Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 91 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 39 - Mua dây buộc mình

↓↓

"Từ sau khi em đi Vũ vẫn luôn không vui, mãi đến chiều muộn hôm nay em vẫn chưa về, một mình cậu ta mượn rượu giải sầu, uống say, Nhược Băng dìu cậu ta về phòng nghỉ ngơi... Sau đó..." Giọng nói anh có phần nghẹn nghẹn

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Không trở ra nữa..." Tôi thay anh nói đoạn cuối, bất lực cười khổ


"Ngưng Tịch, em trách Nhược Băng không?" Nguyên Húc nhìn chằm chặp vào mặt tôi hỏi


Tôi lắc lắc đầu, "Sao có thể trách anh ấy, vị trí này sớm muộn cũng sẽ có người bước vào chỉ là, em không ngờ người đó lại là Nhược Băng..."


Vũ dù có thương tôi thế nào thì anh vẫn là anh trai tôi, sớm muộn gì anh cũng phải yêu đương, phải kết hôn, phải có được cuộc sống của riêng mình, mấy thứ này tôi đều hiểu, chỉ là trong lòng vẫn có cảm giác mất mát...


Nguyên Húc ánh mắt sáng lên "Anh hỏi em chuyện khác cơ, anh biết, những lời bọn anh nói với nhau hôm đó em có nghe được..."


Tôi giương mắt nhìn anh, cười nhạt "Nếu em trách anh ấy thì bây giờ anh ấy đã không còn ở đây nữa, chuyện anh ấy làm vẫn còn trong phạm vi em chịu đựng được..."


Dù sao anh cũng không phản bội Xích Vũ, hơn nữa anh làm như vậy cũng bởi vì anh thích Vũ, cũng xem như là có tình nên mới làm vậy đi.


"Có điều coi em là tình địch là có phần oan cho em..." Tôi mỉm cười


Nguyên Húc cũng cười "Đúng là oan, em thích Vũ nhưng em không hề yêu cậu ta..."


Tôi cười nhạt "anh ấy là anh trai em..."


Nghe vậy, Nguyên Húc lắc lắc đầu "Em không yêu cậu ta không phải vì cậu ta là anh trai em, em có thể sống vì cậu ta, có thể chết vì cậu ta, có thể bán mạng vì cậu ta, thậm chí có thể hy sinh hạnh phúc của chính bản thân vì cậu ta, nhưng em lại không thể yêu cậu ta... Bởi vì, đối với em mà nói Vũ chỉ là một đối tượng cần được em bảo vệ, cậu ta không phải là một người có thể đứng ngang hàng với em..."


Tôi nhíu mày "Anh có vẻ rất hiểu tình yêu..."


Anh khẽ cười một tiếng có chút kiêu ngạo nói "Bàn về trí tuệ anh không sánh bằng em, nhưng bàn về tình yêu, em không thể bằng anh..."


Tôi nghĩ trong lòng, người mình yêu đang nằm trên giường của người khác mà vẫn có thể ở đây vui vẻ nói chuyện cũng chỉ có những người cơ trí bình tĩnh như Nguyên Húc mới có thể làm được...


Tôi lại cầm chén rượu lên, phát hiện bản thân hình như rát thích hương vị này


"Tay em sao thế?"Nguyên Húc nhìn chằm chằm miếng băng bó trên tay tôi hỏi


"Không sao, không cẩn thận bị đứt thôi..." Tôi nhàn nhạt nói


"Em nha giỏi nhất là làm bản thân bị thương..."Nguyên Húc cười có vẻ bất đắc dĩ


Tôi khẽ cười một tiếng "Hình như đúng là như thế..."


Nghe vậy ánh mắt anh có vẻ phức tạp, thu nụ cười lại, nói nhỏ "Ngưng Tịch, có đáng không?"


Tôi biết anh đang hỏi điều gì...


Tôi lắc đầu cười cười, "Vì xích vũ thực sự không đáng, nhưng làm vậy vì Vũ... Em đã hứa với anh ấy sẽ thay anh ấy hoàn thành tâm nguyện của cha"


"Ngưng Tịch, em không phải một người bị quyền lợi hấp dẫn nhưng lại bị số phận ràng buộc, có lúc làm người đừng để tâm nhiều điều quá, nếu không sẽ vây chết bản thân mình..."


"Mua dây buộc mình..." Tôi thì thầm


"Em nói gì?" Nguyên Húc không nghe rõ lừoi tôi vừa nói


"Không có gì. Đúng rồi, Joey bao giờ mới về..." Đôi mắt u ám, tôi đổi đề tài


"Ngày mai trở về cùng với những người khác nữa, Ảnh đường của chúng ta lần này tổn thất không ít người..." Anh tiếc nuối nói


"Đúng vậy" Tôi thở dài một tiếng "Không ngờ châu Á từ lâu đã bị người ta khống chế, chúng ta tóm lại vẫn chậm một bước..."


"Không phải em chậm mà là đối thủ của em quá mạnh, Ngưng Tịch, Hoàn Tư Dạ nếu như chuyển mục tiêu thẳng sang Xích Vũ, chúng ta có lẽ không được bình yên ngày nào..." Sắc mặt anh rất nặng nề


Mắt tôi tối sầm lại, trong lòng mờ mịt...


"Bây giờ không chỉ có Hoàn Tư Dạ, còn cả Truyền Chi nữa, Nguyên Húc, em cảm thấy hắn ta còn đáng sợ hơn cả Hoàn Tư Dạ, em không đoán được hắn có mục đích gì?"


Tôi xoa nhẹ trán, có chút choáng váng...


"Thái độ của hắn thực sự khó đoán, đúng ra mà nói, mục đích của Hoàn Tư Dạ thì đơn giản hơn, ai cũng có thể nhìn ra, hắn muốn có được em..."


Tôi cười nhẹ "Nhưng em không thể đi với hắn..."


"Vì Vũ?" Anh hỏi


"Không chỉ như thế..." Tôi thở dài một hơi, "Nguyên Húc, anh biết không? Mỗi lần nằm dưới thân thể hắn, em không tự giác được mà nhớ tới cơ thể máu chảy đầm đìa của Trình Chân, đó đã trở thành bóng ma trong lòng em, em từng cố quên, nhưng lại không quên được..."


Nguyên Húc đau lòng nhìn tôi, "Ngưng Tịch, hắn đối vói em là tình thế bắt buộc, em trốn được sao?"


Tôi lắc lắc đầu, "Em sẽ không trốn, cũng không thể trốn, xích vũ và Thiên Nhất Minh quyết đấu là chuyện sớm muộn, chúng em đã định sẵn là kẻ thù không đội trời chung..."


Tôi uống chất lỏng trong chén vào ruột...


"Nếu chỉ là như vậy, em bây giờ có gì mà phiền lòng chứ?" Nguyên Húc nắm ly rượu, chậm rãi uống


Tôi lắc lắc đầu, cười khổ nói "Em cũng không biết nữa, có lẽ là chúng em đã faay dưa quá lâu rồi. Nguyên Húc, bắt đầu từ năm em mười hai tuổi, bọn em đã quen nhau gần mười năm rồi, có rất nhiều chuyện ngay cả chúng em cũng không phân biệt nổi... Chỉ là em không hiểu, vì sao hắn lại cố chấp với em như vậy chúng em làm chính mình đây thương tích cũng không chịu buông tha..."


Nguyên Húc nhìn tôi một cái rất sâu sau đó ngẩng đầunhìn lên bầu trời đêm u ám, nhẹ giọng hỏi


"Ngưng Tịch, nhìn thấy sao trên trời không? Nếu có một ngày sao trên trời rơi vào bàn tay em, em sẽ làm thế nào?"


"Đường nhiên là sẽ bắt lấy và giữ thật chặt..."


"Hắn cũng nghĩ như vậy..."


"A, logic gì đây?" Tôi không đồng ý


"Ngưng Tịch, em quá mạnh mẽ, quá chói mắt, bướng bỉnh trong xương tủy khiến người ta không có cảm giác an toàn, kể cả có ôm chặt em vào lòng cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng bất an... Những Đối với những người và vật mà bản thân không thể khống chế được đương nhiên sẽ sinh ra một loại dục vọng muốn phá hủy, cho nên rất nguy hiểm..."


"Thế là sao...?" Tôi nhíu mày


"Đó là tật xấu của đàn ông..." Nguyên Húc nói đúng trọng tâm


Nghe vậy, tôi cười nhẹ một cái "Tất cả đàn ông đều như thế à?"


Anh lắc đầu "Không phải, nhưng Hoàn Tư Dạ và Truyền Chi đều là người như vậy..."


Tôi không nói gì...


"Đúng rồi, lần này Joey trở về em có sắp xếp gì?" Nguyên Húc lại rót đầy chén cho tôi, chuyển đề tài


"Giống như trước đây thôi, có chuyện gì à?" Tôi nghi ngờ hỏi


Anh nhìn tôi thở dài nói "Đứa trẻ đó khiến người ta có chút lo lắng..."


Tôi cười nhẹ "Anh cũng nói rồi đấy thôi, nó chỉ là đứa trẻ..."


"Ngưng Tịch, nó trong mắt em là một đứa trẻ nhưng trong mắt người khác thì không đơn giản như vậy..."


Tôi lại nhíu mày "Ý gì?"


"Lúc nào ở trước mặt em nó cũng biểu hiện mình là một đứa trẻ, cố gắng giấu giếm sức mạnh nhưng lúc đối mặt với bọn anh , nó lại nhuệ khí đến bức người, lộ rõ sự liều lĩnh, là một đứa trẻ lòng dạ rất sâu..." Nguyên Húc vừa nghĩ vừa nói


Nghe vậy, khóe miệng tôi chậm rãi vẽ ra nụ cười yếu ớt, không hề ấm áp, lạnh lẽo vô cùng "Trước mặt kẻ thù phải biết che giấu sức mạnh đúng lúc, điều này là em dạy cho nó, không ngờ nó lại sử dụng với cả em..."


Có điều, trình độ của nó vẫn chưa đủ, muốn ngụy trang thì nhất định phải ngụy trang triệt để, nếu không một khi bị vạch trần, chắc chắn sẽ là 'chơi với lửa có ngày chết cháy'...


"Đặc biệt là ánh mắt lúc nó nhìn Vũ càng nhìn càng khiến người ta sợ hãi... Ngưng Tịch, tốt nhất là em nên để nó cách xa Vũ một chút..."


Tôi khẽ gật đầu, cảm thán một tiếng, "Lúc trước bồi dưỡng nó là để nó thay thế em, không ngờ nó lại giống như một con ngựa hoang đứt cương không chịu khống chế như vậy... Chỉ sợ Vũ không thể khống chế được nó"


"Thay thế em? Vì sao? Em có chuyện gì à?"Nguyên Húc nghi ngờ hỏi


Giật mình vì lời nói lỡ miệng, tôi chột dạ mỉm cười lảng tránh "Ý em là, nó là một trợ thủ rất đắc lực, có nó bên cạnh rất nhiều chuyện em không cần trực tiếp nhúng tay..."


Nguyên Húc nhìn tôi một cái, không nói gì...


"Đỗ Khang của anh hương vị không tệ... Có điều, cái chén nhỏ quá" Tôi oán hận nó, cái chén lại cạn thấy đáy rồi


Anh nhìn tôi bất đắc dĩ cười cười, "Rượu này không phải uống như vậy, nhấm nháp mới có hương vị... Ngưng Tịch, hình như em say rồi..."


Tôi gật đầu, đầu óc choáng váng, mặt có chút nóng lên, hình như say thật rồi...


"Em uống nhanh quánào, anh đỡ em, về phòng nghỉ nào..."Nguyên Húc đi tới, nâng cơ thể hơi lảo đảo của tôi dạy


Tôi dựa đầu vào vai anh, đi lại...


Ai bảo say thì có thể giải ngàn sầu? Sầu không giải được lại khiến bản thân khó chịu muốn chết...


"Nguyên Húc..." Tôi mở to đôi mắt mơ màng, quay mặt nhìn người bên cạnh, thì thào thành tiếng


"sao thế?" Anh quay sang nhìn tôi


"Anh nói xem có phải em sai rồi không?" Giọng nói của tôi có chút cay đắng


Anh nhìn vào mắt tôi, có chút kinh ngạc, "Ngưng Tịch, sao lại nói như vậy?"


Tôi cụp mắt xuống, thì thào nói "Có lẽ lúc trước em không nên dụ dỗ các anh, em quá tự tin, em tin rằng mình có thể làm cho các anh sống tốt hơn, nhưng bây giờ... hình như em lại đang kéo các anh vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục rồi..."


Anh thở dài một hơi, "Ngưng Tịch, trước kia em thường nói 'Lâm trận tiếc binh uổng làm tướng' (1), bây giờ sao lại có ý nghĩ như vậy..."


"Nguyễn Linh nếu không vì em thì tay nó đã không..." Mỗi lần nghĩ đến chuyện này tôi đều cảm thấy rất khó chịu


"Ngưng Tịch em đã cố gắng làm mọi thứ cho cô ấy rồi, em chăm sóc mỗi người bọn anh đều rất tốt, thật đấy...Vì vậy, không ai có tư cách trách cứ em cả..."


Tôi ngẩng đầu hai mắt mơ hồ, mờ mịt nhìn anh "THật sao?"


Anh đẩy đầu tôi vào ngực mình, đau lòng nói


"Thật... Ngưng Tịch, đừng khiến bọn anh trở thành gánh nặng của em nữa, em gánh vác đã nhiều lắm rồi, một cô gái trẻ tuổi như vậy, nhỏ bé như vậy, cơ thể lại yếu đuối nữa sao có thể đảm nhận nhiều việc như vậy, lâu như vậy... khiến ai cũng đau lòng..."


"Nguyên Húc, anh tin vào số mệnh không?"


"Em tin không?" Anh hỏi ngược lại


Tôi cười nhẹ "Không tin, em là một người yêu thích thử thách, trước giờ đều không thích những gì quá bình lặng..."


Anh nhẹ giọng cười lên "Đúng vậy, từ lúc em ở trên đảo Tái Sinh đã là như thế, trước giờ không có ai dám khiêu chiến Sắc vi phu nhân đầy uy quyền, em chính là người đầu tiên, lúc đó em chói mắt đến mức khiến người ta không dám nhìn thẳng..."


"Nhưng Nguyên Húc à, lúc này em lại cảm thấy mình giống như bị thứ gì đó trói chặt, giống như sa chân vào tấm lưới khổng lồ, em càng giãy dụa muốn thoát thân nó càng siết chặt hơn, chặt đến mức em không thể hít thở..."


Tôi cảm thấy đầu mình đau vô cùng, chạm vào giường lập tức ngã xuống

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thiên Hậu Của Ông Chủ

Thiên Hậu Của Ông Chủ

Cô là ca sĩ nổi tiếng trong giới showbiz rốt cuộc lại là Thiên Hậu Của Ông Chủ, bất

23-07-2016 10 chương
Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng

Giáo Sư Thường Dịu Dàng là một truyện ngôn tình sủng kể về một anh chàng mang trong

22-07-2016 10 chương
Chàng trai mặc đồ đen

Chàng trai mặc đồ đen

Khi gặp một người, anh sẽ coi trọng người đó bởi những gì anh ta mặc, hay những gì

30-06-2016
Con đường tắt

Con đường tắt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện kinh dị số 1) Mở ra được một nửa

27-06-2016
Vì đó là cậu...

Vì đó là cậu...

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Lần đó, Duy

27-06-2016
Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh

Đôi Cánh Mang Tên Anh là một truyện teen được đăng tải miễn phí tại web đọc truyện

21-07-2016 16 chương
Về nhà, là có mẹ

Về nhà, là có mẹ

(khotruyenhay.gq) Gửi "Chị Linh" của con Xin cho con được gọi Mẹ bằng cái cách gọi thân

27-06-2016

Lamborghini Huracán LP 610-4 t