pacman, rainbows, and roller s
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 142 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 72

↓↓
Khi anh đến nơi thì phát hiện lối đi thông với nhà kho đã bị khóa, đang lúc sốt ruột thì thấy Mục Tư Viễn cũng chạy tới.

Mục Tư Viễn tương đối quen thuộc với chỗ này, suy tính cũng chu đáo hơn, còn mang cả dây thừng.

"Đi theo tôi!" Thấy cửa khóa, Mục Tư Viễn lập tức quay người đi.

Hai người đến ban công cuối hành lang, trèo lên hai bệ cửa sổ liền ra ngoài hành lang của nhà kho.

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Mục Tư Viễn đưa một đầu dây thừng cho anh. "Anh giữ, tôi bò qua."

Nói xong anh ta buộc đầu kia vòng qua người.

"Để tôi đi!" Anh đoạt lấy dây thừng. "Không biết bọn họ có mấy người, anh quen thuộc chỗ này, mau đi báo cảnh sát!"

Mục Tư Viễn thoáng suy xét. "Được! Anh đi trước, tôi báo cảnh sát xong lập tức leo qua!"

Anh buộc chặt dây thừng mới nghĩ đến: "Vậy lát nữa anh sao leo qua được?"

"Anh không phải quan tâm!"

Mục Tư Viễn đẩy anh. "Anh leo qua đi. Nếu Bảo Bảo hỏi anh, anh đừng nói làm sao chúng ta qua được, như thế cô ấy sẽ lo lắng!"

Anh ngẩn ra.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ Mục Tư Viễn còn quan tâm Bảo Bảo hơn so với những gì anh nghĩ.

"Vì sao lại không nói?"

Câu hỏi của Cố Bảo Bảo cắt ngang sự hoảng hốt của anh, anh cười khẽ. "Bên đó còn có một cầu thang, bọn anh đi lối đó."

Nói xong anh bụm tay che vết thương: "Có hơi đau, anh nghỉ một lát."

Cô khẩn trương gật đầu, lại không hỏi tiếp.

Công Tôn Diệp nhắm mắt, trong lòng có nghìn lời vạn lời day dứt.

Anh hình như chưa có nói với cô, tại sao anh lại ở Mục Thị. Đêm nay cũng không phải chỉ có một mình anh. Có một người còn lo lắng hơn cả anh. Anh không nói, bởi vì đáp án của ba vấn đề đó đều là: Mục Tư Viễn.

Anh xấu hổ với sự ích kỷ của mình, anh căm giận sự giấu giếm của bản thân, nhưng anh thực sự...

Không nói ra được.

Cố Bảo Bảo tựa đầu nhìn ngoài ô cửa, cô lại bị thương, anh có thấy được không?

Không thể nào. Vừa rồi y tá ở bên xe giúp cô xử lý vết thương, anh không thể không trông thấy.

Anh đã lựa chọn làm như không thấy ư?

Trước kia anh cũng không vô tình như thế, có phải anh đang giúp cô quên anh mau hơn?

Cô cúi xuống, tay che mặt, giống như rất mệt mỏi.

Không, không phải, cô chỉ lén lút lau nước mắt đi thôi.

Công Tôn Diệp phải khâu nhiều mũi, Cố Bảo Bảo thì đã xử lý vết thương ổn thỏa, cảnh sát bắt đầu hỏi cô.

"Cô Cố, cô có thể nói rõ những chuyện đã xảy ra cho chúng tôi được không?"

Cố Bảo Bảo gật đầu, Công Tôn Diệp và cô cách nhau chỉ bằng một tấm rèm, cô nói anh cũng có thể nghe thấy.

"Anh sĩ quan." Cô nghĩ rồi nói: "Cổ Tín Dương bây giờ... ở đâu?"

"Anh ta đã bị chúng tôi bắt giữ." Giọng nói anh sĩ quan nhẹ nhàng. "Cô không cần sợ, chuyện gì đã xảy ra, cô hãy nói với chúng tôi."

Nhưng mà, cô gái trước mặt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên. "Các anh sao lại bắt anh ta?"

Cảnh sát sửng sốt, Công Tôn Diệp bên cạnh cũng sững sờ, nghe cô tiếp tục hỏi: "Anh sĩ quan, các anh sao lại bắt anh ta?"

Cảnh sát cũng khó hiểu. "Anh ta bắt cô và con trai cô để vơ vét tài sản, cho nên chúng tôi mới bắt anh ta!"

"Bắt tôi và con trai tôi?"

Cố Bảo Bảo lắc đầu. "Anh sĩ quan, các anh có thể lầm rồi, tôi chỉ bàn bạc công việc với Cổ Tín Dương ở công ty thôi, không có cái chuyện vơ vét tài sản gì cả."

Công Tôn Diệp ngơ ngác, cô ấy sao lại nói như thế? Tại sao lại muốn che giấu cho Cổ Tín Dương?

Anh nhíu mày, nhớ lại vừa rồi ở trong nhà kho cô đã nói, chẳng nhẽ cô vì Cổ Tín Dương là chú của Nhạc Nhạc, không muốn người thân trong nhà họ Mục trở mặt thành thù sao?

Lại nghe cô cất cao giọng: "Chiều qua tôi dẫn theo cả con trai đến công ty, sau đó trời mưa to, con tôi nó sợ nên tôi ở lại công ty."

"Cô Cố, vậy vết thương trên người cô và anh Công Tôn là thế nào?"

"Đây là hiểu lầm, tất cả là hiểu lầm. Anh Công Tôn cũng hiểu lầm nên mới xảy ra chút xung đột."

Cô cố gắng phủi sạch mọi chuyện cho Cổ Tín Dương. "Anh xem, tôi khuyên can bọn họ cũng bị cứa dao đây. Anh sĩ quan, kỳ thực Cổ Tín Dương là chú ruột của con tôi, anh ta làm sao lại thương tổn đến con tôi được? Đây chỉ là hiểu lầm thôi."

Công Tôn Diệp cười, anh đã biết lát nữa khi cảnh sát hỏi thì mình nên nói như thế nào.

Nhưng Bảo Bảo à, em làm như vậy thật sự có được không?

Tới khi vết thương của anh xử lý xong, cảnh sát lại đến hỏi anh.

Anh hiểu ý của Cố Bảo Bảo, lời nói tự nhiên cũng không khác cô bao nhiêu khiến cảnh sát mang theo nghi vấn mà đi.

"Bảo Bảo, như vậy không sao chứ?" Y tá sắp xếp xong phòng bệnh cho bọn họ, anh hỏi.

Cố Bảo Bảo áy náy nhìn anh. "A Diệp, xin lỗi anh, khiến anh bị thương vô ích."

"Em với Nhạc Nhạc không có việc gì, vết thương của anh sao lại là vô ích?"

Anh giả bộ trừng mắt lên, vẫn nghi hoặc. "Tại sao em làm vậy?"

Cô nhún vai. "Em luôn cảm thấy, anh ta không phải người vô tình. Anh nghĩ xem, anh ta có thể lấy Nhạc Nhạc uy hiếp em giả chữ ký của Tư Viễn ký lên bất cứ tài liệu gì, thư chuyển nhượng tài sản cũng không vấn đề, nhưng anh ta lại không làm thế. Anh ta chỉ bảo em ký vào thư ưu tiên chuyển nhượng cổ phần mà thôi."

Công Tôn Diệp không có nói thêm gì nữa, chỉ cần cô không bị thương tổn, cô làm gì anh cũng ủng hộ, nhưng mà: "Anh hy vọng anh ta có thể cảm nhận được dụng tâm của em."

"Không sao." Cô cười cười. "Chỉ cần anh ta sau này đừng làm thương tổn Hoan Hoan Nhạc Nhạc là được. Em làm vậy, coi như tích phúc cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi."

Nhìn nụ cười của cô, anh cũng không nhịn được cười theo.

Thực sự, nụ cười của cô giống như, giống như... không khí với anh!

"Hai vị, xin hãy thay quần áo."

Lúc này cô y tá đi vào, đưa cho hai người hai bộ quần áo, Cố Bảo Bảo nhìn anh mới phát hiện bên trong anh mặc đồ ngủ.

"A Diệp... Anh?" Cô ngơ ngác.

Công Tôn Diệp cười khẽ. "Chú Cố gọi cho anh, anh ra ngoài vội quá nên không thay đồ."

Thấy cô vẫn còn ngơ ngác, anh giả và cười gian. "Anh thay quần áo đây, em không phải muốn thưởng thức vóc dáng của anh đấy chứ?"

Cố Bảo Bảo đỏ mặt, mau chóng quay đầu đi chỗ khác.

Cô y tá kéo rèm che cho bọn họ. "Anh chị mau thay đồ đi!"

Ra ngoài vội quá nên không thay quần áo! có phải anh đang ngủ thì bị đánh thức?

Sau đó lập tức ra ngoài?

Cô thật sự quan trọng với anh vậy sao?

- Tình yêu là thứ gì? Quá hư ảo. Thứ con nên tin tưởng và nắm chặt ấy là thân tình, tình cảm mà A Diệp dành cho con chính là thân tình -

Câu nói của ba hiện lên trong đầu. Trước mặt Cổ Tín Dương, anh bảo vệ cô và Nhạc Nhạc, thậm chí không màng đến tính mạng của mình...

Cô mâu thuẫn lắc đầu, cô nên làm gì bây giờ?

"Cô Cố, cô nên ngủ một giấc đi." Y tá vào phòng bệnh. "Sắc mặt cô rất kém, sẽ ảnh hưởng đến việc khôi phục vết thương."

"Cám ơn!" Cô nằm xuống giường, chờ y tá đi rồi lại ngồi dậy.

Cô sao có thể ngủ? Nhớ lại những chuyện xảy ra tới hôm nay, nghĩ đến việc Công Tôn Diệp vì cô làm mọi chuyện...

Cô có thể làm gì để báo đáp anh?

Thực sự như ba nói, lấy anh ư?

Cô có thể không?

Cứ ngồi vậy chẳng biết bao lâu, mãi cho đến khi cửa bị đẩy ra. "Bảo Bảo!"

Cô nghe tiếng động, đầu tiên là ngây ra, sau đó mới xoay người lại.

Cho dù thanh âm quen thuộc như thế, trong lòng cô vẫn mong đợi. Mặc dù khi xoay lại, nhìn thấy người đến lại phải thêm một lần thất vọng.

"Ba!" Ba Cố tiến lên. "Sắc mặt con sao kém như vậy?"

"Con không sao, con..."

Cô đang muốn biện một lý do không để ba mẹ lo lắng, ba Cố liền cắt ngang: "Còn nói không sao! Vừa rồi ba đi thăm A Diệp, cậu ấy mới nói cho ba biết!"

Ông vừa nói vừa thở dài. "Người nhà A Diệp đều tới, bị thương nặng như thế, mẹ A Diệp cũng phải khóc thương cho con!"

Cố Bảo Bảo lo sợ, không biết nên nói gì.

"Con đừng lo!" Ba Cố vỗ vai cô: "Ba mẹ A diệp đều là người rõ ràng có lý lẽ, họ không nói gì cả."

Cô gật đầu. "Con bây giờ không tiện, đến khi xuất viện con sẽ đi thăm hỏi bọn họ, con thực sự... Có lỗi với bác trai bác gái."

"Đừng nói những điều đó vội, còn con thì sao?"

Ba Cố nhìn qa vết thương được băng bó của cô, khó tránh khỏi lo lắng.

Cố Bảo Bảo lắc đầu, vết thương của cô thực sự không hề gì.

Ba Cố lại hỏi: "Nhạc Nhạc đâu rồi? Nhạc Nhạc không phải ở với con sao?"

"Thằng bé... Tư Viễn đã ôm thằng bé đi rồi."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Câu chuyện cà phê

Câu chuyện cà phê

Khuya, lúc tôi gần tới chỗ đứng trên dốc nhìn về chung cư có ô cửa nhà T. trắng

01-07-2016
Ngược lại với yêu

Ngược lại với yêu

Một giáo sư đang giảng về "tiểu thuyết" ở một lớp học của các nhà văn trẻ, giáo

01-07-2016
Độc thân tuổi 27

Độc thân tuổi 27

27 tuổi, cũng đã được một nửa của đời người. Ở cái tuổi biết mình đang từng

23-06-2016
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Đừng rời xa tao nhé

Đừng rời xa tao nhé

Đêm đã khuya mà Minh vẫn chưa tài nào ngủ được. Gió rít lên từng hồi, lùa cả vào

24-06-2016
Phép Màu

Phép Màu

Phép Màu là cuốn tiểu thuyết ngôn tình hài hước về một cặp vợ chồng trẻ vừa

22-07-2016 16 chương