Old school Easter eggs.
Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 77 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 39 - Mua dây buộc mình

↓↓
Cho đến khi tôi thức dậy đã là chạng vạng ngày hôm sau, không khí trong phòng vẫn còn ngập tràn mùi vị hoan ái, còn người đàn ông đêm qua cuồng nhiệt cùng tôi cả một đêm chẳng biết đã đi đâu mất...


Tôi từ từ đứng dậy, hơi cử động chân tay đau nhức, tự mình xuống giường, đi vào phòng tắm...


Giờ phút này, tôi chỉ muốn thoải thoải mái mái tắm nước nóng một trận, cảm giác tinh dịch vẫn còn ở trong người thật vô cùng khó chịu...


Hơn nữa trên người tôi vẫn còn lưu lại hương vị của Truyền Chi

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Tuy chuyện xảy ra đêm qua giống như được bảo vệ trong một màng an toàn trong suốt, nhưng tôi vẫn không thích đem hơi thở của người đàn ông này về bên cạnh Vũ...


Tắm vòi sen xong tôi đứng ở trước gương, nhìn mình trong gương, người phụ nữ trong gương gò má gầy yếu, tái nhợt không chút huyết sắc, trên làn da mịn màng trăng trẻo có vài vết xanh tím thấy rợn người...


"Tôi chính là muốn em nhớ kỹ... tôi đang chơi đùa em "


Tôi cười rất nhạt rất nhạt với chính mình trong gương sau đó giơ tay lên cao, một quyền đập nát gương...


Choang! Người phụ nữ trong gương lập tức biến mất thành vô số mảnh nhỏ, too cúi đầu, mảnh gương vụn dưới chân có vô số khuôn mặt, khuôn mặt nào cũng tái nhợt không mang cảm xúc gì...


Ngón tay bị mảnh gương vỡ cứa đứt, máu từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất, đường gân trên cổ tay mảnh khảnh giật lên dữ dội, đồng tử trong trẻo hiện lên màu tím xanh lạnh lẽo...


Đứng đó nửa ngày, tôi nhìn thấy nền đất vô cùng bừa bãi, lấy lại vẻ bình tĩnh sắc mặt như bình thường bước ra ngoài phòng tắm...


Mặc quần áo tử tế, chạy đi...


Người canh gác biệt thự nhìn cả tay tôi đầy máu đỏ chạy ra ngoài, đầu tiên là kinh sợ, sau đó gật đầu cung kính nói "Hiên Viên tiểu thư, Truyền tiên sinh vừa nãy có gọi điện thoại về mời cô ở lại ăn bữa tôi, thuận tiện nói chuyện hợp tác, ngài ấy sẽ về nhanh thôi..."


Tôi cười lắc lắc đầu, "Không được, ngày mai tôi lại đến, lúc đó sẽ nói chuyện... Còn nữa nhờ anh nói lại với Truyền tiên sinh, gương trong phòng tắm tôi không cẩn thận làm vỡ rồi, bảo ngài ấy cẩn thận một chút, mảnh vụn tuy nhỏ nhưng không để ý cũng khiến người ta mất mạng đó..."


Cậu ta hơi thất thần, tôi duyên dáng cười một cái, tự ý rời đi...


Trở về nhà của Hiên Viên gia, trời đã tối, tôi không gặp bất cứ một ai, đi thẳng về phòng mình, lấy hòm thuốc ra băng bó sơ qua cho mình một chút xong rồi ngồi luôn ở đó, không nhúc nhích...


Tôi đang tự hỏi, tiếp theo tôi nên làm gì đây...


***


Trong phòng tắm người đàn ông đã nhìn thấy những mảnh vỡ của chiếc gương, trên đó có những vệt máu loang lổ, rất đáng sợ...


"Anh, anh thất vọng lắm à..." Truyền Việt dựa vào cửa, chăm chú từng dáng vẻ của người đàn ông


"Em nói gì?"


"Trở về lại không thấy cô ta, hình như anh rất thất vọng..." Truyền Việt lặp lại một lần nữa, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt...


"Em nghĩ nhiều quá rồi..." Đôi mắt xanh lam thâm thúy hiện ra vẻ không vui


"Anh, anh không thấy mình tiêu phí quá nhiều tâm tư vào cô ta à?" Ngữ khí Truyền Việt có vẻ nôn nóng


Người đó nghe xong, không để tâm cười nhạt, "Cô ta chính là nhân vật quan trọng nhất của Xích Vũ, mục đích về Hà Lan của chúng ta lần này em quên rồi sao?"


"Em không quên, em sợ anh quên... Anh phải biết, phương pháp tốt nhất với cô ta chính là..." Truyền Việt đưa ngón tay khẽ vạch trên cổ, ám hiệu đổ máu...


Người đàn ông nhìn cậu ta chằm chằm, lắc lắc đầu, "Cô ấy là một nhân tài, đáng tiếc..."


"Nhưng anh căn bản là không đủ sức hấp dẫn với cô ấy, cô ta có bao nhiêu trung thành với người anh trai đó của mình anh không phải không biết. Hơn nữa, anh, cứ coi như cô ta thỏa hiệp đi, anh có thể khống chế được cô ta không?" Lần đầu tiên trong đời, Truyền Việt hoài nghi người anh trai không gì không làm được trước mắt, người phụ ữn đó khiến cậu ta cảm thấy vô cùng bất an...


Ánh mắt người đàn ông tối sầm lại, khóe miệng chậm rãi vẽ nên nét cười nhàn nhạt, "em đang hoài nghi năng lực của anh?"


Chạm vào ánh mắt đó của người đàn ông, Truyền Việt không tránh được cơn rùng mình, nhưng vẫn không thể không lên tiếng:


"Anh, anh là thợ săn, ngàn vạn... đừng tự biến mình thành con mồi..."


Nghe vậy, người đàn ông cười khẽ vài tiếng, vỗ vai em trai mình an ủi "Yên tâm, anh không phải Hoàn Tư Dạ, không đa tình như hắn đâu..."


***


Không bật đèn, trong phòng tối om...


Tôi bó gối ngồi trên thảm trải sàn, dựa vào ghế sofa, nhìn thấy tấm màn gió màu trắng bị gió đêm khẽ nâng lên, rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống, một cánh hoa đinh hương ngẫu nhiên bay vào phòng, nhẹ nhàng chuyển động dưới ánh trăng bàng bạc, hạ xuống góc đặt chiếc đàn thụ cầm, cùng nhảy múa với ánh trăng sáng rực...


Cảnh tượng trước mắt khiến tôi nhớ đến lưu quang...


Lưu quang dưới ánh trăng là đẹp nhất, ánh trăng thanh khiết lạnh lùng nhảy múa vòng quanh trên mũi dao, ánh sáng lung linh kỳ ảo, sao sáng cả đêm trên bầu trời cũng thất thế...


Nó đúng là một con dao rất đẹp, đáng tiếc lần trước lúc rời khỏi biệt thự, vội đến mức không nhớ mang nó theo, nó bị bỏ quên trong đám cháy, có lẽ đã hỏng rồi...


Tôi khẽ thở dài một hơi, không ngờ ngay cả nó cũng bỏ tôi mà đi, có cảm giác mất mát trong lòng hơi nhói đau...


Nhưng cảm giác mất mát đó rốt cuộc là vì lưu quang, hay là vì người đã tặng tôi lưu quang?


"Em sống chết thế nào sau này không liên quan gì đến anh..."


Lúc hắn nói câu này trên mặt sẽ có vẻ gì nhỉ? Là phẫn nộ đến cực điểm, là thống khổ khó chịu, hay là vẻ thê lương tuyệt vọng với tôi...


Hoặc giả, lạnh lùng không có vẻ gì...


Tôi đột nhiên cảm thấy lòng mình giống như một cái hố rất sâu, không chừng mực mà đi lạc xuống đáy hố, có thứ gì đó từ cổ họng không nhìn rõ từng chút từng chút trào ra, loại cảm giác này không thể kiềm chế nổi, nó dường như khiến tôi không biết phải làm sao...


Tôi chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ ngay cả ánh mắt đau đớn của Vũ cũng không khiến tôi có cảm giác đó, rốt cuộc là tôi bị sao vậy?


Tôi rất không hiểu, lần đầu tiên trong đời tôi đưa ra câu chất vấn như thế với trí tuệ của mình...


Vũ, anh biết tôi đã về chứ? Người làm chắc chắn đã đi báo cáo với anh rồi


Tôi đột nhiên rất muốn gặp anh, rất muốn trốn trong lòng anh, muốn giống như lúc bé, nếu không sợ rằng cả đêm nay tôi không thể ngủ được...


Tôi đi tới nơi ở của Vũ, phòng ngủ của anh ở trên tầng hai, từ bên ngoài nhìn vào căn phòng tối om, anh ngủ rồi sao?


Tôi đi dọc theo cầu thang chậm rãi đi tới, hành lang yên tĩnh truyền đến những âm thanh khác lạ, không rõ lắm, tầng hai trừ thư phòng ra thì chỉ có phòng ngủ của Vũ, mà âm thanh này chính là truyền ra từ phòng ngủ...


Lòng tôi đột nhiên căng thẳng bởi vì âm thanh này cực kì giống tiếng rên rỉ, Vũ bị ốm sao?


Cửa phòng ngủ khép hờ, tôi vừa định đẩy cửa tiến vào thì từ khe hở của cánh cửa lại thấy được một cảnh khiến tôi chấn động...


Vũ không bị ốm, tiếng rên rỉ đó phát ra từ người nằm dưới thân anh, và người đó, chính là Nhược Băng...


Tôi chưa từng gặp Nhược Băng như vậy bao giờ...


Đôi mắt vô hồn gần như trong suốt giờ phút này lại mê ly mờ mịt nhìn người đang nằm phía trên anh.


Đôi môi mỏng nhục cảm phát ra tiếng rên rỉ vong tình, không biết nên nói là thống khổ hay là khoái cảm.


Cơ thể hơi cong tạo nên độ cong mê hoặc, hai chân thon dài giao thoa với bắp đùi tráng kiện của người kia...


Tôi biết Nhược Băng rất đẹp từ lâu rồi nhưng tôi không thể ngờ anh khi ở trên giường lại mị hoặc nhục cảm đến thế, kiều diễm cuốn hút...


Vẻ mỹ lệ của anh, quyến rũ của anh giờ phút này chỉ vì một người...


Tôi cũng chưa từng gặp Vũ như vậy


Mồ hôi làm ướt cơ thể anh như vừa mới tắm, da dẻ sôi sục rít gào


Rồng vàng sau lưng dường như cũng có sinh mệnh, liều lĩnh ngạo mạn giằng co với ánh mắt lạnh lùng của tôi


Anh giờ phút này mạnh mẽ khiến tôi cảm thấy xa lạ...


Hai người, một người cao lớn tráng kiện, một người thon thả bé nhỏ, một làn da bánh mật khỏe mạnh, một làn da trắng mịn tinh tế


Quả thật, đây đúng là một cảnh tượng tuyệt đẹp...


Nó thậm chí đẹp đến mức...khiến tôi quên cả hô hấp...


Tôi tựa đầu lên bức tường ngoài hành lang, trong đầu trống rỗng, tất cả ý thức dường như đã bay đi mất rồi...


"Vũ... Vũ..." Là tiếng gọi nồng đậm tình cảm của Nhược Băng


Tôi lắc đầu, cười khổ một cái, xem ra hôm nay đã định sẵn là tôi sẽ mất ngủ, sau đó xoay người ly khai...


Ở hoa viên, bất ngờ tôi gặp một người cũng đang thất thần giống tôi


Nguyên Húc đang ngồi dưới chiếc ô lớn, một mình ngắm sao đêm gió lạnh, tự rót rượu uống một mình...


"Hôm nay sao lại có hứng thú vậy?"


Tôi ngồi xuống đối diện với anh...


Anh ngẩng đầu mỉm cười nhìn tôi, ánh mắt lại là vẻ cơ trí trong sáng "Ngưng Tịch, em về rồi..."


Tôi khẽ gật đầu hỏi "Bình rượu và chén rượu của anh đều rất đặc biệt, là rượu gì thế?"


"Đỗ Khang..." Anh nâng chén sứ tinh tế lên uống một hơi cạn sạch


"Đỗ Khang?" Trước giờ tôi chưa từng nghe đến loại rượu này


"Em chưa nghe thấy bao giờ sao? Để giải ưu chỉ có Đỗ Khang..."


"À, thú vị lắm, ở đâu ra thế?" Tôi hứng thú


"Một người bạn Trung Quốc tặng, muốn thử một chút không, có điều rượu này hơi mạnh, không biết em có thể uống được không..."


"Này, anh thật là coi thường em, tửu lượng của em rát tốt đấy..." Tôi trêu đùa


Anh mỉm cười nhìn tôi, không nói gì, rót cho tôi một chén


Tôi học theo dáng vẻ của anh, đem chất lỏng trong chén sứ uống một hơi cạn sạch, một cảm giác chua cay xông thẳng vào họng tôi, dạ dày tôi bị bỏng rồi...


Tôi khẽ nhíu mày, đây là rượu gì mà còn mạnh hơn tất cả các loại rượu tôi đã từng uống thế...


"Sao, có quen không?" Nguyên Húc hỏi


Tôi gật gật đầu, "Vẫn ổn..."


Nguyên Húc lại rót cho tôi một chén nữa, tôi nâng chén rượu lên để ở đầu mũi ngửi ngửi, mùi rượu thơm ngọt thuần phác nồng nàn, thật là vô cùng đặc biệt


"Để giải ưu chỉ có Đỗ Khang... Nguyên Húc, anh quá ưu sầu à?" Tôi nhấp nhẹ chất lỏng trong chén, phát hiện loại rượu này cần chầm chậm nhấm nháp mới thấy ngon lành...


"Em chắc thấy rồi, anh vừa nhìn thấy em đi đến phòng của Vũ..." Ngữ khí Nguyên Húc có chút cay đắng


Tôi gật đầu "Vì sao lại như vậy?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoàng Hậu Xấu Xí

Hoàng Hậu Xấu Xí

Trích đoạn:Dám động vào Vương phi tương lai, không có chém đầu của nàng ta đã xem

20-07-2016 10 chương
Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh?

Em Có Tin Vào Định Mệnh? là một truyện ngôn tình của tác giả Dư Lạc Thần, bạn có

21-07-2016 34 chương
Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường

Nhàn Thê Bất Hạ Đường là một trong những tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả

23-07-2016 10 chương
Ác khẩu và quả báo

Ác khẩu và quả báo

Ngày xưa trong thành Xá Vệ có một người nhà rất giàu, tên gọi là Sư Chất, đã hơn 40

28-06-2016
Không từ bỏ

Không từ bỏ

Sau đây là một câu chuyện có thật về cách Tổng thống Abraham Lincoln ứng xử trước

24-06-2016
Sinh linh xóm nghèo

Sinh linh xóm nghèo

"Phá nó đi. Ngày mai đi phá liền cho tao." "Nhưng nó là con ông mà?" "Làm sao tao biết nó

23-06-2016
Phận phù du

Phận phù du

Phải, con người có số, có phận, nhưng cũng do bản thân không vượt lên số phận ấy,

24-06-2016
Lạnh...

Lạnh...

Có lẽ trong suốt cuộc đời một con người, cơ hội để làm được điều gì đó tốt

24-06-2016
Bóng ma trên đê

Bóng ma trên đê

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) Cũng như sáng nay, ông

27-06-2016
Tôi làm gia sư

Tôi làm gia sư

Anh đẩy em vào chỗ chết rồi. Tưởng chuột sa hũ nếp , mang ơn anh không hết, ai

25-06-2016