Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 150 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 53 - Phiên ngoại - Lạc đường

↓↓

Tôi yêu cầu, muốn cô ta cùng tôi một đêm...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Đám người nhà Xích Vũ lập tức đập bàn đứng lên.


Xem ra, cô ta là người đàn bà của hắn, hơn nữa còn là người đàn bà mà hắn rất quý trọng.


Tôi chẳng để bụng, đàn bà, đối với tôi mà nói, dù xinh đẹp, cũng chỉ là một phương tiện trao đổi mà thôi.


Nhưng, tôi lại nhớ rất rõ đôi mắt của người phụ nữ đó, đôi mắt của cô ấy rất khác so với người khác.


Màu tím đen, cực kì giống như sắc mặt con người sau khi máu trong cơ thể đã khô cạn.


Nhưng không ngờ, đêm hôm đó, cô ta lại tới tìm tôi, một mình...


Nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt của cô đột nhiên tôi cảm thấy tiếc hận thay cô.


Đàn bà, đối với đàn ông mà nói,dù có quý trọng hơn nữa cũng chẳng khác gì thế này.


Thực sự cô ấy còn rất trẻ, có vẻ như mới chỉ mười bảy mười tám tuổi, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt, đứng ở đó, khiến tôi cảm thấy thương xót.


Khẽ kéo cô ấy vào lồng ngực mình, nói với cô ấy, đến ngày mai thì hãy quên đi tất cả, nhưng đêm nay, chúng ta phải làm thật tốt...


Có thể đoán được cô ấy không còn trinh trắng, nhưng, tôi vẫn rất dịu dàng.


Khoảnh khắc tiến vào nơi đó, tôi thấy cô ấy đang cười, nụ cười trêu chọc.


Khoảnh khắc đó, thực sự có chút ý loạn tình mê.


Đôi mắt cô ấy nhìn tôi, nhưng ánh mắt đó tựa như đang nhìn một con dã thú động dục.


Tôi chưa từng bị người ta khinh thường đến vậy, chẳng nói gì, chỉ biết mạnh mẽ ra vào.


Nhìn thấy đôi mắt cô ấy thống khổ mà rã rời, cơ thể trắng tuyết đầy mồ hôi, tôi cảm giác như nỗi hận đã được giải tỏa.


Đêm hôm đó, rất thất lễ, rất phóng túng, cũng rất hưởng thụ...


Sáng sớm, cô ấy vẫn còn đang ngủ, tối hôm qua cô ấy đã mệt chết rồi, chắc là cũng đau đớn lắm, nhìn khuôn mặt tái nhợt kia có chút hối hận, thực ra cô ấy cũng chỉ là một cô bé, tôi quá đáng như vậy làm gì cơ chứ?


Nhìn chiếc lắc chân trong tay, cha tôi từng nói, vật này là vật hồi môn gia truyền mấy đời rồi, muốn tôi tặng cho người mà tôi thực sự muốn lấy làm vợ.


Tôi không thích những quy định phiền phức này của Trung Hoa.


Đeo nó lên cổ chân cô ấy, vì sao tôi lại làm như vậy? Tôi chẳng buồn suy nghĩ.


Coi như là tặng cho kỹ nữ một phần thưởng đi, tôi tự nói với mình như vậy...


Sau rồi tôi mới biết, người này không phải là thuộc hạ của Hiên Viên Ngưng Vũ, và cũng chẳng phải là tình nhân của hắn...


Cô ấy là em gái của hắn, tên cô ấy là Ngưng Tịch...


Ngưng Tịch, Ngưng Tịch...


Nhìn ánh tà dương đỏ như máu nơi phía chân trời, trong lòng mặc niệm mãi cái tên này...


Nếu đã là em gái của lão đại, vì sao còn phải đi làm những chuyện như thế này? Tôi có nghi hoặc của tôi, cũng có rất nhiều tò mò về cô gái này.


Sau đó, tôi vẫn luôn điều tra theo dõi cô ta.


Cô ấy lên giường cùng mọi loại đàn ông, dường như làm không biết mệt.


Tôi đã giết chết hết đám đàn ông đã từng lên giường cùng cô ấy, tha nhặt những bức ảnh chụp cái chết của họ, và cũng làm không biết mệt như thế.


Vì sao lại làm vậy?


Chắc là không thích chung đụng một thứ đồ vật nào đó với người khác, tôi tự nói với bản thân như thế...


Bốn năm sau, để tránh khỏi sự công kích của dư luận, gia tộc tôi quyết định chuyển địa điểm trồng cây anh túc sang nước ngoài...


Tôi liền nghĩ ngay tới Hà Lan, đó là một nơi rất đẹp, phong cảnh đẹp, khí hậu tốt, mà người cũng tốt...


Không ngờ vừa tới Hà Lan, ngay vùng dã ngoại hoang vu đã tình cờ gặp được cô ấy...


Cô ấy giống như một con búp bê Trung Quốc bị người ta chơi chán rồi ném đi, quần áo rách tươm, cả người đẫm máu, cả người như bị cắt ra thành từng mảnh nhỏ...


Tôi mỉm cười, cô ấy vẫn là người khiến dục vọng tôi dâng trào như trước, hay lắm...


Cô ấy bị người kia dồn vào bước đường cùng, tôi thờ ơ chẳng quan tâm


Tôi đang chờ, chờ cô tới cầu xin tôi.


Kết quả, cô ấy cũng tới, mặt không đổi sắc bàn điều kiện với tôi.


Thực sự khiến tôi sợ hãi.


Người phụ nữ này, lợi hại đến gian xảo.


Phải thừa nhận, cô gái này không chỉ có một công dụng.


Gặp mạnh thì càng phải mạnh hơn, bản tính trời sinh của tôi là thích khiêu chiến, thích chinh phục...


Cô ấy rất mạnh, vậy càng tốt, khi đã chinh phục được rồi thì lại càng cao hứng.


Đêm hôm đó, thực sự là một loại hưởng thụ nhẹ nhàng, vui vẻ


Tôi thô bạo với cô ấy, cũng vô tình làm nhục cô ấy...


Thấy cô ấy ở dưới thân tôi bày ra dáng vẻ "muốn tránh cũng không tránh được", tôi rất thỏa mãn.


Cách biệt bốn năm trời, tôi lại một lần nữa chìm đắm trong dục vọng của cơ thể...


Mới xa nhau chưa bao lâu, tôi đã bắt đầu nhớ nhung cô ấy, nhớ đôi mắt mờ mịt của cô ấy, nhứo khuôn mặt đầy mồ hôi của cô ấy, nhớ ánh mắt bất lực của cô ấy.


Khoảnh khắc khi cô ấy trao thân cho tôi, tôi thực sự muốn yêu thương cô ấy.


Bất ngờ giật mình,


Rốt cuộc là tôi đã chinh phục được cô ấy, hay là cô ấy đã vây khốn tôi rồi?


Truyền Việt nói rất đúng, người phụ nữ này, giết chết là tốt nhất.


Bây giờ nghĩ lại, nếu lúc đầu thực sự ra tay giết chết cô ấy, thì bây giờ có đau khổ thế này không?


Bắt đầu từ bao giờ đã thành thói quen ngắm mặt trời lặn?


Bắt đầu từ bao giờ đã hiểu được thế nào là nhớ nhung


Bắt đầu từ bao giờ đã học được sự ghen ghét?


Tôi chỉ biết là, khi thấy Truyền Việt áp vào người cô ấy, lần đầu tiên, tôi cảm thấy căm hận người em trai mà tôi vẫn luôn yêu quý này.


Thế giới của họ, tôi chẳng cách nào can dự vào...


Tôi chỉ biết rằng, khi người phụ nữ hung dữ độc ác như dã thú này giống như một con búp bê thủy tinh yếu đuối lạnh run lên dưới thân tôi, tôi lại có thể kiềm chế ham muốn của mình mà không cưỡng ép cô ấy...


Tôi chỉ biết rằng, cẩn thận dè dặt che chở từng ngọn tóc cho cô ấy, khi cô ấy an ổn ngủ trong lòng mình, tôi nghe thấy một giọng nói...


Truyền Chi, mày xong rồi...


Tôi thích nắm tay cô ấy, thích đút cho cô ấy ăn, thích ôm cô ấy cùng ngắm sao, thích xoa lên mái tóc mềm mại của cô ấy, thích nhìn đôi mắt rực sáng, mỉm cười...


Nếu như có thể, rất mong cô ấy cả đời không nhìn thấy, nhưng tôi biết, nếu như vậy cô ấy sẽ điên mất...


Đúng vậy, tôi xong rồi, tôi đã học được sự lưỡng lự, học được sự không cưỡng ép, học được cách nhượng bộ...


Hắn tới tìm cô ấy, tôi tự nói với mình, đây là một cơ hội, nếu cô ấy đi cùng hắn, vậy từ bây giờ tôi sẽ quên cô ấy đi.


Gặp lại, quyết không lưu tình.


Cô ấy giãy ra khỏi bàn tay hắn, khoảnh khắc đó, sự vui sướng của tôi không thể nào hình dung nổi.


Thế nhưng, lúc hắn xoay người, tôi đã nhìn thấy cô ấy rơi nước mắt.


Từng hạt từng hạt, rơi ra từ trong đôi mắt nhắm chặt của cô ấy, biến mất trong gió...


Cả buổi chiều đó, trong đầu chỉ có hình ảnh của cô ấy, nước mắt của cô ấy, nụ cười của cô ấy dằn vặt tôi đến phát điên.


Tôi cũng chẳng biết bản thân muốn làm gì nữa, giữ cô ấy lại? Giết chết cô ấy? Hận cô ấy? Yêu cô ấy?


Tôi cũng chẳng biết nữa...


Đêm hôm đó, đặt cô ấy dưới thân, lý trí hoàn toàn biến mất...


Ngoại trừ cơ thể trước mắt làm người ta mê hồn đó, tôi cái gì cũng không nhìn thấy, cái gì cũng không nghe thấy, cái gì cũng không thể tự hỏi...


Trong đầu chỉ có một ý niệm, giữ cô ấy lại, giữ tất cả mọi thứ của cô ấy lại, đem cô ấy nhập vào trong cơ thể mình, để cô ấy dùng cơ thể nhớ tôi thật kỹ.


Cô ấy có thể không yêu tôi, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường tôi.


Không thể trở thành chồng cô ấy, cũng không thể chỉ làm một người khách qua đường của cô ấy...


Tôi của lúc này, thực sự là vừa dã thú vừa điên khùng...


"Truyền Chi, nhẹ một chút, đau quá..."


Cô cúi đầu nói, giọng nói yếu đuối,.


Tôi bất chợt hoàn hồn, nhìn người phía dưới.


Mồ hôi lạnh của cô ấy đã thấm ướt ngực tôi.


Con người khi hoan ái đáng lẽ là phải có hai gò má ửng hồng, nhưng co ấy thì lại tái nhợt không huyết sắc.


Tôi rốt cuộc đang làm cái gì?


Tôi từng nói, sẽ không làm cô ấy tổn thương...


Tôi từng hứa hẹn, sẽ bảo vệ cô ấy


Nhưng tôi lại khiến cho trận hoan ái này giống như một hình phạt

Chương trước | Chương sau

↑↑
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi

Hệ Thống Sủng Phi là một truyện ngôn tình sủng có nội dung khá hấp dẫn mà các bạn

23-07-2016 103 chương
Ác ma - Liên Liên

Ác ma - Liên Liên

Giới thiệu: Trích đoạn 1 "Cháu sẽ biết điều nghe lời. . . . . ." Thấy lão gia gia

15-07-2016 11 chương
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương
Tiếng khóc thiên thần

Tiếng khóc thiên thần

Ba mẹ thường hay giận nhau suốt cả tuần, không nói chuyện, không điện thoại, chỉ vì

23-06-2016
Định kiến

Định kiến

Hãy bắt đầu một ngày mới không định kiến.    *** Tôi xin bắt đầu bài viết

24-06-2016
Lãng đãng cuối tuần

Lãng đãng cuối tuần

Với hắn, một tuần được bắt đầu từ lúc 7h sáng thứ hai và kết thúc vào lúc 5h

24-06-2016
"Anh có nhớ em không?"

"Anh có nhớ em không?"

Hãy cứ kiên trì thương, kiên trì yêu một người; dù cho có đôi khi người đó không

25-06-2016
Bản chất

Bản chất

Nhìn thấy một bác Hổ đang ngủ say, bên cạnh bác là một ả Rắn, Thỏ ta mới nghĩ

24-06-2016
Thức đợi bình minh

Thức đợi bình minh

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để

28-06-2016
Những năm tháng ấy

Những năm tháng ấy

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện ngắn "Rồi sẽ qua hết, phải

25-06-2016

XtGem Forum catalog