Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên


Tác giả:
Đăng ngày: 10-07-2016
Số chương: 66
5 sao 5 / 5 ( 105 đánh giá )

Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên - Chương 35 - Anh trai - em gái

↓↓

Chạm phải ánh mắt đầy nghi hoặc của anh, tôi thoáng ngẩn người. Vũ, anh lại có thể nghi ngờ tôi sao? Đây là chuyện trước giờ chưa từng có...

bạn đang xem “Dạ Ngưng Tịch - Phi Yên ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Nhất thời tôi không biết nên phản ứng thế nào...


"Này, Ngưng Tịch, em cảm thấy Hoàn Tư Dạ sắp tới có hành động gì không?" Nguyên Húc nói chen vào đúng lúc, phá tan sự lúng túng.


Tôi hơi trầm ngâm phân tích nói, "Chắc là không, lần này chúng cũng bị tổn thất nặng nề, hàng lại bị chúng ta đốt hết, có lẽ thời gian này hắn cần nghỉ ngơi dưỡng sức... Hơn nữa Ngũ Hành của Hoàng gia đang ở đây, dù sao hắn vẫn có phần kiêng dè."


Nguyên Húc khẽ gật đầu "Đúng là như thế..."


"Bên Joey thế nào?" Tôi hỏi


Nhược Băng liếc nhìn Vũ rồi nói "Nó tìm em rất nhiều lần, bọn anh không dám nói sự thật cho nó biết, vẫn giấu nó, bên nó... tình huống không ổn lắm, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu nữa..."


Haiz, tôi yên lặng thở dài một hơi, dùng ngón tay ấn nhẹ lên thái dương nói "bảo họ về đi, đừng hy sinh vô ích nữa, nơi đó từ lâu đã là địa bàn của hắn, dù có ở đó thêm một thời gian nữa thì chắc chắn cũng sẽ bị người ta đánh không còn lối thoát thôi..."


"Ngưng Tịch, cứ từ bỏ như thế sao? Hắn đã hại Tiểu Linh thành thế này mà..." Đằng Tuấn không phục nói.


"Đằng Tuấn, anh đừng làm khó chị Ngưng Tịch nữa" Nguyễn Linh nhíu mày cắt ngang "Hắn là người thế nào anh không phải là không biết, chị Ngưng Tịch lần này có thể trở về đã là may mắn lắm rồi, sao lại còn đi chọc hắn chứ?"


Tôi không cho là đúng khoát khoát tay "Không, Nguyễn Linh, Đằng Tuấn nói rất đúng, đương nhiên chúng ta và hắn không thể từ bỏ như vậy, tương lai sau này của chúng ta và hắn còn dài..."


Tôi sâu xa mỉm cười "Có điều hiện tại có một người khiến tôi rất lo lắng..."


Tôi nhìn Vũ, sắc mặt anh có vẻ không tốt lắm...


"Em nói Truyền Chi..." Nguyên Húc hỏi


"Đúng vậy, hắn đột nhiên về Hà Lan, tuyệt đối không phải về xem cối xay gió..." Ta Tôi dựa lưng vào thành ghế phía sau, vui đùa nói (Hà Lan nổi tiếng với cối xay gió mà)


"Lần này hắn trở về có mục đích gì..." Vũ nâng ly rượu vang lên từ từ nhấm nháp, nhưng ngón tay cầm ly lại trở nên trắng bệch...


Tôi thở dài một hơi trong lòng, Vũ, bốn năm đã qua rồi, sao anh vẫn cứ để ý mãi như vậy?


"Hắn nói với em muốn một loại cây mà em không thích, mọi người đoán xem là cái gì?"


"Cây anh túc..." Mọi người trăm miệng một lời nói


Tôi khẽ gật đầu, "Hắn đang tìm kiếm một nơi trồng cây đó ở đây ..."


Mọi người đều im lặng...


"Ngưng Tịch, chuyện này vừa lớn vừa nhỏ..." Nguyên Húc nghiêm túc nói


"Đúng vậy..." Tôi phiền muộn nói "Hắn ở đây trồng trọt chế biến, nếu như hắn tán bột ngay tại chỗ chắc chắn sẽ trở thành trở ngại rất lớn của Xích Vũ vì chúng ta chưa bao giờ buôn bán thứ hàng đó, nhưng nếu hắn tán bột ở nước ngoài thì cũng phải dùng tới các bến tàu, nhưng chín mươi phần trăm các bến tàu ở Hà Lan đều nằm dưới sự khống chế của Xích Vũ, mọi người nói xem hắn sẽ làm thế nào..."


"San bằng Xích Vũ, hất chân cướp đoạt..." Nhược Băng nói ra suy nghĩ của tất cả mọi người


Nhưng tôi lại lắc đầu "Nhưng trước mặt em hắn lại không hề kiêng dè mà nói ra mục đích trở về đây lần này, Truyền Chi người này thực sự khiến người ta không thể hiểu nổi..."


"Ngưng Tịch, muốn ra tay chiếm ưu thế trước không..." Đằng Tuấn ánh mắt lạnh lùng, dùng bàn tay khẽ vạch lên cổ...


Tôi lắc lắc đầu, quả quyết nói "Không được, hắn bây giờ chưa làm gì cả, chúng ta tùy tiện hành động lại khiến hắn có được cái cớ dẫn tới sự tranh đấu giữa hai gia tộc, Gambino đứng đầu trong tứ đại gia tộc, được rất nhiều người ủng hộ, xích vũ đến lúc đó sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Hơn nữa, hắn cũng đâu phải một cây đèn cạn dầu, sẽ không mưu đồ như thế đâu..."


"Xem ra hiện tại chúng ta chỉ có thể lấy tĩnh chế động..." Nguyên Húc nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt trầm giọng nói


Mọi người nghe xong đều gật đầu...


"Thời gian này tất cả mọi người đều phải ở đây chờ lệnh mới, còn nữa, cố gắng hết sức không được đi đâu đó một mình, người của Hoàn Tư Dạ có khả năng vẫn còn ở Hà Lan..." Tôi dặn dò


"Nhược Băng, anh đi dặn dò người phụ trách các Đường khẩu, khoảng thời gian này phải bày trận phòng khi địch tới, có gì khác thường phải báo cáo ngay..."


"Được..."


"Nguyên Húc, phái người của 'Tấn lôi' hai mươi tư giờ lúc nào cũng phải giám sát từng nhất cử nhất động của hai anh em Truyền Chi, nhất định phải báo cáo từng hoạt động của họ cho em..."


"Được..."


...


Tôi giao nhiệm vụ cho từng người, họ đều đã nhận lệnh...


Lúc kết thúc bữa tối hội nghị cũng đã xong, mọi người đều trở về phòng mình nghỉ ngơi...


"Ngưng Tịch, Joey không ở đây, hôm nay em ngủ cùng anh đi..." Vũ đi tới, nhìn tôi nói.


"Vũ, em hôm nay, hôm nay..." Tôi quanh co, không biết phải từ chối anh thế nào.


Dấu vết trên người tôi vẫn chưa biến mất, tôi không muốn để Vũ nhìn thấy dấu vết hoan ái rợn người ấy, anh nhất định chịu không nổi...


"Em hôm nay thế nào?" Vũ nhíu mày chăm chú nhìn tôi, ánh mắt hơi lạnh.


Thấy ánh mắt đó của anh trong lòng tôi cả kinh, lập tức nói "Không sao cả, em đến chỗ anh."


Vũ khẽ gật đầu, xoay người đi trước, tôi đứng đó ngốc nghếch nhìn bóng lưng anh...


Vũ đang tức giận, hơn nữa là rất tức giận, từ nãy tôi đã nhìn ra rồi...


"Chuyện Hoàn Tư Dạ, em cảm thấy có thể lừa được Vũ sao? Em nên nói với cậu ấy sự thực đi..." Nhược Băng không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau tôi...


Tôi cười khổ, nhìn bóng lưng dần xa của Vũ, bất đắc dĩ nói "Anh muốn em nói với anh ấy, em gái anh ấy đã bị người ta ức hiếp trước mặt mọi người, sau đó còn làm thú cưng của người ta hai năm trời, hơn nữa lần này hắn trở về đây chính là muốn em tiếp tục làm thú cưng của hắn, nếu không đồng ý sẽ khiến Xích Vũ một người cũng không yên ổn sao..."


Tôi xoay người đi chỗ khác, nhìn đôi mắt lạnh lẽo trong suốt của Nhược Băng, lãnh đạm nói "Đây chính là sự thực, anh nghĩ anh ấy có thể tiếp nhận được sao?"


Nhược Băng nhìn bóng lưng Vũ, thở dài nói "Đúng vậy, sự thực thường rất tàn nhẫn, chỉ là..." Anh nghiên người nhìn tôi, ánh mắt lãnh liệt "Em tưởng đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa biết gì sao? Cậu ấy là anh trai em nhưng em lại coi cậu ấy như một thằng ngốc."


Nhược Băng nói xong, cứ thế mà đi...


Tôi thực sự có chút mơ hồ, Nhược Băng, vừa rồi anh giống như đang thay Vũ giáo huấn tôi vậy...


Lần này trở về, tôi cảm thấy hai người họ có gì đó là lạ...


Hơn nữa Nhược Băng đối với tôi rất... Nếu cảm giác của tôi không nhầm thì chính là thái độ thù địch...


Nhưng vì sao?


Tôi vừa nghì vừa đi về phía trước, trong vườn lại xuất hiện hai bóng dáng quen thuộc, một là Nhược Băng, người còn lại là... Nguyên Húc


Hai người họ giống như đang nói gì đó, nhưng nhìn ánh mắt Nhược Băng, dường như anh không vui lắm...


Tôi hơi tò mò, chậm rãi lẩn đến bên cạnh muốn nghe xem rốt cuộc họ đang nói chuyện gì...


"Nhược Băng, có phải cậu nhất định phải làm như thế không..." Trong giọng nói của Nguyên Húc mang theo một chút nôn nóng.


"Hình như cái này không liên quan tới cậu..." Giọng nói Nhược Băng lạnh lẽo


"Không liên quan tới tôi nhưng cậu không thể thừa cơ mà hại Ngưng Tịch được..."


Nghe vậy, lòng tôi chấn động, Nhược Băng hại tôi?


"Tôi không hại cô ấy..."


"Cậu chỉ không thừa nhận mà thôi, lần trước rõ ràng cậu có thể đã xác định được vị trí của cô ấy sớm hơn nhưng cậu cố tình dẫn chúng tôi đi lòng vòng, cậu muốn cô ấy bị Hoàn Tư Dạ bắt đi lần nữa phải không?" Nguyên Húc phẫn nộ níu chặt cổ áo Nhược Băng


Nhược Băng không hề giãy dụa, nhìn Nguyên Húc lạnh lùng mỉm cười "Đúng thì sao?"


"Cậu điên rồi!" Nguyên Húc nổi giận


"Yên tâm, Hoàn Tư Dạ không để cô ấy chết đâu... cùng lắm thì thành tán phế thôi, hơn nữa không phải bây giờ cô ấy đã trở về rồi sao? Cậu vội vàng gì chứ?" Ngữ điệu của Nhược Băng vẫn không đổi, giờ phút này nghe cũng thấy rét buốt thấu xương...


Tôi nghe thấy da đầu run lên, không khỏi nghĩ thầm, người này là Nhược Băng sao?


Nguyên Húc buông lỏng tay ra, kinh ngạc nhìn anh, lùi về sau mấy bước, khẽ lắc đầu, "Tôi thực sự không nhận ra cậu nữa, sao cậu lại biến thành cái dạng này?"


Nhược Băng dùng ngón tay trắng bệch của mình sửa sang lại cổ áo bị Nguyên Húc làm nhăn nhúm, vô vị nói "Nếu cậu không còn câu hỏi nào nữa tôi về phòng đây..."


"Chờ một chút!" Nguyên Húc lớn tiếng gọi anh lại, lãnh đạm nói "Thiện Nhược Băng, nếu cậu còn hành động gây rối nào nữa thì đừng trách tôi trở mặt vô tình..."


Khóe môi Nhược Băng hơi cong, tạo ra nét cười như có như không "Trở mặt vô tình? Nói vậy là cậu có tình với tôi sao..."


Nguyên Húc hơi ngẩn người, tôi nhìn thấy ánh mắt anh lộ ra vẻ đau đớn rất sâu...


"Đáng tiếc, với cậu tôi không có..." Lạnh lùng để lại mấy từ này sau đó đầu cũng không ngoảnh lại


Nguyên Húc nhìn bóng lưng anh ta, không biết làm sao cười khổ một cái cũng rời đi...


Tôi chầm chậm từ bụi hoa đứng dậy, trong đầu trống rỗng, nhược băng muốn hại tôi, điều đó là thật sao?


Tôi thở dài một hơi thật sâu, tình yếu thường khiến người ta bị tổn thương nhiều nhất, cũng dễ khiến người ta ngốc nghếch nhất...


Tôi trở về phòng Vũ, anh vẫn chưa ngủ, đang mặc sức uống rượu trên quầy bar trong phòng...


Không sai, là mặc sức uống rượu, bởi vì tôi thấy một chai EXCELLENCE trong tay anh, cạn thấy đáy


Đó là quà tôi mua từ Pháp về tặng anh, được bán ở một cửa hiệu sản xuất rượu lâu năm, chai rượu này đã được ủ 25 năm, cả thế giới chỉ có 150 chai, bị anh uống như vậy thật là xót của quá...


Tôi lắc lắc đầu, đi tới cầm chai rượu rót ra một chén cho mình "Vũ, sao uống rượu mà không gọi em tới? "


Anh quay đầu nhìn tôi, anh trong bóng tối ánh mắt không có vẻ trong trẻo như bình thường mà có chút mờ mịt, có chút mê ly "Ngưng Tịch, em về rồi..."


Tôi khẽ mỉm cười, đưa ly rượu lên uống cạn, hương vị chua cay từ khoang miệng truyền xuống dạ dày, nhưng lại không lưu lại trong đáy lòng mà biến mất...


Haiz, tôi khẽ thở dài, nhược băng, chúng tôi sống với nhau gần mười năm rồi, tôi không còn nhớ rõ chúng tôi đã bị thử thách bao nhiêu lần đồng sinh cộng tử nữa, không ngờ anh lại có thể...


"Ngưng Tịch..." Vũ làm gián đoạn suy nghĩ của tôi, tôi ngẩng mặt nhìn anh, anh không nhìn tôi chỉ chuyên tâm nhìn ly rượu của mình...


"Vì sao lại giấu anh?"


"Vũ?"


"Em thật sự nghĩ rằng anh dễ lừa như vậy sao? Ngưng Tịch, nói cho anh biết sự thực, anh muốn nghe em nói sự thực, đừng diễn kịch với anh nữa..." Vũ nhìn tôi, ánh mắt mang vẻ bi thương mà thống khổ...


Tôi hít một hơi thật sâu, sự thực, tôi phải mở miệng thế nào đây?


Chút tổn thương đó, vết thương hèn mọn đó, em có thể để bất kì người nào xem, có điều, em không thể để anh xem được...


Vũ, đó là phòng tuyến cuối cùng của em...


Tôi cố chấp lắc đầu, "Không, em không giấu anh gì cả..."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Shock tình - Kawi

Shock tình - Kawi

Giới thiệu: Sự trở lại của một Kawi độc đáo hơn, cá tính hơn và sắc nhọn

15-07-2016 127 chương
Nắng gắt - Cố Mạn

Nắng gắt - Cố Mạn

Văn án: - Nếu như nhiều hơn thích một chút gọi là yêu, thì nhiều hơn yêu

11-07-2016 41 chương
Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Vẫn mơ về em - Hỗng Cửu

Văn án: Tối nào em cũng ngồi trên khung cửa ngẩng đầu ngắm trăng. Em đúng là ngốc

15-07-2016 75 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Bay như cánh hoa anh đào

Bay như cánh hoa anh đào

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Tháng năm không ở lại") Cho đến bây

27-06-2016
Ký ức gió và Vì sao xa

Ký ức gió và Vì sao xa

Giữa biển người xuôi ngược mênh mông, họ có trở về và lại tìm thấy nhau? Mong manh

29-06-2016
Vì anh ấy là công an

Vì anh ấy là công an

Anh không yêu em bằng vũ trụ được... Tình yêu của anh chỉ lớn bằng đúng con người

25-06-2016
Cuộc đời gã phụ hồ

Cuộc đời gã phụ hồ

Ngày Thùy sinh, hắn còn mải mê bên chầu rượu với thằng bạn bàn về việc mở tiệm

29-06-2016
Đem con chữ về bản

Đem con chữ về bản

Pá với Mế không phải lo cho con đâu con là con của Pá là người của núi rừng, chả có

24-06-2016
Người thứ 3

Người thứ 3

Mai Anh không đến sân bóng. Duy về, vô định. Bước chân qua con đường đến nhà Mai Anh

01-07-2016

Duck hunt