XtGem Forum catalog
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 84 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 37

↓↓
- Văn Hạo, đây cũng là ý của anh sao?

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Thân Văn Hạo sửng sốt.

Là ý của anh ư? Anh không muốn nói với cô những lời này vào hôm nay, anh chỉ đơn thuần là muốn ở bên cô trong ngày sinh nhật của mình. Không phải ý của anh sao? Vì sao buổi sáng ở trong văn phòng, khi Tín Dương nói anh ta có cách để cô tới thì anh lại không cự tuyệt?

Kỳ thực anh hiểu rõ Tín Dương, anh có thể đoán được cách mà Tín Dương định làm. Không phải là anh không có ngăn cản đó sao?

Có lẽ là bởi vì trong lòng anh rất gấp, biết bên cạnh cô có một Công Tôn Diệp, cảm giác thái độ của Mục Tư Viễn với cô ngày càng khác biệt, sau đó... trong lòng anh rất gấp.

Anh do dự khiến cô hoàn toàn thất vọng, cô biết anh không còn là cậu bé đáng yêu mà trước đây hay chọc cô cười nữa.

- Văn Hạo! - Cô chậm rãi nói lên những lời không thể nghi ngờ.

- Tình cảm mà anh dành cho em, em thực sự thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), nhưng em chưa từng nghĩ rằng giữa chúng ta sẽ có cái gì, em không hợp với anh, anh cũng không hợp với em.

- Bảo Bảo... - Lời của cô khiến anh hoảng hốt: "Cách của anh đúng là không phải, em... em đừng nóng giận..."

- Em không có tức giận. - Cô nhìn anh, cặp mắt không có chút tạp niệm khiến anh tan nát cõi lòng. - Chính anh đã dạy em, người mình không thích thì đừng để anh ấy có hi vọng, lẽ nào em... có đưa anh hi vọng sao?

Anh sửng sốt, lắc đầu.

- Xin lỗi, Văn Hạo.

Cô kiên quyết đứng dậy, bước thẳng ra khỏi nhà hàng.

- Bảo Bảo... - Anh lo lắng đứng lên. - Anh đưa... em về...

- Văn Hạo! - Cổ Tín Dương đè anh lại. - Đã nói rõ rồi, cớ gì còn dây dưa nữa.

Anh sửng sốt, tức khắc bừng tỉnh hiểu ra.

- Tín Dương, tôi cứ tưởng là anh giúp tôi... tôi...

Cổ Tín Dương cười lạnh lùng, lấy điện thoại của Cố Bảo Bảo bỏ lên bàn. - Nhất định phải để anh có được cô ta mới là giúp anh sao?

- Anh...! - Thân Văn Hạo trừng mắt đầy tức giận với anh ta, cầm lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài đuổi theo.

Người phục vụ đi tới, nhìn hai chỗ trống, sững ra nói:

- Thưa anh, có cần mang thức ăn lên nữa không ạ?

- Đương nhiên rồi!

Anh gật đầu, bảo người phục vụ bày đầy một bàn mỹ vị, một mình không thể hưởng thụ được sao? ! Anh cầm lấy dao nĩa, thản nhiên thưởng thức món ngon, ánh sáng lạnh trong mắt lại nhìn chằm chằm hai cô gái vội vàng đứng dậy góc bên kia, vội vàng ra khỏi nhà hàng.

Hai cô gái đi cách xa nhà hàng rồi mới tháo mớ tóc giả trên đầu ra, lộ ra gương mặt thật.

Một người là Mục Sơ Hàn, một người là Trịnh Tâm Du.

Mục Sơ Hàn từ công ty đã đi theo xe Cổ Tín Dương, phát hiện anh ta có thể là đưa cô ta tới nhà hàng ven biển liền lập tức gọi điện thoại cho Trịnh Tâm Du.

Trịnh Tâm Du nhanh chóng tới nơi, cũng cầm lấy hai đầu tóc giả, sau khi cải trang liền bước vào nhà hàng, phát hiện Thân Văn Hạo và Cố Bảo Bảo rồi mới tìm một chỗ gần đó ngồi xuống.

Khi ấy bọn họ đang nói chuyện, các cô lại cải trang, cho nên không có bị nhận ra.

- Thật sự quá ghê tởm! - Mục Sơ Hàn lớn tiếng mắng. - Cố Bảo Bảo chẳng biết dùng thủ đoạn gì mà ngay cả anh Văn Hạo cũng bị cô ta lừa!

Trịnh Tâm Du cúi thấp đầu không lên tiếng.

Mục Sơ Hàn tiếp tục nói: "Cô ta lừa anh Văn Hạo, lại ở với anh tôi, cô ta có ý gì? Bỡn cợt anh Văn Hạo sao?"

Cô càng nói càng căm phẫn.

- Cô ta không phải là muốn chứng minh sức quyến rũ của mình đấy chứ hả? Tâm Du, cô phải trông chừng thật kỹ anh tôi, đừng để anh ấy bị Cố Bảo Bảo đắc thủ! Tôi dám khẳng định, cô ta nhất định sẽ lấy thủ đoạn dùng trên người anh Văn Hạo ra thực hiện với anh tôi.

Nói tới đây, cô không nhịn được lại cười rộ lên.

- Xem ra anh Văn Hạo thật đúng là thông minh, Cố Bảo Bảo nhất định là thấy anh ấy không mắc câu, cho nên trước tiên cắn ngược một cái để giữ mặt mũi.

Nghe vậy, Trịnh Tâm Du cuối cùng cũng ngẩng lên khó tin nhìn cô một cái, lẽ nào cô ta đến bây giờ còn chưa hiểu?

Cô thầm trào phúng Mục Sơ Hàn, rồi lại hâm mộ Mục Sơ Hàn. Nếu cô có thể lừa mình dối người tới mức này, cô sẽ không còn đau khổ như bây giờ.

- Này, Tâm Du? - Mục Sơ Hàn vẫn đang eo eo không ngừng cuối cùng cũng ý thức được sự khác thường của Trịnh Tâm Du, nương theo ánh đèn đường ven biển, kỳ quái hỏi.

- Sắc mặt cô sao kém vậy?

Phản ứng của cô ấy thật kỳ quái, đúng rồi, cô ấy nhất định là bởi vì Cố Bảo Bảo biết dùng cùng một thủ đoạn đi quyến rũ anh mình mới lo lắng như vậy!

- Tâm Du. - Cô an ủi cô ấy. - Cô yên tâm đi, nếu Cố Bảo Bảo là đối thủ của cô, nhưng mà anh tôi đã thích cô từ lâu, cô ta sẽ không được đâu.

Trịnh Tâm Du cười miễn cưỡng, sắc mặt lại có vẻ tái nhợt.

Bỗng nhiên cô nói.

- Sơ Hàn, bây giờ Cố Bảo Bảo làm cùng Văn Hạo, cho dù bây giờ cô ta còn chưa có thành công, khó mà bảo đảm là sau này sẽ không!

Mục Sơ Hàn ngẩn ngơ, sao cô lại không nghĩ tới điều này nhỉ.

- Vậy, vậy phải làm thế nào? Tâm Du!

- Biện pháp duy nhất... - Trịnh Tâm Du cắn răng một cái: "Chính là đuổi cô ta đi! Để cô ta rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt!"

Cố Bảo Bảo, những lời tôi nói với cô, cô đều bỏ ngoài tai sao?

Tôi không muốn thấy anh ấy đau khổ, không muốn thấy anh ấy khó xử, cho nên tôi buông tha để người tôi yêu nhất cho cô, chỉ hi vọng cô có thể khiến anh ấy hạnh phúc!

Nhưng cô dám cự tuyệt anh ấy? Cô dám không quý trọng anh ấy? Vậy đừng có trách tôi!



Cố Bảo Bảo kéo cơ thể mệt mỏi về đến nhà. Trước đó Thân Văn Hạo đã trả lại máy cho cô, cô liền gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo bọn họ không cần lo lắng, đi ngủ trước với Hoan Hoan Nhạc Nhạc.

Nhưng mà, khi về phòng thì Hoan Hoan Nhạc Nhạc vẫn còn đang nằm chơi kim cương biến hình trên giường.

- Mẹ! - Thấy cô, hai bé lập tức bỏ đồ chơi lại, chạy xuống giường nhào vào ngực cô.

- Bảo bối! - Cô ôm chặt hai đứa, trong lòng mới có được chút an bình.

- Mẹ, mẹ đi đâu mà không về ăn tối gì cả! - Hoan Hoan nắm lấy mũi cô hỏi, Nhạc Nhạc cũng bắt chước, vươn tay ra bóp tai cô.

Cô nặn ra một nụ cười:

- Mẹ có chút việc, bây giờ Hoan Hoan Nhạc Nhạc ngoan ngoãn, lên giường ngủ nhé được không?

Nhạc Nhạc khéo léo gật đầu, Hoan Hoan lại nói:

- Hôm nay ba còn chưa gọi điện!

Cô sửng sốt, bây giờ đã hơn mười một giờ, anh lại còn chưa gọi điện tới. Nhưng cô không nói điều đó với Hoan Hoan:

- Nếu bây giờ ba gọi điện mà biết con ngủ trễ, ba nhất định sẽ mắng con đó!

Ba mắng! Nghĩ vậy Hoan Hoan liền sợ.

- Vậy con ngủ trước đây, mai sẽ gọi điện cho ba!

Nói rồi, bé nắm tay Nhạc Nhạc, hai đứa cùng bò lên giường, lập tức ngủ.

Cô cúi xuống hôn hai đứa, trong đầu rất loạn, quyết định tắm rồi ngủ. Vừa cởi áo khoác, điện thoại lại vang lên, cô vội nhận sợ đánh thức Hoan Hoan Nhạc Nhạc, không ngờ bên kia là giọng nói quen thuộc.

- Cố Bảo Bảo, nghe nhanh vậy, lẽ nào một mực chờ điện thoại của tôi? - Giọng anh có chút trêu tức, kỳ thực trên mặt lại tràn đầy tiếu ý thỏa mãn.

Cô hơi sửng sốt, thanh âm này như ánh mặt trời sau cơn mưa lơ đãng bước vào tim cô.

Tối hôm nay, hành động của Cổ Tín Dương cô không phải là không sợ. Việc tình cảm của Thân Văn Hạo bức ép cô, cô cũng không phải là không sợ, chỉ là cô mạnh mẽ chống đỡ, chỉ là vì từng ấy năm bên cạnh anh, kiên cường chống đỡ đã thành thói quen, quen đến mức quên luôn cả trái tim mình, kỳ thực cô cũng yếu đuối như bao người khác thôi.

Nước mắt im lặng lăn xuống, cô nghẹn ngào, nói không ra lời.

Trầm mặc hồi lâu khiến Mục Tư Viễn ý thức được có điều không đúng.

- Cố Bảo Bảo? Sao vậy? Sao không nói gì hết thế?

Sự lo lắng của anh khiến sự khổ sở của cô bộc phát, nước mắt thấm ướt gò má, kèm theo đó là từng cơn đau nhói.

- Cố Bảo Bảo? Bảo Bảo? Bảo Bảo? - Anh sốt ruột, cẩn thận lắng nghe, bắt được tiếng nức nở đang đè nén.

- Em khóc hả? - Anh bỗng nói. - Em sao vậy? Sao lại khóc?

Cô sửng sốt, lập tức tỉnh lại cúp máy.

Vội lau nước mắt đi, cô cảm giác mình quá buồn cười, vậy mà khóc trước mặt anh, để giành lấy sự thương hại lần nữa của anh sao?

Thế nhưng anh đã sớm nói, cô có khóc trước mặt anh nhiều hơn nữa cũng vô ích, sự thương hại vĩnh viên không thể trở thành thương yêu. Cố Bảo Bảo, không được khóc! Chí ít là không được khóc trước mặt anh.

Cô lau khô nước mắt, cố ý tắt máy rồi chờ anh gọi lại, cô liền bảo với anh là sóng không tốt. Nhưng mà, lần này anh không có gọi lại nữa.

Chợt, cô cười bi ai, sao cô lại quên được nhỉ,[d☺n] cái mà anh chán ghét nhất là nước mắt của cô mà. Anh sao có thể... gọi lại? !

May là đúng lúc ngăn lại nước mắt, ngày thứ hai đi làm đỡ phải mang theo cặp mắt hột đào, cũng không cần lo lắng Thân Văn Hạo sẽ xấu hổ.

Tối hôm qua khi anh đuổi theo trả điện thoại cho cô, anh nói bảo cô quên chuyện tối nay đi, cô quên, anh cũng quên, sau này bọn họ vẫn là bạn tốt.

Thực sự còn là bạn được sao? Cô không dám hi vọng xa vời.

Bước vào văn phòng tổng giám đốc, cô tiếp tục làm nốt công việc chưa xong ngày hôm qua, viết đến mức nhập thần, cô tựa hồ nghe được bên tai có người kêu "Chào Mục tổng!"

Cô thấy kỳ lạ, chẳng lẽ xuất hiện huyễn thính? Cười vô vị, cô tiếp túc xử lý tài liệu, lại nghe cửa phòng "rầm" một tiếng, cứ như bị lực mạnh nào đó đẩy ra.

Cô chợt ngẩng lên, không nhịn nổi trợn to mắt. Hóa ra vừa rồi không phải là huyễn thính, mà là người thật đang đứng ở cửa.

Cô đứng dậy, không nhịn được hỏi:

- Không phải anh... ngày mai mới về sao? - Đến gần, lại phát hiện sắc mặt anh tiều tụy, cặp mắt đỏ bừng.

- Bảo Bảo! - Một tay anh vịn cửa, tay kia vươn ra chạm vào má cô, cặp mắt nhìn cô chăm chú.…

- Tối qua em...

Chương trước | Chương sau

↑↑
Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi

Lãnh Cung Thái Tử Phi là truyện ngôn tình cổ đại cung đình được đăng tải miễn phí

20-07-2016 131 chương
Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản

Người Kia, Lão Bản là một tiểu thuyết ngôn tình khá hay của tác giả Kim Huyên mời

21-07-2016 10 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Ai già, ai trẻ?

Ai già, ai trẻ?

(khotruyenhay.gq) Người lớn thực có thấu được lòng người? *** Một đám trẻ con chơi

28-06-2016
Hạnh phúc của em

Hạnh phúc của em

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

26-06-2016
Trùng phùng nghịch lý

Trùng phùng nghịch lý

Người ta thường nói: "Có những thứ dù nó vụt khỏi tầm tay nhưng rồi trở lại nó

24-06-2016
Thầy bói xem voi

Thầy bói xem voi

Nhân buổi ế hàng, năm ông thầy bói nói chuyện với nhau. Thầy nào cũng phàn nàn

24-06-2016
Nơi thuộc về nỗi nhớ

Nơi thuộc về nỗi nhớ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Falling slowly

Falling slowly

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình

28-06-2016
Gió

Gió

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không") "Khi một

25-06-2016
Tự sát

Tự sát

Máu, phun từng dòng đỏ lòm ra từ cổ tay, đau rát, cái cảm giác đau và sợ hãi dâng

23-06-2016