Teya Salat
Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 132
5 sao 5 / 5 ( 124 đánh giá )

Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng - Chương 36

↓↓
- Ai cũng nói Hoan Hoan là tiểu thiên tài, ta thấy không sai chút nào. - Ba Cố xoa hai tay. - Mấy đời Cố gia ta chỉ làm đầu bếp, không ngờ lại có thể xuất hiện thiên tài!

Nói xong ông vui vẻ nheo mắt, uống một ngụm rượu mạnh do nhà mình làm ra.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoan Hoan ngửa lên, nói thật:

- Ông ngoại, cháu không muốn làm tiểu thiên tài gì cả. Bây giờ cháu có ba mẹ, em trai, ông nội, ông ngoại bà ngoại, ngày nào cháu cũng cười trong mộng rồi tỉnh lại đó!

bạn đang xem “Cục Cưng Từ Trên Trời Rơi Xuống Mẹ Lơ Mơ Ba Lạnh Lùng ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Không ngờ cái miệng nhỏ nhắn của bé có thể nói ra những lời đau lòng đến thế, Cố Bảo Bảo ôm chặt lấy bé.

- Hoan Hoan của mẹ, vĩnh viễn đều giỏi nhất!

- Đúng vậy! - Ba Cố mẹ Cố đều gật đầu.

Công Tôn Diệp cười, gắp đùi gà vào bát bé:

- Đây, món ngon nhất cho Hoan Hoan giỏi nhất!

- Cảm ơn chú! - Hoan Hoan nhìn anh, trong lòng như đánh trống, nhiều lần thấy chú này ở với mẹ, lẽ nào chú ấy là "dì Tâm Du" của mẹ?

- Đây, cậu Cổ, mời cậu nếm thử món tuyệt chiêu của tôi, móng giò kho. - Ba Cố khách khí gắp một miếng đặt vào bát anh ta, Cổ Tín Dương nhìn một cái mới gắp lên bỏ vào miệng.…

Phút chốc, trên gương mặt lạnh băng của anh ta như được hòa tan.

- Ăn rất ngon, bác Cố, tài nấu nướng của bác thật không tồi.

Ba Cố nhấp rượu cười, đầu bếp mà, vui nhất là khi người khác tán thưởng tay nghề của mình!

Cố Bảo Bảo cười với anh ta, còn tưởng anh ta sẽ chỉ mặt lạnh im lặng không lên tiếng nữa chứ. Xem ra, anh ta cũng không phải là người không có chút vị nhân tình.

Với nụ cười của cô, anh cũng chỉ mặt không chút thay đổi liếc qua, nhưng từ góc độ này của anh, đúng lúc thấy cách Công Tôn Diệp nhìn cô, nụ cười yếu ớt trên môi bao hàm sự cưng chiều và yêu thương.

Trong lòng anh hơi ngẩn ra, hóa ra cô gái này còn có nhiều người ái mộ như vậy!

Ăn cơm xong Cổ Tín Dương liền muốn cáo từ, Nhạc Nhạc không cho, cứ ôm chặt lấy chân anh, mắt đẫm lệ nhìn anh.

Hoan Hoan cũng không muốn để ý tới em, mỗi lần ba đi làm thì chưa từng thấy em ấy vậy đâu!

Cố Bảo Bảo chìa tay ra với Nhạc Nhạc.

- Nhạc Nhạc, mẹ ôm có được không?

Nếu đem ra so sánh, bé đương nhiên là thích mẹ nhất rồi, không nói hai lời liền nhào vào ngực cô.

Cô dịu dàng nói:

- Nhạc Nhạc, chúng ta tiễn chú ra ngoài nhé?

Nghe vậy, Cổ Tín Dương lập tức cự tuyệt: "Không cần."

Vừa dứt lời, thì thấy được cái miệng nhỏ của Nhạc Nhạc nhếch lên, nháy mắt nhìn anh, bộ dạng đáng thương ấy đã chạm vào sợi dây yếu ớt nhất trong lòng anh, không nói thêm điều gì nữa, anh liền quay người bỏ đi.

Cố Bảo Bảo ôm Nhạc Nhạc đi theo sau.

Anh không đi xe tới nên tới trạm xe buýt gần đó.

Từ xa có thể thấy chiếc xe buýt đang đi tới.

Anh ta sắp phải đi, Nhạc Nhạc vươn tay ra muốn để anh ta ôm một cái, Cố Bảo Bảo thấy anh không có ý cự tuyệt, tiến lên hai bước, nói:

- Nào, để chú ôm một cái nhé?

Anh gần như sắp vươn tay ra, chẳng biết nhớ ra cái gì rồi lại rút tay về.

Đủ rồi!

Anh hét lên trong lòng, anh hôm nay đã vượt mức quá nhiều lần rồi!

- Cố Bảo Bảo! - Sắc mặt anh đột ngột trở nên âm u. - Cô có biết hôm nay vì sao tôi xuất hiện ở đây không?

Cô sửng sốt: "Vì sao?"

- Bởi vì. - Ánh mắt lạnh như băng của anh như rọi thẳng vào tim cô. - Tôi tới là theo dõi cô, mọi chuyện liên quan tới Mục Tư Viễn tôi đều muốn biết rõ ràng! Kể cả người phụ nữ của hắn hay con hắn!

Cố Bảo Bảo hoảng sợ, lui lại mấy bước, Nhạc Nhạc lại không thể lý giải lời anh ta nói, tiếp tục vươn tay ra đòi ôm.

Cô nhìn thấy, vội kéo cánh tay Nhạc Nhạc lại, nhưng anh ta lại nhanh hơn đẩy đôi bàn tay bé nhỏ của Nhạc Nhạc đi.

- Trông chừng con trai cô đấy! - Anh ta quát lạnh. - Bằng không nó cũng sẽ giống như con trai tôi!

Anh ta lại nhắc tới con anh ta!

Sự tàn khốc trong mắt anh ta khiến cô sinh lòng sợ hãi, vừa lui về sau lại không nhịn được hỏi:

- Con anh...?

- Nó chết rồi!

Cố Bảo Bảo ngẩn ra, vội che tai Nhạc Nhạc lại, không để bé nghe được chuyện kinh khủng như thế.

Cổ Tín Dương lạnh lùng nhướng mày, nhanh chóng bước lên xe buýt rồi biến mất.

Con anh ta... Sao lại? Vì sao?

Cô ôm Nhạc Nhạc về nhà, Công Tôn Diệp đã về trước, mẹ Cố chuẩn bị nước cho bọn nhỏ tắm rửa, ba Cố trước kia đã sớm mua rất nhiều đồ chơi bày ra đất, người mẹ là cô ngược lại thật nhàn rỗi.

- Bảo Bảo à. - Bỗng, ba Cố lên tiếng.

- Cuối tuần này con có rảnh không?

Cô gật đầu.

- Có ba.

- Ừ, tốt lắm. - Ba Cố cười. - Cuối tuần này cả nhà ta đi nghỉ ở biển đi.

Cố Bảo Bảo sửng sốt.

- Chúng ta...?

- Ừ. - Ba Cố gật đầu. - Ba với con, cả mẹ con nữa! Hai ngày nghỉ cuối tuần, ngày nào mẹ con cũng nói muốn ăn hải sản, cứ nhắc đi nhắc lại thôi.

Mẹ có nhắc sao? Chỉ là cô rất ít đi nghỉ ngơi cùng ba mẹ là thật.

- Vâng, cũng được ba. - Cô gật đầu đáp ứng. Lúc này Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng tắm xong đi ra ngoài, cô vội vàng bận rộn mặc đồ ngủ cho hai bé, không thấy ba đang lén làm động tác chữ V với mẹ.

Ban đêm, ba Cố mẹ Cố về nhà, nhường chiếc giường lớn ở đây cho ba mẹ con.

Hoan Hoan cực kỳ hưng phấn, quấn lấy mẹ đòi kể chuyện không chịu đi ngủ.

- Hoan Hoan, đến giờ đi ngủ rồi. - Đây đã là lần thứ ba cô giục.

- Mẹ. - Bé bám lấy Cố Bảo Bảo làm nũng.

- Mẹ kể lại chuyện về Khải Tát đại đế lần nữa đi, nghe xong con sẽ đi ngủ mà.

Đứa bé này, dám nói cả điều kiện với người trên!

Cố Bảo Bảo đang định lý lẽ với bé thì điện thoại vang lên.

Kỳ quái, Hoan Hoan nghe được chuông điện thoại thì bật ngay ra một câu.

- Nhất định là ba!

Tim cô đập thình thịch, cầm điện thoại lên xem, quả nhiên là Mục Tư Viễn gọi tới.

Cô không muốn nhận điện thoại của anh, Hoan Hoan lại ở bên cạnh nói:

- Mẹ, mau nghe điện thoại, nghe điện thoại!

Nhạc Nhạc chắc cũng hiểu được chuyện gì, dùng đầu để góp vui.

Cô liền đưa máy cho Hoan Hoan, bé hưng phấn kêu to:

- Ba!

Mục Tư Viễn kỳ quái.

- Hoan Hoan? Mẹ còn ở khu nhà sao?

- Không ạ, bọn con đang ở ngoài! - Hoan Hoan trả lời.

- Cái gì? - Nghe vậy, Mục Tư Viễn giận tím mặt.

- Đưa điện thoại cho mẹ!

Cố Bảo Bảo nghe ra giọng anh không bình thường, cầm điện thoại đi lên sân thượng.

Hoan Hoan cười như kẻ trộm.

- Nhạc Nhạc, em có biết sao mẹ lại phải lên sân thượng không?

Nhạc Nhạc phiết môi, không hiểu.

- Bởi vì... - Hoan Hoan sát lại gần tai em: - Ba đang muốn thì thầm với mẹ đó, cũng chính là nói những lời tâm tình ấy. Trẻ con như chúng ta là không thể nghe!

Lời tâm tình là cái gì? Nhạc Nhạc quyệt miệng nhỏ, vẫn không hiểu.

Cố Bảo Bảo lên sân thượng mới nghe máy.…

- Anh làm gì mà hét lên với Hoan Hoan thế.

Mục Tư Viễn nổi đóa.

- Em phạm luật, Cố Bảo Bảo! - Bảo để bọn trẻ sống ở nhà ông già, cô sao lại đưa bọn trẻ về nhà.

Cố Bảo Bảo không cho là đúng, thản nhiên nói:

- Sau khi anh về thì có thể tới đón bọn chúng.

Chương trước | Chương sau

↑↑
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình

Vị Hôn Phu Tuyệt Tình là một truyện ngôn tình của tác giả Mễ Nhạc được đăng tải

22-07-2016 9 chương
Như bản tình ca

Như bản tình ca

Mẹ anh hẹn gặp tôi vào một buổi chiều thứ ba. Vì đang trong giờ hành chính nên

23-06-2016
Phải chăng tình đầu...

Phải chăng tình đầu...

Chim non ơi, mày có mỏi cánh không? Hay mày đang tự do, vui vẻ mà quên mất cả việc mệt

25-06-2016
Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Nhật Ký Mang Thai Khi 17

Tên truyện: Nhật Ký Mang Thai Khi 17Tác giả: Võ Anh ThơThể loại: Truyện TeenTình trạng:

26-07-2016 45 chương
Biển

Biển

Rồi như chợt nhớ ra mình cũng có một thủa đuổi bắt nhau với một cậu bạn ngay trên

29-06-2016
Tiếng nói của mẹ

Tiếng nói của mẹ

Nước mắt tôi cứ trào ra không thể ngăn lại được, nhỏ nhẹ nói: "An An! Ngoan nào,

29-06-2016