"Thái độ của anh mấy ngày nay đủ để nói rõ tất cả, đó đúng thật là một mũi tên trúng hai đích, đúng là một cách hay. Vừa báo được thù lại vừa chặt đứt được sự nhung nhớ của mình. Truyền Chi, em thật không ngờ, anh lại có thể đẩy chính bản thân mình vào chỗ chết."
bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Anh lắc đầu, thở dài "Người đẩy anh vào chỗ chết là em. Em khiến anh không nhìn thấy hy vọng."
"Đây là một lần đánh cược. Anh đem chính trái tim mình ra làm tiền đặt cược. Không phải đánh cược em mà là đánh cược chính anh cuối cùng có giết được em hay không?"
Ánh mắt chuyển sang một người khác "Hoàn Tư Dạ, tôi thực sự ghen tỵ với anh. Cô ấy nói cô ấy không hận tôi nhưng lại muốn giết tôi. Cô ấy nói cô ấy hận anh nhưng trong lúc anh sống chết thì lại cứu anh. Tôi rất muốn biết, nếu cô ấy chết trước mặt anh, anh sẽ thế nào?"
Hắn nhìn anh, nhưng giọng nói nôn nóng đã bình tĩnh đi nhiều "Anh nỡ giết cô ấy sao?"
"Hình như chẳng có lý do nào để không nỡ cả. Đối với một người phụ nữ mà mình không thể có được nhưng lúc nào cũng nhớ đến người đã dồn mình vào chỗ chết, đây chính là cách tốt nhất."
Hoàn tư Dạ gật đầu "Vậy anh hãy giết cô ấy đi."
Trong mắt Truyền Chi hiện lên một sự kinh ngạc.
Hoàn Tư Dạ cười nhạt, ung dung nói "Cô ấy sống, tôi sống. Cô ấy chết, tôi chết. Chẳng có gì đáng sợ cả."
Anh nhìn chúng tôi, đột nhiên cười lớn, cười đến mức mắt sáng lên, tiếng cười quỷ dị bi thương văng vẳng trong cả căn nhà, lạnh lùng nhìn chúng tôi trình diễn màn hí kịch thế nào?
"Anh hẳn là nên thành toàn cho em, Ngưng Tịch, có anh ta cùng em, em sẽ không cô đơn trên đường xuống suối vàng."
Tôi nhìn anh "Em rất tò mò, anh làm thế nào để giết em?"
"Em sờ lên sau gáy mình đi."
Một tay tôi đưa lên, sờ thấy một vết lồi lên nho nhỏ, một con chip gắn bom mini
"Thật lợi hại, anh gắn nó lên khi nào vậy có thể khiến em một chút cũng không cảm nhận được."
Anh dịu dàng nhìn tôi "Không muốn để em biết, làm hỏng bầu không khí khi bên nhau của chúng ta."
Tôi mỉm cười, nhìn sang bên cạnh, hai người đàn ông một người muốn giết tôi, một người muốn chết cùng tôi, vậy bây giờ...
"Điều khiển từ xa chắc hẳn đang ở trên tay anh, chỉ cần anh ấn nhẹ một cái, em sẽ tan thành mây khói. Truyền Chi, anh đang chờ đợi gì?"
Ánh mắt anh tối sầm lại "Ngưng Tịch, một câu hỏi cuối cùng, nếu như anh tha cho em, em có thể từ bỏ ý niệm giết chết anh trong đầu em đi được không?"
Tôi lắc đầu "Đã quá muộn rồi, nghi ngờ của anh rất chính xác, em đích thực đã hạ độc trên người anh, loại độc đó là loại có độc tính phát tác rất chậm tên là "Thương tận", loại độc này... không có thuốc giải."
Anh bi ai mỉm cười "Thì ra chúng ta đều đang gặp dịp thì chơi."
"Vậy thì, Ngưng Tịch, trước khi chết, hãy để anh ôm em một cái."
Yêu cầu này không quá đáng, tôi đi qua đó.
Anh đứng lên, nhẹ ôm lấy tôi, nói bên tai tôi "Nếu anh thay đổi ý định, nếu anh ta chết, em sẽ chôn cùng anh ta sao?"
Đột nhiên anh móc súng lục ra, tôi kinh ngạc, tiếng súng đã vang lên, âm thanh bén nhọn điếc tai, "cạch"! Tiếng vỏ đạn rơi xuống đất.
Trầm lặng...
Một người ngã xuống, máu trên ngực nhuộm dần tấm thảm dưới chân, màu đỏ tươi đẹp như một bông hoa anh túc nở rộ.
Ánh trăng dịu nhẹ vỗ về khuôn mặt đã tái nhợt không còn huyết sắc của anh, hơi thở ngừng lại một khắc,
Tôi nghe được tiếng khóc của trăng, tiếng ầm ì rên rỉ của gió.
Tôi chấn động với tất cả những gì diễn ra trước mắt, rất lâu không thể nói gì...
Khu vườn sau biệt thự, lại có thêm hai phần mộ mới tinh nữa, tôi chôn hai anh em họ ngay cạnh bố mẹ họ.
Ánh sáng ấm áp của tịch dương rải lên nhuộm thành một màu vàng óng, cả một gia đình nằm trong khu nghĩa trang nho nhỏ này, trông chừng lẫn nhau.
Tôi nhìn phần mộ của cha mẹ Truyền Chi, vài ngày trước, con trai họ vẫn đứng đây sờ sờ, cầu xin họ che chở cho tôi.
Hôm nay, chính tay tôi chôn anh dưới lớp đất lạnh lẽo này.
Ở bên cạnh gia đình mình, có lẽ anh sẽ không lạnh.
Tôi cúi người xuống, quỳ một chân xuống trước bia mộ, tay xoa lên tấm ảnh, tôi nhắm hai mắt lại.
Lúc sắp chết, anh gục ở trong lòng tôi
"Vì sao?" Tôi lờ đờ nhìn anh
Anh mỉm cười, cười đến ho ra máu làm đỏ ánh mắt tôi, làm lòng tôi chấn động.
"Không muốn để linh hồn chết trước thì chỉ có thể hủy diệt tấm thân này trước."
Tôi không nói lên lời...
Anh nhìn tôi, ánh mắt thâm thúy giống như trời cao "Ngưng Tịch, những lời hôm đó anh đã nói, em còn nhớ không?"
"Nhớ, từng câu từng chữ, rõ rõ ràng ràng."
"Thế sao? Thích nghe nhất là câu nào?"
"Khi chúng ta già đi, đôi tay nắm chặt đặt cùng một chỗ. Em cùng anh, anh cùng em. Chúng ta cùng nhau, yên lặng chết đi."
"Ha ha đều là lừa người thôi..." Anh lại cười như một đứa trẻ.
Tôi vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của anh, yếu ớt nói
"Thế sao? Em nghe cảm thấy rất thật lòng mà."
"Cho nên em hãy quên hết đi. Ngay cả anh cũng vậy."
Mở mắt, nhìn ảnh chụp của anh, mỉm cười
"Một con chip giả, một khẩu súng lục cũng giả, anh đã cùng bọn em tạo ra một màn kịch thật hay."
Tôi cúi người hôn lên tấm ảnh, "Đây là một lần đánh cược, có điều, cái mà anh đặt cược không phải là trái tim mà là sinh mạng. Anh dùng sinh mạng đổi lấy kí ức, sau đó mỉm cười an táng chính mình. Làm bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng, anh chỉ là muốn em quên anh."
Tôi lắc đầu, cười lớn, cười ra nước mắt.
"Được, em sẽ quên anh... quên triệt để. Chỉ cần nhớ kỹ tên anh, sau này khi nhớ tới cái tên đó em sẽ chỉ cười, đây là lời em từng hứa với anh."
Người vẫn đứng sau lưng tôi đi tới, ôm lấy vai tôi "Là chính bản thân anh ta lựa chọn cái chết, em đừng tự trách mình."
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, cười rất lạnh "Anh ấy... là bị tôi ép nên mới chết."
Hắn kinh ngạc "Sao lại nói như vậy?"
Tôi lấy ra bình "Thương tận", dưới ánh mặt trời, nó thuần khiết như thủy tinh, tỏa ra màu sắc mê hoặc.
Ai có thể ngờ được, đẹp như vậy mà lại là thuốc độc?
"Tôi chưa từng hạ độc anh ấy."
"Em lừa anh ta sao?"
"Đúng vậy. Tôi lừa anh ấy. Lần này gặp anh ấy, trên người anh ấy, tôi ngửi được hương vị của linh hồn. Tôi nói với bản thân, không cần làm thêm gì nữa, anh ấy đã bị "bệnh nan y" rồi."
"Khẩu súng đó chỉ là giả thôi, tôi đã nhìn ra. Tôi biết, anh ấy đang thử tôi."
"Cho nên, em cố ý chắn ở phía trước anh?"
"Đúng vậy, cứ như thế, tôi đứng trên sự tuyệt vọng của anh ấy đâm một dao. Khẩu súng đó, có lẽ anh ấy chuẩn bị cho chính mình nhưng cuối cùng cũng làm anh ấy mất mạng."
Tôi nhìn người bên cạnh, cong môi cười "Rất đáng sợ phải không?"
Hắn im lặng nhìn tôi, không nói gì.
Ánh mắt chuyển sang tấm ảnh trên lăng mộ, tôi yếu ớt nói
"Kiếp trước nhất định anh nợ em nhiều lắm, cho nên kiếp này mới bị em hủy diệt triệt để như vậy."
Đúng vậy, tất cả đều như đã được định sẵn.
Gặp em, chính là bất hạnh đã được định trước của anh.
Đen tối của em nhuộm dần lòng anh, tuyệt vọng của em làm khô cạn linh hồn anh, oán hận của em làm cạn kiệt sinh mệnh anh
Cứ như vậy, em từng chút từng chút như tằm ăn rỗi nuốt trôi anh!
Cho nên kiếp sau nếu như để em gặp lại anh...
Vùi đầu trên tấm bia, tôi nhắm hai mắt lại, thấp giọng nói
"Kiếp sau, nếu như lại gặp em thì nhất định phải giết em, đừng để em... có cơ hội lừa anh lần nữa."
Một giọt nước chảy ra khỏi khóe mắt, lướt qua ảnh chụp trên bia, cùng lớp đất hiền hậu hòa thành một thể thống nhất.
Truyền Chi, giọt lệ đó là em lưu lại cho anh. Lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, anh nhìn thấy không?
Sau này em sẽ không khóc vì anh nữa, nghĩ đến anh, em sẽ chỉ cười.
Quên hết tất cả, chỉ nhớ tên anh. Nhớ tới tên anh, em sẽ mỉm cười.
"Lúc cuối cùng anh ta nói gì bên tai em?" Người bên cạnh hỏi
Tôi nhìn hắn, chậm rãi đứng lên, lướt qua người hắn "Anh ấy nói "anh yêu em"."
"Ngưng Tịch..." Hắn kéo tôi lại
Tôi quay đầu lại nhìn hắn, ánh tà dương vẽ lên một đường viền huyễn ảnh xung quanh hắn.
Tôi khẽ cười, bị hắn kéo vào lòng, tôi cảm nhận được, hắn đang run.
Ánh tà dương, mặt trời màu vàng dịu nhẹ, chiếu lên phần mộ đó khiến nó đặc biệt quyến rũ xinh đẹp.
Bây giờ, cả nơi này đều biến thành nghĩa trang rồi
Nhắm mặt lại, lắng nghe tiếng gió thổi, trong hoảng sợ nghe được âm thanh cuối cùng trên đời này của Truyền Chi.
"Ngưng Tịch, em không phải là một bông anh túc... em là bông hoa Thiên Quốc của anh..."
"Ngưng Tịch, Ngưng Tịch..."
Chương trước | Chương sau