Nghe vậy, ba Cố có hơi giận. "Cậu ta ôm Nhạc Nhạc đi rồi? Cậu ta cũng không tới thăm con một chút sao?"
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Tối qua còn sống chết đòi gặp Bảo Bảo, sao bây giờ chẳng thấy người đâu nữa?
Cố Bảo Bảo nghe xong khó chịu, cúi đầu không nói.
"Bảo Bảo, chú Cố!"
Lúc này, Công Tôn Diệp đẩy cửa vào, y tá theo sau cầm một cái giỏ trái cây lớn.
Anh bảo y tá đặt giỏ trái cây lên bàn, cười nói: "Bảo Bảo, bên anh có rất nhiều mà không bỏ được, em giúp anh đi."
Cố Bảo Bảo nhìn giỏ trái cây, lại ngẩng lên nhìn anh, đúng lúc thấy Công Tôn Diệp nháy mắt với ba Cố, cô vội vàng cúi đầu, trong lòng có chút bối rối.
Sau đó ba Cố lên tiếng. "Bảo Bảo, ba về trước xem tiệm, lát nữa mẹ con sẽ đến."
Cô gật đầu, đứng dậy muốn đi tiễn lại bị Công Tôn Diệp ngăn cản: "Bảo Bảo, em nghỉ ngơi đi, anh về phòng trước, vừa hay tiễn chú Cố."
Bọn họ có chuyện gạt cô?
Hay là có gì muốn nói mà không muốn cô nghe thấy?
Cô thực sự không ngăn được nghi hoặc trong lòng, lặng lẽ ra ngoài.
Người trên hành lang tương đối ít, đến khúc quanh cầu thang, cô liền nghe được tiếng bọn họ.
"Chú Cố, phải trải qua chuyện như thế, trong lòng Bảo Bảo nhất định còn rất khó chịu, xin chú đừng nói gì khác với cô ấy."
Nghe vậy, ba Cố thở dài. "A Diệp, chú cũng chưa nói gì cả. Cháu thông cảm cho nó thế, chú còn có thể nói gì? Nếu tính khí nó quật cường thế, chú thấy cháu đừng đặt tâm tư vào nó nữa, chớ để lỡ việc của mình."
"Chú Cố, xem chú nói gì kìa."
Anh mỉm cười. "Cháu là đàn ông, có gì mà lỡ hay không lỡ. Cháu có thể chờ, cháu không muốn dọa cô ấy, cũng không muốn lợi dụng chuyện hôm nay ép cô ấy."
Hóa ra anh gọi ba ra đây là muốn nói điều này?
"A Diệp." Ba Cố vỗ tay anh. "Cháu là người tốt, là do Bảo Bảo nhà chú... không có phúc."
"Chú Cố, chú đừng nói vậy, Bảo Bảo trong lòng cháu là tốt nhất, vĩnh viễn là như vậy. Chú thấy cháu cũng chờ mấy năm rồi, có chờ thêm cũng không sao."
Nước mắt lăn xuống, yết hầu tắc nghẹn, cô vội vàng che miệng mình, sợ sẽ để mình phát ra tiếng.
Nhưng ba Cố vẫn thấy điều khác thường, xoay người lại, ông và Công Tôn Diệp đồng thời sửng sốt. "Bảo Bảo...!"
Cô lắc đầu. "Con... Con không nghe thấy gì cả, con..."
Tiếng cô nghẹn ngào, nước mắt rơi đầy, cái gì cũng không nói được, cô chạy về phòng.
"Bảo Bảo." Công Tôn Diệp đuổi theo cô.
"Bảo Bảo!" Anh muốn lau nước mắt đi cho cô, cô lại xoay người đi không muốn để anh thấy đôi mắt đẫm lệ của mình.
"Bảo Bảo!" Anh có hơi luống cuống. "Xin lỗi, là anh không tốt, anh không nên nói vói chú những lời ấy, anh..."
Cố Bảo Bảo lắc đầu. "Anh đừng nói, không phải anh không tốt..."
Anh xót xa khuyên nhủ: "Em đừng khóc, anh không phải muốn em khóc, anh..."
Anh khổ sở nhíu mày, anh thật sự không nghĩ tới cô sẽ đi theo.
"Bảo Bảo, anh không phải cố ý, anh chỉ là... Chỉ sợ chú Cố nói cho em những lời đó, khiến em khó chịu, anh..."
"Anh đừng nói." Cố Bảo Bảo lau nước mắt. "Em biết, em hiẻu."
Cô ngồi xuống mép giường, Công Tôn Diệp cũng ngồi xuống cạnh cô. "Em đừng khóc nữa..."
Nói xong anh cười: "Em biết anh cái gì cũng không sợ, sợ nhất là phụ nữ khóc, em không phải có mưu đồ làm anh sợ sao?"
Cố Bảo Bảo bị anh chọc cười, nước mắt vẫn lăn dài.
Lần này, là nước mắt cảm động.
Không, cho tới giờ anh đều khiến cô phải rơi nước mắt cảm động.
Anh chưa từng để cô phải đau lòng.
"Bảo Bảo!"
Anh thu lại nụ cười, nói nghiêm túc: "Anh sợ em vì những chuyện đã xảy ra hôm nay mà trong lòng sẽ có gánh nặng. Bây giờ anh nói thẳng, em đừng suy nghĩ nhiều quá, bằng không mọi chuyện anh là sẽ không có ý nghĩa."
Anh không muốn một cô gái lấy thân báo đáp, anh thà rằng được cô chăm sóc, yêu anh mà ở cùng anh, cũng không cần cô vì cảm kích mà lấy anh.
"A Diệp..." Cố Bảo Bảo không biết mình có thể nói gì. Anh càng như vậy, cô càng nợ anh nhiều hơn.
Cô có thể lấy cái gì trả lại cho anh?
Rõ ràng thứ anh muốn, cô lại không cho anh được.
"Đừng suy nghĩ lung tung." Anh mỉm cười. "Lát nữa y tá sẽ tiêm cho em, anh cũng phải về tiêm, tiêm xong anh sẽ quay lại thăm em."
Trong thuốc có thành phần thuốc an thần, hơn nữa tối qua ngủ không yên, cô liền nhanh chóng thiếp đi.
Trong giấc mơ, cô lại tới công viên Lan Hoa.
Thật kỳ quái, lần này cô không dẫn theo Nhạc Nhạc mà chỉ có một mình.
Cô không biết sao mình lại tới, cứ bước đi trong công viên.
Cô trông thấy bản thân khi còn bé, bởi vì ham chơi mà lạc đường trong rừng.
"Anh Tư Viễn, anh Tư Viễn..."
Cô bé lớn tiếng hô, trên mặt còn vương nước mắt, không phải vì cô bé không tìm được đường về mà bởi vì cô bé đã lạc mất anh Tư Viễn mà cô âu yếm.
"Anh Tư Viễn, anh Tư Viễn..." Cô bé đau lòng như thế khiến cô không nhịn được muốn tiến lên an ủi, song lúc này, một hình bóng quen thuộc cao lớn lại xuất hiện.
Cô rất vui, nói: "Anh Tư Viễn, em ở đây, em ở đây!"
Nhưng anh không để ý tới cô, mà đi tới trước mặt cô khi còn bé, cười dịu dàng, lấy ra một chiếc nhẫn: "Bảo Bảo, em có đồng ý lấy anh không?"
Cô bé nhìn anh: "Anh là ai?"
Anh trả lời: "Anh là anh Tư Viễn đây!"
Cô bé tức giận đá anh một cước. "Anh không phải anh Tư Viễn của em, em muốn đi tìm anh Tư viễn."
Nói xong cô bé chạy đi.
Anh đuổi theo phía sau, còn cô đuổi theo anh.
Nhưng cô không kịp anh, cho dù không theo kịp, chỉ có thể nhìn anh biến mất khỏi tầm nhìn...
"Anh Tư Viễn..."
Cô tỉnh lại từ trong mộng, nước mắt thấm ướt khuôn mặt.
Cô đi xuống giường, mở cửa, ra ngoài hành lang trống không.
Anh Tư Viễn, vì sao anh không tới thăm em?
Vì sao... Anh bảo em tới công viên Lan Hoa, em đi rồi, anh vì sao không đến đúng giờ?
Anh bảo em đến nơi đó làm gì?
Vì sao anh không đến nói cho em?
Anh Tư Viễn... Anh làm mọi chuyện không phải vì giày vò em chứ?
Nếu là vậy... Đã đủ rồi, em đã đến giới hạn thừa nhận.
Nhưng mà...
Em vẫn muốn chờ anh, chờ anh một ngày cuối cùng.
Hi vọng anh có thể đến thăm em, có thể nói cho em biết ở công viên Lan Hoa, anh chuẩn bị nói gì với em.
Nếu anh không đến, vậy em sẽ đi.
Trước kia em vì anh mà sống, sau này em cũng vì anh mà sống, nhưng, nếu anh không cần, em sẽ đi.
Bởi vì có người vẫn luôn chờ em.
Em khiến anh ấy chờ đợi trong đau khổ, giống như em chờ đợi anh trong đau khổ vậy.
Em biết rõ tư vị đau khổ ấy, đau tận xương tủy, chảy xuôi theo máu, mỗi lần trái tim đập, máu chảy về tim là cô lại đau.
Rất đau khổ, anh Tư Viễn.
Nếu em có thể khiến thế giới này bớt đi một người đau khổ, em vì sao lại không làm?
***
Bên trong biệt thự Mục Tư Viễn.
Mục Phong Minh đứng ở mép giường, nhìn bác sĩ vừa mới đo nhiệt độ cho Mục Tư Viễn. "Bao nhiêu?" Ông hỏi.
Bác sĩ nhìn nhiệt kế. "Bốn mươi độ!"
Mục Phong Minh ngạc nhiên. "Nó làm gì mà sốt đến bốn mươi độ?"
"Trúng phong hàn rất nghiêm trọng!"
Bác sĩ giải thích cặn kẽ. "Thân thể Mục tổng mặc dù rất tốt, nhưng tối qua gặp mưa rét, cơ thể dính mưa cũng sẽ sinh bệnh."
Mục Phong Minh than thở, nhìn gương mặt con trai.
Bỗng, ông sửng sốt, tay lướt qua khóe mắt con trai, lúc thu tay lại thì trên tay có vương một giọt lệ.
"Mau điều trị cho nó!" Ông sửng sốt lại đau lòng. "Đau khổ đến rơi cả nước mắt, ai!"
Chương trước | Chương sau