XtGem Forum catalog
Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai

Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 44
5 sao 5 / 5 ( 95 đánh giá )

Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai - Chương 33

↓↓
Một Nhà Ba Người



Năm 2010 đã tới, Thượng Hải sắp tổ chức Hội Chợ Quốc Tế, cả thành phố cùng đón chào sự kiện lớn ấy, trang trí đổi mới hoàn toàn. Xe điện ngầm tuyến thứ mười bắt đầu được đưa vào sử dụng, nhà tôi cũng tăng giá, phần lớn các xe taxi đều đổi sang Touran, ngồi cũng thoải mái hơn, thế nhưng cũng tăng tiền lên, buổi sáng là 12 tệ còn ban đêm lên 16 tệ, mấy căn nhà lầu trong khu vực gần hội chợ đều đã được sơn phết lại trông như mới, có điều bên trong cũng xập xệ hết cả rồi.

Nhân dân Thượng Hải bắt đầu mặc kệ có phải giờ tan tầm hay không, đều chen chúc nhau như cá mòi xếp lớp trên xe buýt, trên tàu điện ngầm, như đàn kiến dọn nhà bị chặn lại bởi dòng xe cộ đông đúc, tuy mệt nhưng cũng rất vui.

bạn đang xem “Chồng Tôi Rõ Là Lão Quái Thai ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ. Nhà trẻ tan học lúc bốn giờ, tôi đến hơi muộn, nhìn thấy làn đường bên cạnh bắt đầu thưa dần, vội vàng xoay tay lái. Xe nhỏ thật là tốt, cực kì linh hoạt.

Chiếc Mini Copper Clubman màu đỏ này là quà sinh nhật năm ngoái Khang Duật tặng tôi, một là để tôi tiện đi lại, hai là lúc anh phải bay đi xa, có cái để tôi đưa đón Cách Cách đi nhà trẻ. Mua xe là thế, nhưng thi lấy bằng lái mới thật là khốn khổ, ngoài trừ thi viết, những cái khác đều trượt, tôi phải thi ba lần mới qua.

Sau khi có bằng lái, Khang Duật để tôi tự chọn xe cho mình, dù sao cũng làm ở bộ phận phục vụ khách hàng của một hãng ô tô, cũng có chút hiểu biết về xe cộ.

Lại nghĩ trong nhà vừa mới thay chiếc SUV chạy việt dã xong, nếu mua thêm một chiếc nữa thì cũng hơi phí, mua một chiếc xe con thì tốt hơn. Tôi thật bối rối. Thật ra tôi vốn thích Mini Cooper, nó là chiếc xe trong mơ của tôi đấy. Vẻ ngoài vừa thời thượng lại còn rất đẹp, thao tác cũng đơn giản, đổi hướng nhẹ nhàng, lốp chống nổ, nói nó tốt bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

Nhưng mà… quan điểm của xã hội đúng là hại người.

Cái xe tốt vô tội đến là thế, bị gán là chiếc chuyên dành cho vợ bé.

Buồn chết mất…

Tôi hơi chùn bước.

Khang Duật biết tôi thích, giấu tôi mà đặt một xe nhập khẩu nguyên chiếc, đặt trước một tháng, vừa đúng ngày sinh nhật tôi thì hàng đến, anh lái xe đưa về.

Khi nhìn thấy chiếc xe, mắt tôi sáng rỡ, ngây ngốc sờ trên lại sờ dưới, thật sự rất đẹp, thích quá đi mất.

Nhưng đến khi tới đuôi xe, trên cửa chắn gió có dán kính cách nhiệt 3M, tôi đờ cả người.

Tác dụng của các dòng chữ này là nhằm nhắc nhở những xe sau thông cảm cho người mới vừa lái, hoặc thắng xe một khoảng an toàn.

Xe của tôi bị dán năm chữ cực lớn – ‘Chị đây là vợ cả!’

Chảy mồ hôi hột…

***

Sau đó, tôi lái chiếc xe có năm chữ kia đi làm, tụi đồng nghiệp trong công ty thấy được, trừng lồi cả mắt. Nhưng đến khi có một cấp trên của tôi nhìn thấy, cảm thấy rất hứng thú, ai ngờ lại hỏi tôi. Tôi bảo là do chồng tôi nghĩ ra, ông ta thích thú hỏi, có thể nhờ chồng cô nghĩ cho tôi một cái được không.

Tôi nhìn xe ông ta, chiếc Santana của Wolkswagen Thượng Hải.

Dù gì ông chủ này cũng kiếm được hai mươi vạn một năm, nhưng lại hơi có vấn đề thần kinh, lúc nào cũng ám ảnh mình sẽ bị hại, vừa muốn khoe của, nhưng sợ gặp chuyện, lại thêm sĩ diện, nói chung là người thuộc hành tinh con rùa điển hình.

Nhìn ông ta mỗi ngày đến năn nỉ, tôi đành đồng ý, tan giờ về nhà hỏi Khang Duật, có muốn giúp ông ta không.

Khang Duật nghĩ một lúc, múa bút, cho tôi vài chữ.

‘Khiêm tốn là sự phô trương nhất.’

Tôi đổ mồ hôi…

Tôi mang tờ giấy nhỏ mà Khang Duật viết đưa lên cho cấp trên, ông ta xúc động đến mức xin nghỉ phép mà đi tìm ngay một nơi chuyên làm, ngày hôm sau xe của ông liền dán ngay mấy chữ ấy, còn tặng riêng cho tôi một chai rượu vang đỏ, bảo tôi mang về cám ơn Khang Duật.

Ôi, quả nhiên là người vũ trụ, thật không giống người thường.

***

Cũng phải ba mươi phút sau, gần năm giờ, tôi mới tới nhà trẻ, đỗ xe an toàn, khóa kĩ cửa, vội vàng chạy vào trong.

“Mẹ, mẹ lại đến muộn!”

Cách Cách ba tuổi đang bạnh chân, hai tay khoanh ngực, giận dỗi nhìn tôi.

“Mẹ xin lỗi, xin lỗi nhé. Mẹ bị kẹt xe trên đường. Con dọn đồ xong chưa?” – Tôi chắp tay xin lỗi.

Con bé chu môi – “Xong từ sớm luôn rồi, con còn tự đi vệ sinh nữa!”

Tôi xoa đầu con – “Cách Cách ngoan quá, đúng là mẹ sai rồi, hôm nay mẹ mua chocolate cho con nhé!”

Thời gian trôi qua thật nhanh, Cách Cách đã được ba tuổi, mặt xinh da trắng, ai gặp cũng thích, càng ngày càng giống Khang Duật. Theo như lời đám chị em của tôi, nhỡ có ngày nào tôi để lạc mất con, nếu mà được người biết Khang Duật nhìn thấy, chắc chắc sẽ tự khắc đưa con bé về nhà tôi ngay.

Đổ mồ hôi hột với tụi nó, giống y như tạc gì chứ, sao chẳng nhắc tới tôi một tiếng, lại còn để lạc mất con, tôi có ngớ ngẩn thế đâu.

“Thế cũng được!” – Con bé có vẻ vui hơn.

“Vậy… mình đi thôi ha, hôm nay là sinh nhật papa, mẹ còn phải đi lấy bánh gateau đặt trước nữa nè!” – Tôi nắm bàn tay nhỏ xíu của con. Cách Cách ngoan ngoãn nắm tay tôi, trèo lên xe, tự giác cài dây an toàn.

Vào tiệm bánh ngọt Nghi Chi gần nhà, tôi đứng bên quầy, chờ nhân viên lấy bánh.

Cách Cách dán mắt vào dãy bánh trong tủ kính, tay vẫn đang cầm li chocolate tôi vừa mua, nhìn một hồi lâu, con bé kéo váy tôi, chỉ vào một bánh gateau dâu tây lớn – “Mẹ, Cách Cách cũng muốn ăn bánh gateau. Con muốn cái này nè, cái lớn này nè.”

Tôi đáp – “Không được đâu con, bánh đó chỉ dành cho ngày sinh nhật mà thôi!”

Cách Cách liền trả lời – “Thế thì ngày mai là sinh nhật của con đó!”

“Ai bảo thế? Con mẹ sinh mà còn xạo mẹ nữa hả?” – Tôi choáng.

Cách Cách chu miệng – “Ứ ừ! Nếu chỉ có papa sinh con thôi thì được rồi!”

“…” – Papa sinh thì ra thì có quyền nói xạo mẹ à?

Tôi không nói gì.

***

Về tới nhà, tôi đặt bánh xuống, vội vàng vào bếp nấu cơm. Hôm nay là sinh nhật lần thứ ba mươi của Khang Duật, trước khi anh về tôi phải chuẩn bị một bữa tối thật ngon lành nóng sốt mới được.

“Mẹ ơi, bao giờ papa về?” – Cách Cách ôm búp bê vào phòng bếp hỏi tôi.

Con bé từ nhỏ đã rất bám bố.

“Tám giờ đó con, Cách Cách ngoan, để mẹ nấu cơm, con vào phòng khách chơi đi!”

Nghe phải đến tám giờ, khuôn mặt nhỏ nhắn cau có – “Vậy là còn lâu ơi là lâu!”

“Đã vài ngày rồi, con nhớ papa như thế, chỉ còn hai tiếng đồng hồ nữa thôi, nhanh mà!” – Tôi vừa hầm xương vừa trả lời.

Cách Cách gục gặc đầu, ôm búp bê vào phòng khách, nhưng trong miệng còn lẩm bẩm – “Không biết papa có mua Teletubbies cho con không nữa!”

Thế ra, con bé nhớ Teletubbies thì có!

Đúng tám giờ, Khang Duật về nhà. Vừa nghe tiếng mở cửa, Cách Cách liền quăng con búp bê trong tay chạy ngay về phía cửa – “Papa~~ Papa~~!”

Khang Duật vừa bước vào, thấy con gái mừng rỡ đón mình như thế, cười to, liền bỏ hành lí xuống ôm Cách Cách vào lòng – “Cách Cách, cục cưng của papa!”

“Papa, papa, Cách Cách nhớ papa lắm! Nhớ ơi là nhớ, nhớ quá chừng luôn! Cách Cách nhớ papa đến gầy rộc cả người!” – Cách Cách ôm cổ Khang Duật nói lớn.

Đây là con bé tự nghĩ ra thôi, mới hôm trước kiểm tra sức khỏe ở nhà trẻ, rõ ràng tăng thêm 1kg.

“Để papa coi nào!” – Khang Duật xoa má con gái, nhìn ngắm – “Quả là gầy thật!”

“Đúng đó, đúng đó! Cách Cách nhớ papa lắm, nhớ đến gầy luôn!”

Tôi đứng một bên trợn tròn mắt, giả vờ như không thấy gì.

Khang Duật bế con gái đến bên tôi, hôn. Tôi thấy rất hạnh phúc, rõ ràng là trong lòng anh, tôi và con gái đều quan trọng như nhau, định nói chúc mừng sinh nhật.

Cách Cách ghen tị phụng phịu – “Papa, sao papa không hôn Cách Cách trước? Mẹ không nhớ papa, mẹ béo lên đó! Sáng nay khi cân mẹ nói thế mà.”

Tôi bị con bé nói như thế chỉ biết đấm ngực.

Khang Duật nghe xong, lập tức hôn ngay lên má Cách Cách.

Cách Cách được bố hôn nên cười ha hả mãi không dứt, cũng hôn lên má Khang Duật.

Cả hai người này đều xem tôi như không khí thế à.

Con thỏ ranh này!

Sau khi ăn cơm, Cách Cách ầm ĩ muốn nhận quà. Đương nhiên là Khang Duật không quên mua Teletubbies cho con gái rượu rồi, Cách Cách vui vẻ đến cơm cũng không ăn, ôm búp bê tung tăng khắp phòng.

Khang Duật mua một chiếc váy công chúa bằng voan. Lần này anh đi Milan, quả là cái nôi của thời trang, trang phục trẻ em cũng xinh đến phải trầm trồ.

Cách Cách nhìn thấy, không thèm Teletubbies nữa, ôm váy về phòng mình thay vào.

“Sao anh mua nhiều đồ cho con thế, quần áo con bé nhiều lắm rồi đấy!” – Tôi không nhịn được than trách.

“Con lớn nhanh mà!” – Khang Duật đưa cho tôi một lí do mà chỉ anh thấy hợp lí.

Tôi trợn tròn, chẳng qua anh chiều con quá mà thôi.

Cách Cách tự mặc đồ, nhưng không kéo được khóa sau lưng. Khang Duật giúp, con bé tung váy xoay vòng vòng – “Cách Cách xinh không papa?”

“Xinh, Cách Cách là xinh nhất!” – Khang Duật khen.

Cách Cách cười híp cả mắt, tiếp tục tung váy xoay tròn, trở về phòng, lúc sau mang một chiếc nón rộng vàng màu trắng Khang Duật mua lần trước chạy ra.

“Papa có thấy như vầy Cách Cách càng dễ thương, càng xinh xắn không?”

Khang Duật buông đũa, bế Cách Cách lên – “Đúng thế, xinh hơn, dễ thương hơn!”

Cách Cách cười khoái chí, lát sau, đột nhiên lại nói – “May quá là may, con không giống mẹ, con giống papa!”

Tôi nghe xong, phát buồn trong lòng, bẻ đôi chiếc đũa.

Đây là ý gì, ý gì chứ hả!

Đau lòng quá đi mất!!

***

Cơm nước, tắm rửa xong, Khang Duật ngồi trên ghế sô pha ghi chép nhật kí bay. Sau khi tôi làm xong bài thuyết trình cho cuộc họp công ty ngày mai ở thư phòng, quay lại phòng khách, thấy Cách Cách đang xem ‘Cừu vui vẻ và sói xám’. Ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ trên tường, đã mười giờ hơn.

“Cách Cách, ngủ thôi con, mai phải đi học nữa!”

Cách Cách đang chăm chú xem phim, không nghe thấy.

Tôi đi trước mặt con, đứng chắn trước TV – “Không xem nữa, về phòng ngủ ngay!”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Heo Con Say Giấc

Heo Con Say Giấc

Cá nhân mình thấy truyện ngôn tình Heo Con Say Giấc rất hay còn không biết mọi người

21-07-2016 48 chương
Ưng Vương Đoạt Ái

Ưng Vương Đoạt Ái

Trời sinh xinh đẹp, khí chất ưu nhã, vóc dáng tốt, cũng đâu phải lỗi của nàng.Hắn

22-07-2016 10 chương
Đừng yêu nhau nữa!

Đừng yêu nhau nữa!

Audio - Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá ... Làm đau nhau cũng bởi quá yêu nhau

01-07-2016
Phải chăng tình đầu...

Phải chăng tình đầu...

Chim non ơi, mày có mỏi cánh không? Hay mày đang tự do, vui vẻ mà quên mất cả việc mệt

25-06-2016
Hai mặt của đồng xu

Hai mặt của đồng xu

Cô bé và cậu bé là hàng xóm từ thuở nhỏ. Trò chơi thuở bé của 2 đứa là chạy ra

01-07-2016
Lá thư yêu thương

Lá thư yêu thương

Khi còn bé, tôi rất say mê những câu chuyện cổ tích. Chúng theo tôi vào cả những suy

01-07-2016
Chuyện nhân quả

Chuyện nhân quả

Con rùa khổng lồ nổi lên, không ngừng liên tục khấu đầu tạ ơn ông Lâm. *** Tại

24-06-2016
Sự hoàn hảo của chúa

Sự hoàn hảo của chúa

Trong một bữa tối gây quỹ do trường Chush tổ chức, người cha một học sinh đang theo

29-06-2016
Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Yêu Em - Nữ Ma Đầu

Truyện xoay quanh về Lâm Thiên Vũ – giám đốc của một công ty lớn. Chính vì sự gả

21-07-2016 31 chương