Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang

Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 10
5 sao 5 / 5 ( 107 đánh giá )

Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang - Chương 2

↓↓

- Ờ, anh nhầm. Lâu không lên đây, quên hết cả. Thạch chắc nhớ hơn anh.

bạn đang xem “Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Mặt Thảo lại đỏ ửng lên vì câu nói vô tình của Lập. Cô lúng túng phủi tay áo bám phấn hoa rồi nói lí nhí:


- Muộn rồi, em xin phép giám đốc, em về.


- Ờ, Thảo về đi.


Lập nhìn theo vẻ ngượng nghịu của cô bé, thoáng khó hiểu, nhưng rồi anh tiếp tục rảo bước.


Đan thức dậy sớm. Sau 15 ngày "thực tập", cô trở lại phòng mình ở dãy nhà sàn. Cả buổi chiều tối và đêm qua, cô miệt mài phác thảo những mẫu đồng phục cho nhân viên Núi Ba resort. Cũng không nhiều mẫu lắm nhưng cô phải phác nhiều kiểu nhỏ dành cho nhân viên các bộ phận khác nhau. Xong việc thì trời đã hửng sáng. Cô chợp mắt 1 lát rồi trở dậy. Có lẽ cô nên thưởng ình 1 ngày thư giãn hoàn toàn. Trước hết phải đi dạo 1 vòng và bơi cái dã!


Nghĩ là làm, Đan thay bộ đồ bơi màu xanh có sọc trắng, cặp tóc cao lên, quấn 1 chiếc khăn lụa xanh sẫm thành chiếc váy để che đôi chân trần, cô đi chầm chậm men theo con đường dốc vắng lặng về phía bể bơi. Mới gần 6 giờ sáng, trời chưa nắng, lũ chim lách chách nhảy nhót trên mặt đường. Nghe bước chân người, chúng bay ào lên, để lại những tiếng cãi cọ ríu rít. Đan mỉm cười, cô huýt sáo 1 bản nhạc thiếu nhi vui nhộn.


Bể bơi sáng sớm chẳng có 1 bóng khách. Đám nhân viên qua 1 đêm trực còn nguyên vẻ uể oải nhưng nụ cười của họ không vì thế mà kém tươi. Đan xuống nước sau vài động tác khởi động. Nước hơi lạnh nhưng bơi 1 lát là người cô ấm lên. Khoát nước đều đặn, ngụp xuống ngoi lên đều đặn, Đan bơi 1 hơi hết 3 vòng bể. Dừng ở chỗ nước sâu vừa phải, cô thả lỏng người tự do và chầm chậm đạp chân để thân hình trôi ngang bể. Đang mơ màng khép mắt, chợt cô giật mình vì 1 bóng người. Lập đang đứng trên lan can 1 ngôi nhà sàn gần đó nhìn xuống chỗ cô. Vẻ mặt anh ta kín bưng nhưng cô như cảm thấy được nụ cười lạnh lẽo giễu cợt thấp thoáng. Xoay người đổi kiểu bơi khác ít phơi bày hơn, cô cố gắng bơi hết 1 vòng bể nữa rồi lên bờ. Bơi dưới sự giám sát của ông chủ resort là 1 việc chả thích thú gì!


Vừa quấn lại chiếc khăn lụa, Đan đã thấy "ông chủ" lững thững tiến lại. Vẻ lờ lững nhàn tản này ẩn chứa nhiều phiền toái đây...


- Chào đồng chí chế tạo B52! - Lập lấy giọng bông đùa để xua đi cảm giác mình đang bị hấp dẫn.


- Chào anh. Rất tiếc phải thông báo với anh, tôi không còn là nhân viên ở đây nữa.


- Sao vậy? Tôi nhớ là mình đâu có đuổi việc cô. - Vâng, tôi cũng không nhớ là mình đã làm gì để có thể bị đuổi. Tôi hết hạn thực tập thôi.


- À, thế thì cô sẽ không được bơi miễn phí ở bể này đâu đấy.


- Tất nhiên, tôi sẽ trả tiền đầy đủ, cả tiền phòng và tiền ăn nữa! Nhưng không phải bây giờ.


Lập chưa kịp đáp trả thì có tiếng chân bước đến. Anh quay lại và nhận ra là cô bé bên hoa hồng hôm qua. Thảo mặc 1 bộ đồ bơi kẻ ca rô đen trắng đơn giản, cô cười cúi chào anh rồi ríu rít níu tay Đan:


- Chị dậy sớm thế? Em qua phòng gọi không thấy chị thưa lại tưởng chị ngủ say.


- Chị bơi xong rồi. Đang định về đây cô nương ạ.


- Ấy, sao nhanh thế? Chị ở lại bơi cùng em cho vui. Rồi mình đi ăn sáng.


- Ừm, đêm qua chị thức khuya nên hơi mệt. Chị không ăn đâu, nhưng chị sẽ ngồi ghế chờ. Thảo khởi động kỹ vào nhé. Nước hôm nay hơi lạnh.


Dứt lời, Đan đi về phía chiếc ghế gấp ngồi xuống gỡ cặp tóc xõa ra hong, không chú ý gì đến gã đàn ông đang cho tay vào túi quần đứng sững ở gần đó.


Lập tần ngần đi quanh bể 1 lát, cố gắng không đưa mắt về phía cô gái với mái tóc mềm lượn sóng kia. Anh nhìn Thảo bơi 1 cách trìu mến. Chắc cô mới biết bơi, kiểu đập nước trông còn cứng gượng, và cũng chỉ bơi rón rén ở những vùng bể không sâu lắm. Được 1 lát, cô lại bám vào thành bể để nghỉ. Rất tự nhiên, Lập cúi xuống khom người hỏi chuyện và cười với cô. Thảo nói vài câu rồi lại tiếp tục bơi. Anh đứng thẳng dậy và nhận ra Đan ở ngay sau mình từ lúc nào. Cô gạt mấy lọn tóc ướt qua vai, nói nhỏ vừa đủ để anh nghe:


- Nếu tôi là anh, tôi sẽ tránh Thảo. - Cô bé xinh đấy chứ, và dễ thương 1 cách thật thà... à không, thật thà 1 cách dễ thương.


- Không thuộc goût của anh đâu!


- Cô có vẻ am hiểu sở thích đàn ông nhỉ!


- Nếu anh cho là như thế thì tôi sẽ như thế! - Đan nói với vẻ cáu kỉnh, cô không thích vẻ châm chọc của Lập chút nào. Ngập ngừng 1 chút, cô nói tiếp - Tôi nghĩ đến anh Thạch thôi.


- Đó có vẻ là nhiệm vụ cao cả của cô, đúng không?


- Tôi không hiểu ý anh, cũng không muốn hiểu. Tôi chỉ cảnh báo anh. Vì những gì tôi nhìn thấy chiều qua ở vườn hồng và sáng nay có thể khiến anh trở thành 1 ông anh tồi.


- À, cô em theo dõi tôi đấy hả? Hay cô định chuyển mục tiêu?


- Tôi chỉ tình cờ nhìn thấy thôi. Chả có mục tiêu nào ở đây cả! Anh nên cẩn thận và tôn trọng Thảo 1 chút. Cũng là tôn trọng em mình luôn.


- Tại sao cô cứ thích lôi thằng Thạch vào đây thế? Chẳng lẽ tôi không để mắt đến cô là không tôn trọng nó à?


- Này anh, anh nói lảm nhảm cái gì thế? Tối qua anh có uống quá say không? Tôi thấy anh...


- Không, tôi hoàn toàn tỉnh táo - Lập ngắt lời cô 1 cách phũ phàng - Lần gần đây nhất tôi uống rượu là cái thứ Vodka cà phê quái quỷ của cô. Nó làm tôi thức chong chong cả đêm! - Bỏ qua mấy vấn đề rượu đó đi. Tôi nhắc lại với anh là anh đừng động tới Thảo. Anh Thạch có thể sẽ không làm gì chứ tôi thì không chắc là mình sẽ tha cho anh đâu.


Lập nhìn theo cô nàng bartender đang xăm xăm bước đi, chiếc khăn lụa xanh thẫm quấn quýt vào đôi chân thẳng. Cô ta có thân hình đẹp, gương mặt cá tính, và quan trọng là cô ta thật sự cá tính, anh cho là như thế. Giá mà cô ta cao thêm vài cm! Đi vòng qua thành bể bên kia nói với Thảo câu gì đó rồi đi thẳng, cô ta thậm chí còn không thèm lườm anh lấy 1 cái. Bóng khăn lụa đã ra tới con đường nhỏ dẫn về khu nhà sàn, Lập vội vã chạy theo.


Đan bước nhanh, cô biết "ông chủ" đang ở ngay sau mình. Với cái kiểu ăn nói dễ đụng chạm của cô và những câu châm chọc móc máy của anh ta, 1 cuộc cãi cọ rất có thể bùng nổ. Hôm nay là ngày cuối cùng cô ở lại Núi Ba, cô cũng không muốn gây chuyện gì ầm ĩ.


Mải để ý phía sau, Đan gần như đâm sầm vào người trước mặt, nói đúng hơn là 2 người trước mặt. Cô quay lại định xin lỗi nhưng câu nói tắt ngang giữa chừng. Đó là Vinh và... bà Dung, người đàn bà chủ phòng trà đáng tuổi mẹ anh ta. Họ đang ôm eo nhau tình tứ. Vinh nở 1 nụ cười rất đểu:


- À, thì ra em ở đây. Hèn nào anh gọi điện và đến nhà tìm đều không thấy.


Đan nghẹn ngang cổ, cô chưa tìm được câu nói nào để đáp lại thì người đàn bà đang tuổi hồi xuân đã nhanh chóng tiếp lời:


- Chúng tôi không gặp nên chỉ gửi thiệp báo hỉ cho em ở nhà.


- Ồ, cả tháng nay tôi ở trên này nên không biết - Đan nhún vai, phác 1 cử chỉ như biết lỗi, giọng cố bình thản - Xin chúc mừng 2 người.


- Cảm ơn - Người đàn bà đứng tuổi nói với vẻ ngượng ngập giả tạo.


Vinh lại nở 1 nụ cười rất mê hồn, anh ta nhẹ nhàng kéo... vợ kèm theo câu nói ngọt như đường:


- Mình đi, em! Chào Đan nhé.


Đan mỉm cười, đưa tay vẫy chào họ. Dạ dày cuộn lên, cô phải cố gắng lắm mới ngăn mình không nôn mửa. Cách đây hơn 1 tháng, tên đểu cáng ấy vẫn còn nói yêu cô nhất trên đời! Hít 1 hơi, cô lặng lẽ bước tiếp, đôi bàn chân đau rát như bị bỏng. Cô không để ý đến người nãy giờ vẫn đi theo mình. Giọng anh vang lên phá tan sự yên tĩnh trên con đường rợp bóng cây:


- Bà ta giàu nhất nhì thành phố. Anh bạn cô khá đấy!


- ...


- Cô không thấy họ đẹp đôi à? Tuy tuổi tác có chênh lệch chút ít nhưng trông tình tứ ra phết.


- ...


- Cô cũng phải xem lại mục tiêu của mình đi thôi.


- ...


- Hoặc là hỏi anh bạn cô cách săn con mồi khác béo hơn. Anh ta có vẻ nhiều kinh nghiệm hơn cô.


- Anh im đi được không? - Đan nghiêng mặt qua phía anh 1 chút, nói như hụt hơi. Lập nhận ra 1 dòng nước ướt nhòe gương mặt dường như nhợt nhạt đi rất nhiều.


Lập thoáng bối rối. Anh không thích những giọt nước mắt trên gương mặt phụ nữ. Chúng quá nhỏ nhưng lại dễ nhận thấy, quá yếu ớt nhưng lại không thể cưỡng lại được. Từ trước đến giờ anh luôn cố gắng thật phũ phàng và vô tình trước những hạt ngọc dễ vỡ ấy. Nhưng lần này thì thật khó khăn cho anh nếu phải tỏ ra tàn nhẫn trước vẻ lặng lẽ chịu đựng của Đan. Cái tên điếm đực vừa đi khỏi hẳn là đã bỏ rơi cô ta để rảnh tay đào mỏ vàng to nhất nhì thành phố. Ồ, nhưng cô ta thì cũng có tốt đẹp hơn hắn đâu! Thằng em anh chẳng đang chết mê chết mệt mà bao bọc cô ả ở đây hay sao? Nghĩ đến đây, giọng Lập bỗng trở nên cay nghiệt:


- Cô khóc vì cái gì mới được chứ? Thằng Thạch tuy ngờ nghệch nhưng cũng không tệ đâu! Cô sẽ dắt mũi nó, rồi tất cả ngon lành thôi.


Đan ngoảnh mặt nhìn như xác định xem người vừa nói đúng là Lập. Cô nhả từng chữ rành rọt:


- Thần kinh của anh có vấn đề à?


- Có thần kinh của cô gặp vấn đề thì có, thưa cô... em. Cô đang tiếc 1 thằng lưu manh mà so với em tôi nó không bằng 1 cái móng tay cáu ghét!


Đan đứng sững giữa đường, quên cả tình trạng trang phục ít kín đáo của mình, cô quay phắt lại trừng đôi mắt còn đỏ hoe lên:


- Tôi tiếc ai, tiếc cái gì, không cần anh chỉ bảo. Và anh bỏ cái kiểu gán ghép tôi với em trai anh đi. Làm thế lố lăng lắm!


- A ha, cô lại còn cho rằng tôi gán ghép nữa. Mẹ kiếp, ta chơi bài ngửa với nhau nhé, cô em. Trông cô cũng khá đấy, cũng không đến nỗi bại não và vô lương tâm. Tôi rất đồng ý để cô mồi chài xỏ mũi thằng em tôi. Còn hơn là để nó rơi vào tay đám yêu nhền nhện ngu dốt đầy rẫy ngoài kia.


- Anh...


- Yên nào, tôi đang nói, tôi không thích bị cắt ngang! Sau này tôi cũng hoan hô nếu cô bước chân vào nhà tôi làm em dâu. Nhưng cô đừng có giao thiệp với cái loại lưu manh như vừa rồi, nếu không thì tôi sẽ làm tất cả để dứt thằng Thạch ra khỏi cô. Và cô cũng không được yên thân với tôi đâu! Tôi nói thế đã rõ ràng với cô em chưa?


- Rõ rồi! - Đan nhìn thẳng vào gương mặt lạnh lùng của người đàn ông dối diện. Cô nhắc lại câu nói của mình 1 lần nữa rồi vung tay tát mạnh. Lập bị bất ngờ, anh không kịp quay mặt tránh. Giọng Đan rít qua kẽ răng:


- Đồ tâm thần! Đừng có nghĩ ai cũng vừa dốt vừa tham như cái đám chân dài óc ngắn vây quanh anh.


Cô chao người bước đi mấy bước rồi nghĩ thế nào lại quay lại. Lần này cô không tát anh mà nhìn trừng trừng từ đầu đến chân anh, gằn giọng:


- Trước khi nói gì, ông nên nhớ trong đầu mình còn có cái gọi là não và dùng đến nó 1 chút. Tôi nói thế ông hiểu chứ ạ?


Không đợi Lập trả lời, cô quay vội đi, lần này là đi thẳng.


Trong ánh sáng huyền ảo ma quái, 2 bóng đen sẫm chầm chậm đi ngang, đôi mắt dường như vô hồn lướt qua những gương mặt tối sầm. Chợt 1 hồi trống đổ dồn, ánh sáng chói lòa ở cuối đường, 1 cô gái với mái tóc buông xõa tiến dần về phía...


- Dừng lại!


Đèn bật sáng, Đan quệt mồ hôi chảy thành dòng trên cổ. Cô trèo lên sân khấu, nơi cô người mẫu tóc xõa đang đứng trơ khấc.


- Mình đã nói trước rồi, Thùy đừng lắc hông quá mạnh như vậy. Giữ yên vai. Giữ yên cả người. Chân bước ngắn lại và nhấc nhẹ thôi... Như thế này nhé... Đó, Thùy thấy chưa? Như thế sẽ tạo hiệu ứng tốt hơn. Khán giả sẽ tập trung vào bộ trang phục... Đừng, đừng vung hay chống tay, cứ để xuôi tay xuống, khi nào ra tới vị trí đánh dấu thì dang rộng tay ra. Đấy, như thế, thế! Nhưng đừng giữ mặt như vậy, nhìn sẽ ớn lạnh, cứ mỉm cười 1 chút, cười nửa miệng cũng được... Thế... Được rồi đấy! Thùy làm lại từ đầu nhé. Chút nữa là xong... Bộ của Thùy là bộ đinh nên cần mất công 1 tẹo... Phiền Thùy nhé.


Đèn lại tắt đi, 1 chút khói phun nhè nhẹ. Lần này người mẫu làm tốt! Nhìn về phía người quay phim, thấy anh ta ra dấu ngón cái, Đan thở ra nhẹ nhõm. Có 1 đoạn phim giới thiệu sơ qua những mẫu dự thi thôi mà muốn làm cho ấn tượng 1 chút cũng mướt mồ hôi. Không biết đến đêm diễn tranh giải thì sẽ thế nào.


Nhờ những lời tư vấn của chuyên gia người Ý của Jinxia, những mẫu trang phục cô thiết kế đã có vị trí vượt trội trong vòng thi khu vực. Vào vòng chung khảo toàn quốc, sánh ngang với những tên tuổi sừng sỏ trong giới, những mẫu ấy vẫn tỏ ra có 1 ưu thế nhất định. Cô đã làm tốt phần thuyết trình trước ban giám khảo và có thể tự tin nghĩ về 1 giải thưởng. Giờ chỉ còn 3 hôm nữa là tới đêm trình diễn và trao giải. Những công việc cuối cùng như làm clip giới thiệu với khán giả, tổ chức để người mẫu có những động tác phù hợp với trang phục, phối hợp với bên truyền hình trong phần trình diễn của mình... sẽ quyết định độ cao thấp của giải. Cô đang làm hết sức mình.


Cúi xuống khâu lược lại đường gấu váy cho cô người mẫu mới để váy không quá vướng víu, cô chợt nghe tiếng gọi khe khẽ:


- Chị Đan!


Không quay lại mà vẫn tiếp tục với đống kim chỉ, cô nói nhanh:


- Thảo ngồi chờ chị 1 chút.


Xong phần gấu cho chiếc váy dạ hội lấp lánh như dát bạc, cô còn phải chỉnh nẹp bong trên 1 chiếc áo công sở màu đỏ chu sa, rồi trao đổi với người phụ về 1 số chi tiết chưa hợp lý trên mẫu quần trẻ em nữa. Phải 15 phút sau Đan mới quay lại, chiếc áo không tay vải thun màu sẫm ướt đẫm từng vệt mồ hôi. Thảo không đi 1 mình mà đi với Lập. Anh đang đứng dựa vào dãy ghế bọc nhung nhìn cô và đám cộng sự với vẻ nhạt nhẽo. Phớt lờ sự có mặt của Lập, Đan mỉm cười nhìn Thảo. Giọng cô vẫn còn 1 chút hổn hển vì mệt:


- Xem nào... Em đen đi 1 chút, nhưng vẫn xinh! Sao lại có hứng thú lên đây tìm chị thế?


Thảo không trả lời ngay, cô ôm lấy vai Đan với vẻ xót xa:


- Chị lại gầy đi rồi. Phí bao nhiêu công ăn uống...


- Qua đợt bận này chị lại béo ra thôi. Thảo cũng biết là chị nhanh phồng nhanh xẹp mà! Này, chưa trả lời chị là sao lại lên đây đấy nhé.


- Dạ... - Thảo đỏ mặt - Em lên đây thăm anh Thạch. Anh ấy bị tai nạn trong Hà Tĩnh, mới đưa ra ngoài này.


- Tai nạn gì? Có sao không?


- Dạ... Bị đâm xe. Không sao. Chỉ gãy chân và rạn xương bả vai.


- "Chỉ" thế thôi? Xe cộ đi đứng kiểu gì thế không biết! Thế anh ấy nằm ở viện nào để chị qua thăm?


- Bệnh viện Việt Pháp... Nhưng mà giờ này hết giờ vào thăm rồi chị ạ.


- Ờ, mai chị sẽ vào sớm vậy. Chết, đã 9 rưỡi rồi à? Em ăn gì chưa?


- Em ăn trong viện với anh Thạch rồi. Em chỉ muốn thăm chị thôi. Chị lại bỏ ăn sáng hay sao ý... Lâu lâu không gặp, em thấy chị gầy quá - Thảo nắm bàn tay xương xương của Đan. Giọng cô bé như sắp khóc làm Đan cảm thấy bùi ngùi theo. Cô vội vàng vỗ vỗ lên tay Thảo:


- Chị gầy đi 1 tí thôi, không đáng kể đâu. Vì chị đen hơn nên trông có vẻ hốc hác thôi, chị giảm có 1 cân chứ bao nhiêu... Mình đi uống cái gì đi, chị mời.


Nhìn sang Lập 1 cái với vẻ miễn cưỡng, cô nói nhỏ:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường

Thanh Mai Muốn Trèo Tường là một trong những tác phẩm ngôn tình đề cao lên một tình

23-07-2016 60 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào

Trích đoạn:Anh biết, cổ cô là nơi rất nhạy cảm, chỉ cần anh phà hơi thở vào, nó

21-07-2016 12 chương
Gả Hạnh Không Hẹn

Gả Hạnh Không Hẹn

Mời bạn đọc truyện Gả Hạnh Không Hẹn của tác giả Trùng Tiểu Biển và viết cảm

23-07-2016 37 chương
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Ngã rẽ

Ngã rẽ

Đúng thế, nhưng là bắt đầu với anh, còn em thì mệt mỏi lắm rồi. Tô muốn rên lên.

01-07-2016
Yêu anh trong kỉ niệm

Yêu anh trong kỉ niệm

Có vẻ như anh đã thay đổi nhưng tình yêu trong tôi nào có thay đổi, nếu có gì đó thay

25-06-2016
Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19

Khi Chàng 17 Nàng 19 là một câu chuyện tuổi teen rất hay được viết bởi 2 tác giả là

22-07-2016 2 chương
Yêu Người Cùng Tên

Yêu Người Cùng Tên

Tên truyện: Yêu Người Cùng TênTác giả: Mr..BradThể loại: Truyện VOZTình trạng: Hoàn

18-07-2016 67 chương

The Soda Pop