XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 109 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 52 - Bầu trời màu xám

↓↓

Tôi đứng ngược sáng, vô cùng hăng hái

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Muốn cùng tôi về Xích Vũ không, mấy người chúng ta có thể sáng tạo ra được thế giới..."


Hết thảy đều phảng phất giống như mới ngày hôm qua...


Bốn năm nay, chúng tôi đồng sinh cộng tử,vì xích vũ sáng tạo ra từng điều từng điều rực rỡ, sáng lập từng cái từng cái kỳ tích


Đã trải qua bao lần gió mưa vẫn vũ, đến ngày hôm nay, tất cả chúng tôi đều đã mệt mỏi rồi


Có lẽ, thực sự nên kết thúc mọi chuyện rồi...


"Ngưng Tịch, chọn thời điểm mà dừng tay đi, thế giới này không thích hợp với em, em quá mềm lòng rồi ..."


"Mềm lòng? Em sao? Sao thế được?"


"Ngưng Tịch, người máu lạnh thực sự sẽ không bi thương, sẽ không đau lòng, em không có những suy nghĩ tuyệt tình như thế..."


Nguyên Húc, chờ em làm xong chuyện này, sau đó em sẽ dừng tay, em cũng chán ghét lắm rồi...


Tiếng chuông di động cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi, thấy số điện thoại quen thuộc này, tay hơi run


"Em ổn chứ?" Giọng nói của anh ta vẫn êm tai như trước, chỉ là có chút mệt mỏi


"Vẫn ổn..."


"Anh rất nhớ em, Ngưng Tịch, anh hối hận vì đã để em đi..." Anh ta rên rỉ


"Thật không?" Tôi cười, "Em cũng hối hận..."


"Ngưng Tịch, có thể quay lại được không?"


"Truyền Chi, em..."


"Sao thế? Ngữ điệu của em có vẻ không đúng..." Vẻ muốn nói lại thôi của tôi khiến anh ta sốt ruột


"Em, mang thai rồi..."


Anh ta im lặng, một lát sau


"Chờ anh, anh đi đón em..."


"Ừ..."


Tôi cúp điện thoại, bấm một số điện thoại khác


"Tư Dạ..."


...


Một lần nữa cúp điện thoại, tôi thở phào một hơi dài, lên lầu, đi đến phòng của Vũ, đẩy cửa vào trong


Tấm rèm rất dày ngăn ánh sáng mặt trời, trong phòng u tối ảm đạm,


Vũ nặng nề ngủ trên giường, bên giường đầy bình rượu, vô cùng...


Tôi đi qua, nhẹ nhàng gọi anh


"Vũ..."


Anh không có phản ứng gì...


Tôi xoa xoa khuôn mặt tái nhợt của anh, anh lập tức bắt lấy bàn tay tôi


"Nhược Băng, Nhược Băng, tha lỗi cho anh..." Vũ đau đớn rên rỉ


Tôi để tay lên trán Vũ, thấp giọng nói


"Đau khổ của anh em không thể giải quyết được, em cũng không thể cho anh một Nhược Băng còn sống, đây là điều duy nhất em có thể làm... Vũ, đừng tự đày đọa bản thân mình nữa"


Giết anh ta, đây là việc duy nhất em có thể làm cho các anh...


Bên ngoài mưa vẫn đang tí tách rả rích rơi, mưa mấy ngày liền, trời không sáng lên được, cái mùa mưa năm nay trôi đi thật chậm...


Mắt tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, dường như đã trải qua một thế kỉ mùi vị của sự chờ đợi thật khó chịu


Cuối cùng tiếng chuông cũng vang lên, tôi bắt máy


"Ngưng Tịch, hắn vẫn chưa xuất hiện..."


"..." Tôi không nói gì


"Em đang nghe chứ?" Hắn nôn nóng hỏi


"Em ở đây..."


"Có lẽ hắn đã phát hiện ra rồi, em cẩn thận một chút, có cần người của anh đến không?"


"Không cần, ngũ hành nhẫn vẫn ở đây, sự an toàn của em không có vấn đề gì..."


"Vậy được rồi, những việc còn lại giao cho anh, em đừng quản nữa..."


"Em biết rồi..."


Cúp điện thoại, Tôi cảm thấy tay chân mình đã lạnh băng


Đi đến trước cửa sổ sát đất, sương mù rơi đọng trên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài, trong đầu chỉ có sự trống rỗng


Điện thoại đột nhiên vang lên, tôi cũng đột nhiên giật mình, đờ đẫn cầm điện thoại


"Không giết được tôi, em rất thất vọng phải không?" Anh ta cười khẽ


"Có một chút..." Lời tôi nói nhẹ nhàng như mây


"Tôi từng nói, đừng làm chướng ngại giữa hai người chúng tôi nữa, em quên rồi sao?"


"Sao anh lại nhìn thấu được?"


"Khi từ Tây Tạng trở về, tôi đã để bác sĩ làm một cuộc kiểm tra toàn diện sức khỏe của em, cho nên tôi biết, em không thể mang thai..."


"Thì ra, anh đã biết từ lâu rồi..." Tôi lần này có vẻ đã thông minh trong ngu xuẩn rồi


"Em làm anh rát thất vọng, Ngưng Tịch, nghe cho kĩ đây, em tốt nhất là nên cầu trời phật để đừng rơi vào tay anh một lần nữa đi!"


Âm thanh máy bận, anh ta cúp điện thoại...


Tôi đờ đẫn ngồi trên sofa, dường như bị người ta rút hết khí lực...


"Ngưng Tịch, bỏ đi..."


Tôi quay đầu thấy Vũ đứng dựa vào bên tường, cười nhạt "Anh đến từ bao giờ thế?"


Anh đi tới, ngồi xuống cạnh tôi "Đừng dây dưa với hắn nữa, bỏ đi..."


Tôi thở dài một hơi, "Vũ, anh cam lòng sao? Để Nhược Băng vô tội chết thảm như vậy, anh cam lòng sao?"


Làn môi anh run rẩy một chút, ngón tay xoắn lại


"Không cam lòng, anh không cam lòng, anh đêm nào cũng mơ thấy Nhược Băng, mơ thấy dáng vẻ giãy dụa trong biển lửa của cậu ấy, cậu ấy vãn luôn hỏi anh, vì sao lại không cứu cậu ấy?"


"Nhưng..." Anh ngẩng đầu xem ta, đôi mắt đã đỏ lên "Anh không muốn mất đi em, Ngưng Tịch, Nhược Băng đã chết rồi, anh không thể lại mất đi em nữa, em hiểu chứ?"


Tôi ôm lấy anh, "Em hiểu, Vũ. Nhưng, bây giờ kể cả em muốn ngừng, anh ta cũng sẽ không buông tha cho em."


"Vậy phải làm sao? Ngưng Tịch, chúng ta phải làm gì?" Vũ vùi đầu ở trong lòng tôi, thì thào


"Yên tâm, em sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao. Anh ta có nhược điểm, em biết rõ nhược điểm của anh..."


Đúng, Truyền Chi, tôi biết rõ nhược điểm của anh là gì, cho nên anh sẽ không thể thắng được đâu...


Chương trước | Chương sau

↑↑
Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Cô dâu nhà giàu - Shisanchun

Giới thiệu: - Sống lại trong một gia đình giàu có, có chồng cực kì đẹp trai. Nhưng

14-07-2016 253 chương
Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật

Sau Khi Ly Hôn Là Bảo Vật là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay được đăng

22-07-2016 77 chương
Hoa Anh Đào trong gió

Hoa Anh Đào trong gió

God bless Japan. Ganbatte Kudasai, we all pray for you. *** Minami Sankiru Phương tản bộ dọc bờ

28-06-2016
Mầm của quá khứ

Mầm của quá khứ

(khotruyenhay.gq) Ta đau đớn hay hạnh phúc, cũng là cái mầm của quá khứ mà

28-06-2016
Vược

Vược

(khotruyenhay.gq) Và thêm một điều khác nữa, ấy là Vược có vợ đủ ba miền Bắc -

27-06-2016
Ai già, ai trẻ?

Ai già, ai trẻ?

(khotruyenhay.gq) Người lớn thực có thấu được lòng người? *** Một đám trẻ con chơi

28-06-2016
Khi cơn mưa trút xuống

Khi cơn mưa trút xuống

Dư vị những khoảnh khắc đó chưa bao giờ mất trong chị. Mỗi đêm nó trở về mơn man

30-06-2016
 Chồng à, em yêu anh!!!

Chồng à, em yêu anh!!!

Quán cafe quen thuộc của vợ chồng tôi, khung cảnh quán bình thường, cũng không phải vì

23-06-2016