XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 132 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 46 - Đẫm máu

↓↓

Tôi giương mắt lạnh lùng nhìn hắn một cái, Truyền Chi chợt giật mình, biết điều buông tay...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Thật kì lạ, người hèn mọn như thế vậy mà máu cũng có màu đỏ, bẩn chết được..." Lời độc thoại của Truyền Việt bay vào tai tôi


Câu nói này triệt để phá hủy chút lí trí còn sót lại trong tôi...


Tôi quay sang nhìn người đang khinh thường người khác kia, giọng nói mềm nhẹ giống như gió nhẹ phất liễu, nhưng nụ cười trên mặt lại kì lạ vô cùng


"Thế sao? Mày cảm thấy máu anh ấy bẩn vậy để tao xem máu của mày cao quý đến đâu..." Tôi nhẹ nhàng đặt Nhược Băng xuống, đứng lên lập tức chạy về hướng Truyền Việt...


"Ngưng Tịch..." Truyền Chi đứng bên cạnh tôi lập tức đè bờ vai tôi xuống, tôi không có nhìn hắn, đưa dao qua đó, hắn không ngờ tôi lại có thể ra tay, liền lùi người về phía sau, thoát chết trong gang tấc...


"Giữ cô ta lại!" Truyền Chi gấp gáp quát một tiếng


Nghe lệnh của hắn, tất cả mọi người đều hành động người dứng gần tôi nhất tiến lên, liền bị tôi một tay bóp cổ họng, móng tay sắc nhọn cắm thẳng vào da thịt hắn, tiếng thịt vỡ vang lên, tôi dùng một bàn tay xé thanh quản hắn...


Người chung quanh hít một ngụm khí lạnh, không ai ngờ tôi có thể giết người lại còn ra tay tàn nhẫn như thế...


Tôi nhìn bàn tay đầy máu tươi của mình thần sắc có chút hốt hoảng, đưa ngón tay vào miệng khẽ liếm


Máu, hương vị của máu tươi...


Hơi khép hai mắt lại, ngửa đầu hít sâu một hơi, hương vị của máu tươi vẫn mê người như thế, vào lúc này, chỉ có nó mới có thể làm thể xác và tinh thần tôi trở nên nóng bỏng...


"Máu hắn ngọt lắm, Truyền Việt, để tao xem hương vị máu mày là gì?" Tôi mở to hai mắt, nhếch môi cười với hắn, đẹp kinh người nhưng lại băng lạnh thèm máu khiến người ta sởn tóc gáy...


"Anh, người đàn bà này điên rồi, giết ả đi" Truyền Việt không khống chế được kêu to, vẻ mặt hắn như nhìn thấy ma vậy


"Đừng, bắt lấy cô ấy, phải sống " Truyền Chi ra lệnh, nhưng vẻ mặt vẫn đầy sợ hãi vậy mà vẫn chưa hết hy vọng...


Người xung quanh nhanh chóng hoàn hồn, bao vây tôi thật chặt, giờ phút này tôi đã sớm gạt bỏ hết những người còn lại, tôi chỉ còn thấy được một người duy nhất, trong đầu cũng chỉ có một suy nghĩ duy nhất, tôi muốn nếm thử máu của Truyền Việt tới cùng là hương vị gì...


Ai dám chặn ta, tôi sẽ gặp thần giết thần, gặp phật giết phật...


Xung quanh tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, trong gió tràn ngập mùi máu tanh


Tôi không biết đã bao nhiêu người ngã xuống, không biết trong tay mình đã cầm qua bao nhiêu dao găm, càng không biết trên người rốt cuộc đã có bao nhiêu thương tích, ta tôi với tất cả những điều này đều là không đau đớn, không nhìn thấy...


Tôi chỉ biết khóe môi mình vẫn cười, hai mắt đỏ hồng như bị ma ám vẫn gắt gao nhìn chằm chằm người đang sợ hãi toàn thân run rẩy kia, bước từng bước về phía hắn...


Nhanh lên, nhanh lên, người đừng phía trước bị tôi chọc mù hai mắt đã ngã xuống, tôi đã có thể chạm vào góc áo của Truyền Việt rồi...


"Mau kéo ả ra..." Người đàn ông chật vật ngã về phía sau


Người xung quanh chắn tôi lại, tiếc quá, thiếu chút nữa thì... Nhưng không sao...


Nụ cười tôi càng thêm rực rỡ, chỉ cần tôi sống, chắc chắn hắn sẽ chết không tử tế!


"Ngưng Tịch..." Một tiếng nói quen thuộc vang lên bên tai, ai nhỉ?


Đầu óc tôi vẫn rát hỗn loạn, không nhìn thấy người kia, tôi cũng chẳng có hơi sức đi suy nghĩ...


Dừng lại chỉ trong giây lát, nhìn thấy khuôn mặt của Truyền Việt, tôi lại tiếp tục bước lên...


"Các người làm gì cô ấy?" Giọng nói đó chất vấn đầy phẫn nộ


"Truyền Việt làm bạn cô ấy bị thương... Nhưng sao cô ấy lại biến thành như vậy?" Giọng nói của Truyền Chi có vẻ kinh hoàng


"Em trai mi là tên đần độn! Thấy máu của bạn, cô ấy sẽ phát điên!" Giọng nói đó gầm lên giận dữ


Giọng nói quen quá, là ai? Rốt cuộc là ai?


Tôi đang định quay đầu, trước mắt liền có ánh sáng lóe lên hai mắt nhất thời đau đớn, súng luồng chớp!


Mắt bị ánh sáng mạnh làm tổn thương, bốn phía chỉ có một màu đen, tôi cái gì cũng không nhìn thấy...


"Giữ cô ấy lại!" Truyền Chi ra lệnh


"Không, đừng tới gần cô ấy, cô ấy có thể dựa vào sự chuyển động của không khí mà đoán được vị trí đối thủ..." Giọng nói đó vang lên


Đúng, tôi có thể. LỜi cảnh cáo đưa ra rất đúng lúc nhưng vẫn muộn mất một bước, người nào đó bước đến gần tôi đầu tiên đã bị một nhát dao của tôi đâm xuyên qua người rồi...


"Việt..." Truyền Chi hô to


"Anh, anh ơi... giết cô ta đi, cô ta đã hoàn toàn mất khống chế..." Giọng nói suy yếu của Truyền Việt, gián đoạn không liên tục truyền vào tai tôi


NGười bị tôi đâm là Truyền Việt? Hay, hay lắm, nhận thức này lại khiến màu trong người tôi sôi trào...


Tôi phải giết hắn, dù chết cũng phải giết hắn...


Hắn giết Nhược Băng,tôi phải bắt hắn chết không tử tế!


Bàn tay cầm dao xác định được chính xác vị trí đôi phương nằm xuống, con dao đang định cắm xuống...


Theo một tiếng súng, viên đạn xuyên gió lao tới đâm thẳng vào tay tôi...


Thân thể nhất thời chấn động, cái đau từ bộ phận bị thương giống như bị điện giật làm tê liệt toàn thân, nhưng tay cầm dao vẫn chắc chắn như cũ


Tay cầm dao của tôi luôn rất ổn định, bởi vì Hoàn Tư Dạ từng dạy tôi, cầm dao cũng giống như cầm tính mạng của mình trong tay, tuyệt đối không thể lỏng lẻo...


Dao của tôi hạ xuống một lần nữa, nhưng không có ai cả, Truyền Việt đã được người ta kéo đi...


Tâm trạng tôi càng rối loạn hơn, Truyền Việt, Truyền Việt ở đâu?


Tôi không nhìn thấy, xung quanh chỉ có một màu tối đen, tôi không tìm được hắn, hắn ở đâu? Ở đâu?


Tôi khuya dao loạn lên trong đen tối, giống như một con thú hoang bị điên,


"Truyền Việt, Truyền Việt..." Thê lương gọi tên hắn giống như tiếng quỷ khóc thú rống


Dùng tay chặn miệng vết thương đầm đìa của mình lại, chất lỏng ấm áp đang chảy không ngừng nhưng tôi không thể ngừng lại được...


Tôi cảm thấy máu bắn cả lên mặt mình, tiếng kêu tuyệt mệnh cơ hồ sắp làm thủng màng nhĩ tôi


"Ai, ai tới ngăn ả lại đi..."


"TRời ơi, con đàn bà này điên rồi "


"Mau, giết cô ta đi "


"Cô ta căn bản không phải người..."


Tiếng quát tháo xung quanh càng khiến tôi rối loạn, tôi bắt đầu sợ tăm tối, bởi vì sợ hãi càng khiến động tác của tôi hung ác sắc bén hơn...


"Đủ rồi, đủ rồi..." Có người đột nhiên từ phía sau lưng ôm lấy tôi


Lý trí đã mất, tôi không hề nghĩ ngợi xoay người lia một dao, lập tức nghe thấy tiếng huyết nhục mơ hồ


"Minh chủ..." Có người đang kêu, sau đó vắng lặng không tiếng động


Tôi nghe thyá tiếng hít thở nặng nề phía sau, nhưng cánh tay ôm tôi vẫn kiên định như cũ, không hề nới lỏng...


"Ngưng Tịch, đủ rồi, đừng loạn nữa, em muốn để máu mình chảy khô sao?" Giọng nói đó lại quanh quẩn bên tai tôi, lần này gần như vậy, giọng nói này giống như có một ma lực dễ dàng an ủi sự rối loạn trong tôi...


Khẽ vỗ lên vai tôi, để tôi áp vào lồng ngực ấm áp, sự ấm áp xuyên qua bàn tay hắn chạm vào cơ thể tôi, cảm giác rất quen thuộc...


"Thầy?" Đầu óc hỗn đỗn của tôi cuối cùng cũng có thể suy nghĩ, nghĩ đến giọng nói kia, cũng đã mơ hồ có khái niệm thời gian...


"Là anh, Ngưng Tịch, được rồi, không sao, không sao đâu..."


"Không, thầy ơi, bọn chúng giết Nhược Băng, bọn chúng giết Nhược Băng!" Tôi kích động lớn tiếng hô, lại giãy dụa


"Ngưng Tịch, tỉnh táo một chút, nghe anh nói, cậu ấy không chết, không chết..." Hắn ôm chặt lấy tôi, ôn nhu an ủi


"Nhược Băng không chết, Nhược Băng không chết..." Tôi thì thào tự nói như một đứa trẻ, tất cả cuồng loạn đều chôn vùi trong vòng ôm ấm áp đó


"Ừ, tin anh..."


"Thầy, tối quá, em không nhìn thấy gì hết..." Tôi vùi đầu vào lòng hắn, run lẩy bẩy, tôi sợ lắm...


"Đừng sợ, đừng sợ..." Hắn đau lòng vuốt ve mái tóc dài của tôi


"Yên tâm, có anh ở đây, quyết sẽ không để người nào tổn thương em..."


"Vâng..." Tôi chậm chạp gật đầu, tôi tin, hắn sẽ không để người nào tổn thương tôi, chỉ cần... hắn sống.


Dưới bầu trời mênh mông vô tận, gió thảo nguyên lạnh lẽo thổi qua bên người chúng tôi, giờ này khắc này, trừ đối phương ra trời đất đã sớm là hư vô...


Thời gian từng chút từng chút trôi qua, không biết đã trải qua bao lâu, lý trí của tôi cũng từng chút từng chút quay về...


"Tư Dạ..."Tôi nhẹ giọng gọi hắn,


Một lúc, không có câu trả lời


Giật mình, không đúng, đưa tay sờ thắt lưng hắn lại cảm thấy rất ấm, chất lỏng, dính dính, là máu!


"Tư Dạ, Tư Dạ..."Tôi kinh hoàng thất thố loạng choạng ôm chặt lấy người đó lại chạm vào sự lạnh lẽo


Một loại khủng hoảng không tên từ đáy lòng không thể ức chế được dâng lên...


"Tư Dạ, Tư Dạ..."Tôi vẫn chưa hết hy vọng sờ sờ hắn, đôi tay hắn vẫn ôm tôi chặt mà, sao lại...


"Đừng kêu nữa, hắn mất máu quá nhiều, ngất rồi..." Âm thanh lạnh như băng chậm rãi cất lên bên tai tôi


Còn chưa kịp phản ứng, trên cổ đã bị người ta đánh...


Tôi cứ như vậy mà ngã xuống, bên cạnh đột nhiên ấm áp như xuân, phảng phất như vô số đóa sen đang nở...


Tôi biết đó là máu của hắn, máu của hắn đang sưởi ấm tôi trong tối tăm...


Hoàn Tư Dạ, anh không thể chết!


Ít nhất bây giờ không thể chết...


Trước khi mất đi ý thức, tôi đã nghĩ như vậy


Chương trước | Chương sau

↑↑
Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Truy đuổi - Nhan Tiểu Ngôn

Giới thiệu: Mỗi thành phố đều có một tên vô lại một tay che trời, Tiêu Trạch vừa

09-07-2016 74 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ

Nô Lệ Của Vợ là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Cát - tác giả

23-07-2016 10 chương
Dưỡng Thú Thành Phi

Dưỡng Thú Thành Phi

Mời bạn cùng đọc truyện huyền huyễn Dưỡng Thú Thành Phi tại website thichtruyen, nhớ

24-07-2016 199 chương
Y Sinh Thế Gia

Y Sinh Thế Gia

Thêm một truyện ngôn tình hay của tác giả Diệp Chi Linh được đăng tải miễn phí mời

20-07-2016 17 chương
Quả táo của Jules

Quả táo của Jules

"Trong tình yêu, duyên số luôn có cách giúp ta tìm lại nhau. Đôi khi, chỉ cần đến một

30-06-2016
Lựa chọn

Lựa chọn

Tôi nói riêng với cô giáo, con trai tôi không cần giỏi, chỉ cần nó nhìn thấy chữ

24-06-2016
Và như thế em yêu anh

Và như thế em yêu anh

Một tình yêu hơn 2 năm sẽ phải kết thúc. Đã có quá nhiều bất ổn. *** 1. Phải

01-07-2016
Báu vật của gia đình

Báu vật của gia đình

Đến bây giờ thì bộ đỉnh đồng đã trở thành báu vật của gia đình tôi vì nó vừa

24-06-2016
Nhạc Trịnh trong tôi

Nhạc Trịnh trong tôi

Giá trị của một bài hát không phụ thuộc vào nhận xét hời hợt của những người

26-06-2016
Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại

Kế Hoạch Phá Hoại là truyện teen của tác giả Himasu Rin mình thấy rất hay nên giới

21-07-2016 25 chương
Ô-sin

Ô-sin

Chỉ cần tác động để vợ chồng ông chủ thêm sứt mẻ, chắc chắn họ sẽ chia tay và

30-06-2016
Khúc tình

Khúc tình

Tối qua, vì giận nhau, Hoàng để mẩu giấy bên điện thoại của vợ: Sáng mai anh đi

29-06-2016