Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 43 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 47 - Vô vọng

↓↓
Tiếng sóng biển chầm chậm dãn ra không ngừng quanh quẩn bên tai, khi thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, giống như ý thức rời rạc của tôi...


Trong mơ màng, luôn nghe thấy có người không ngừng tha thiết nói nhỏ bên tai tôi, tiếng nói đó mềm nhẹ mà dễ nghe giống như tiếng trầm bổng lên xuống của một người ngâm thơ vậy...


Quen lắm, ai nhỉ? Tôi rất muốn mở mắt to ra để nhìn người đó, nhưng cũng chỉ là vô ích, mí mắt tôi nặng nề như đeo đá nghìn cân...


Ý chí đang giục giã bản thân hãy tỉnh táo lên nhưng cơ thể đã kiệt quệ sức khỏe lại phản bội lại ý chí...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cứ như vậy, không biết đã trải qua bao lâu...


Cố gắng mở to đôi mắt bị bỏng, nhưng trước mắt vẫn chỉ có một màu tối đen, đáy lòng đột nhiên lạnh lẽo, giật mình ngốc nghếch nửa giây kí ức trước khi hôn mê mới bắt đầu kéo về...


Tôi còn nhớ, đôi mắt bị tổn thương bởi ánh sáng mạnh nhưng tại sao một chút cảm giác ánh sáng cũng không có? Không phải là...


Còn nữa, Hoàn Tư Dạ đâu? Hắn tới tìm tôi lại còn để tôi đâm bị thương, hắn bây giờ đang ở đâu?


Tôi biết, chỉ cần hắn còn sống thì chắc chắn sẽ không bỏ lại tôi, chẳng lẽ...


Một cảm giác khủng hoảng không tên bộc phát từ tận đáy lòng tôi, suy nghĩ của tôi bay đi rất xa, bóng tối vô tận lại khiến tâm trạng tôi trở nên rối bời...


Đến giờ tôi mới biết rõ, cảm giác người đó không ở bên cạnh mình, cảm giác bản thân bị bao phủ trong bóng tối thì ra là khó chịu như vậy...


Loại cảm giác này khiến tôi cảm thấy không biết nên làm gì...


Chẫm rãi khép lại hai mắt đã trở thành thùng rỗng kêu to, hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế nỗi bất an khủng hoảng dưới đáy lòng xuống...


Không thể cứ nằm mãi thế này


Tôi muốn xuống giường, nhưng cơ thể lại cứ mềm nhũn, thở dài một hơi,


Một tay chống xuống giường, miễn cưỡng khởi động cơ thể xụi lơ vô lực


Mỗi lần sau khi tâm trạng bùng nổ, cơ thể tôi đều sẽ rất yếu ớt giống như một người bị tiêm một liều thuốc kích thích, trong phút chốc đã tiêu xài hết tất cả thể lực của bản thân, thậm chí còn nhiều hơn một chút chỉ khi nào dược tính mất đi người đó sẽ cạn kiệt mà trở thành suy yếu không chịu nổi...


Một bàn tay khác không có mục tiêu sờ soạng lung tung, hy vọng có thể chạm vào một món quần áo có thể che đậy cơ thể lại, nhưng đột ngột lại bị một bàn tay khác nắm chặt, nhiệt độ nóng bỏng trong lòng bàn tay kia khiến đáy lòng tôi ấm áp hơn...


"Tư Dạ?" Tôi hỏi thăm dò, là anh sao? Người đó không nói gì, chỉ bằng xúc cảm của bàn tay, tôi không dám khẳng định...


Bàn tay to kia đột nhiên siết chặt hơn, lập tức áp đầu tôi xuống dưới gối, cơ thể gầy yếu bị thân hình cường tráng của hắn ép chặt dưới thân...


Tôi hít vào một ngụm khí lạnh, vết thương trên người dưới sự áp chế của hắn lại buốt nhức không chịu nổi, nhưng người đàn ông này lại hoàn toàn không có ý định đứng lên...


Chóp mũi ngửi được mùi hương như có như không, không nhìn được khiến những giác quan khác của tôi trở nên mẫn cảm khác thường, đây không phải mùi của Hoàn Tư Dạ...


"Truyền Chi..." Tôi lần này có thể chắc chắn, là hắn.


Vậy là hiện tại tôi hẳn là đang ở trong biệt thự của hắn...


"Sao thế, thất vọng lắm à?"


Mắt không nhìn được nhưng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn, hơi thở băng lạnh phả đều trên mặt tôi, khuôn mặt của hắn và tôi có lẽ chỉ cách nhau gang tấc...


Tôi quay mặt đi bình tĩnh trở lại "Không, ngài và hắn...giống nhau cả thôi "


Hắn nghe xong hè một tiếng "Bốc phét, nếu như giống nhau thì em sẽ không bày ra cái biểu tình đó, sợ hãi và thất vọng đều được em viết hết lên mặt kìa..."


"Ngài vẫn nhìn tôi?"


Người đàn ông cúi đầu cụng nhẹ lên trán tôi, dịu dàng nói "Mấy ngày rồi, nếu hôm nay em vẫn không tỉnh lại, vậy tên bác sĩ kia ngày mai sẽ không còn nhìn thấy mặt trời nữa..."


Âm điệu mềm mại dễ nghe lại ẩn chứa sự lãnh khốc, người đàn ông này ngay cả tàn nhẫn cũng có thể thể hiện một cách tao nhã như thế...


Vậy mấy ngày nay những âm thanh quanh quẩn bên tai là của hắn? Không phải...


Tôi đang nghĩ gì đây? Nhẹ nhàng thở dài một hơi, tôi lãnh đạm nói


"Xem ra Truyền Việt vẫn còn sống... Bằng không, ngài làm gì có tâm tư ở đây tán phét với tôi nhỉ"


Hắn nâng cằm tôi lên, trầm giọng nói "Nó bị thương nặng lắm, Ngưng Tịch, em biết không? Em là người đầu tiên dám làm nó bị thương trước mặt tôi..."


"Thế à? Nhưng xin lỗi, tôi chẳng hề cảm thấy vinh hạnh vì điều đó..." Tôi nhàn nhạt trả lời


Hắn khẽ cười một tiếng, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve cằm tôi


"Sao? Vừa nãy lại biểu hiện như một con nhím thế, em không phải thích nhất là giả bộ cung kính trước mặt tôi sao? Bộc lộ tài năng như thế, không giống em tí nào."


Sau đó phủ bên tai tôi thầm thì "Em đang sợ cái gì?"


Tôi nháy mắt ngẩn người


"Không có..." Tôi chống tay lên ngực hắn, sốt ruột muốn thoát ra khỏi người đàn ông này, ánh mắt sắc bén của hắn khiến tôi cảm thấy bất an sâu sắc...


"Không có cái gì?" Giọng nói hắn lạnh như băng, cánh tay mạnh mẽ siết chặt lấy tôi, không thoát ra được, ngược lại còn khiến hai cơ thể dính vào nhau chặt hơn


"Truyền Chi, buông tôi ra..." Rõ ràng giọng nói yếu ớt đó không có khí thế, ngược lại còn khiến sự phản kháng trở nên yếu đuối


Tôi biết, tôi đang dùng sự lạnh lùng võ trang cho bản thân, bởi vì bóng tối khiến tôi cảm bất lực và sợ hãi thật sâu


Tôi thực sự sợ tối, từ nhỏ đã sợ...


Trong cái thế giới không có ánh mặt trời này, người đó trước giờ chưa bao giờ để tôi một mình đối mặt với bóng tối


Nhưng hiện tại cả người tôi đều bị bao phủ trong tăm tối, hắn lại không ở bên cạnh tôi, điều này khiến tôi cảm thấy căng thẳng không biết phải làm sao...


Người đó từng nói sẽ không để tôi một mình trong bóng tối nhưng hiện tại hắn đang ở đâu?


Hoàn Tư Dạ, anh đâu rồi? Em sợ lắm, anh có nghe thấy không?...


Lực đạ mạnh mẽ của người đàn ông dễ dàng làm tan biến hết tất cả sự phản kháng của tôi, cơ thể chồng chất toàn vết thương bị hắn áp chế trong ngực, đau đớn thấu tâm can...


Nhưng đó chẳng phải là thứ đáng sợ nhất...


Những cái vuốt ve khiến dục vọng của người đàn ông nhanh chóng bốc lên, cách một lớp quần áo tôi vẫn có thể cảm nhận được vật cứng rắn nóng bỏng giữa đùi hắn chọc vào người mình, giống như một con thú rục rịch ngóc đầu dậy...


Không! Tôi không muốn bị hắn cưỡng hiếp như thế, không được...


Giờ phút này sự yếu ớt của tôi đã lên tới cực điểm, không muốn bất kỳ người nào nhìn thấy vẻ yếu ớt đó, tôi nhất định sẽ chịu không nổi...


Đừng!


Tôi không để tiếng kêu sợ hãi của mình bật ra khỏi miệng nhưng tôi đem sự sợ hãi biến thành những cái giãy dụa liều chết, mãi đến khi đôi bàn tay bị hắn nắm chặt cơ thể trần trụi hoàn toàn bị đặt dưới thân hắn...


Nghiêng mặt qua, tôi tự giễu cười khổ một cái, ngừng lại không đồng nghĩa với phản kháng...


Trước giờ đều biết lúc dục vọng của một người đàn ông đã bốc lên, bạn càng giãy dụa càng làm châm ngòi dục vọng của hắn, vì sao giờ phút này lại quên mất những điều đó nhỉ?


Lên giường cùng Truyền Chi không chỉ là một hai lần, hơn một lần nữa thì có làm sao đâu? Vì sao lần này lại cứ khăng khăng không muốn...


Rốt cuộc tôi đang chống lại cái gì đây?


Tôi biết ánh mắt mình giờ phút này cực kì thê lương, vẻ mặt mình giờ phút này cực kì tuyệt vọng


Hiên Viên Ngưng Tịch đã từng lên giường cùng vô số người, cũng có lúc sợ hãi chuyện này sao?


Người đàn ông phía trên hơi ngẩng ra nhưng không suy nghĩ gì cả, lập tức bổ nhào chiếm lấy


Vuốt lên mặt tôi, hắn thở dài "Đừng sợ, tôi chỉ muốn nói với em rằng mắt em không sao cả... Tôi biết em sợ bóng tối, tôi chỉ muốn nói với em thế thôi..."


Tôi hơi ngạc nhiên, đôi mắt mất đi tiêu cự nhìn đi nhìn lại vẫn là một màu tối đen...


"Haiz..." Cái thở dài của hắn tỏ rõ sự bất đắc dĩ


"Sao lại có loại phụ nữ thế này chứ, hung hãn như dã thú mà cũng có lúc giống như một cô búp bê thủy tinh yếu ớt bất lực khiến người ta thương xót. Thực sự bj em làm cho hồ đồ rồi... Sao lại run rẩy đến mức đó, đừng sợ, tôi sẽ không tổn thương em đâu "


Lúc này tôi mới phát hiện, thì ra bản thân mình vẫn không chịu được mà run rẩy...


Hắn nghiêng người đi, kéo chăn phủ lên cơ thể trần trụi nhỏ bé mềm mại của tôi, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể đang run lên của tôi, nghiêng mặt cọ lên má tôi, dịu dàng nói


"Ngưng Tịch, đừng sợ, đừng sợ... Anh sẽ không làm em tổn thương đâu, tin anh nhé..."


Tôi cảm thấy tóc mai ẩm ướt mồ hôi của hắn làm ướt má mình, phải cố cưỡng chế dục vọng khiến hơi thở của hắn trở nên nặng nề khác thường.


Hắn đang gắng sức khống chế bản thân, dục vọng dưới thân vẫn cao ngất chờ được thỏa mãn như cũ...


Tôi biết, người đàn ông bên trên đang dùng ánh mắt xót xa nhìn tôi nhưng chỉ một chút xót xa đó có thể ngăn cản dục vọng của hắn sao?


Hoàn Tư Dạ mỗi lần xót xa đều là chân chân thật thật, nhưng ngay cả như thế hắn cũng chưa bao giờ ngăn cản dục vọng của mình.


Truyền Chi, với hắn tôi càng không dám hy vọng, tôi cảm giác bản thân như một chiếc lá cây trong mùa thu, vẫn đang run rẩy xào xạc...


"Đừng sợ, không sao " người đàn ông bên cạnh bất đắc dĩ thở dài một hơi, "Thật không hiểu nổi, cơ thể nhỏ bé và yếu ớt như vậy, sinh mệnh cũng mỏng manh như thế, cổ tay yếu ớt mặc như chỉ bẻ một cái là gãy, tại sao lại có sức bật mạnh mẽ đến thế..."


Người đàn ông vùi đầu vào cổ tôi, cố gắng bình ổn ổn chính mình nhịp tim cuồng loạn và dục vọng đang sôi trào của mình...


Cảm nhận được thành ý của người đàn ông phía trên, tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, hoảng loạn sợ hãi trong lòng và cơ thể run rẩy mới hơi ổn định lại một chút...


Nửa ngày sau, hô hấp của hắn đã dần bình thường nhưng mồ hôi trên trán đã thấm ướt bờ vai tôi


"Đây là lần đầu tiên anh vì một người phụ nữ mà kìm nén dục vọng của mình, không ngờ lại vất vả đến vậy" Hắn cúi xuống tai tôi cười khẽ


Không thấy vẻ mặt của hắn nhưng từ trong giọng nói êm ái của hắn cũng có thể cảm nhận được niềm vui của hắn, chủ nhân của giống nói tựa như muốn khoe với tôi rằng hắn đã giữ lời...


"Không phải chỉ có Hoàn Tư Dạ mới có thể bảo vệ em, yên tâm, ở trong lòng anh, anh cũng sẽ không để em phải chịu bất kì sự tổn thương nào, vì thế, em không cần sợ gì cả..."


Tôi khẽ thở dài một hơi...


Ở phương diện này, thực sự Truyền Chi đã làm tốt hơn hắn một chút...


Lúc dục vọng của Hoàn Tư Dạ đã bốc lên, hầu như đều không quan tâm đến những chuyện khác. Trước kia còn ngại tôi nhỏ tuổi cũng sẽ kìm nén một chút.


Nhưng bây giờ dục vọng kẹp giữ yêu và hận một khi đã bạo phát thì sẽ giống như ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, giống như dòng nham thạch nóng chảy không ngừng sôi trào, không đốt nhau thành tro tàn, hoàn toàn cùng nhau tan rã thì quyết không bỏ qua...


" Thiện Nhược Băng bạn em ấy, hắn chưa chết..." Hắn ngẩng đầu lên từ cổ tôi


"Nhược Băng chưa chết thật sao? Anh ấy ở đâu?" Dùng cánh tay khởi động vai cổ, trong giọng nói tôi có sự kích động không che giấu vốn tưởng rằng đó chỉ là Hoàn Tư Dạ an ủi tôi mà bịa ra, không ngờ Nhược Băng chưa chết thật


"Anh để hắn lại trong bệnh viện ở Tây Tạng, không đưa hắn về Xích Vũ nữa, anh tạm thời không muốn người của Xích Vũ biết em đang ở chỗ anh..."


"..." Trầm mặc một lát, tôi nói "Tôi hiểu..."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Tình yêu quý tộc - Luxu

Tình yêu quý tộc - Luxu

Giới thiệu: Diệp Xuân (17 tuổi) : nữ nhân vật chính, là một người hiền lạnh nhưng

14-07-2016 97 chương
Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu

Đại Sói Hoang Ôn Nhu là một truyện ngôn tình sủng kể về một cô tiểu thư đã đến

21-07-2016 10 chương
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương
Yêu anh trong kỉ niệm

Yêu anh trong kỉ niệm

Có vẻ như anh đã thay đổi nhưng tình yêu trong tôi nào có thay đổi, nếu có gì đó thay

25-06-2016
Đại dương bay lên

Đại dương bay lên

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Hồng nhan bạc phận

Hồng nhan bạc phận

Chưa đầy 16 tuổi em đã rực rỡ như một bông hoa nở sớm. Em không giống các bạn trang

29-06-2016
Thầy của tôi

Thầy của tôi

Rồi thầy giở đến trang giấy tôi vừa viết xong, một dòng chữ to màu đỏ nổi lên:

30-06-2016

Disneyland 1972 Love the old s