, sợ hãi nói "Không, em không cần bác sĩ, em chỉ cần anh, đừng đi..."


Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, ôm lại tôi, "Được, không đi."


Tôi dựa vào hắn, nhìn qua bờ vai hắn, tôi lại thấy tấm ghép hình của chúng tôi nằm dưới đất đã vỡ tan tành, nụ cười của chúng tôi tan nát, vỡ thành nhiều mảnh vụn.


"Tấm ghép hình của em!"Tôi rất đau lòng, tâm huyết mấy ngày liền của tôi lại biến mất như vậy sao...


Hắn quay đầu lại nhìn, "Anh vừa rồi không cần thận làm vỡ mất rồi."


"Em đã phải cố gắng rất lâu..." Tôi cắn cắn môi, nhìn tên đầu sỏ gây chuyện, ánh mắt đầy trách móc


Hắn đành chịu, hôn khẽ lên chóp mũi tôi, đặt tôi lên giường, dịu dàng nói "Anh sẽ giúp em ghép tấm khác."


"Ừ" Tôi gật gật đầu, chui vào trong chăn.


Hắn cởi áo ra, ôm lấy tôi từ phía sau, trong chăn có nhiệt độ cơ thể của hắn đột nhiên trở nên ấm áp


Hắn nắm tay tôi đặt trước ngực tôi, ngón tay giao triền quấn quýt với ngón tay tôi


Tôi cười, cầm tay hắn đặt lên môi, hung dữ cắn nó, hắn bị đau, nhưng vẫn cố chấp không chịu bỏ tay ra.


Tôi càng buồn cười hơn, mấy hôm trước từng nói bới hắn, kiểu đan mười ngón tay vào nhau thế này chỉ có những đôi yêu nhau mới làm , có nghĩa là mong muốn được mãi mãi, không ngờ hắn lại tưởng thật.


Bỗng nhiên nghĩ đến một câu hỏi rất ngu ngốc,


"Tư Dạ, mãi mãi là bao xa?"


Hắn cười, hôn lên vai tôi một cái "Xa như cả một cuộc đời."


"Thiên trường địa cửu dài bao nhiêu?"


"Dài bằng cả cuộc đời."


"Vậy cuộc đời của anh có dài không? Dài bao nhiêu?"


"Bằng với của em."


Tôi im lặng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn cũng im lặng, chỉ ôm tôi, không nói bất cứ điều gì nữa.


Không biết đã qua bao lâu, màn đêm dần lui xuống, ánh rạng đông đã lờ mờ, đỉnh mây phía trên trời rất cao, mặt trời sắp mọc rồi.


Bình minh, rất muốn đi xem. Chỉ là, mí mắt đúng lúc này lại trở nên nặng nề


Trung mơ màng, tôi khẽ nói


"Tư Dạ, nếu em không thể theo anh cả đời, làm bạn với anh cả đời, anh có thể đau buồn, nhưng không được tuyệt vọng. Bởi vì, chỉ cần mặt trời vẫn mọc từ đằng Đông, linh hồn em sẽ xuyên qua ánh hào quang rực rỡ đó, nhìn anh ở dưới nhân gian, cho nên, anh mãi mãi không cô đơn.


Hắn ôm tôi rất nhẹ nhàng, "Nếu em không thể theo anh cả đời, làm bạn với anh cả đời, anh sẽ không đau buồn, cũng sẽ không tuyệt vọng. Anh sẽ đi cùng với em, xuyên qua hào quang quan sát thế giới này..."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Trời Xanh, Biển Cũng Xanh

Truyện ngôn tình hoàn Trời Xanh, Biển Cũng Xanh, câu chuyện kể về chuyện tình cảm của

23-07-2016 38 chương
Xin lỗi cậu

Xin lỗi cậu

Ngày nào cậu cũng đến như mang cả thế giới đến cho tớ, hôm thì những hạt mưa

25-06-2016
Thanh Chương quê tôi

Thanh Chương quê tôi

Hà Nội mùa này đã vào Thu! Cái thời tiết se se lạnh làm cho lòng ta dẫy lên

23-06-2016
Đôi tai của tâm hồn

Đôi tai của tâm hồn

Một cô bé vừa gầy vừa thấp bị thầy giáo loại ra khỏi dàn đồng ca. Cũng chỉ tại

01-07-2016
Cười hay khóc!

Cười hay khóc!

Và nếu đến một ngày bạn không còn khóc được nữa thì đó cũng là lúc bạn chẳng

30-06-2016
Thiên Văn

Thiên Văn

Những bí ẩn chưa được tháo gỡ, những nhân vật kì lạ xuất hiện trong tập một seri

20-07-2016 16 chương
Lá thư gửi bố

Lá thư gửi bố

Cuộc đời quá ngắn mà yêu thương thì quá dài! Lá thư viết sau khi bố mất. Mạnh

29-06-2016