"Anh mới hiểu được sự ngu ngốc của mình thật buồn cười làm sao."
bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
"Vũ, đừng nói vậy." Vẻ mặt này của anh khiến trái tim tôi đau đớn.
Anh nhướn mắt nhìn tôi, ánh mắt đột nhiên rực sáng đến kinh người
"Ngưng Tịch, hãy đem trách nhiệm của anh trả lại cho anh đi, sau đó em hãy sống cuộc sống mình thích, đây mới là hạnh phúc lớn nhất của anh."
Tôi nhìn thấy ánh mắt trong sáng mà kiên định đó của anh, đột nhiên cảm thấy xa lạ
"Vũ, mấy ngày không gặp, anh thay đổi rất nhiều."
"Thế à?" Anh cười nhẹ, nụ cười vẫn mang theo sự trong lành như làn gió, ánh mắt ảm đạm hẳn "Chỉ là cái giá phải trả quá nặng nề."
Tôi nghiêng người ôm anh, dịu dàng nói "Vũ, cám ơn anh, cám ơn sự kiên cường và thành toàn của anh."
"Ngưng Tịch, em biết không? Là Nhược Băng đã dạy cho anh những điều này. Bề ngoài cậu ấy lạnh lùng nhưng lại là người hiểu tình yêu hơn chúng ta nhiều. Chỉ biết im lặng ở bên cạnh anh, cổ vũ anh, bao dung cho anh. Nhưng anh lại không biết cách quý trọng cậu ấy."
Anh cười, tiếng cười kia còn khó nghe hơn cả khóc.
"Mấy ngày các em mất tích đó, anh vốn dĩ cứ tưởng người anh lo lắng nhất là em, sau rồi mới phát hiện, anh còn lo cho cậu ấy hơn cả em.Lúc đó anh mới hiểu rõ trái tim mình. Tiếc là tất cả đều đã quá muộn rồi."
"Vũ, anh đừng lo, tâm ý của anh, anh ấy sẽ hiểu thôi mà."
"Thật không?"
"Ừm, những người thân đã qua đời đều ở trên trời nhìn chúng ta, cầu nguyện cho chúng ta. Cho nên lòng anh, anh ấy sẽ hiểu được."
Anh dựa trán vào vai tôi "Ngưng Tịch, có thể để anh yếu đuối một lần không?"
"Anh muốn khóc à?"
"Ừm..."
"Vậy anh khóc đi."
Tôi dựa vào ghế sofa, anh vùi mặt vào ngực tôi.
Không có tiếng khóc, không có nước mắt, chỉ thấy cơ thể anh hơi run lên nhè nhẹ,
Tôi biết, linh hồn Vũ đang khóc...
Nhược Băng, cái tên này, sợ rằng anh phải dùng cả đời mới có thể quên được.
TRời sáng rất nhanh, Vũ khóc mệt rồi ghé vào lòng tôi ngủ say như một đứa trẻ.
Tôi khẽ động người dìu anh nằm xuống ghế, xoa xoa bờ vai tê dại, quay vào phòng ngủ, cầm một tấm đắp lên người Vũ.
Sau đó đi ra ngoài.
Lúc nhìn thấy hắn, trời đã sáng lắm rồi. Mênh mông cả một vùng đất, hào quang vạn trượng
Trong ánh nắng ban mai, hắn lẳng lặng quay người nhìn tôi, khóe miệng tươi cười, rực rỡ, giống như ánh sáng xé rách cả mặt trời.
Không nhìn rõ nữa, trước mắt tôi hiện thực và kí ức trùng khít vào nhau, tất cả của mười năm trước, từng màn từng màn, cứ như từng thước phim quay chậm ảo ảnh ảo ảnh bay qua trước mắt tôi.
"Anh đang chờ em à?"
"Anh đợi lâu lắm rồi..."
Hắn quay đầu, nhìn lên mặt trời xinh đẹp diệu kì, thở dài một hơi "mặt trời mọc thật đẹp, đáng tiếc, anh đã bỏ lỡ nó rồi... "
"Không sao, cứ khi nào mây đen tan đi là có thể nhìn thấy mặt trời. Chúng ta... còn có thời gian cả một đời."
Hắn thất thần, ngây ngốc nhìn tôi, một lúc không có phản ứng gì...
Lúc tình yêu bắt đầu,
Sẽ bắt đầu bằng rất nhiều cách,
Lúc nó tiến vào tim bạn
Bạn sẽ làm những chuyện mà bạn chẳng thể ngờ được.
Nếu như tôi lo sợ, anh sẽ thỏa hiệp.
Tư Dạ, anh biết không?
Đi cùng anh, không phải vì Vũ
Mà là bởi vì, em thực sự yêu anh.
Ngược chiều sáng, đưa tay ra với anh, giống hệt như mười năm trước anh làm với em.
Vận mệnh luân chuyển, trở lại vạch xuất phát,
Chúng ta có còn phải lang thang trong vòng luân lý của số mệnh, dẫm vào bi kịch hay không?
Truyền thuyết kể lại, trong sa mạc, có một loại chim lửa, lúc sắp chết, nó sẽ biến thành một ngọn lửa tự thiêu chính mình, sau đó trong cõi niết bàn nó lại có thể tái sinh
Vì thế, Tư Dạ, mang em đi đi
Chúng ta sẽ cùng nhau lột xác, tắm mình trong biển lửa để tái sinh.
Sau đó, sải cánh bay trong đất trời bao la, đi đến một nơi xa nhất, tìm kiếm một nơi thuộc về hai người chúng ta...
Chương trước | Chương sau