- Tôi đón được sao? - Mục Tư Viễn cười nhạt. - Không phải em muốn thừa cơ hội này dẫn bọn nhỏ đi hả.
bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!Trước kia cô quả thực có ý nghĩ này, bây giờ nghe anh nói thế, cô lại cảm thấy trong lòng ê ẩm.
- Anh có thể nghĩ vậy là tốt nhất. - Cô lạnh lùng nói.
- Lần sau anh có đi công tác, tốt nhất là phái người giám thị tôi hai mươi bốn tiếng.
Nói xong cô cúp điện thoại rồi tắt máy luôn.
- Cố Bảo Bảo, em... - Anh gọi lại, tắt máy rồi!
- Cố Bảo Bảo, em chỉ biết có mấy chiêu này thôi sao hả? - Anh hét lên trong căn phòng để rượu.
- Cốp. - Chiếc điện thoại mới mua rơi xuống vỡ làm đôi.
Tại sao có thể như vậy?
Tại sao có thể như vậy?
Anh rõ ràng là nhớ cô nên mới gọi điện thoại cho cô, sao lại thành như vậy?
Anh uể oải thở ra một hơi đầy bực tức.
…
Cố Bảo Bảo vào văn phòng, không có Mục Tư Viễn ở đây, cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Trước mắt công việc của cô là chuyển hết mọi tài liệu sang bàn làm việc, dựa theo tin nhắn anh để lại, mô phỏng chữ ký của anh ký lên mỗi một tài liệu.
- Cốc cốc cốc... - Cái tiếng gõ cửa không chút khách khí này chỉ có thể là Mục Sơ Hàn.
Cô ngẩng lên, nhìn Mục Sơ Hàn đi vào, dư quang cũng không thèm đảo qua cô, cười vô vị, tiếp tục làm việc.
Mục Sơ Hàn nhìn ở bàn làm việc không có ai cả, tới phòng nghỉ nhìn cũng không thấy, không nhịn nổi kỳ quái, lúc này mới nhìn Cố Bảo Bảo:
- Này, anh tôi đi đâu rồi?
- Đi công tác. - Cô ngẩng lên trả lời.
- Đi công tác? - Mục Sơ Hàn kinh ngạc kêu lên. - Anh ấy không biết Tâm Du bị bệnh sao? Anh ấy sao có thể đi công tác được?
Thực sự là tức chết người! Anh ấy mà cứ như vậy thì sao có thể theo đuổi Tâm Du.
Cố Bảo Bảo cười nhạt một tiếng, hình như cũng chẳng có quan hệ gì tới cô, cúi đầu tiếp tục làm việc.
- Này! - Thế nhưng Mục Sơ Hàn lại không chịu tha cho cô, vỗ tập văn kiện đặt trên bàn cô, mắng:
- Có phải là cô giở trò quỷ gì không hả?
Cô nghi ngờ ngẩng đầu, nghe Mục Sơ Hàn tiếp tục nói:
- Cô là người phụ trách sắp xếp lộ trình cho anh tôi, cô cố tình để anh ấy đi công tác mấy ngày này, không cho anh ấy đi gặp Tâm Du có đúng không!
Rõ là vô lý!
- Sơ Hàn, tôi căn bản không biết mấy ngày này anh cô sẽ đi công tác!
- Cô mà không biết? - Mục Sơ Hàn hừ nhẹ.
- Ai tin được! Nhưng mà tôi cho cô biết, Cố Bảo Bảo... - Hai tay cô ta khoanh lại, từ trên cao nhìn xuống cô. - Cô làm mấy trò tiểu xiếc này vô dụng thôi, cô không biết là anh tôi thích Tâm Du thế nào sao, cô ấy, vẫn nên dẹp mấy cái ý nghĩ kia đi.
Cô không biết? Cô sao lại không biết? Cô phải nói là quá biết đi ấy!
- Sơ Hàn. - Cô trầm mặt xuống. - Nếu không còn chuyện gì, cô đi ra ngoài trước đi, tôi còn rất nhiều việc phải làm.
- Rất nhiều việc phải làm?
Mục Sơ Hàn nhìn thoáng qua những tài liệu chất đống trên bàn chờ cô xử lý, ra vẻ thương hại lắc đầu.
- Vô dụng, Cố Bảo Bảo, cô có làm nhiều hơn, làm tốt hơn thì trong lòng anh tôi vẫn chỉ là...
Nói rồi cô ta lấy tay làm thành chữ o, tới trước mặt Cố Bảo Bảo.
- Thấy rõ chưa? - Cô ta vẫn tiếp tục ép hỏi.
Cố Bảo Bảo đúng là không biết trả lời như thế nào.
- Trợ lý Cố! - Bỗng một giọng nam quen thuộc ở cửa vang lên.
Cô vội đứng dậy, hai chữ "Văn Hạo" còn chưa ra khỏi miệng, đã thấy Mục Sơ Hàn còn nhanh hơn, cơ hồi phải gọi là bổ nhào tới trước mặt Thân Văn Hạo.
- Anh Văn Hạo!
Giọng nói ngọt ngào khiến Cố Bảo Bảo giật mình, giống như... người trước mắt này không phải là Mục Sơ Hàn, mà là một người phụ nữ dịu dàng nào đó đã chiếm cứ thân xác cô ta.
- Sơ Hàn. - Thân Văn Hạo cười nhạt. - Em cũng làm ở đây à?
- Đúng vậy, anh Văn Hạo. - Cô thân thiết cuốn lấy cánh tay anh. - Em có tới chỗ Phó tổng tìm anh mấy lần mà chẳng thấy anh đâu cả, muốn gặp anh đúng là khó thật nha.
Cố Bảo Bảo thầm thở ra một hơi, chẳng lẽ... Sơ Hàn cũng thích Văn Hạo? !
- Muốn gặp anh quả thực không dễ dàng. - Thân Văn Hạo vẫn tiếp tục cười, nhưng ánh mắt lại không còn chút hơi ấm. - Chỉ là gần đây anh thật sự quá bận mà thôi.
Rồi anh giơ văn kiện trong tay lên.
- Em xem, anh còn có việc gấp cần sắp xếp với trợ lý Cố đây này!
- Vậy à. - Mục Sơ Hàn thất vọng buông anh ra. - Anh Văn Hạo đã có việc thì em cũng không quấn lấy anh nữa. Lúc rảnh rỗi nhất định phải gọi cho em đấy.
Trong lòng cô trăm chiều không muốn, nhưng biết anh thích nhất là những cô gái khéo hiểu lòng người, đành phải buông anh ra, đi ba bước quay đầu nhìn lại anh một lúc rồi mới đi hẳn.
Tới khi cô ta đi rồi, Cố Bảo Bảo mới cười nói: "Hai người…?”
Thân Văn Hạo nhún vai.
- Bây giờ em biết anh có sức hấp dẫn thế nào chưa? - Giọng điệu bông đùa nhưng ánh mắt nóng bỏng của anh lại dừng trên gương mặt cô.
cô vừa tránh mặt sang chỗ khác, vừa hỏi:
- Vừa rồi anh nói có việc gấp?
Thân Văn Hạo gật đầu, đưa cô một bản hợp đồng.
- Việc này rất gấp, cần phải liên lạc với Mục Tư Viễn, bảo anh ta ký tên, bằng không chúng ta không tìm được người cung cấp nào tiện nghi hơn đâu.
cô khổ sở nhíu mày, cho dù bây giờ liên lạc với Mục Tư Viễn, cũng không thể có được chữ ký của anh a, chẳng qua cô vẫn cầm điện thoại, trước xin chỉ thị từ anh đã.
Cố Bảo Bảo gọi một lúc anh mới cầm máy lên xem. Nhìn dãy số hiện lên, tức giận trong lòng dường như được quét sạch.
- Sao vậy? Có phải gọi tới để xin lỗi tôi? - Anh hỏi, tiếu ý hiện lên trên đôi môi cũng không phát giác.
Song, bên kia lại là giọng nói lạnh lùng:
- Mục Tổng, ở đây có một công văn khẩn cần anh sắp xếp.
Anh sững sốt: “Cái gì?”
- Là bên phía Phó tổng, tôi đưa điện thoại cho trợ lý Thân, anh ấy sẽ nói rõ với anh. - cô đưa máy cho Thân Văn Hạo.
cô đang ở cùng Thân Văn Hạo! Mục Tư Viễn thầm mắng một tiếng, công văn khẩn gì chứ hả! Nhất định là Thân Văn Hạo mượn cơ hội tiếp cận cô đây mà.
Thế là khi bên kia vang lên tiếng Thân Văn Hạo:
- Mục tổng, là như thế này. Chúng tôi đã thỏa thuận giá cả với bên cung cấp rồi, thế nhưng cần anh ký tên và đóng dấu, anh xem làm sao bây giờ?
Anh không chút suy nghĩ nói:
- Chuyện nhỏ vậy anh cứ bảo người phụ nữ của tôi làm là được rồi.
Thân Văn Hạo sững sốt:
- Trợ lý Cố? không lầm chứ?! Việc ký tên cũng có thể nhờ người khác thay sao?
Còn đang nghi ngờ, Mục Tư Viễn đã không kiên nhẫn nữa.
- Anh đưa điện thoại cho cô ấy, để tôi nói chuyện với cô ấy.
Cố Bảo Bảo nghi ngờ nhận máy, nghe anh nói:
- Em xem giá cả, sau đó dùng chữ ký của tôi ký, con dấu của tôi trong két sắt, mật mã là… sinh nhật của Hoan Hoan.
cô sững sốt:
- Cái… cái này cũng được sao?
- Tôi nói được là được! - Anh nói. - Em mau làm xong chuyện này đi, bên này tôi còn rất nhiều việc, nửa tiếng sau lên mạng tìm tôi.
Anh căn chuẩn thời gian, không muốn để cho cái tên họ Thân kia có cơ hội ở chung với cô.
cô đành phải cúp máy, dựa theo lời anh nói xử lý xong hợp đồng.
Nhìn chữ cô viết theo đúng như chữ ký Mục Tư Viễn, Thân Văn Hạo có chút giật mình.
- Bảo Bảo, lẽ nào trợ lý cũng phải làm đến mức này?
cô cười nhạt, giấu sự cay đắng sâu trong lòng.
- Được rồi, của anh đây.
Thân Văn Hạo cầm lấy bản hợp đồng, như có điều suy nghĩ nhìn cô.
cô khó hiểu.
- Văn Hạo, còn có chuyện gì sao?
Thân Văn Hạo cười nói: “không có, đang nghĩ xem tối nay có thể hẹn em ăn bữa cơm được không?”
Trong lòng anh rất kỳ vọng, bởi vì hôm nay là sinh nhật anh, anh cũng không nói cho ai, mà cũng không có ý định mời ai cả.
Chương trước | Chương sau