Đan nhìn đồng hồ, đã gần 1 giờ. Hôm nay cô trực đêm. Làm tại bar Suối Mơ này hơn 1 tuần, cô bắt đầu quen với nhịp sinh học sole hôm ngủ đêm hôm ngủ ngày rồi. Cảm giác đứng 1 mình sau quầy, giữa dãy tủ chứa đầy những chai lọ nhìn ra dãy bàn ghế trống giữa đêm vắng quả là 1 sự kích thích lạ lùng. Cô yêu thích những giờ phút cô độc như thế. Nhưng hôm nay thì bar có khách. 1 ông khách lầm lì gọi 1 chai bia và ngồi từ 10 giờ tối đến tận bây giờ. Dù chỉ trông bar trong mươi ngày gọi là lấy cảm hứng sáng tạo, cô cũng cảm thấy phục cách làm việc của resort. Ngoài dãy nhà sàn phòng nghỉ, khu nghỉ dưỡng này còn có những bar, café rải rác để khách dù dừng chân ở đâu trong thung lũng rộng mênh mông này cũng có thể nghỉ ngơi và cảm thấy thư giãn. Những nơi này luôn phục vụ 24/24, kể cả khi chỉ có 1 người khách như hiện giờ.
Với tay thay đĩa Paul Mauriat cũ mèm với kiểu chơi nhạc không lời trôi tuột bằng 1 album Café del Mar, Đan buông người khẽ tựa vào cạnh tủ sau lưng, thả lỏng những cơ bắp đã bắt đầu mỏi. Giai điệu bất định buông lơi của nhạc chillout sao mà hợp với quán khuya vắng người làm vậy. Bất giác cô tắt bớt 1 chiếc đèn để bóng tối xâm chiếm quầy rượu. Đứng trong khoảng tối mờ mờ nhìn ra chiếc bàn của người khách duy nhất, Đan lặng lẽ ngắm nhìn. Người khách không già, chỉ khoảng hơn 30 tuổi chút ít. Trông anh ta giống 1 doanh nhân thành đạt ngồi ngẫm nghĩ công việc hơn là 1 khách du lịch cô đơn dù chiếc áo phông Lacoste ngắn tay màu xanh lá cây bỏ trong quần jean xanh nhạt làm anh ta có vẻ khá nhàn hạ. Bờ vai rộng và những bắp tay săn chắc, mái tóc ngắn gọn gàng và cái bụng gọn, 1 nét khỏe mạnh gợi cảm. Sẽ ra sao nếu anh ta mặc 1 bộ vest và thắt cà vạt lụa nhỉ? Đan mỉm cười với chính mình, cô bị bệnh nghề nghiệp là nhìn ai cũng phải tưởng tượng ra họ sẽ hợp với bộ gì.
Chợt người khách quay ra, gần như chạm phải ánh mắt hơi cười của cô nếu như đèn đủ sáng. Có lẽ cô phải cảm ơn cái bóng tối ở quầy rượu này. Cô với tay bật đèn, lên tiếng để đôi mắt có vẻ hơi khắc nghiệt kia không phải nheo nheo tìm kiếm lâu:
- Anh cần thêm gì ạ?
bạn đang xem “Cocktail cho tình yêu - Trần Thu Trang” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
- Tôi định nói là cần thêm chút ánh sáng, nhưng cô đã cho rồi.
- Xin lỗi - Đan mỉm cười nhẹ nhàng - Vừa rồi tôi hơi nhức mắt.
- Không sao!
Giọng nói lạnh lẽo, không hợp với vẻ gợi cảm bên ngoài chút nào, Đan nghĩ thầm. Nhưng cô không tỏ vẻ gì cả, cúi xuống chăm chú lau những chiếc ly mà cô đã lau đến chục lần. Tiếng guitar trễ nải thoảng trong tiếng lá xào xạc và chuỗi nhạc âm u như của đàn ống nhà thờ gợi nên 1 tâm trạng khó tả. Quả là 1 đêm dài!
Lập đăm chiêu nghĩ về thỏa thuận giải phóng mặt bằng anh vừa chớp nhoáng ký chiều qua. Quyết định thuê dải đất bờ biển miền Trung khô cằn ấy của anh có lẽ hơi vội vàng nhưng anh không thể làm khác. 1 công ty liên doanh với Đài Loan lăm le biến vùng cát trắng thiên đường ấy thành tập hợp mấy cái casino chỉ dành cho đám ngoại kiều lắm tiền, và có gì đảm bảo là đám thương nhân người Hoa sẽ không biến chốn nguyên sơ đó thành 1 khu "đèn đỏ" hạng sang chứ! Hừ, anh đã quá biết chúng mà. Khu đất vào tay anh, dù có thể chậm hơn 1 chút nhưng nó chắc chắn sẽ trở thành 1 khu nghỉ dưỡng đẹp và thanh bình, cho cả những người sống bên trong nó lẫn người dân xung quanh, giống như nơi mà anh ngồi đây.
Phóng tầm mắt về dãy phòng nghỉ mờ mờ dưới ánh đèn phía xa, anh thở ra 1 cách khoan khoái. Em trai anh đã làm tốt hơn cả mong đợi của người lạc quan nhất. Khu nghỉ dưỡng cách thành phố chưa tới 60 cây số vừa xây dựng xong không lâu đã hút khách kha khá. Công việc được bố trí hợp lý, gọn nhẹ nhưng vẫn đem lại hiệu quả tốt. Đội ngũ nhân viên cũng vậy, không nhiều người nhưng ai cũng có vẻ thạo việc, kể cả cô nàng đứng quầy bar kia.
Trước khi lên đường đi miền Trung cho dự án resort ven biển, Thạch chỉ kịp nói với anh là nên hỏi Quỳnh Anh về nhân viên tên Hoài Đan ở bar Suối Mơ. Quỳnh Anh đã về thành phố chăm con ốm nên anh vẫn chưa hỏi được. Nghe nhân viên đồn là Thạch đã từng ngồi với cô ta cả đêm ngoài sân vườn. Có lẽ cô nàng này chính là đối tượng khiến em anh trở nên mơ màng bấy lâu nay. Cũng đẹp đấy, nhưng sẽ hơi già nếu so với vẻ măng sữa của Thạch. Lập nhếch môi khinh mạn. Chắc cô nàng cũng đã tốn 1 ít công sức để tiếp cận được thằng em ngờ nghệch của anh. Anh nhướng mắt làm 1 cử chỉ như gọi.
Đan tiến đến bên bàn, bộ váy áo đồng phục vải pha nylon quá nhiều lại bó sát làm cô cảm thấy không tự nhiên, nhất là với ánh mắt sắc lạnh của người khách này. Anh ta nói cộc lốc:
- Tôi hết bia rồi.
- Vâng - Đan gật đầu, từ tốn nhấc chai bia đem đi. Cô quay trở lại với 1 chai bia khác.
Lập nhếch mép cười:
- Tôi không gọi bia. Cô không thấy uống 2 chai bia liên tiếp là quá nhàm à?
- Rất xin lỗi anh - Đan mở quyển thực đơn - Mời anh chọn đồ uống khác.
- Cô không biết khách cần gì sao?
"Mới 1 chai mà đã muốn gây sự?!" Đan thoáng nghĩ, định hé môi châm chọc, nhưng cô nhớ ngay ra là mình đang làm việc. Khẽ cúi đầu với vẻ nhũn nhặn nhất, cô nói với 1 giọng nhẹ nhàng:
- Anh vui lòng chờ vài phút.
Cô quay người trở về quầy rượu. 1 ounce rưỡi Vodka, thêm ba phần tư ounce Kahlúa rồi lắc đều, cô lấy 1 chiếc cốc thấp trong ngăn đá tủ lạnh ra. Chiếc cốc có 1 lớp đá ở dưới, cô đổ rượu vào và bưng tới bàn của khách.
- Đây là Black Russian - Người Nga Đen, 1 loại cocktai đơn giản bao gồm rượu Vodka và rượu mùi cà phê. Anh nên uống trước khi phần đá rời ra khỏi thành cốc.
Cúi người lễ phép, Đan quay về quầy. Lập nhìn theo dáng đi uyển chuyển của cô, có 1 chút ngỡ ngàng trong mắt. Anh nhấp ly rượu, rượu nặng cháy cổ và mùi cà phê thơm váng vất, lạnh nhưng dễ chịu vô cùng. Khá lâu rồi anh mới lại uống 1 ly Vodka. Mà lại uống theo cái kiểu lạ lùng này!
Đã bắt đầu có những đợt nắng nóng khá gay gắt. Du khách từ thành phố và cả những tỉnh xa kéo về đây ngày 1 đông. Khu nghỉ dưỡng bắt đầu vào mùa khai thác chính. Hôm nay là ngày cuối cùng Đan làm việc tại bar Suối Mơ. Tuy chỉ là công việc tham khảo trong nửa tháng nhưng cô cũng cảm thấy gắn bó với nó, khi phải chia tay cũng có cảm giác quyến luyến không nỡ. Trưa nay bar khá đông khách. 1 đoàn cựu chiến binh trung niên vừa tò mò gọi B52 vừa ôn lại thời bom đạn. Cô luôn tay quẹt diêm mồi lên những ly rượu 3 tầng đẹp mắt mang tên pháo đài bay ấy, thấy vui vui khi ngọn lửa xanh bốc lên trên miệng ly và những tràng vỗ tay tán thưởng của khách vang lên. Chợt có tiếng xì dài ở góc xa, 1 giọng nữ kênh kiệu:
- Có thế mà cũng nhặng xị lên!
Đan hướng mắt về âm thanh khó nghe ấy. Chủ nhân của giọng nói hơi ngang tai đó là 1 cô gái mặc áo yếm màu hồng rực. Đan không lạ gì cô ta, hoa hậu Sóng và Cát năm ngoái, người mẫu sáng giá Minh Ánh. Có lẽ Minh Ánh chẳng biết Đan là ai chứ cô thì khó mà quên cô ta được. Cô ta đã từ chối mặc quần áo của nhà may Molly chụp ảnh, vì "nhãn hiệu không có tên tuổi". Lần đó bọn Đan thiệt hại mất vài triệu đồng khi phải làm việc lại với ông phóng viên ảnh và 1 người mẫu khác. Có lẽ nên làm gì đó để cô ta thụt cái lưỡi nhọn vào! Hôm nay là ngày cuối cùng, cô cũng không còn phải giữ ý quá mức nữa. Tiến đến bên bàn, Đan nhã nhặn nói:
- Thưa, chị cần gì ạ?
- Pha ly gì độc độc tí đi!
- Dạ.
Đan trở lại quầy 1 lát rồi quay trở lại với 1 ly rượu 3 tầng. Đặt trước mặt người đẹp kênh kiệu, cô nghiêng người lễ phép:
- Rượu hơi nặng, nên uống từ từ và chống chỉ định với phụ nữ có thai. Nếu...
- Người tôi thế này mà cô bảo mang bầu à? - Cô nàng quắc mắt, rồi liếc xuống bàn, kẻ cả khen 1 câu - Cũng bắt mắt đấy!
Rồi cô ta bưng ly lên uống 1 hơi và ngay lập tức nhổ ra, giọng the thé nhức óc:
- Cô cho tôi uống cái khỉ gì vậy? Kinh tởm quá đi mất! Kinh quá!
Đan bình thản cúi xuống lau chỗ rượu cô ta vừa phun ra:
- Xin lỗi chị, loại này nên từ từ thưởng thức chứ không nên uống liền 1 hơi. Đây là rượu 3 tầng, 3 màu. 2 tầng trên là rượu Vodka trắng và rượu Brandy vàng, tầng dưới cùng là rượu mật rắn.
Những bàn xung quanh nãy giờ nín lặng theo dõi chợt ồ lên những tiếng cười khoái trá.
- Ha ha, quá độc, quá độc! Đúng là cầu được ước thấy nhé.
- Yêu cầu cái là có ngay. Phục vụ hơi bị tốt!
Rõ ràng là không ai ưa vẻ kênh kiệu cũng như những lời xấc láo của cô gái ăn mặc nghèo nàn này. Họ lấy làm thích thú vì cô gái phục vụ đã trừng trị cô ta thích đáng.
Vừa ngượng vừa đắng họng, Minh Ánh không thể nói được câu gì cho ra hồn. Cô ta chỉ lắp bắp mấy từ gì đó không thể hiểu. Đan đặt xuống trước mặt cô ta 1 cốc nước trắng và 1 ly cocktail có màu hồng rất đẹp:
- Xin lỗi vì đã làm chị cảm thấy khó chịu. Chúng tôi xin mời chị 1 ly cocktail khác, miễn phí. Loại này có nhiều sirop lựu Grenadine, không nặng lắm, tên nó là Pink Lady - Hồng Nương. Nó rất hợp với chiếc áo và màu son của chị.
- Được rồi, để đây đi! Cô nói nhiều quá đấy!
- Tôi là nhân viên thực tập nên còn sơ suất, mong chị thứ lỗi.
Cúi người 1 cách quá kính cẩn, Đan quay đi, bỏ mặc cặp mắt tức tối của cô người mẫu tóe ra những tia lửa đe dọa. Nhận yêu cầu cho 1 đôi tình nhân ở bàn bên xong, chưa kịp đi về quầy, cô đã thấy giọng Minh Ánh cất lên nhão nhoẹt:
- Anh Lập!
Đan có nghe đến tên Lập, anh ta là anh trai Thạch. Hôm trước cô có nghe nói là Thạch được điều vào khảo sát lô đất mới ở miền Trung. Anh trai anh, cũng là ông chủ thực sự của khu nghỉ dưỡng này, đến nắm quyền điều hành trong lúc chị Quỳnh Anh về thành phố chăm con ốm. Mấy hôm Đan ở miết bên khu B nên những chuyện ở khu văn phòng cô chỉ nghe qua những lời kể ít ỏi của Thảo.
- Anh lên cho em hỏi tội đây! - Giọng Minh Ánh lại vang lên. Cô người mẫu nhoài người qua lan can với vẻ nũng nịu, cô ta đưa tay ra như muốn túm lấy "anh Lập" nhấc lên vậy. Có tiếng cười khẽ rồi những bậc thang dẫn lên quán bar rung rung. Đan giấu tiếng cười nhạt trong cổ. Minh Ánh muốn gọi ông chủ lên để cảnh cáo cô đây mà! Cô quay trở về quầy làm nước cho đôi tình nhân dễ thương, không đếm xỉa gì đến màn diễn mùi mẫn của cô người mẫu. Nhưng 1 giọng nói quen quen vang lên khiến cô phải ngẩng đầu.
- Em làm gì mà sang tận đây? - Lập nở 1 nụ cười nhạt nhẽo, giọng của anh đượm vẻ lãnh đạm, như thể anh hỏi mà không cần biết câu trả lời.
"À, hóa ra người cô độc trong đêm hôm trước là ông chủ vi hành!" Đan thở phù 1 hơi. Cô đã hi vọng gặp được 1 gương mặt ông chủ vui vẻ cởi mở giống như Thạch. Hóa ra lại là 1 người cô đã từng đụng độ. Mà hay làm sao, cả anh ta lẫn bạn gái anh ta đều kiếm cớ gây sự với cô! (ai gây sự với ai trước đây ta::))
Bưng nước cam ra cho đôi tình nhân dễ thương xong, cô quay ra bàn của Lập và Minh Ánh, lễ phép đưa quyển thực đơn:
- Thưa anh dùng gì ạ?
- Này cô - Minh Ánh cong môi lên báo trước 1 câu nói lắm vị chanh - Cô không biết đây là ai à?
- Xin lỗi, tôi là nhân viên thực tập, tôi không biết hết mọi người ở đây.
- Được lắm, để rồi xem cô còn lý sự bao lâu nữa. Đây là...
- Ánh - Lập cắt ngang phũ phàng làm gương mặt Minh Ánh đang bừng bừng khí thế bỗng xìu xuống. Đưa mắt nhanh về phía đôi tình nhân dễ thương đang xuýt xoa khen nước cam ngon, anh quay sang Đan nói lãnh đạm - Cho tôi ly nước cam.
- Dạ.
Trong lúc Đan trở lại quầy pha chế, Lập nhìn vẻ mặt còn chưa nguôi tức tối của Minh Ánh. Anh chờ những lời chao chát của cô ta tuôn ra.
- Con dở hơi này - theo cái hất mặt của Ánh, Lập nhìn về phía quầy, Đan đang vắt cam với chiếc máy chạy điện màu trắng, vẻ mặt bình thản như chẳng quan tâm đến gì ngoài "những tép cam tươi thứ thiệt" vậy - Nó làm em tức chết được!
Lập nhếch mép cười lơ đãng với cảnh đôi tình nhân đang cắm 2 ống hút vào chung 1 cốc. Giọng Ánh vẫn chảy ra từng chữ:
- Nó cho em uống rượu mật rắn.
- A, cái đấy bổ lắm - Giọng Lập châm chọc, anh thừa biết cái kiểu đỏng đảnh của cô người mẫu này.
- Kinh không thể tưởng tượng được! Đã thế nó còn xỏ xiên móc máy, làm ấy lão già nhà quê ngồi đằng kia cứ cười đểu em.
- Anh nghe loáng thoáng thì thấy cũng đủ lịch sự rồi. Em không cẩn thận xong rồi lại kêu ca cái gì!
- Anh lại còn nói em nữa hả? Vì ai em mới bỏ diễn lên đây chứ? Người ta trải thảm đỏ mời thì không đi, mò lên đây để nhân viên của anh coi thường.
- Thôi nào! - Lập phẩy tay với vẻ ngán ngẩm. Anh chán ngấy giọng điệu "vì anh mà em bỏ vinh quang" của mấy cô người mẫu. Nhếch môi châm chọc anh nói tiếp: - Ai dám coi thường em... ngoài anh!
- Hả, anh nói cái gì đấy?
Minh Ánh nhảy chồm lên, chưa kịp làm gì tiếp thì Đan bưng ly nước cam tới, cô ta đành ngồi xuống, hậm hực trút giận sang phía khác:
- Dọn mấy cái này nhanh nhanh tí đi. Phục vụ gì mà để bàn khách bừa những ly bẩn. Đan im lặng dọn mấy chiếc ly rỗng rồi đi về quầy rửa. Cô chán cô người mẫu tới mức chẳng buồn nghĩ tới việc đối đáp lại nữa. Còn vài phút nữa là hết ca trực của cô rồi.
Nhìn theo đôi gót chân trần sau chiếc quai sandal của cô phục vụ, Lập lãnh đạm nói:
- Nếu em định đòi anh đuổi việc cô ta thì đừng mất công nói ra làm gì, nhé.
Minh Ánh cười lả lơi, cô nàng biết tính ông chủ trẻ này. Anh ta có thể ngay lập tức thô bạo hất cô ra sau khi âu yếm vuốt ve. Vậy nên đừng có dại mà động vào. Nở 1 nụ cười đắm đuối, cô ghé vào tai Lập, nói bằng giọng ngọt ngào nhất có thể:
- Em đâu dám đòi thế. Em chỉ đòi anh 1 chút xíu... cái khác thôi.
Lập cũng cười theo cô ta. Bàn tay anh trượt từ mái tóc xuống bờ vai đang chìa ra mời gọi. Xét cho cùng, anh thích những cô gái biết cách quyến rũ.
Lập bước ra khỏi phòng tập. Thời tiết mấy hôm nay thật kinh khủng. Nắng như rang khô mọi thứ. Trưa nay từ bar Suối Mơ về, chẳng hiểu sau anh cảm thấy mệt mỏi. Minh Ánh õng ẹo mãi không thấy anh phản ứng gì thì cũng chán, bực tức bỏ về thành phố. Còn anh thì ngủ vùi trong phòng đến tận xế chiều. Tỉnh dậy, Lập cảm thấy bức bối khó chịu. Người anh cứ như bị nung trong lò, nóng phừng phừng và bứt rứt không yên. Chết tiệt! Anh rủa thầm bản thân như vậy rồi vào phòng tập thể hình mở máy tập đến mệt nhoài. Cảm giác bức bối dịu đi nhưng cổ họng anh vẫn khô đắng. Giá bây giờ có ly nước cam như lúc trưa thì tốt biết mấy.
Phải nói là cô ả Hoài Đan này cũng đáng mặt khi bắt hồn được thằng em anh. Cô ta pha rượu pha nước tuyệt hảo, lại biết cách đối đáp. Ôi trời, nhìn cái vẻ tức tối mà không làm gì được của Minh Ánh, anh thấy buồn cười quá thể. Đã vậy, cô ta lại còn đẹp. Nét đẹp không đập vào mắt sỗ sàng như mấy cô người mẫu vây quanh anh, chỉ nhẹ nhàng và tự nhiên, không kiểu cách nhưng cũng khiến khối kẻ đứng tim.
Mải nghĩ, Lập đi vào khu vườn hoa hồng lúc nào không biết. Núí Ba resort có 1 vườn hoa hồng giống Pháp rất đẹp, hoa to, cành thẳng mập và ít gai, mùi hương ngào ngạt. Trừ những khi hoa rộ, nhân viên có thể cắt bán cho hàng hoa ở thành phố, thời gian còn lại, vườn hoa cứ tự nhiên khoe sắc rực rỡ. Có tiếng con gái rì rầm, Lập đưa mắt nhìn. 2 cô nhân viên của anh đang chụm đầu vào 1 bông hồng nhung nở xòe. 1 cô có lẽ nhỏ tuổi hơn đang vuốt nhẹ tay lên những cánh hồng, dáng điệu thận trọng. Bất giác Lập mỉm cười. Nhân viên ở đây phần lớn là người địa phương, anh tưởng toàn những cô thường thường, hóa ra cũng nhiều người xinh xắn quá. Như cô bé bên hoa hồng này chẳng hạn! Gương mặt bầu bĩnh hồng ửng trong ráng chiều, cánh mũi phập phồng, cái miệng cười tươi tắn và thân hình tròn lẳn đầy đặn, trông cô bé như vừa bước ra từ 1 bức tranh Phục hưng vậy.
- Bích ơi! Bích!
Tiếng gọi từ xa cắt đứt luồng tư duy phân tích sắc đẹp của Lập và khoảnh khắc đáng yêu của 2 cô gái. Cô lớn tuổi hơn nghiêng tai nghe tiếng gọi rồi bảo:
- Mẹ chị gọi rồi. Chị về đây. Trưa mai qua chỗ chị nhé!
- Vâng, trưa mai em qua. Em chào chị.
Thảo vẫy tay chào bạn xong lại cúi xuống bông hồng. Cạ cạ mũi vào cánh hoa, cô giật mình vì 1 giọng đàn ông vang lên:
- Cẩn thận đấy nhé, Thảo.
Đứng thẳng người lên, cô nheo mắt nhìn về phía người vừa nói. Phải lát sau cô mới nhận ra đó là ai:
- Dạ, em chào giám đốc. Anh vừa bảo gì em ạ?
- Ờ, anh nhắc Thảo cẩn thận. Sâu hoa hồng to lắm.
- Dạ, em không sợ sâu đâu ạ.
Lập ngẩn ra vì câu trả lời quá sức thành thật của cô gái trẻ. Có lẽ cô bé này mới ở trong rừng ra. Chẳng biết nói chuyện "làm hàng" mà cũng chẳng sợ sâu bọ. Anh chắp tay sau lưng bước song song với Thảo qua những luống hoa.
- Thảo làm ở khu nhà nghỉ sinh thái trung tâm à?
- Không ạ. Em phụ trách dãy nhà sàn suối Mây.
Chương trước | Chương sau