Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 112 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 35 - Anh trai - em gái

↓↓
"Anh, em về rồi đây..." Tôi dùng nụ cười đẹp nhất của mình bày ra trước mặt người thân duy nhất trên đời đứng ở đó, chỉ có mấy ngày xa nhau nhưng đối với chúng tôi mà nói nó lại dài như cả một thế kỉ đã trôi qua vậy...


Người đối diện tiến lên một chút ôm tôi vào lòng, đôi cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy tôi, thậm chí quên luôn cả vết thương trên người tôi khẽ mắng "Nha đầu chết tiệt, cuối cùng em đã trở về rồi..."


"Anh, anh làm em đau..." Tôi nhẹ giọng tránh mắng


"Em còn biết đau? Anh còn tưởng em không có dây thần kinh nào tên là đau chứ, mỗi lần đều biến cả người mình thành đầy thương tích mới cam râm. Nếu anh biết em tự dùng bản thân mình để làm mồi nhử thì có nói gì anh cũng không để em đi..." Bàn tay ôm tôi hơi thả lỏng một chút nhưng lời oán trách trên miệng thì một giây cũng chưa ngừng...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


"Được ròi, Vũ, không phải em đã về rồi sao..." Tôi ngẩng mặt lên cười với anh một cái.


Vũ nhìn tôi như vậy chỉ khẽ thở dài một hơi "Đúng là hết cách với em, về sau đừng làm vậy nữa, em biết không, anh rất lo lắng cho em..."


"Biết rồi, biết rồi, em cái gì cũng biết..." Tôi vùi mặt vào ngực anh, nghe tiếng trái tim Vũ đập thình thịch thình thích, thỏa mãn mỉm cười...


Vũ, chỉ có vòng ôm của anh mới cho em cảm giác gia đình.


"Mệt rồi hả, anh ôm em vào trong nhé..."


"Vâng" Tôi nặng nề gật đầu, mặc dù tôi vẫn có thể đi lại được nhưng vẫn muốn được anh ôm...


Vũ ôm giữa thắt lưng tôi, Nhược Băng đứng bên cạnh, từ đầu tới giữa một câu cũng chưa nói, chỉ yên lặng nhìn chúng tôi như vậy...


"Nhược Băng, lần này vất vả cho anh rồi..." Tôi rúc vào trong vòng ôm của Vũ, mỉm cười nhìn người vẫn luôn ở bên cạnh Vũ nhưng vẻ mặt anh lại rất trầm lặng


"Không cần cảm ơn anh, lần này tập kích thành công phần nhiều là do cách em và Vũ lập kế hoạch, anh chỉ là người nghe theo mà thôi..." Nhược Băng nhàn nhạt đáp lời, trong đôi mắt lạnh lẽo không có nửa phân tình cảm.


"Đừng nói vậy, nếu không phải cậu đem theo người của Ngũ Hành đánh bất ngờ thì kế hoạch của tôi cũng chỉ là lời viết trên giấy thôi..." Vũ khiêm tốn nói


Thì ra kế hoạch lần này là do Vũ sắp xếp... Vũ luôn không thích tham dự vào những chuyện như thế này, mặc dù anh rất thông minh nhưng anh không thích chuyện chết chóc, lần này hoàn toàn là vì cứu tôi xem ra tôi đã làm hỏng anh rồi...


"Ngưng Tịch, em biết không? Nhược Băng vì cứu em, lúc tập kích đã một mình chiến đấu với rất nhiều người, thiếu chút nữa đã mất mạng rồi..."


"Tôi sợ cậu lo lắng thôi..." Nhược Băng cắt ngang lời Vũ, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Vũ, sau đó tự thân bước thẳng về phía trước...


Vũ nhìn thấy bóng lưng anh thì hơi ngẩn người, ánh mắt cũng phức tạp khó hiểu như thế...Tại sao tôi lại cảm thấy không khí giữa hai người này có phần kì lạ nhỉ? Khoảng thời gian tôi rời khỏi đây họ đã xảy ra chuyện gì sao?


"Vũ, bọn Nguyên Húc thế nào rồi?" Tôi rất lo lắng cho vết thương của họ


"Họ đều đang nghỉ ngơi trong tòa nhà này, độc của Nguyên Húc và Đằng Tuấn đã được giải, không còn trở ngại gì nữa. Còn Nguyễn Linh..." Vũ ngừng lại một chút


"Cô ấy làm sao?" Tôi sốt ruột hỏi.


"Đừng vội, cô ấy không bị nguy hiểm tính mạng, chỉ là bàn tay thì không sử dụng được nữa..."


"..."


"Ngưng Tịch, em không sao chứ?"


Tôi lắc lắc đầu, "Vũ, đưa em đi gặp họ..."


"Ngưng Tịch, em về rồi! Tới đây để anh ôm chút nào." Đằng Tuấn vừa nhìn thấy tôi mặt mày lập tức hớn hở, khoa trương mở hai cánh tay chạy tới...


Tôi khéo léo nháy mắt với người bên cạnh, thuận tiện giơ chân ra, anh lảo đảo lảo đảo suýt nữa ngã xuống đất, cũng may Nguyên Húc bên cạnh đưa tay ra khéo anh lại...


"Sao lần nào em cũng dùng chiêu này?" Đằng Tuấn oán trách nói


"Ai bảo cậu cứ mỗi lần nhìn thấy Ngưng Tịch liền chạy ào lên, giống như con sói ác độc ấy, dạy bảo cậu thế này vẫn còn nhẹ nhàng chán." Nguyên Húc ở bên cạnh trêu chọc anh


"Tôi chỉ muốn cho cô ấy một cái ôm thật tiêu chuẩn, tôi ở Pháp đều chào hỏi người ta như vậy mà..." Đằng Tuấn nhướn mắt, nghiêng mắt nhìn Nguyên Húc cực kì bất mãn nói với anh như vậy.


"Thế hả? Tiếc rằng đây không phải ở Pháp nhé..." Nguyên Húc trêu chọc


"Cậu..."


"Xem ra vết thương của các anh đã bình phục nhiều, vẫn còn sức lực để cãi nhau..." Tôi trêu đùa, hai ngươi này vừa nhìn thấy nhau đã cãi cọ rồi...


"Cũng may có anh họ em, nếu không lần này bọn anh thực sự đã gặp được Diêm Vương rồi..."Nguyên Húc cảm khái nói


"Không sai, anh ta là thiên tài, có điều hình như anh ấy rất bất mãn với em thì phải..."Đằng Tuấn cô ra vẻ thần bí nói.


"Sao cơ, anh ấy nói gì à?" Tôi không hiểu gì cả


"Anh ấy nói, nếu em không về Hoàng gia gặp anh ấy vậy thì sau này khỏi cần về đó nữa, người của Ngũ Hành anh ấy cũng đòi về..."


Ồ, xem ra Bắc Nguyệt giận thật rồi, nhưng nghĩ kĩ thì cả năm nay tôi cũng chưa về Kyoto lần nào...


"Xem ra, em phải nhanh chóng về Nhật Bản một chuyến..." Tôi lẩm bẩm


"Ngưng Tịch, nghe Nhược Băng nói Hoàn Tư Dạ chưa chết hả?" Nguyên Húc hỏi, sắc mặt anh có vẻ nghiêm trọng


Tôi gật đầu "Không sai, lần này Xích Vũ liên tiếp bị đánh lén hắn chính là bàn tay đen ở phía sau thao túng..."


"Thật không ngờ hắn vẫn còn sống, năm đó rõ ràng anh nhìn thấy em... Sao hắn lại có thể sống được nhỉ..." Trên mặt Đằng Tuấn tràn đầy khó hiểu


"Em đã đâm hắn một nhát, đáng tiếc hắn không tắt thở..." Tôi thở dài


"Ngưng Tịch, lần này hắn trở về là để báo thù, hay là..." Nguyên Húc còn chưa nói hết câu nhưng ý tứ của anh thì tôi đã hiểu rồi


Đằng Tuấn cũng thu lại vẻ đùa giỡn cố hữu trên mặt anh, chăm chú nhìn tôi...


Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm trọng quá mức của họ, tôi cười nhạt một tiếng "Chuyện này khá phức tạp, có thời gian sẽ giải thích rõ với các anh sau, Nguyễn Linh đâu, sao không thấy nó?"


"Cô ấy ở ngoài vườn..." Đằng Tuấn nhìn ra ngoài, ánh mắt có phần ảm đạm...


Tôi đi ra vườn, từ phía xa xa đã nhìn một bóng hình mỏng manh ngồi trên ghế ẩn dưới tàng cây đinh hương...


Cô bé vẫn cúi đầu, dường như đang xem cái gì đó thần sắc vô cùng chuyên tâm, ngay cả tôi tới gần cô ấy cũng không hề hay biết...


"Nguyễn Linh..."


"Ối..." Cô giật nảy cả người lên, vội vàng giấu giếm thứ gì đó trong tay đi, ngẩng đầu, sau đó vui vẻ kêu lên


"Chị Ngưng Tịch..."


Nói xong lièn chạy tới, giữ tôi lại nhìn kĩ từ trên xuống dưới...


"Được rồi, không cần xem nữa, chị không thiếu bộ phận nào, cũng không lòi thêm cái gì ra..." Thấy phản ứng khoa trương đó của cô nàng, tôi cảm thấy buồn cười...


"Nhưng tay chị..."


"Không sao, xương lành rất nhanh, tháo bột ra thì sẽ không sao nữa, nhưng em..." Tôi đau lòng nhìn cô bé,


Cô nàng cười nhẹ, "em không sao nhưng có mấy ngón tay không có cảm giác gì, cho nên sau này có lẽ không thể cầm súng nữa..."


"Xin lỗi..." Người điên đó là tôi đưa tới, cuối cùng lại khiến cô ấy chịu khổ...


"Chị Ngưng Tịch, đừng nói vậy, nếu không có chị thì lúc ở trên đảo Tái Sinh em đã chết rồi, hơn nữa lần này nếu không phải chị dùng bản thân đổi em về, em làm sao còn có thể đứng ở đây chứ?"


Haiz, tôi thở dài một hơi, lúc trước mời họ ở lại đây là bởi vì tôi tin tưởng có thể làm cho cuộc sống của họ tốt hơn...


Nếu như những người này đã định trước là không thể rời khỏi số kiếp giết người, như vậy ít nhất cũng phải tìm một chủ nhân thật tốt...


Nhưng ... Bây giờ tôi lại rất nghi ngờ cách làm trước kia của mình. Có lẽ, tôi đang đảy họ vào một cái hang vô cùng nguy hiểm...


"Vừa rồi em đang xem gì thế?" Tôi chuyển đề tài


"Không, không có gì cả..." Cô bé ấp úng nói, gương mặt hơi hồng lên.


"Thật á?" Nhìn dáng vẻ này đã biết là nói dối rồi, Nguyễn Linh đừng vì rằng cô ấy lớn lên trên đảo Tái Sinh mà nghĩ này kia, thực ra tâm hồn cô bé rất đơn giản, cũng rất nghe lời, cô bé là người tôi yên tâm nhất trong số họ...


"Chị Ngưng Tịch, nếu em cho chị xem chị đừng nói với ai được không..."


"Yên tâm đi, chị nhất định không nói..." Tôi hứa với cô bé


"Chị xem này..." Cô chậm rãi lấy ra một bức ảnh từ phía sau


"Ồ?" Thì ra là bức ảnh cô ấy chụp chung với một cậu trai, cậu trai này vô cùng nho nhã, có nụ cười rực rỡ như ánh nắng mặt trời.


Trong ảnh hai người dựa sát vào nhau, trên mặt cả hai đều là vẻ hạnh phúc...


"Cậu bé này là..."Xem ra quan hệ giữa hai người này không tầm thường


"Là một anh học khóa trên trong trường đại học của em... Anh áy nói rất thích em..."


"Nguyễn Linh, em thích cậu ta..." Tôi chăm chú nhìn cô.


"Vâng " Cô khẽ gật đầu


Tôi cười nhẹ, "Đằng Tuấn thích em, em biết không?"


Cô hơi ngạc nhiên nhìn tôi "Chị Ngưng Tịch, chị biết à?"


"Mới biết thôi. Lần này em bị bắt đi, anh ấy sốt ruột đến mức ngay cả bản thân trúng độc mà cũng không biết, anh ấy không tốt à?"


Đằng Tuấn tuy lúc nào cũng có vẻ cười cợt nhưng là tôi thấy anh đối với Nguyễn Linh là thật lòng, nhìn mắt anh là hiểu được, đôi mắt không bao giờ nói dối...


"Anh ấy rất tốt, nhưng em không muốn nửa kia của mình cũng là một dạng người giống mình..." Nói tới đây, Nguyễn Linh hơi cúi đầu...


Thấy thế trong lòng tôi cảm thán một tiếng, Đằng Tuấn đáng thương, xem ra anh đã bị người ta cự tuyệt rồi...


"Nguyễn Linh, rời khỏi Xích Vũ đi..."


"Chị Ngưng Tịch..." Cô bé nhìn tôi ngờ vực


"Trong mắt em hoàn toàn không còn sát khí nữa, nếu chị biết đã có người thích em sớm hơn thì chị đã để em đi lâu rồi..."


Sát thủ không thể dính vào tình cảm, một khi bị tình cảm ràng buộc năng lực sẽ giảm đi rất nhiều, rời khỏi lúc này, với cô ấy hay với Xích Vũ đều tốt...


Tối hôm đó, mấy người chúng tôi cùng ăn tối với nhau, mấy năm này chúng tôi đều là bận việc riêng, rất ít có cơ hội ngồi cùng một bàn như vậy...


Trên bàn cơm, tôi đem quan hệ của Hoàn Tư Dạ và Thiên Nhất Minh ra nói cho mọi người nghe, có điều quan hệ của tôi và hắn, bởi vì có Vũ ở đây, cho nên tôi chỉ nói hắn là thầy dạy của tôi.


Người khác đều biết tôi đang giấu Vũ cho nên cũng không nói gì nhiều, vẻ mặt người nào cũng rất trầm trọng, bởi vì, ấn tượng của họ với Hoàn Tư Dạ thật sự quá khắc sâu, ai cũng biết hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ mục đích, lần này sợ rằng hắn sẽ mang đến cho Xích Vũ đại nạn khó mà tưởng tượng nổi...


"Thầy giáo của em là người của Thiên Nhất Minh, bởi vì các em hủy đi nơi bí mật của Thiên Nhất Minh cho nên hắn mới có ý định trả thù Xích Vũ ư?"Vũ nhìn tôi hỏi


Tôi khẽ gật đầu "Vũ, em xin lỗi, lần này đã gây phiền phức cho anh rồi..."


"Đừng nói vậy, nhưng Ngưng Tịch, tất cả mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy thôi?" Đôi mắt trong trẻo của Vũ nhìn tôi chăm chú,

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Sủng Thê Đại Trượng Phu

Sủng Thê Đại Trượng Phu

Truyện ngôn tình hiện đại với độ dài 10 chương nhưng nội dung theo mình thì ổn. Mọi

22-07-2016 10 chương
Những ngón tay

Những ngón tay

Một hôm, những ngón tay tranh luận với nhau xem những ngón nào là quan trọng hơn cả.

24-06-2016
Một tờ vé số

Một tờ vé số

(khotruyenhay.gq) "Nếu.... thì hôm nay mình lấy gì mua thức ăn?......Hay là.... Mặc kệ bà ta

27-06-2016
Nắm giữ một trái tim

Nắm giữ một trái tim

Buổi sáng, trên bậu cửa sổ, ánh sáng chan hòa, thứ ánh sáng dìu dịu, đìu hiu, buồn

01-07-2016
Vì núi đưa anh đến

Vì núi đưa anh đến

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau

26-06-2016
Vì sao?...

Vì sao?...

Anh sẽ khóc chứ nếu em chết? Ừ, anh sẽ khóc Vì sao? Vì sao ư? *** Who can say for the

29-06-2016

XtGem Forum catalog