XtGem Forum catalog
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 38 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 41 - Sập bẫy

↓↓
Biệt thự bên bờ biển, trong phòng khách...


"Chị Ngưng Tịch, chị từng nói từ thói quen sinh hoạt và sở thích của một người có thể suy ra tính cách của người đó..." Joey thấp giọng nói


Tôi khẽ gật đầu "Đúng vậy, không sai..."


Nó hừ lạnh một tiếng "Vậy khẩu vị của vị Truyền tiên sinh này thực sự đặc biệt..."

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tôi nhếch môi cười, đồng cảm nói "Đúng là đặc biệt..."


Giữa phòng khách có một bể cá rất lớn, bên trong chỉ nuôi một loại cá duy nhất là Piranha (cá Piranha còn có tên khác là cá răng đao, là một loại cá ăn thịt)...


Piranha được coi là loài "Thủy sói" (lang sói trong nước), là một loại cá cực kì hung dữ, còn phải kể đến bộ mặt nanh ác, xấu xí quái dị, tôi chưa từng gặp ai cho chúng vào nuôi như một loài cá cảnh...


Truyền Chi , sở thích của hắn đúng là khác hẳn với người bình thường...


"Xin lỗi, đã để các vị đợi lâu... có vài việc vừa mới xử lí xong" Chủ nhà ung dung bước xuống


Tôi và Joey lịch sự đứng lên, nói vài câu chào hỏi xong, tôi giới thiệu Joey với Truyền Chi...


"Joey thật không ngờ cậu còn trẻ như vậy, chính cậu ở châu Á đã đả thương bao lâu binh lực của Thiên Nhất Minh, đúng là một anh hùng trẻ tuổi xuất chúng..." Truyền Chi ôn hòa, không chút keo kiệt buông lời khen


"Truyền tiên sinh, ngài quá khen rồi..." Joey hơi gật đầu, khách khí trả lời...


Tôi dùng dư quang khóe mắt liếc nó, vẫn ổn tuy có chút khách sao nhưng thế cũng gọi là lịch sự.


"Đâu có! Cái này gọi là 'dưới tay tướng mạnh không có binh hèn'... Joey, sau này phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi, Gambino nhất định sẽ cố gắng hết sức ủng hộ cậu "


Truyền Chi mỉm cười, nâng chén ra hiệu với nó


"Là tôi phải học tập ngài nhiều hơn..." Joey hào phóng nâng chén đáp lễ, thái độ cung kính, không tự ti cũng không hống hách...


Tôi mỉm cười nhìn nó, nó trưởng thành rồi, có lẽ đây là thời điểm phải buông tay nó rồi...


Trời cao đất rộng, Joey giống như một con chim ưng đã đủ sức mạnh, chỉ cần buông ra là nó có thể tự do bay lượn trên không trung...


"Đúng rồi, Ngưng Tịch, tôi có vài việc muốn nói riêng với em, có thể không..."Mỉm cười, hai mắt nhìn Joey, ý gì không cần nói cũng biết...


Joey nhíu mày nhìn tôi...


Tôi khẽ mỉm cười, dặn dò "Joey, em về trước đi..."


Nó hơi lưỡng lự, Truyền nhìn thấy dáng vẻ này của nó liền trêu chọc "Yên tâm, tôi sẽ không ném sư phụ tốt của cậu cho cá ăn đâu..."


Tôi lắc đầu cười, "Ngài thích nói đùa thật..."


Sau đó liếc mắt nhìn Joey, nó chỉ nhìn tôi nhưng không nói gì, đứng dậy cáo từ...


Nhưng khoảnh khắc lúc nó xoay người rời đi, tôi lại thoáng nhìn thấy trong mắt nó có một loại âm trầm như phủ một lớp sương mù...


"Các người cũng lùi xuống đi, tôi muốn cùng Hiên Viên tiểu thư một chuyện riêng một lát..." Hắn ra lệnh thủ hạ


Sau cùng trong phòng khách rộng lớn như vậy chỉ còn lại hai người chúng tôi...


"Con chó nhỏ của em vẫn chưa thỏa mãn thì phải. Một khắc trước còn tự nhiên hào phóng, nhưng tôi chỉ nnói muốn giữ em lại mặt nó đã nhanh chóng đổi sắc rồi, ánh mắt như muốn ăn thịt tôi ấy..."


Người đàn ông đối diễn vẫn trưng ra khuôn mặt tươi tắn vô hạ, ý cười chưa đầy trong mắt, vẫn có vẻ lạnh lùng chết người...


Tôi nghĩ thầm trong lòng ánh mắt của người đàn ông này sắc bén quá mức, vẻ mặt vẫn chưa đổi, mà ánh mắt đã sắc lẹm thế rồi


"Ngài cẩn thận quá rồi, nó chỉ là một đứa trẻ thôi mà không hiểu chuyện cho lắm, sau này xin ngài dạy bảo nhiều hơn..."


Nghe vậy khóe môi hắn ta vẽ nên nét cười sâu xa


"Tất nhiên là vậy rồi, nó là học trò cưng của em tôi sẽ dạy bảo nó thật tốt..."


"..." Tôi chỉ cười không nói gì, trong lòng hiện lên sự lolắng mơ hồ, Joey lần này để em lại ở đây, người đàn ông này còn độc hơn cả rắn, còn tinh ranh hơn ma quỷ...


"Truyền tiên sinh thích nuôi cá sao?" Tôi chậm rãi đứng dậy, bước đến bể cáhai tay đặt lên thành bể, tận lực ngắm nhìn "cảnh đẹp" trong đó


Hắn lắc lắc đầu, đứng dậy tiến sát đến, vén sợi tóc trên cổ tôi ra, khẽ ngửi nói nhỏ "Cá, tôi chỉ thích duy nhất loại này, tuy nó hơi nhỏ nhưng vô cùng dũng mãnh, hơn nữa loài cá này rất thích ngửi mùi máu..."


"Nghe nói, loại cá này phải ăn thịt người mới nhanh lớn..."


"Đúng vậy, mỗi ngày chúng đều phải ăn thịt tươi..." Người đàn ông bên cạnh cúi đầu nói nhỏ, hơi thở ấm nóng phả lên cổ tôi...


Tôi cười nhẹ, suy nghĩ một lúc "Vậy để tôi thử xem..." Nói xong bất ngờ vục tay vào bể cá...


Người đàn ông bên cạnh cả kinh, nhanh chóng giữ lấy tay tôi nhưng muộn mất rồi...


Một con Piranha đã cắn vao ngón tay tôi, máu tươi chảy ra mùi máu tươi càng hấp dẫn nhiều "Thủy sói" đến...


"Em điên rồi!" Người đàn ông bên cạnh gầm nhẹ...


Tôi nhếch môi cười lạnh, đột nhiên dùng ngón tay bóp chặt vào thân con cá, dần dần nhấc nó ra khỏi bể nước, tuiện tay ném xuống mặt đất...


"Thủy sói" mới ban nãy còn hung dữ cực kì, bây giờ bị ném xuống tấm thảm nhà đẹp đẽ, chỉ cố sức giãy dụa được một lúc...


Tôi liếm nhẹ vết thương trên ngón tay sau đó chậm rãi cong người ngồi xổm xuống, ung dung thưởng thức màn "cá giãy chết"


Nó giãy dụa, lăn qua lăn lại, sau một hồi lăn lộn thì bất động hẳn


Tôi lắc lắc đầu, mười phần thương tiếc nói "Rất hung dữ, rất ác độc , đáng tiếc một khi rời khỏi nước thì cũng chỉ có thể mặc kệ để người ta cắn xé mà thôi..."


Hai con mắt xanh lam kinh ngạc nhìn tôi, rất chuyên tâm, sau đó cười lên thành tiếng đi tới gần, kéo cánh tay tôi, thở dài "Ngưng Tịch, em là cô gái ngang ngạnh nhất tôi từng gặp..."


Nói xong tóm lấy ngón tay vẫn đang chảy máu của tôi, cho vào miệng mút một cái, nói nhỏ


"Trước giờ tôi chưa từng biết nụ cười của phụ nữ có thể đẹp đến thế... Ngưng Tịch, mỗi lần nhìn thấy em, cảm giác của tôi đều rất khác biệt, còn bộ mặt nào của em mà tôi chưa được ngắm nhìn nữa không..."


Tôi nhếch môi cười nhạt, chậm rãi rút tay lại, không nói gì...


Thực ra trước mắt của một người bày ra càng nhiều bộ mặt, lớp ngụy trang càng dày, thì lừa gạt cũng càng nhiều, Truyền Chi, ngài kiêu căng đến mức không chấp nhận một chút lừa gạt vì vậy ngài thực sự muốn xem hết tất cả các bộ mặt của tôi phải không?


Không nhận được câu trả lời, người đàn ông đưa tay ôm tôi vào ngực, hôn lên vành tai tôi, thở dài thườn thượt "Mỗi lần nhìn thấy em cười như vậy tôi đều muốn ôm chặt em vào lồng ngực, Ngưng Tịch, bản thân em có phải cũng giống như nụ cười của em, đẹp chói mắt nhưng lại lạnh lẽo như băng..."


Trời chiều chiếu xuống một tia nắng đậm đà, hoàng hôn lại đến rồi...


Tôi nhìn qua cửa sổ thủy tinh cao rộng, nhìn ngọn đèn hoàng kim đang dần đổi màu phía chân trời, hơi thất thần


"Ở đây chỗ nào có thể ngắm mặt trời lặn đẹp nhất?" Tôi trầm giọng hỏi


Hắn ta hơi bất ngờ, trả lời "Ban công..."


Ban công của biệt thự là một sân phơi rộng rãi, trên đó có đặt một chiếc ô che nắng màu trắng khổng lồ, trong chiếc ô có kê một chiếc ghế dựa màu trắng đơn giản, từ nơi đó phóng tằm mắt nhìn ra chính là biển khơi xanh thẳm...


Tầm nhìn ở đây rất tốt, trời nước một màu, biển cả tráng lệ không sót bất cứ thứ gì...


Từng cơn gió biển thổi tới mang tới một mùi tanh nồng pha thêm vài hạt mưa phùn...


"Tôi thích ngồi đây một mình thưởng thức cảnh biển, đây là lần đầu tiên tôi ngồi đây cùng với một người khác,... "Người đàn ông phía sau ôm lấy thắt lưng tôi, thấp giọng nói


"Thích ngắm tịch dương không ?" Tôi nhẹ giọng hỏi người phía sau


"Cũng được, em thích ngắm tịch dương là bởi vì tên em là Ngưng Tịch sao?."


Tôi cười lắc lắc đầu, "tên tôi là Ngưng Tịch bởi vì cha tôi thích ngắm tịch dương, ông thường nói đó là món quà cuối cùng ánh sáng ban cho chúng tôi, tịch dương qua đi, chúng tôi lập tức chìm trong bóng tối, tiếp tục cuộc sống của mình..."


Người đàn ông cười khẽ một tiếng, nói nhỏ "Ông ấy nói rất đúng, đó là thế giới của chúng ta... đã định trước là đêm dài vị ương "


"Đúng vậy cho nên tôi rất thích thưởng thức này sự bi tráng trước khi bị phá hủy, nhìn thấy bầu trời đêm đỏ rực lãng mạn đó từng chút từng chút biến mất, đẹp nhưng rất thê lương phải không?"


Người đàn ông không nói gì, đưa tay vuốt ve khuôn mặt tôi, nhìn tôi chăm chú một lúc, sau đó kết luận "Ngưng Tịch, em hơi bi quan..."


Tôi nhàn nhạt cười, "Thế sao?" Ánh mắt quay đi tìm ánh tà dương đỏ rực màu máu, tiếp tục nói "Ngài không thấy hoàng hôn là một loại ẩn dụ sao?"


"Ồ? Loại ẩn dụ gì?" Hắn hứng thú hỏi...


Tôi thất thần, cảnh sắc này rất quen thuộc...


"Ngưng Tịch?"


Tôi thì thầm "Ẩn dụ tôi và một người nữa... đã định trước là không thể cùng tồn tại"


Người đàn ông phía sau hơi sững lại, nhẹ giọng hỏi "Ngưng Tịch, em đang nhớ hắn sao?"


"Nhớ hắn?" Tôi hơi mờ mịt


Người đàn ông thở dài một hơi, đôi tay đặt lên bờ vai tôi, thì thầm nói nhỏ bên tai tôi


"Ngưng Tịch, hắn đã đi rồi, nếu như hắn trở về cũng là đến gây rắc rối cho Xích Vũ, Thiên Nhất Minh và Xích Vũ là kẻ thù truyền kiếp, em và hắn chính là kẻ thù trời sinh, điểm này em không biết sao?"


Tôi im lặng, điểm này... tôi biết, nhưng mà...


Người đàn ông xoay người tôi lại, nâng mặt tôi lên, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào mắt tôi


"Ngưng Tịch, em nhu nhược, em quật cường, em bất thường, em bi thương rốt cuộc đâu mới là em thực sự, em khiến người ta không thể hiểu nổi..."


Nghe vậy tôi cười nhạt, tôi cần gì phải để ngài nhìn thấu mình chứ?


Ngài không phải cũng đang giấu mình, trên mặt đang đeo một lớp mặt nạ rất dày hay sao? Chúng ta cùng là một dạng thôi...


Tôi dựa đầu lên vai hắn, nũng nịu nói "Tôi mệt..."


"Ngưng Tịch, đêm nay ở lại đây đi..." Người đàn ông âu yếm vuốt tóc tôi, giọng nói trầm thấp so với rượu ngon ngày xưa còn mê người hơn "... Là lời mời, nếu em không thích thì có thể từ chối."


"Lời mời?"Tôi ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt xanh thẳm trong vắt so với nước biển còn sạch sẽ hơn, so với bầu trời còn thâm thúy hơn, nó bao gồm tất cả các sắc thái đẹp nhất của màu lam, cơ hồ sắp nhấn chìm tôi trong đó...


Tôi dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên khóe mắt hắn, xúc động nói "Mắt ngài thật đẹp..."


Sau đó tôi chủ động rướn người hôn lên đôi môi nhục cảm của hắn, đáp án không cần nói cũng biết...


Đêm nay, Truyền Chi rất dịu dàng, giống như muốn dùng dịu dàng dệt thành một chiếc lưới, nhốt tôi vào trong đó...


Nhưng điều này không có bất cứ ý nghĩa gì với tôi...


Lần này lên giường với hắn không liên quan gì đến lợi ích, không liên quan gì đến uy hiếp, không liên quan đến Xích Vũ, đương nhiên càng không liên quan đến tình yêu...


Tôi chỉ muốn biết trái tim có đau đớn khi làm tình với đàn ông không...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Kế hoạch làm thêm

Kế hoạch làm thêm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại" Huynh đành

27-06-2016
Hàn yêu thương

Hàn yêu thương

Tôi đã từng nghĩ hạnh phúc ở nơi nào đó rất xa, lục lục, tìm tìm, kiếm kiếm mới

24-06-2016
Người lạ từng quen

Người lạ từng quen

Tôi thường ít khi muốn đi xa. Đơn giản vì sau mỗi chuyến đi lại cảm thấy mình mắc

23-06-2016
Tình yêu và thù hận

Tình yêu và thù hận

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016
Tìm lại cơn mưa

Tìm lại cơn mưa

Lãm quen nàng trong một đêm mưa, trong quán bar hát với nhau. Nàng hát bài Boulevar, giọng

29-06-2016
Nhỏ và Gã

Nhỏ và Gã

Nhỏ à. Vì sao em không phải là người đến trước... *** - Bùi công tử ! Tiếng cô

25-06-2016
Me hài ola ngày 28-06-2016

Me hài ola ngày 28-06-2016

Có lẽ những status hài hước mà me ola đả cập nhật chúng ta sẽ không bao giờ quên

28-06-2016