The Soda Pop
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 56 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 46 - Đẫm máu

↓↓

Hắn một tay níu chặt lấy vạt áo tôi, gân cốt chạy giần giật, vẻ mặt ác liệt, hét lên đầy giận dữ "Cô dựa vào đâu mà nói như thế, không phải lần nào anh ấy cũng nể tình mà ra tay nhẹ nhàng với cô, cô nghĩ mình còn có thể sống đến tận bây giờ sao? Đáng lẽ cô nên chết từ lâu rồi..."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Bốn năm trời, anh ấy bao bọc che chở cho cô bốn năm trời. Nếu không vì cô, cô tưởng anh ấy sẽ để Xích Vũ phát triển một cách bình yên như thế sao?"


"Đừng nói hắn vĩ đại như thế, Xích Vũ phát triển một cách bình yên mục đích cuối cùng không phải là để các người nuốt trọn nó luôn hay sao, các người về Hà Lan lần này để làm gì chắc hẳn cậu rõ hơn tôi nhiều..."


Tôi lạnh lùng trào phúng, không giữ lại một chút tình cảm và thể diện nào mà vạch trần vẻ hư tình giả ý của hắn...


Đã có rắp tâm khác vậy thì đừng bày ra cái vẻ ân nhân với tôi, tôi không nuốt nổi...


"Cô tưởng Xích Vũ của cô là giỏi lắm sao? Nói cô biết anh ấy chỉ cần dùng một đầu ngón tay là đã có thể di chết Xích Vũ rồi, nếu không vì có cô anh ấy cần gì phải lo lắng bảo vệ Xích Vũ lâu như thế..."


Tôi cười lạnh "Thì sao nào? Bây giờ tôi phải vì sự ủng hộ này của hắn mà khóc rống lên sao, đền ân đáp nghĩa hai anh em nhà cậu, để báo đáp đại ân đại đức của các người thì lúc nào cũng phải sẵn sàng cung cấp nhục thể miễn phí phải không?"


"Hiên Viên Ngưng Tịch, cô đúng là một con đàn bà đáng ghét khiến người ta muốn xé ra..." Hắn hung hăng mắng


"Cô hận anh ấy, tôi nói cái gì cũng không thể đưa cô nguyên vẹn không thiếu sót lên trên giường anh ấy, như thế quá nguy hiểm..."


Tôi nhếch môi cười, "Hận một người cũng là một việc tiêu tốn sức lực, Truyền Chi, hắn còn không có cả tư cách để tôi hận..."


"Cô..." Mặt hắn xanh lét


Hắn tức lắm rồi đấy, tôi chịu đựng đủ hai anh em nhà họ rồi...


Người anh thì hại tôi bị oan đến mức có nhà mà không thể về, trôi giạt khắp nơi, còn người em lại ngàn dặm xa xôi chạy tới đây, chỉ để tìm tôi trút căm phẫn, cậu yêu anh trai mình thì mắc mớ gì đến tôi? Có bãn lĩnh cậu thử đè Truyền Chi dưới thân mình đi...


Vạt áo bị hắn xé rách toác cả ra, làn da trắng nõn và xương quai xanh tinh tế lộ ra trần trụi trước ánh mắt của người đàn ông, tôi rõ ràng nhìn thấy ngọn lửa dục vọng đang hừng hực thiêu đốt trong con mắt Truyền Việt...


Loài người tự khoe là văn minh nhưng cũng có những lúc không tránh được thú tính đại phát, ví dụ như bây giờ, mắt nhìn vào người mà bản thân oán hận như thế vậy mà dục vọng cũng có thể thiêu đốt được, hơn nữa còn nhanh chóng bốc lên cao...


Hắn không nói gì nữa, bàn tay to vuốt lên mặt tôi, thô lỗ hôn lên cổ, lên vai tôi, ác ý gặm nhấm xương quai xanh tinh xảo của tôi, bàn tay kia nắm lấy eo tôi kéo thẳng xuống dưới thăm dò...


"Dừng tay!" Một tiếng nói trầm mạnh gầm lên chặn giữa hai người chúng tôi


Người đàn ông bên trên chấn động mạnh, lập tức khó khăn ngồi dậy...


"Anh..." Vẻ mặt Truyền Việt đầy kinh hoàng


"Cậu không cần phải sợ, câu đó là nói với tôi " Tôi kéo quần áo, ném cây kim bạc trong tay xuống, thiếu chút nữa thì..., hắn tới cũng thật đúng lúc...


Truyền Việt nhìn tôi chằm chằm, vô cùng kinh ngạc...


Truyền Chi đôi mắt lạnh lùng đánh giá em trai quần áo không chỉnh tề của mình sau đó quét về phía tôi, nhìn chằm chằm vạt áo bị xé rách trước ngực của tôi, vẻ mặt hờn giận...


Tôi cười lạnh, vẻ mặt hắn sao lại giống như bắt gian tại giường thế nhỉ? Nhưng lần này không phải là chiêu bài của tôi...


Hắn đi đến trước mặt em trai, cái gì cũng không nói, giơ tay bạt một cái tát, Truyền Việt cắn răng chịu đựng, ngay cả tránh cũng không dám tránh...


Hay lắm, đáng đời hắn!


"Biến ra ngoài!" Lời này dĩ nhiên là nói với Truyền Việt


"Anh, em..."


"Cút!" Huyệt thái dương chạy rần rật tỏ rõ cơn thịnh nộ bên trong người hắn, cái nhìn lạnh thấu xương bắn thẳng vào Truyền Việt, đối phương nhất thời run lên, không dám nói gì nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài...


Hắn hít sâu một hơi, hình như là muốn bình tĩnh lại, sau đó ánh mắt tìm kiếm tôi chậm rãi bước tới gần, đôi mắt lạnh nhíu chặt, hung ác nham hiểm khó dò...


"Nó là em trai tôi, thiếu chút nữa là cô lấy mạng nó rồi..." Hắn lạnh lùng mở miệng


Tôi nhìn hắn, khóe môi khẽ nhếch, chậm rãi vẽ ra một nét mỉa mai "Những người huấn luyện tôi trước kia không dạy tôi rằng lúc bá vương hung ác giương cung lên vẫn phải nằm im không được cử động, truyền tiên sinh, ngài không thể ép buộc làm khó người khác như thế được..."


Hắn hơi nheo đôi mắt lại, đột nhiên giơ tay lên,


Sao thế? Cũng muốn thưởng cho tôi một cái tát sao? Ý thức tôi nhắc nhở nên lùi về phía sau


Lại bị hắn một tay giữ chặt, bàn tay giơ lên thuận thế vuốt ve tóc mai tôi, sau đó không do dự ôm cả người tôi vào khuôn ngực rắn chắc của mình...


Đầu tôi bị hắn giữ chặt trong ngực, cách một lớp áo tôi vẫn có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của hắn, tiết tấu nhanh thế này có phải đang bộc lộ sự kích động của chủ nhân nó không? Tôi có chút mờ mịt...


Người đàn ông đang ôm tôi nhẹ nhàng vuốt ve cổ tôi, cúi đầu bên tai nhẹ giọng thầm thì "Tôi biết, Hoàn Tư Dạ nhất định sẽ không dạy em như thế và em trước giờ cũng chỉ do một mình hắn độc chiếm, có điều tình thế lúc này đã khác rồi..."


Tôi không hiểu, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên lập tức đón nhận đôi mắt đầy ý cười, vẻ vui mừng trên mặt người đàn ông này rõ ràng như thế đó là điều trăm ngàn lần tôi không thể ngờ được...


Tôi vốn tưởng rằng, gặp lại, hắn sẽ lập tức rút gân lột da tôi, lột da róc xương...


Tại sao vẻ mặt lại là nhảy nhót vui mừng, hắn đang vui mừng cái gì?


Nhìn thấy vẻ mặt ngờ hoặc của tôi, người đàn ông bất đắc dĩ mỉm cười, cúi đầu hôn nhẹ lên trán tôi một cái


"Lần này đúng là bị em chỉnh đốn cho phát thảm cả lên, Ngưng Tịch, chúng ta hòa nhau nhé?"


Hòa nhau? Tôi cười lạnh trong lòng, nếu mục tiêu của hắn nhất định là Xích Vũ vậy chúng tôi mãi mãi cũng không bao giờ có chuyện hòa nhau.


"Ngài hại tôi có nhà mà không thể về, ngài định bồi thường tôi hthế nào đây?" Nụ cười tôi rất nhạt nhẽo


"Ngưng Tịch, lúc ấy tôi thực lòng muốn đem địa bàn đổi lấy em, không ngờ sau cùng lại biến thành kết quả như thế..."


Không ngờ? Ha, dùng cái đầu thông minh lanh lợi của ngài mà lại không ngờ tôi sẽ được đãi ngộ như thế sao? Lừa quỷ đi


Ánh mắt tôi vừa châm biếm lại vừa khinh bỉ, khóe miệng cong lên đầy đùa cợt,


Người dàn ông thấy vậy ánh mắt trầm xuống, giận tái mặt, đúng vẻ mưa gió nổi lên còn chưa kịp phát tác đã bị hắn đè nén lại, ánh mắt lại trở nên mềm mại, ôn nhu dỗ dành


"Có điều vậy cũng tốt, em không thể về Xích Vũ, bây giờ chỉ có tôi mứoi có thể bảo vệ để em không dây dưa đến Hoàn Tư Dạ, Ngưng Tịch, đi theo tôi nhé..."


Tôi mỉm cười nhìn hắn, bước lùi về phía sau, không chút lưu luyến rời khỏi vòng ôm của hắn "Nếu tôi nói không thì sao?"


Hắn khoanh tay trước ngực, ánh mắt nhìn tôi chỉ có lạnh lẽo, sau cùng nhếch môi cười "Em biết mà, tôi không có thói quen bị từ chối..."


Tôi hừ cười một tiếng, cười nhạo nói "Thực ra ngài căn bản là không để tôi lựa chọn, tôi rất không hiểu, Truyền Chi, ngài rõ ràng là một kẻ chuyên chế bá đạo, cần gì phải giả vờ với tôi..."


Ánh mắt hắn ngay lập tức băng giá, dừng lại nhìn tôi chăm chú, lãnh đạm nói "Ngưng Tịch, tôi đã bao dung với em đủ rồi, đừng thử thách tôi nữa..."


Tôi cười lạnh, "Tôi chỉ muốn biết, ngài muốn lấy được cái gì của tôi?"


Nếu như hắn muốn tôi làm tình báo nội bộ của Xích Vũ, đó chính là người ngu nói mê...


Truyền Chi, ngài phải biết rằng, bất kể hắn dùng thủ đoạn nào tôi cũng sẽ không phản bội Vũ...


Hắn ta tiến lên một bước, nhởn nhơ bắt lấy tay tôi, cúi đầu hôn lên lòng bàn tay tôi, tôi hơi chấn động, không hiểu hắn đang nghĩ gì...


Hắn chậm rãi ngửa đầu, ánh mắt thâm thúy nhìn vẻ nghi hoặc của tôi, môi mỏng hơi cong, ngữ điệu mềm nhẹ chậm rãi cất lên giống như một lời thề "Nếu như, tôi nói tôi chỉ muốn em thì sao?"


Hắn diễn như thật, tôi cười lạnh lùng


Muốn tôi? Làm gì? Làm ấm giường cho hắn? Hay là bán mạng cho hắn?


Hắn không chịu nói ra ý đồ thật, đề tài này có nói tiếp cũng chẳng có dinh dưỡng gì...


"Bạn tôi bị thương rất nặng, đưa anh ấy tới bệnh viện, tôi sẽ đi cùng ngài!"Tôi thoải mái đưa điều kiện, vết thương của Nhược Băng không nên kéo dài thêm nữa, tôi không muốn lãng phí thời gian...


Dù sao cũng sẽ phải như thế, chi bằng giành một con đường sống cho Nhược...


"Được..."Hắn hào phóng gật đầu nhận lời, sau đó bàn tay hơi dùng lực, thấp giọng cảnh cáo "Nhớ kỹ, đừng đùa giỡn với tôi, nếu không tôi sẽ khiến người đó chết không tử tế..."


Tôi khẽ cười một tiếng, hứa hẹn "Sẽ không đâu..."


Sau đó ánh mắt rung lên, "Nhưng cũng xin ngài nhớ rõ, ai muốn động và anh ấy, tôi cũng sẽ khiến người đó chết không tử tế..."


Giọng nói tôi rất nhẹ, nhưng lại có ý uy hiếp mạnh mẽ...


Nghe vậy hắn rõ ràng ngẩn ra...


Truyền Chi ôm tôi đi ra khỏi phòng, trên người tôi khoác áo của hắn che đi vạt áo bị rách phía trước.


Kết quả vừa đi ra đã thấy Truyền Việt cả người đầy máu đứng ở đó, từng vệt máu to rộng, từng mản từng mảnh nhìn thấy ghê người...


"Em sao thế?" Truyền Chi đi qua, căng thẳng giữ chặt hắn


"Không sao, máu này không phải của em..."


"Nhược Băng..." Tôi tiến lên, ôm lấy người đang ngất xỉu nằm dưới mặt đất, toàn thân đẫm máu...


Màu đỏ thẫm của máu từ những vết thương trên ngực anh ào ạt chảy ra ngoài, tôi cảm thấy sinh mệnh của anh cũng giống như dòng máu đó đang từng chút từng chút trôi đi...


"Nhược Băng, Nhược Băng..." Tôi lớn tiếng kêu tên anh, nhưng anh không hề đáp lời tôi


Tôi dùng tay chặn miệng vết thương của anh nhưng lại không ngăn được dòng máu đang tuôn trào...


Máu ấy đỏ quá, nóng quá, nó làm bỏng đầu óc tôi, đôi mắt tôi, dường như thiêu hủy toàn bộ lý trí của tôi, không còn sót lại chút gì...


"Sao lại thế này?" Tôi lớn tiếng hỏi những người xung quanh, kích động đến mức ngay cả tiếng nói cũng thay đổi...


Truyền Việt lạnh lùng lườm một cái, khinh thường nói "Ai bảo hắn không biết tự lượng sức mình đánh lén tôi, đã suy yếu đến mức đó rồi lại còn có khí lực ấy, giống như thú hoang ấy, không phải người giống nhau..."


Tôi quay sang, hai mắt đỏ ngẩu nhìn hắn chằm chằm nghiến răng nói "Là cậu cố ý..."


"Cô có ý gì?" Truyền Việt nhíu mày mắt lườm tôi


"Cậu cố ý để Nhược Băng có cơ hội đánh lén cậu, nếu không tại sao anh ấy có thể lấy được con dao bên người cậu chứ?"


Tôi nhìn thấy con dao găm rơi ở bên cạnh, cái này tôi từng thấy trước kia Truyền Việt đem theo bên người, tuyệt đối không sai, bên trên còn có khắc cả tên hắn.


Truyền Việt nhìn tôi, hừ lạnh một tiếng "Đúng thì sao?"


"Cậu... Thậm chí ngay cả một người bị thương cũng không buông tha "


Tôi cảm giác máu trên người dồn hết lên đầu, đầu óc tôi nóng bừng, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm, một loại cuồng dã quen thuộc bừng lên...


"Là hắn ngu xuẩn hại chết chính mình, cứ tưởng người của cô bản lĩnh lắm chứ thì ra cũng chẳng có gì khác biệt..." Truyền Việt không chút đếm xỉa buông lời châm chọc, vẻ không liên quan gì đến hắn...


Vẻ mặt kinh tởm đó của hắn kích thích dòng máu đang sôi trào của tôi, tôi bây giờ chỉ muốn xé nát miệng hắn ra...


Tôi ôm lấy cơ thể lạnh dần đi của Nhược Băng, hít sâu một hơi cố gắng khống chế tâm trạng của mình...


"Truyền Việt, đủ rồi" Truyền Chi trầm giọng mắng, hắn dường như đã nhìn thấy thần sắc không ổn của tôi


Hắn đi tới, hai tay đỡ lấy bờ vai tôi, nói, "Được rồi Ngưng Tịch, anh ta đã không còn cứu được nữa, tìm chỗ nào chôn đi..." Ngữ khí này của hắn khiến tôi cảm thấy hắn không phải đang nói về một con người mà là một con chó...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phản Nghịch

Phản Nghịch

Thêm một truyện ngôn tình của tác giả Điểm Tâm mình giới thiệu cho các bạn, nếu ai

22-07-2016 9 chương
Trâm – Nữ Hoạn Quan

Trâm – Nữ Hoạn Quan

Dù mới ra mắt nhưng Trâm – Nữ Hoạn Quan đã để lại những ấn tượng sâu sắc trong

21-07-2016 17 chương
Bà chị khó tính

Bà chị khó tính

"Kẻ mạnh là kẻ làm được những gì mình thích, kẻ yếu là kẻ chỉ làm được những

01-07-2016
Một ngày cúp điện

Một ngày cúp điện

Đã lâu rồi Huế mới có một ngày cúp điện. *** Trưa nóng như đổ lửa chợt cúp

24-06-2016
Tình trai bao

Tình trai bao

(khotruyenhay.gq) - Hôm nay em có vẻ đặc biệt lơ đãng. Đôi môi trượt dần từ mái tóc

30-06-2016
Ngày chủ nhật của ba

Ngày chủ nhật của ba

(khotruyenhay.gq) - Ba, ba... mày muốn giống như ba mày hả??? Mẹ My lườm My một cái rồi

29-06-2016