Polaroid
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 61 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 47 - Vô vọng

↓↓

"Ngưng Tịch, anh đã thực hiện lời hứa, em thì sao?"

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của người đàn ông, tôi cười nhạt


"Tôi sẽ ở lại..."


Không ở lại, bây giờ tôi có thể đi đâu chứ? Hắn sẽ để tôi đi sao?


Người đàn ông này hao phí tâm trí, dùng hết mọi thủ đoạn, không phải để giữ tôi ở bên cạnh sao?


Kể cả tôi nói không, hắn sẽ thả tôi đi sao?


Cánh tay người đàn ông ôm tôi lại siết chặt hơn một chút, tôi tựa hồ nghe được cả tiếng thở dài quanh quẩn trong cổ họng hắn


Tôi không nhịn được mà hỏi, "Truyền Chi, ngài muốn tôi làm cái gì? Ngài biết đấy, tôi không thể giúp ngài đối phó với Xích Vũ được"


Hắn vươn tay ngón tay thon dài xuyên vào mái tóc tôi, mềm nhẹ vuốt ve mặt tôi "Anh chưa từng nghĩ như vậy... Giữ em lại, chỉ cần nhìn thấy em là được rồi "


Nhìn thấy là được rồi? Thế là ý gì? Coi tôi như búp bê thủy tinh bày trong nhà làm đổ trang trí sao?


"Ngài không sợ tôi lại không khống chế được..." Tôi biết rõ bản thân mình giống như một quả bom không biết lúc nào sẽ nổ, lúc điên lên thì hoàn toàn mất hết nhân tính, một người phụ nữ như vậy mà cũng có người đàn ông dám để cô ta lại bên cạnh sao...


"Dám muốn em thì sẽ không sợ bị em làm tổn thương" hắn cúi xuống hôn nhẹ lên trán tôi một cái "Hoàn Tư Dạ không phải cũng không sợ..."


Tôi cứng lại trong phút chốc


"Hắn...sao rồi?"


"Hắn bị một nhát dao của em xuyên qua bụng, mất máu nhiều quá, được người của hắn đưa về rồi..."


"Thế à?" Vậy cũng chưa đến mức chết...


Tôi thầm thở phào nhẹ nhõm, trái tim vẫn căng thẳng giờ mới được thả lỏng một chút


Không biết vì sao tôi chỉ là không hi vọng hắn chết tại một nơi mà tôi không biết...


"Muốn gặp hắn hả?" Ngữ khí Truyền Chi mềm nhẹ dễ nghe nhưng tôi biết lúc hắn nổi giận thì cũng là lúc giọng nói nhẹ nhàng nhất, ôn nhu nhất...


Tôi kinh hoàng, khẽ lắc đầu "Không muốn "


Gặp nhau lại phải làm thế nào?


Hắn hừ một tiếng, cúi xuống tai tôi thì thầm


"Lại nói dối... Nhưng thôi, dù sao các người cũng không có cơ hội gặp lại..."


Ý gì? Tôi không nén nổi kinh ngạc


Nhưng hắn lại không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm tôi vào lòng cẩn thận không để cơ thể chạm vào vết thương của tôi


"Mệt rồi thì ngủ đi..."


Đầu tôi tựa vào lồng ngực hắn, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực đó trùng khít với âm thanh trong kí ức, tâm tình căng thẳng của tôi dường như cũng thoải mái hơn một chút...


Sự an ủi dịu dàng của hắn cuối cùng cũng khiến tôi buông lỏng cảnh giác, không lâu sau tôi lại lâm vào màn đêm đen kịt...


Một tháng sau...


Nửa dựa và chiếc ghế lớn trên ban công, gió biển ẩm mát nhẹ nhàng lướt qua da thịt tôi, mang tới sự khoan khoái nhẹ nhàng, cảm giác được ánh nắng mặt trời không phải nóng cháy mà nhiệt độ của nó không nóng nhưng cũng không lạnh, chắc hẳn là sắp hoàng hôn...


Hương thơm của loại trà hảo hạng trên bàn, sóng biển nhẹ nhàng khoan khoái bên tai, mùi thơm của hoa tử đinh hương trong bình khiến người ta vui vẻ...


Hết thảy mọi thứ đều thoải mái khoan khoái như vậy nhưng lại không mang đi sự buồn bực trong lòng tôi...


Đưa tay nhấc chén trà đặt trên bàn lên chậm rãi nhấp một ngụm, ước sao làn khói mờ mịt ấy có thể mang sự rối rắm trong lòng tôi đi, nhưng cũng vô dụng, tôi lại thở dài một hơi...


Nhược Băng, không biết bây giờ anh thế nào? Vết thương nặng như thế, Vũ có đến tìm anh không? Anh bây giờ vẫn đang ở bệnh viện Tây Tạng hay là đã trở về Xích Vũ rồi?


Nếu anh đã quay về Xích Vũ thì đám người của Vũ chắc chắc biết tôi đang ở nơi đây, họ tuyệt đối sẽ không ngồi yên,


Nhưng tại sao một chút động tĩnh cũng không có?


Hay là Nhược Băng vẫn đang ở Tây Tạng?


Hoặc giả anh gặp sự nguy hiểm khác?


Tất thảy tôi không biết...


Tăm tối khiến tôi cái gì cũng không làm được, tin tức gì cũng không nhận được, cả người lại bị Truyền Chi giam lỏng trong ngôi biệt thự này


Nỗi buồn bực và bất an trong lòng không ngừng lớn lên theo thời gian, cơ hồ muốn phun trào ra kỏi lồng ngực tôi...


Còn có thế giới tăm tối mênh mông, không có một tia ánh sáng tôi cứ như vậy, ngày nào cũng bị bóng tối giam cầm...


Tôi rằng nỗi sợ hãi đã không còn kinh khủng như lúc đầu nữa nhưng thế giới không có ánh mặt trời vẫn khiến tôi cảm thấy bức bối


Bức bối nặng nề khiến trái tim như bị đeo đá, nặng đến nỗi khiến tôi không thể thở được...


Nếu như không còn nhìn thấy được nữa chắc tôi sẽ điên lên mất...


"Hiên Viên tiểu thư, bác sĩ tới rồi..." Tiếng nói của người làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi


Tôi gật gật đầu "Tôi không muốn đi xuống, bảo ông ta lên đây..."


"Vâng"


Kiểm tra xong, bác sĩ bắt đầu nói một tràng rất chuyên nghiệp


"Hiên Viên tiểu thư, vết thương trên người cô hồi phục rất tốt, những vết thương nghiêm trọng hơn một chút không lâu nữa là có thể hoàn toàn khép miệng..."


Tôi nghe xong cười nhạt, "Thời gian này làm phiền ông..."


"Cô đừng nói vậy, Truyền tiên sinh dặn dò chúng tôi nhất định phải chăm sóc cho cô thật cẩn thận, đó là việc chúng tôi nên làm..."


Nghe vậy, tôi nhẹ nhàng cong khóe môi "Thế à? Vậy truyền tiên sinh có nói mắt tôi bao giờ sẽ khỏi hay không?"


"..." Bác sĩ nhất thời nghẹn lời, lập tức lúng túng cười mấy tiếng, hắng giọng nói


"Cô thật biết đùa, Truyền tiên sinh đâu có phải bác sĩ. Có điều cô cứ yên tâm mắt cô không sao đâu, có lẽ không lâu nữa là có thể..."


"Tôi hiểu..." Tôi ngắt lời ông ta "Ông có thể đi..."


Vuốt mấy sợi tóc bị gió thổi làm cho hỗn loạn, tôi lặng lẽ thở dài một hơi


Nhiệt độ không khí đã nói cho tôi biết mặt trời đã xuống núi, không lâu nữa bóng tối yên tĩnh kia sẽ lại bao phủ mặt đất...


Tà dương hôm nay vẫn đỏ như máu hay là rực rỡ như vàng đây?


Trước kia, cảnh mặt trời lặn dần về phía Tây tôi chưa từng bỏ qua, nhưng bây giơ tôi cái gì cũng không xem được...


Chậm rãi đứng lên, chạm vào đâu cũng chỉ tháy bóng tối, tôi không phân biệt nổi phương hướng nhưng vẫn cố chấp muốn đi bộ một mình như trước


Tôi không biết rốt cuộc mình muốn đi tới nơi nào? Có lẽ, nơi đây bóng tối quá sức nặng nề, nặng nề đến mức tôi chỉ muốn trốn tránh khỏi nó nhưng mãi vẫn không tìm thấy lối ra của ánh sáng, rốt cuộc ánh sáng đang trốn ở đâu?


Thì ra mất đi thị giác lại có thể biến tôi thành nhỏ bé như thế...


Suy nghĩ hôn loạn khiến tôi không lưu ý đến dưới chân, hình như tôi bị vấp vào cái gì đó cơ thể tôi cứ vậy mà ngã về phía trước...


"Cẩn thận!" Cùng với tiếng hô gấp gáp đó tôi bị một đôi tay mạnh mẽ kéo lại, cơ thể đáng lẽ đã đập xuống đất giờ lại rơi vào trong một vòng ôm ấm áp...


"Về rồi à..." Tôi tựa đầu vào khuôn ngực vững chãi của người đàn ông đồng thời cũng nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ của hắn


Người đàn ông đưa tay nâng cằm tôi lên, kinh hồn bạt vía nói "Bị em dọa sợ chết được, anh chậm một bước là em ngã xuống đây rồi..."


Tôi nghe xong liền im miệng, thì ra vừa rồi tôi vấp phải chân bàn ngã như vậy sợ rằng máu sẽ tóe ra nănm bước không chừng...


"Lần sau cẩn thận một chút nhé" Trong ngữ khí của hắn mang theo ít nhiều trách móc


Tôi tựa đầu lên vai hắn, khe khẽ mỉm cười, "Đừng trách em, em không nhìn thấy..."


Hắn hơi cứng người, cánh tay ôm tôi siết chặt thêm vài phần


"Ăn tối chưa?" Tôi hỏi


"Chưa, cố tình về nhà ăn với em..."


"Chu đáo vậy sao?" Tôi khẽ mỉm cười


Hắn cười nhẹ trên đỉnh đầu tôi "Giờ em mới biết sao?" Lập tức ôm bổng tôi lên


"Chúng ta đi xuống ăn tối nào, người làm đã chuẩn bị xong rồi có cả món sườn cừu rượu vang mà em thích, chín hoàn toàn, anh biết em không ăn thịt sống..."


"Vậy em sẽ tự đi..." Tôi nằm trong lòng hắn cười tươi


"Thế này nhanh hơn..." Người đàn ông khẽ véo má tôi


"Nè, anh sẽ làm hư em đó..."


Người đàn ông dừng một chút, cúi sát xuống tai tôi giọng nói mềm mại mang theo mùi rượu vang mê người "Anh thích vậy..."


Hương rượu vang thuần khiết, mùi thơm của thức ăn, âm nhạc nhẹ nhàng du dương, ngửi đàn ông bên cạnh chăm sóc cẩn thận...


Ngồi sát bên cạnh tôi, cắt món ăn ra cẩn thận, sau đó, dè dặt đút vào miệng tôi...


Không sai, đừng ngạc nhiên, một tháng nay, chỉ cần là ngồi ăn cơm cùng nhau hắn đều đút cho tôi cả...


Người đàn ông này khiến tôi được hương thụ cảm giác ở trong tã lót một lần nữa, hắn dường như khiến tôi cảm thấy bản thân chính là một đứa bé ngay cả ăn cơm cũng không tự ăn được...


Lúc mắt bắt đầu đã từng kháng nghị với hắn, nhưng...vô dụng!Sau cùng cũng triệt đệ kệ hắn luôn


Thật không hiểu đút cơm cho một người mù ăn thì có gì vui vẻ mà người đàn ông này lại làm không biết mệt...


"Anh còn không để cho em tự ăn nữa về sau em sẽ không biết cách dùng dao nĩa cho xem..." Tôi oán giận nói


Hắn cúi xuống tai tôi nói "Anh làm là được rồi..."


Nuốt xuống miếng thức ăn hắn vừa đưa đến môi, tôi bất đắc dĩ cười cười lại đổi được một nụ hôn yêu chiều của hắn...


Sau bữa tối, bị hắn ôm lên ban công, chúng tôi cùng ngồi ở ghế dựa đón gió...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Cảnh Xuân Nam Triều

Cảnh Xuân Nam Triều

Sau khi trải qua mấy chục năm náo động, Văn đế kế vị ở nước Trần, nam bắc hai

20-07-2016 208 chương
1, 2 và 3...

1, 2 và 3...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Mẹ con Đậu Đũa

Mẹ con Đậu Đũa

 Tôi ngồi như pho tượng. Người cha ngượng ngùng xọc tay vào túi quần, lom khom tấm

01-07-2016
Đâu rồi tuổi thơ

Đâu rồi tuổi thơ

Sài Gòn mấy hôm nay đột nhiên trở mưa giông kèm theo đó là tiếng sấm chớp, tuy không

23-06-2016