Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 75 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 38

↓↓
Cố Bảo Bảo sửng sốt, hai tay ôm chặt lấy anh, nhất thời không thể hiểu là có chuyện gì.

Mãi cho tới khi chủ nhiệm thư ký kinh ngạc kêu to: "Trời, Mục tổng, anh làm sao vậy?"

Cô đẩy Cố Bảo Bảo đang bị dọa cho ngốc ra: "Trợ lý Cố, tổng giám đốc ngất rồi, mau đỡ anh ấy vào. . ."

Cô mãi mới tỉnh lại, hai người vội đưa Mục Tư Viễn vào phòng nghỉ, chủ nhiệm thư ký ra ngoài gọi điện cho bác sĩ.

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Cố Bảo Bảo cởi áo khoác cho anh, mới phát hiện anh toát ra rất nhiều mồ hôi thấm đẫm cả áo.

Cô ngẩn ngơ đưa tay ra vuốt, cảm giác cứng rắn từ đầu ngón tay truyền về khiến cô rụt tay lại. Anh là một người rất ngăn nắp sạch sẽ, là chuyện gì cấp bách tới mức ngay cả hình tượng của mình anh cũng không để ý tới.

"Bác sĩ tới rồi, mau xem cho Mục tổng." Chủ nhiệm thư ký sốt ruột đưa bác sĩ tới phòng nghỉ, cô mau chóng đứng dậy, nhường chỗ cho bác sĩ.

Bác sĩ kiểm tra cho anh xong, trên mặt lại mang theo ý cười, chủ nhiệm thư ký khó hiểu: "Bác sĩ, Mục tổng sao rồi?"

Bác sĩ cười: "Không có việc gì đâu, do thể lực tiêu hao quá mức, tạm thời ngất đi, tôi tiêm cho anh ta hai mũi glucôzơ thì ổn thôi."

"Thể lực tiêu hao? !" Cặp mắt thư ký sáng lên, "Tôi biết rồi, tối qua nhất định là Mục tổng cả đêm chạy xe về. Ai, người bên công trình còn nói xe anh ấy bị nổ hai lốp, không biết là tối qua vì lý do gì mà anh ấy lên đường gấp vậy."

Nói xong, cô ấy nháy mắt mấy cái với Cố Bảo Bảo, "Cô nói xem, trợ lý Cố?"

Cố Bảo Bảo hoảng hốt, anh sao lại muốn quay về? Lại còn quay về bất chợt như vậy?

Nhớ lại câu anh còn đang nói dang dở lúc ở cửa: Bảo Bảo, tối qua em. . . Sắc mặt cô tức khắc tái nhợt.

"Được rồi." Bác sĩ tiêm xong, "Cứ để Mục tổng ngủ một giấc là ổn." Chủ nhiệm thư ký thở phào: "Vậy cũng tốt, cám ơn bác sĩ."

Nói xong cô đưa bác sĩ ra ngoài, để lại Cố Bảo Bảo một mình trông bên cạnh anh.

"Khụ khụ. . ." Không biết có phải do vừa mới tiêm glucôzơ vào hay không, giấc ngủ của anh dường như không được an ổn.

Cô bước tới, cởi bớt cúc áo cho anh, để anh thoáng khí, bàn tay nhỏ bé khó tránh khỏi việc tiếp xúc với lồng ngực rắn chắc truyền lại từng cảm giác ấm áp.

Cả người run lên, trong ngực có giọng nói bảo cô buông ra, lòng bàn tay lại như không được điều khiển, áp vào lồng ngực anh.

Cảm giác hơi ấm của anh thật gần, thậm chí dù nó đã nằm trong tay nhưng lại có vẻ không chân thật.

Cô không dám nghĩ tới lý do vì sao anh gấp gáp trở về, không dám nghĩ rằng anh sẽ vì cô. . .

Cô run rẩy ngồi xuống sàn nhà, lấy một góc độ khác quan sát khuôn mặt đẹp đẽ của anh, khuôn mặt ấy gần trong gang tấc nhưng lại xa cuối chân trời.

"Khụ khụ. . ." Anh lại ho khan, lưỡi liếm đôi môi khô khốc, cô sửng sốt, vội đứng dậy rót một cốc nước.

Nhẹ nhàng ôm lấy đầu anh, cô đặt cốc nước tại bên môi anh, từ từ rót vào.

Cơn khát dịu đi, đầu lông mày không yên ổn của anh giãn ra, lập tức cảm nhận được sự ấm áp ngay kề bên.

Anh bản năng ôm lấy eo cô, áp mặt vào trong lòng cô.

"Tư Viễn. . ." Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, anh lại ôm chặt hơn, cũng cảm giác được đây là sự ấm áp mà anh bôn ba một đêm tìm kiếm.

Nhìn khuôn mặt anh nằm trong vòng tay, trong lòng cô sự khổ sở dâng lên: "Anh Tư Viễn. . . Anh có biết người anh đang ôm bây giờ, là ai chăng. . . ?"

Như nghe được câu hỏi của cô, có lẽ ríu rít trong mộng, môi của anh thốt ra hai chữ: "Bảo Bảo. . ." Sau đó càng dựa sát vào ngực cô hơn.

Cả người cô cứng ngắc lại, như nghe được một câu chuyện khiến người khác sợ hãi, cô cầm lấy anh tay anh đẩy ra rồi buông anh ra.

Sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt, thần tình hoang mang rối loạn, nhanh chóng ra khỏi phòng nghỉ thì đụng phải chủ nhiệm thư ký.

"Trợ lý Cố, tổng giám đốc thế nào?" Chủ nhiệm thư ký thấy sắc mặt cô khác thường, "Trợ lý Cố, cô làm sao vậy?"

"Tôi. . ." Cô tới bàn làm việc thu dọn tài liệu, hai tay run tới mức tập văn kiện mỏng cũng cầm không vững.

Chủ nhiệm thư ký thấy quái lạ, nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, "Trợ lý Cố, sắc mặt cô tệ quá, cô. . ."

"Đúng vậy." Cô khẩn trương nói tiếp lời cô ấy, "Tôi có hơi. . . có hơi khó chịu, tôi xin nghỉ trước được không?"

"Đương nhiên là được!" Chủ nhiệm thư ký gật đầu, "Cô mau về nghỉ ngơi đi." Nhìn bóng dáng cô vội vã biến mất trước cửa văn phòng, chủ nhiệm thư ký nghi ngờ bước vào phòng nghỉ, tổng giám đốc còn đang ngủ, mà trên tủ đầu giường có thêm một ly nước.

*********

"Mẹ, bây giờ có thể gọi điện cho ba không ạ?"

Về đến nhà, Hoan Hoan liền bắt đầu quấn lấy cô, đã một ngày một đêm không nghe được giọng ba rồi, bé thật nhớ ba.

Nhạc Nhạc cũng bắt đầu tiếp cận, không nói hai lời trực tiếp thò tay vào túi cô lấy điện thoại. Bây giờ bé đã biết rồi, gọi điện thoại cần điện thoại di động đó!

"Nhạc Nhạc." Cô khẽ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, "Không được cho phép, con không thể lấy đồ của người khác được, biết không?"

Nhạc Nhạc phiết môi, đánh một cái lên tay cô, trốn ra phía sau Hoan Hoan không để ý tới cô nữa.

Cô thở dài, "Ba về rồi, ăn tối xong, ba sẽ đến đón các con về."

"Thật vậy chăng?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan cao hứng mà hếch lên, "Con muốn nói với ba, hôm nay trong cuộc thi con đã giành hạng nhất!"

Cô thương yêu cười cười với bé, trong lòng lại lo lắng, giờ cũng sắp tối rồi, anh đã tỉnh chưa?

Mơ hồ, nghe được tiếng phanh xe đầu hẻm, tim cô đập mạnh, cô bước tới bên cửa sổ thì thấy từ đầu hẻm bước ra một bóng người quen thuộc.

Nhưng không phải anh, là Công Tôn Diệp. Khi anh vào tiệm mỳ, liền nghe được ba ở dưới lầu hô: "Bảo Bảo, đưa hai đứa xuống ăn cơm."

Cô lên tiếng, chỉnh đốn tâm tình mâu thuẫn của bản thân.

Không phải chính cô bỏ lại anh rồi về sao? Dựa vào cái gì còn muốn anh tới tìm cô? Anh có đến, cũng chỉ vì đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về mà thôi.

"A Diệp, hôm nay không có món gì ngon, cháu ăn tạm nhé." Nghe ba nhiệt tình bắt chuyện với Công Tôn Diệp, trong lòng cô thấy kỳ quái, từ khi nào mà ba và A Diệp lại quen thuộc như vậy?

"Chào chú ạ!" Hoan Hoan lễ phép chào hỏi Công Tôn Diệp, lại bị Nhạc Nhạc kéo ra, bé không thích cái chú này!

Công Tôn Diệp cười, nhìn Cố Bảo Bảo: "Chú Cố nói em không khỏe, đã khá hơn chút nào chưa?"

Cô gật đầu, lại nói: "Có bận lắm không? Sao có thời gian tới dùng cơm vậy?"

"Ai nha nha." Ba Cố bưng đồ ăn lên, thay Công Tôn Diệp trả lời: "Ba bảo A Diệp có thời gian thì tới uống với ba một chén đấy, Bảo Bảo, con sẽ không phải là không cho phép đấy chứ!"

Cố Bảo Bảo sửng sốt, có ngốc cũng nghe ra được sự ái muội trong lời ba. "Ba, ba đừng nói vậy." Cô sốt ruột.

Công Tôn Diệp xoa tóc cô, "Được rồi, đừng suy nghĩ lung tung, mau ăn cơm đi."

"Ăn cơm chưa? Sao không gọi tôi cùng tới ăn chung?"

Bỗng, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng cao lớn, dựa vào ánh đèn trong tiệm mà nhìn những người ngồi quanh bàn cơm.

"Ba!" Hoan Hoan cao hứng gọi, lập tức nhảy xuống ghế, lao vào trong ngực anh.

Anh tới! Cố Bảo Bảo kinh ngạc nhìn anh một cái, khi anh mắt hai người chạm vào nhau, cô lập tức lo sợ né đi.

Anh ôm Hoan Hoan đi tới, rồi ôm lấy Nhạc Nhạc.

"Thiếu gia Tư Viễn." Mẹ Cố mau đứng dậy, "Mau ngồi xuống cùng ăn cơm."

Ánh mắt anh đảo qua cô, từ người Công Tôn Diệp rồi quay ra nhìn mẹ Cố: "Thím Cố, con không ăn đâu. Con tới đón Hoan Hoan Nhạc Nhạc về."

"Cái này. . ." Mẹ Cố sửng sốt, "Thiếu gia Tư Viễn, vậy cũng nên ăn cơm rồi hãng đi."

"Cứ để anh ta đi đi mẹ!" Cố Bảo Bảo cúi đầu lên tiếng.

Ba Cố mẹ Cố liếc nhau, bầu không khí trầm muộn đột ngột khiến bọn họ chẳng biết nên nói cái gì.

Anh nói tiếp lời cô, "Hoan Hoan, tạm biệt ông bà ngoại đi."

"Tạm biệt ông ngoại bà ngoại!" Hoan Hoan nói to, lại nhìn mẹ, kêu lên: "Mẹ, mau đi thôi, chúng ta cùng về nhà."

Còn chưa nói xong, anh đã xoay người ra ngoài, chỉ chốc lát liền không thấy bóng dáng.

"Này. . . Đi vậy sao!" Mẹ Cố sốt ruột đẩy ba Cố, "Ông đi xem xem, này. . ."

"Mẹ." Cố Bảo Bảo cầm đũa lên, "Chúng ta ăn cơm thôi." Nói xong cô nhìn ba mẹ, ánh mắt cầu xin, chí ít, chí ít có Công Tôn Diệp ở đây, bầu không khí không nên quá bế tắc như vậy.

Ba Cố hiểu rõ, đè mẹ Cố ngồi xuống, "Mau ăn cơm đi, thức ăn nguội hết rồi! Nào, A Diệp, uống với chú một chén."

Nói rồi ông rót rượu vào cái ly trước mặt Công Tôn Diệp, mẹ Cố lắc ống tay áo ông, ý bảo ông nhìn ra phía ngoài.

Cố Bảo Bảo thấy, cũng quay đầu lại nhìn thì thấy Mục Tư Viễn đang quay lại, đi thẳng tới trước mặt cô, kéo cô lên, "Đi theo tôi!"

Cô bị anh kéo lên, cặp mắt to mê man, trong lúc nhất thời chưa phản ứng kịp.

Công Tôn Diệp lập tức đứng dậy giữ cổ tay anh: "Mục Tư Viễn, anh làm gì thế? !"

Cô mới tỉnh lại, tránh thoát tay anh, lui về sau một bước.

Anh không để ý đến Công Tôn Diệp, chỉ nhìn cô: "Về nhà với tôi!"

Trong mắt anh đầy tơ máu hiện rõ, không kịp nghĩ, tỉnh lại là tới nơi này?

Đúng vậy, khi anh tỉnh lại phát hiện mình đang ở trong phòng nghỉ, nhìn trong văn phòng, nhưng không có thấy bóng dáng cô.

Hỏi thư ký mới biết cô xin nghỉ về nhà, nghĩ lại tiếng nức nở đêm qua khi gọi điện cho cô, anh tưởng cô bị bệnh, cho nên vội vã tới đây.

Không ngờ điều mà anh thấy là, cô cùng hai đứa con của bọn họ cùng một người đàn ông khác, vui vẻ ngồi trước bàn cơm!

Anh điên rồi sao?

Chỉ vì tiếng khóc không giải thích được của cô, liền gấp gáp từ nơi xa xôi quay về. Dù không bắt được chuyến bay, anh cũng phải lái xe trở về, vậy mà thứ lấy được lại là như thế? !

"Đi theo tôi." Anh lặp lại lần nữa.

Cô lắc đầu, quật cường nói: "Tôi không đi. Buổi tối khi ngủ Nhạc Nhạc không còn náo loạn nữa rồi."

Cô thật đáng chết! Ạnh nắm chặt tay lại, gằn từng chữ một: "Tôi muốn em đi! Đi với tôi!"

Cô chật vật nuốt nước bọt, "Vậy tôi. . . Càng không muốn đi. Anh về đi, đừng để Hoan Hoan Nhạc Nhạc đói bụng."

"Em. . ." Anh giữ chặt hai tay cô, không nói hai lời kéo cô ra ngoài.

"Anh buông ra!" Cô vừa đá vừa cắn, ba Cố với mẹ Cố cũng khuyên, "Thiếu gia Tư Viễn, cậu đừng như vậy, đừng như vậy a."

Ba Cố bất mãn nói: "Thiếu gia Tư Viễn, cậu muốn bảo Bảo Bảo theo cậu về làm gì? Lẽ nào sau khi tan ca, cũng không thể có chút thời gian cá nhân được sao?"

Chương trước | Chương sau

↑↑
Hoa vô lệ - Suly

Hoa vô lệ - Suly

Giới thiệu: Nàng Giao dịch hoàn tất... Hắn chiếm lấy nàng, đẩy nàng vào thế giới

15-07-2016 69 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính

Trăng Trong Kính kể về một cô bé không biết vì nguyên nhân nào mà thân thể lại trôi

20-07-2016 23 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Yêu xa

Yêu xa

- Chồng!   - Anh nghe đây.   ***   - Sáng nay đại ca nhà mình gọi mãi không chịu

30-06-2016
Những mảnh vỡ pha lê

Những mảnh vỡ pha lê

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Có duyên không phận

Có duyên không phận

Một con dao, một dòng máu đỏ, một cái xác ôm một người. Tiếng gió rít mạnh mùa

27-06-2016
Anh trai và em gái

Anh trai và em gái

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") Ai rồi

25-06-2016
Quên và mất

Quên và mất

Mười năm trước, bạn không bao giờ gặp một nỗi mất mát mang tên "hư ổ

01-07-2016
Em sẽ trở lại

Em sẽ trở lại

Và cô biết anh vẫn sẽ đợi cô. *** Những tia nắng đâu còn gay gắt như giữa mùa

27-06-2016
Chỉ vì yêu

Chỉ vì yêu

(khotruyenhay.gq) - “Người ta” có vợ thì đã sao, giàu thì đã sao, Thụy không cần cả

29-06-2016

XtGem Forum catalog