Old school Swatch Watches
Cảm Thụ Mập Mờ

Cảm Thụ Mập Mờ


Tác giả:
Đăng ngày: 23-07-2016
Số chương: 11
5 sao 5 / 5 ( 50 đánh giá )

Cảm Thụ Mập Mờ - Chương 05

↓↓
"Lạnh quá…phù…phù!"

Phương Đồng Ân ngồi trên một cái ghế ở Cao ốc gần đó, hai tay đặt ở bên miệng không ngừng hà hơi, mặc dù đã mặc áo khoác lông cũng không đủ để chống lại cái lạnh hoành hành, thân thể nho nhỏ đang run rẩy không ngừng. Mắt thường xuyên nhìn về phía ngã tư đường.

"Sao. . . . . . Sao giờ này rồi còn chưa trở về? Lạnh quá." Hàm răng cô không ngừng run lên cầm cập, cô xoa xoa hai bàn tay trông rất đáng thương , trong đôi mắt hiện lên sự do dự và không dám chắc.

Bàn tay cô run rẩy luồn vào trong túi áo lấy bưu thiếp ra, xác nhận lại địa chỉ một lần nữa.

bạn đang xem “Cảm Thụ Mập Mờ ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

"Rõ ràng chính là chỗ này, không sai mà. . . . . . Làm sao còn chưa xuất hiện?"

Vừa mới tới Mĩ, sau khi chủ đơn vị đưa đến khách sạn, cô vội vàng ném hành lý vào trong phòng, ngay sau đó liền lao ra khỏi khách sạn, ngồi xe mất ba giờ đồng hồ từ thành phố chạy tới nơi này.

Cô đã xác nhận tuyến đường đi cùng nhân viên khách sạn, cũng không có bắt nhầm xe hay đi sai đường, sao giờ vẫn không tìm được Minh Kiệt?

Phương Đồng Ân buồn bã quay đầu nhìn về phía tòa Cao ốc, lại đảo mắt nhìn người bảo vệ đứng trước cổng.

Tòa Cao ốc này có lẽ là nơi ở của những người giàu có! Vì vậy không có người quen, cho dù có bưu thiếp nhưng lại không có sự cho phép của hộ gia đình ở nơi này thì đừng nói là đi vào, ngay cả hỏi cũng không cho hỏi, làm hại cô không cách nào xác định là mình đã đi đến đúng nơi không.

"Nếu như trên bưu thiếp này có ghi cả số điện thoại thì tốt rồi." Cô bất mãn nói thầm, nếu như vậy thì có thể gọi điện thoại trực tiếp cho Minh Kiệt.

Nếu như anh ta có lưu lại số điện thoại bàn thì tốt rồi, ít nhất là cô có thể gọi thử một chút, bởi vì bác quản gia cũng đi theo Lệ Minh Kiệt tới, nếu như bác quản gia có ở trên lầu thì bác chắc chắn sẽ xuống đây dẫn cô lên,mà không để cho cô như tên ngốc thảm thương ngồi ở chỗ này phải chịu gió tuyết tàn phá.

"Thật sự. . . . Lạnh quá. .. . ." Thân thể không ngừng run rẩy, Phương Đồng Ân cảm giác mình sắp biến thành cây cột băng mất rồi, hai chân tê cóng đến không còn cảm giác nữa.

Rốt cuộc. . . . . . Lúc nào thì tên Minh Kiệt kia mới trở lại?

Ngồi mười mấy tiếng máy bay tới nước Mĩ, lại như ngựa không ngừng vó chạy tới đây, thành thật mà nói, cô mệt muốn chết rồi.

Nhưng là vì thấy nhớ hắn, cô kiên cường giữ vững tinh thần, lấy lại sức lực trong nháy mắt, lắc lắc đầu, giữ vững tỉnh táo, rất sợ không để ý một giây mà bỏ lỡ anh.

Phương Đồng Ân cuộn thân thể lại, trong lòng van xin ngàn lần cái tên thối tha chết dẫm kia xuất hiện nhanh lên một chút đi!

Một chiếc xe ô tô dừng lại vững vàng ở cửa tòa Cao ốc, bảo vệ nhanh chóng tiến lên, cung kính mở cửa xe.

"Tổng giám đốc, tám giờ sáng thứ hai tuần sau tôi lại tới đón anh." Thư ký lễ độ nói.

Sắc mặt Lệ Minh Kiệt cực kém bước ra khỏi xe, không chút do dự bước về phía trước.

Thư ký đóng cửa xe, xe hơi rời đi ngay lập tức.

"Lệ tiên sinh." Cảnh vệ vội vàng gọi.

Anh miễn cưỡng dừng bước, xoay người lại.

"Thành thật xin lỗi, đã làm phiền anh, chẳng qua là có một vị tiểu thư ngồi trên chiếc ghế gần đây chờ anh hai giờ rồi, bởi vì anh cũng không nhắn lại là sắp có khách, nên tôi không dám để cho cô ấy đi vào."

Có khách? Lệ Minh Kiệt nhíu mày, không nghĩ ra rốt cuộc là ai đến tìm anh.

Ở trường học, mặc dù anh cũng có bạn, nhưng mà vì chương trình học và công việc bận rộn, nên ít có cơ hội giao tiếp cùng với người khác , coi như là quen biết, cũng không cần phải biết nơi ở của anh.

Chẳng lẽ là người của cha mẹ anh cử tới?

Anh nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn tuyết đang bay ở trên đầu.

Ngồi đợi anh ở bên ngoài hai giờ?

Rốt cuộc là ai? Chuyện quan trọng đến mức nào mà phải kiên trì đợi ở dưới đêm tuyết chờ anh trở về?

Điên rồi sao?

"Tôi biết rồi." Lệ Minh Kiệt vừa đi về phía ngã tư đường, vừa nhìn trái phải xung quanh.

Sau đó anh nhìn thấy được, trên chiếc ghế ở ven đường có một quả cầu to màu trắng đang liều mạng run lên.

Bảo vệ nói có khách. . . . . . Chính là quả cầu này sao?

Anh không xác định đi qua, đặt câu hỏi bằng tiếng Anh, "Xin hỏi. . . . . ."

Nghe thấy âm thanh quen thuộc, ngôn ngữ lại xa lạ, Phương Đồng Ân toàn thân run rẩy dừng lại động tác chà xát hai tay, chậm rãi ngẩng đầu lên, thoáng đẩy mũ lông ra, trợn to hai mắt bất mãn.

"Cậu. . . . . . Cậu thật là chậm chạp! Minh Kiệt thối tha, làm gì mà bây giờ mới. . . . . . mới trở về? Cũng không để lại số điện thoại, hại tôi bị lạnh muốn chết. . . . . ." Cô đáng thương, vô tội, cùng thảm thương oán giận, hàm răng run lên không ngừng.

Nhìn đôi mắt giận dữ đáng thương, nghe lời trách mắng chỉ người kia mới có thể nói. . . . . . Trong nháy mắt, Lệ Minh Kiệt không khỏi hoài nghi, không phải là mình nghe nhầm chứ?

Không phải là vì anh rất nhớ Đông Ân, mà trong khoảng thời gian ngắn ngộ nhận người trước mắt là cô?

Cô và anh cách nhau rất xa, cô làm sao. . . . . . Làm sao có thể xuất hiện ở đây? Làm sao có thể gần trong gang tấc như vậy?

Anh. . . . . . Anh xuất hiện ảo giác rồi hả ?

Vẻ mặt anh kinh ngạc, không dám tin trợn to mắt, nhìn đôi mắt trong trẻo ẩn chứa bất mãn , cảm giác nhịp tim trở nên dồn dập.

"Đáng ghét chết đi được, nơi này làm sao lại. . . . . . lạnh như thế? Lạnh chết người rồi, tôi còn tưởng rằng tuyết rơi là một việc vô cùng. . . . . . vô cùng tuyệt vời, thì ra là đáng sợ như vậy. . . . . ." Cả người cô đều muốn đóng băng.

Nhìn anh có bộ dạng giống như gặp quỷ, Phương Đồng Ân có chút buồn cười. Ha ha, chưa từng nhìn qua nét mặt buồn cười như vậy của cậu ta, cô ngồi ở chỗ này đợi đã hai giờ, rốt cuộc cũng có chút đáng giá.

Nhưng. . . . . . Nhưng mà thật sự là quá lạnh rồi, cô không muốn nán lại chỗ này thêm một giây nào nữa.

"Này! Tên đáng ghét, tôi lạnh muốn chết rồi, rốt cuộc lúc nào thì cậu mới chịu phục hồi tinh thần lại đây?"

Cô muốn đứng lên, nhưng chân bị đông cứng hoàn toàn không nghe sai bảo, cả người cứng đờ té thẳng xuống mặt đất. Vẫn đang trong kinh ngạc Lệ Minh Kiệt vừa đúng lúc vươn tay, ổn định thân thể của cô, nghi ngờ mở miệng, "Đồng. . . . . . Đồng Ân?"

"Đúng rồi! Là tôi á! Thật tốt là cậu đỡ được tôi, nếu không tôi đã bị ngã ra trên mặt tuyết rồi." Phương Đồng Ân kéo xuống mũ lông, lộ ra khuôn mặt nồng đậm trách cứ.

"Đồng Ân?" Anh lẩm bẩm, không hiểu nhìn cô gái trước mặt.

"Cậu rất quá đáng đó! Qúa lâu không liên lạc với tôi rồi, ngay cả điện thoại cũng không gọi, còn có thư nữa, không phải tôi bảo cậu phải nhớ viết thư cho tôi sao? Tại sao lâu như vậy mới gửi bưu thiếp? Qúa đáng hơn là, cậu vậy mà lại không lưu số điện thoại cho tôi, hại tôi muốn tìm cậu cũng không biết hỏi ai cả. . . . . . Lệ Minh Kiệt, cậu không giữ lời hứa."

Cô rất muốn nghiêm mặt lại, hung ác mắng anh một trận, trút ra uất ức nửa năm qua, nhưng. . . . . . nhưng vừa thấy được anh, thái độ liền mềm đi, rất nhiều lời thậm chí không nói ra được.

Nhìn thấy anh rồi, gặp được anh rồi, nghe được tiếng nói của anh rồi, xác định. . . . . . xác định anh trừ gầy đi một chút, xem ra mọi thứ cũng không tệ lắm, hơn nữa dường như anh lại cao thêm , trở nên thành thục hơn rất nhiều, hoàn toàn giống người lớn.

"Đồng Ân. . . . . ." Dường như tất cả sức lực trong nháy mắt đông lại, mang suy nghĩ lơ lửng và tia không xác định trở về, trong mắt Lệ Minh Kiệt bắn ra tia sáng, hai mắt u ám đổi thành sáng ngời, tâm tình kích động, tràn đầy vui sướng.

Anh cầm lấy tay cô, cô đang ở trước mắt của mình, không phải anh bị ảo giác, không phải là anh nghe nhầm, cô. . . . . . Đồng Ân của anh ở trước mắt anh. . . . . .

Bất ngờ, anh kéo cô vào trong ngực, ôm lấy cô thật chặt, sợ rằng giây phút sau cô sẽ biến mất như chưa gặp mặt.

"Này, tôi sắp không thể thở nổi rồi." Phương Đồng Ân không thể phản ứng lại trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cảm thấy thật đau, bị ôm thật chặt, nhưng mà cũng thật ấm, thật nóng.

Thật không hiểu nổi, mặc dù trời đang rét lạnh, mặt của cô lại đỏ, cổ cùng bên tai cũng đỏ ửng hết, ngực hơi hơi nóng lên.

Vừa lạnh, vừa nóng, vừa bị đóng băng, vừa bị lửa đốt, cô cảm nhận được sự trái ngược của nhiệt độ, không nén được có một tí ti là không tự nhiên và khó chịu.

Phương Đồng Ân cắn môi, trong mắt lóe lên ánh sáng mềm mại cố lấy can đảm, sợ hãi từ từ vươn tay, học theo anh, hai tay nhẹ nhàng vòng qua ôm lấy phần eo của anh, níu lấy thật chặt áo khoác ngoài của anh, lại trịnh trọng nói.

"Tôi rất nhớ cậu. . . . . . Rất muốn, rất muốn. . . . . . Minh Kiệt thối tha, cậu thật đáng ghét." Nhắm mắt lại, đầu của cô dựa vào trong ngực của anh, cảm nhận nhiệt độ làm đốt cháy hai gò má và ngực của cô.

"Đồng Ân, Đồng Ân. . . . . ." Lệ Minh Kiệt ôm người trong ngực, lộ ra nụ cười vui sướng, "Tôi cũng vậy rất nhớ cậu. . . . . . Vô cùng, vô cùng nhớ cậu. . . . . ."

5.2

Editor: penicillium

Ánh sáng xuyên thấu qua cửa sổ rơi vào trên mặt Phương Đồng Ân, khẽ làm đau đôi mắt đang nhắm chặt của cô.

Chênh lệch múi giờ hơn nữa lại lặn lội đường xa, cô ngủ suốt cả hai ngày mới khôi phục lại chút tỉnh táo.

Từ từ mở mắt, trần nhà cao ngất, trang hoàng tráng lệ, trong khoảng thời gian ngắn, cô không biết mình đang ở đâu, đầu trống rỗng.

Một lát sau, rốt cuộc cô nhớ được cái gì đó, lập tức ngồi dậy, vội vàng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc trong căn phòng rộng lớn.

"Minh Kiệt?"

Không có ai đáp lại, chỉ có củi bị đốt trong lò sưởi âm tường thỉnh thoảng phát ra một chút âm thanh.

Cô xuống giường, bàn chân đạp lên tấm thảm ấm áp, chậm rãi đi ra khỏi phòng.

"Minh Kiệt?"

Bên trong phòng vắng vẻ yên tĩnh, nhưng lại có nhiệt độ hết sức ấm áp.

Cô đi đến phòng khách, ngửi được mùi thơm của vị bánh bao phô mai, đồng thời cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng.

Quản gia đi ra khỏi phòng ăn, hiền lành mở miệng, "Phương tiểu thư."

"Bác quản gia, đã lâu không gặp." Nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Phương Đồng Ân cười chào hỏi.

Quản gia mỉm cười nói."Cô nhất định là thấy đói bụng rồi phải không? Mời đến phòng ăn dùng cơm."

"Dạ được, cám ơn bác. Cho cháu hỏi Minh Kiệt đi đâu rồi?" Cô vừa đi đến phòng ăn vừa hỏi, cảm giác mình sắp đói đến bất tỉnh.

"Hôm nay có một cuộc họp cậu chủ cần phải chủ trì, cho nên cậu ấy đã đi từ sáng sớm rồi." Quản gia lục tục đem canh nóng, trứng chiên và chân giò hun khói nóng hổi đặt ở trước mắt của cô.

"Đi làm?" Cô nhanh chóng đưa thức ăn vào trong miệng.

"Cậu chủ nói nếu như cô tỉnh dậy, muốn tôi nhắn cho cô, cậu ấy sẽ về muộn một chút."

"À!" Cô có thể nhân lúc này trở về khách sạn một chuyến, đã hai ngày không trở về, nói không chừng chủ đơn vị phát hiện không thấy cô, còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì mất? Hơn nữa, thời gian tới lúc thi đấu chỉ còn có năm ngày, đầu tiên cô cần phải lắp ráp được mô hình, nếu không sẽ không còn kịp nữa .

Cố gắng nhai thức ăn, Phương Đồng Ân không quên cẩn thận quan sát nhà của Lệ Minh Kiệt.

Mặc dù trang trí trong nhà không thể nói là tráng lệ, thiết kế đơn giản nhưng lại rất phong cách, hơn nữa vừa bình thản lại có đồ gia dụng mắc tiền. . . . . . Chậc, cuộc sống người này thật là xa xỉ.

Có cả cửa sổ sát đất, cộng thêm đây là tầng hai mươi, làm cho người ta chỉ cần ở trong nhà liền có thể thu hết cảnh trí phồn thịnh của thành phố vào mắt.

Phòng lớn nên rất thích, không hoàn hảo duy nhất chính là quá lạnh lẽo buồn tẻ, thiếu đi sức sống.

Phương Đồng Ân tin tưởng, trừ ngủ ra, Minh Kiệt cũng có rất ít cơ hội hưởng thụ.

Điều này cũng nói ra một vấn đề khác, cuộc sống cậu đang sống ở đây nhất định là rất bận rộn.

Nghĩ tới đây, cô liền tốt bụng quyết định miễn cưỡng tha thứ cho sai lầm không liên lạc của cậu.

Thử nghĩ mà xem, vừa muốn làm việc lại vừa muốn đi học, thời gian ngủ mỗi ngày cũng có vẻ xa xỉ, đâu còn dư thừa để làm những chuyện khác?

Phương Đồng Ân thở dài, "Bác quản gia, Minh Kiệt ở chỗ này rất vất vả nhỉ!"

"Đúng vậy, cậu chủ có thói quen ôm vào mình tất cả trách nhiệm, cho nên rất lâu rồi cũng chưa được nghỉ ngơi."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc

Trạm Kế Tiếp, Hạnh Phúc là một truyện ngôn tình của tác giả Lương Uẩn Như được

22-07-2016 22 chương
Cẩm Dạ Lai Phủ

Cẩm Dạ Lai Phủ

Truyện ngôn tình của Huyền Mật luôn mang lại cho độc giả những cái nhìn đầy chân

26-07-2016 1 chương
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A

Sư Phụ, Không Cần A là một truyện ngôn tình cổ đại có nội dung 18+ (truyện ngôn tình

22-07-2016 45 chương
Chiếc cốc vỡ

Chiếc cốc vỡ

Anh tặng cô một chiếc cốc sứ trắng nhân ngày sinh nhật. Trên mặt cốc có in hình anh

29-06-2016
Người lạ từng quen

Người lạ từng quen

Tôi thường ít khi muốn đi xa. Đơn giản vì sau mỗi chuyến đi lại cảm thấy mình mắc

23-06-2016
Tuổi thơ tôi

Tuổi thơ tôi

Tuổi thơ tôi là thế đấy! Thèm lắm được một lần quay trở lại tuổi

29-06-2016
Cơ hội

Cơ hội

Nếu vô tình đánh mất một cơ hội nào đó, ắt hẳn bạn sẽ tiếc ngẩn ngơ và tự

24-06-2016
Con đường anh chọn

Con đường anh chọn

Mùa xuân đã về trên khắp phố phường Hà Nội từ lúc nào. Một màn đêm lạnh giá

24-06-2016