Teya Salat
Anh Chàng Ngọt Ngào

Anh Chàng Ngọt Ngào


Tác giả:
Đăng ngày: 21-07-2016
Số chương: 12
5 sao 5 / 5 ( 141 đánh giá )

Anh Chàng Ngọt Ngào - Chương 02

↓↓
Lúc này suy nghĩ của bà là: “Chẳng lẽ… cậu ta là đồng tính, vì áp lực của bề trên mà không thể không kím đại một cô gái nào đó để cưới! Con gái của lão Lý quá tinh ranh, không dễ khống chế, Nhã Nhã trông có vẻ khờ khờ dễ ăn hiếp, vừa đúng để cưới về làm vợ giả nhằm che mắt thiên hạ.

bạn đang xem “Anh Chàng Ngọt Ngào ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!

“Ách, không đến nỗi thế chứ…” Phó Quỳnh Sâm lại không hề nghĩ đến vấn đề này nên không dám khẳng định cho lắm.

Phó Quan Nhã nghía bên trái nhìn mẹ, nghía bên phải nhìn ba, họ thảo luận càng nhanh thì đầu óc cô cũng hoạt động nhanh theo.

Đồng tính? Không phải chứ. Bộ dáng đói khát của anh ta vào tối qua… không giống như đang giả bộ.

“Em càng nghĩ càng cảm thấy không ổn… cậu ta có máu có mặt trên thương trường mà lại cưới vợ một cách gấp gáp như thế, nhất định là có vấn đề!” Mẫu thân đại nhân đi qua đi lại với vẻ buồn phiền ân hận, bà tức bản thân lúc trước dễ dàng bị chồng bà thuyết phục mà gật đầu đồng ý hôn sự này, bây giờ càng nghi ngờ thì bà càng cảm thấy buồn phiền.

Quả nhiên không nên đem ‘quyền quản lý đại sự’ giao cho chồng bà toàn quyền nắm giữ mà.

“Bà xã xinh đẹp à! Em đừng tự mình hù mình chứ, tuy là hơi gấp gáp, nhưng tiểu Điền vẫn không hề để chúng ta bị mất mặt mà!” Phó Quỳnh Sâm nhanh nhẩu giải thích giúp cho con rể, không để Điền Hân Viêm bị rớt điểm trước mắt mẹ vợ. “Chẳng phải hôn lễ của hai đứa nó được tổ chức rất tốt sao. Tuy rằng có chút gấp, nhưng mọi thứ từ đầu đến đuôi đều do một mình cậu ta sắp sếp mà lại không hề bị luống cuống tay chân, mỗi một chi tiết đều được chuẩn bị thỏa đáng, Nhã Nhã chỉ việc chú tâm làm một cô dâu xinh đẹp, còn chúng ta cũng chỉ cần phụ trách ăn mặc cho thể diện, rồi được xe đến đón tận nơi, đưa về tận chỗ, đây chẳng phải là bằng chứng tốt nhất sao.”

“Hôn lễ và bữa tiệc quả thật là không có gì để mà soi mói cả…” Hôm đó, tất cả các quý bà đều khen không dứt lời, mẫu thân đại nhân nghe đến mức sướng lỗ tai.

Nên biết rằng các quý bà thường ăn mặc đều quen dùng những nhãn hiệu lớn, nổi tiếng, đối với tất cả mọi thứ đều yêu cầu cao nhất, nói khó nghe xíu thì gọi là ‘con mắt mọc trên đầu’, muốn kiếm được thứ có thể khiến họ ai ai cũng khen ngợi không dứt lời thì còn khó hơn cả lên mây!

Ba mẹ khen nhà hàng, khen món ăn, khen phục vụ, đương nhiên còn khen cả chàng rể mới cưới nữa!

Không chỉ bạn bè của Phó Quỳnh Sâm nhìn Điền Hân Viêm như hổ rình mồi, mà ngay cả các quý bà cũng thỉnh thoảng phải thốt lên câu: Nếu con gái tôi mà gả được cho người chồng giống như thế thì tương lai không cần nphải sầu lo rồi.

Phó Quan Nhã thật biết chọn, chọn được ngay đúng người đàn ông tuyệt như thế, cần nhân phẩm có nhân phẩm, cần tài lực có tài lực, không biết Phó Quan Nhã quen biết cậu ta như thế nào nữa.

“Chẳng phải em cũng đã từng nói tiểu Điền không giống bộ dạng của mấy công tử giàu có kiêu ngạo hay khoe của nhà khác sao. Em còn nói trông cậu ta rất có trách nhiệm nữa. Bây giờ đã là người một nhà rồi, đừng suy nghĩ lung tung nữa, cứ để thời gian chứng minh đi, ông xã em đây chắc chắn không nhìn nhằm người đâu, cậu ta nhất định sẽ là một ông chồng tốt của Nhã Nhã nhà mình mà.”

Hơn nữa, trước khi gả con gái cho cậu ấy, ông và tiểu Điền đã có một cuộc ‘mans talk’ với nhau, tiểu Điền đã đảm bảo với ông rồi, người làm cha đây cực kỳ yên lòng với chàng rể này.

Phó Quỳnh Sâm dùng chiêu bài cười ngọt ngào ấm áp để an ủi bà xã đại nhân của mình. Và bà xã đại nhân đã trúng chiêu, ông lúc nào cũng cười kiểu ngây ngô ngốc nghếch, cho dù có đang giận cỡ nào đi nữa thì cũng sẽ bị ông chọc cho phì cười. Quả nhiên, mọi lo lắng của mẫu thân đại nhân đều đã tan biến thành mây khói.

Mắt nhìn người của chồng bà quả thật rất chính xác. Không biết là vì người ngốc có phúc ngốc hay sao mà ông chỉ nhờ vào trực giác thôi cũng có thể tránh thoát được mấy lần khủng hoảng doanh nghiệp.

“Hy vọng lần này ông có nhìn nhằm người, hạnh phúc của con gái chẳng như việc làm ăn lúc nào muốn hô dừng là dừng đâu.” Mẫu thân đại nhân chỉ đành suy nghĩ về hướng tốt hơn.

Mắt nhìn người của chồng bà quả thật rất chính xác. Không biết là vì người ngốc có phúc ngốc hay sao mà ông chỉ nhờ vào trực giác thôi cũng có thể tránh thoát được mấy lần khủng hoảng doanh nghiệp.

“Hy vọng lần này ông không có nhìn nhằm người, hạnh phúc của con gái chẳng như việc làm ăn lúc nào muốn hô dừng là dừng đâu.” Mẫu thân đại nhân chỉ đành suy nghĩ về hướng tốt hơn.

Phó Quỳnh Sâm ngồi xuống và nói với cô con gái đang ăn ngấu nghiến ở trước mặt: “Vợ chồng không phải chỉ cần kết hôn xong là được, sau này các con chung sống với nhau như thế nào mới thật sự là thử thách quan trọng, con phải quan tâm cậu ấy nhiều hơn, chú ý đến cậu ấy nhiều hơn để phát hiện được điểm tốt của người ta. Tuy hai con không phải vì yêu nhau mà kết hôn, nhưng có ai biết được khi nào thì tình yêu sẽ xuất hiện cơ chứ. Như ba và mẹ con này, chẳng phải cũng là kết hôn xong mới thương nhau sao!”

“Dạ, con biết.” Cô gật gật đầu, trong miệng thì nhét đầy những miếng dưa giòn rụm, một hồi sau chợt hỏi: “Ba, có phải ba đã từng ăp hiếp một thằng nhóc nghèo nào đó không, đã từng dùng lời nói hoặc hành động gì đó sỉ nhục người ta, khiến người ta hận đến mức nghiến răng ken két?”

“Đương nhiên là không rồi, sao tự nhiên lại hỏi mấy vấn đề nhảm nhí như vậy.”

“Con sợ Điền Hân Viêm chính là thằng nhóc nghèo đó, giờ quay về báo thù.” Cô trả lời với vẻ nghiêm túc: “Theo như logic thông thường thì đối tượng báo thù của tên nhóc nhà nghèo đó sẽ là con gái của kẻ thù, tuy rằng con không thể hiểu được tại sao lại không trực tiếp kiếm kẻ đó luôn…”

Nếu là tiểu thuyết ngôn tình thì đối tượng sẽ là con gái của kẻ thù; nếu là ‘boy love’ thì sẽ là con trai của kẻ thù. Nói chung là tuyệt đối sẽ không phải bản thân kẻ thù.

“Kêu con bớt xem truyện tranh đi không nghe, đầu óc toàn chứa mấy tình tiết cẩu huyết không là sao.” Phó Quỳnh Sâm dở khóc dở cười nói.

“Truyện tranh mà con mua chẳng phải ba cũng xem sao, đọc đến đoạn cẩu huyết, ba khóc còn ghê gốm hơn cả con nữa… d_đ_l_q_đ à đúng rồi, ‘Đảo Hải Tặc’ vừa ra quyển mới rồi, ba phải mua dùm con đó.”

“Được rồi được rồi.” Bản thân Phó Quỳnh Sâm cũng cực kỳ yêu thích đọc truyện tranh, lúc nhỏ bị cấm đến mức sợ rồi nên ông đã tự hứa với lòng mình sẽ không trở thành mẫu phụ huynh đó, ông cho phép con gái xem thoải mái từ nhỏ rồi, ở nhà còn có cả một căn phòng toàn là sách.

“Thế nên ba quả thật không hề ăn hiếp thằng nhóc ngèo nào sao. Ba suy nghĩ kỹ lại đi, cố gắng nhớ thử xem, cũng có thể không phải là thằng nhóc ngèo… ví như lỡ chiếm đi tài sản của người ta hay hại chết phụ huynh nhà người ta gì đó đó…” Phó Quan Nhã lại nghĩ đến những mẫu chuyện sặc máu khác.

“KHÔNG CÓ!” Phó Quỳnh Sâm trả lời rất chắc chắn.

“Ba con thuộc dạng người tốt VIP rồi, làm gì có chuyện ăn hiếp người ta chứ. Ông ta không bị người ta ăn hiếp là đã a di đà Phật rồi, đừng có xem trọng ba con quá, ông ta tuyệt đối không có bản lĩnh suy nghĩ ra mấy chuyện nham hiểm xảo trá đó đâu.” Mẫu thân đại nhân cũng đứng ra đảm bảo cho ông xã nhà mình.

“Hôm qua tiểu Điền đã nói gì với con sao?” Phó Quỳnh Sâm căng thẳng hỏi.

Trong đầu ông lập tức xuất hiện những hình ảnh ví như Điền Hân Viêm nắm chặc cổ áo, trừng mắt nhìn con gái ông với vẻ như muốn giết người, la hét um sùm với Nhã Nhã là: “Ba cô đã hại chết ba tôi, sản nghiệp nhà cô toàn là giành lấy từ nhà tôi cả, tôi phải hành hạ cô, làm nhục cô, để cho ba cô sống không bằng chết…”

Ông hét lên một tiếng, nắm chặt lấy tay con gái mình và lo lắng nói: “Hiểu lằm! Cậu ấy nhất định là nhận nhằm người rồi, nhận nhằm ba là kẻ thù của nó! Chúng ta đi giải thích với cậu ấy đi, nhà họ Phó chúng ta không hề có ân oán gì với người khác cả.”

Những màn kịch trên tivi thường là người tốt bị hiểu lằm, bị nam chính báo thù oan cho đến khi sắp hết vở diễn mới được rửa oan uất, trong quá trình đó không phải bị phá sản thì là trọng thương, không muốn bị vậy đâu!

“Ba, anh ấy không có nói vậy, là con tự suy đoán thôi,” Phó Quan Nhã nhanh chóng giải thích an ủi ba mình.

Mọi thứ đều do cô tự suy diễn, chưa hề xảy ra cái gì cả.

“Thật không? Con không phải vì muốn tự mình gánh vác mọi chuyện nên giấu ba chứ.”

“Không hề.”

Tự mình gánh vác mọi chuyện??? Gì chứ!

“Con chỉ là không hiểu nổi tại sao anh ấy lại cưới con thôi, vì thế con mới thử phân tích một chút… nếu không liên quan gì đến vấn đề ân oán thì ít nhiều gì con cũng không cần phải lo lắng anh ấy sẽ cố ý ngược đãi con.” Phó Quan Nhã để lộ chiếc răng cọp dễ thương khi cười.

“Không liên quan đến vấn đề ân oán thì chắc là do ‘Nhất kiến chung tình’ rồi!” Phó Quỳnh Sâm thở phào, nói với vẻ lạc quan hơn: “Lúc tiểu Điền vừa nhìn thấy hình của con thì liền sáng mắt lên đó!”

“Sáng mắt?”

Thật là một cảnh tượng khó tưởng tượng mà, Điền Hân Viêm cộng với cặp mắt sáng lấp lánh…. ừm, không được hợp cạ cho lắm.

“Ba nói hơi bị quá rồi, phải là nhìn chằm chằm không tha mới đúng, như rắn nhìn chuột vậy.”

“Rằn nhìn chuột… không phải thành ‘mặt đầy sát khí’ sao?” Làm gì mà có tính chất nhất kiến chung tình, vừa gặp đã yêu đâu.

Phó Quỳnh Sâm phẩy tay: “Ba không biết phải nói sao, nhưng tóm lại là ánh mắt của cậu ta rất chăm chú mà nhìn tấm hình đó…”

Phó Quan Nhã nghe nhưng không hiểu, là kiểu nhìn lúc đi chụp ảnh cưới sao?

“Ánh mắt ai chăm chú?”

Trên lầu truyền đến tiếng bước chân mang dép kẹp ngón đang bước xuống cầu thang.

Phiên bản trẻ của ‘Mẫu thân đại nhân’ đang vươn vai đặt câu hỏi.

Eo thon dáng gọn như một chữ ‘S’ điển hình, áo ngủ tơ tằm mềm mại ôm lấy dáng người xinh đẹp đó.

Con gái lớn nhà họ Phó, Phó Quan Mỹ, trên đầu búi một búi tóc to, khuôn mặt xinh đẹp với ánh mắt lười biếng khi nhìn thấy Phó Quan Nhã thì nhướn mày: “Sao mới kết hôn ngày thứ hai đã về rồi?”

“Chị cả.” Phó Quan Nhã ngoan ngoãn chào chị mình. “Về xin cơm ăn.” Kèm theo đó là một nụ cười vô tội.

“Chỉ có em mới vậy.” Liếc trái liếc phải mà lại không tìm thấy được chàng em rể cực phẩm đâu hết.

“Hì hì.”

“Mỹ Mỹ, con lại ngủ đến tận lúc tan ca rồi! Ngày nào cũng đi trễ nhất về sớm nhất, không làm gương cho nhân viên gì hết!”

Phó Quỳnh Sâm mới sáng sớm đã vào công ty, bận rộn đến giờ này mới về, định ngủ trưa một giấc, chừng hai rưỡi sẽ tiếp tục làm việc. Tuy mắc phải căn bệnh ung thư, nhưng ông không chịu được cảm giác ngồi không rảnh rỗi ở nhà, chỉ cần bắt đầu điên cuồng làm việc ông liền không cảm thấy bệnh tật đâu hết.

Cha thì chăm chỉ làm việc, nhưng con gái lại mang bộ dạng vừa tỉnh ngủ, thật khiến ông không nhịn được mắng vài câu mà.

“Có gì đâu, ba là ông chủ, con là đại tiểu thư, thích mấy giờ đi làm thì đi, ai dám lên tiếng nói gì chứ.” Phó Quan Mỹ mở tủ lạnh lấy ly sữa uống: “Bọn họ có ngon thì tự mà đi mở công ty đi!”

Cô nói với vẻ hợp tình hợp lý, đi trễ là quyền ưu tiên cơ bản nhất của con gái sếp mà!

“Còn dám nói nữa! Lúc trước khi Nhã Nhã làm việc trong công ty, tháng nào con bé nó cũng lấy được tiền thưởng siêng năng, Nhã Nhã có bao giờ tự xem mình là con gái sếp bao giờ đâu!”

Phó Quan Nhã lúc trước vốn làm việc tại công ty nhà, chức vụ không cao, không hề hưởng thụ quyền lợi đặt biệt nào, bàn làm việc đặt cùng một chỗ với các trợ lý nghiệp vụ khác, thường hay khiến người khác quên mất cô chính là con gái của sếp. Cô rất dễ dàng hòa nhập với mọi người, không hề ra vẻ tí nào, cộng với khuôn mặt thanh tú lúc nào cũng cười với vẻ vô tội khiến các đồng nghiệp ai cũng yêu thích không thôi.

Cho đến khi cô gả cho Điền Hân Viêm thì chức vụ trợ lý của cô được Phó Quan Mỹ tiếp tay đón lấy.

“Em gái luôn là em bé ngoan mà, lúc còn đi học, phần thưởng mà nhận được nhiều nhất cũng là phần thưởng siêng năng đó thôi.” Về mặt này thì cô cực kỳ đồng ý với ba mình.

Quan Nhã làm bất kỳ việc gì cũng rất tuân thủ quy tắc, tuy rằng không phải học cực kỳ giỏi, năng lực làm việc cực cao, nhưng ít nhiều gì thì cô cũng luôn hoàn thành mọi trách nhiệm cần thiết.

Phó Quan Mỹ ngồi lên ghế sofa: “Con cũng đâu cố ý ngủ dậy muộn đâu, cũng đều tại tối qua cãi nhau với ba làm con bực mình cả buổi tối, đến tận ba giờ khuya mới ngủ được, thành ra buổi sáng đương nhiên là dậy không nổi rồi.”

“Cãi nhau chuyện gì?” Phó Quan Nhã hỏi.

“Không có gì…” Phó Quỳnh Sâm không muốn nhắc đến, nhưng Phó Quan Mỹ thì lại cứ tiếp tục trách móc.

“Chị nói ba thiên vị, loại đàn ông cực phẩm như Điền Hân Viêm thế mà lại không giới thiệu cho chị trước.”

“Lúc trước mấy người mà ba giới thiệu cho con, có ai tệ đâu. Là tự con không chịu thôi, cứ một mực đòi chọn Lý Phong, lúc đó ba có phản đối kịch liệt không! Ba thậm chí còn nói nếu con dám gả cho Lý Phong ba liền đoạn tuyệt quan hệ cha con với con nữa mà. Sau đó thì sao, chẳng phải con cũng bỏ nhà ra đi, trốn hôn cùng với cậu ta sao.”

Vở kịch xưa lại diễn ra lần nữa, nội dung tranh cãi vẫn y chang như hôm qua vậy.

“Nếu người mà ba giới thiệu là Điền Hân Viêm thì con sẽ chịu thôi! Vậy thì con cũng không cần phải chịu khổ nhiều năm như vậy rồi!” Phó Quan Mỹ cũng không hề chịu thua mà cãi lại.

Lúc đó trong đầu cô toàn mấy chuyện ‘Phong hoa tuyết nguyệt’, cứ tưởng mình là Juliet, cho rằng tình yêu của mình và Lý Phong là tuyệt vời tốt đẹp nhất, những người có ý muốn ngăn cản họ đến với nhau đều là đồ trứng thối cả.

Phó Quỳnh Sâm kể chi tiết mọi khuyết điểm của Lý Phong, cô cho răng ba cô đang cố ý hạ thấp người ta, vì vậy mà cãi nhau với ba mẹ cô không dưới trăm lần.

Cộng thêm anh chàng nhà họ Lưu mà ba giới thiệu, có tiền, nhưng không đẹp trai, không cao to gì cả, cô vốn chẳng thể nhìn lọt vào mắt nổi, thế thì hiển nhiên sẽ cực lực chống đối rồi. Cuối cùng thì cô bất chấp sẽ rạn nứt tình cảm với gia đình mà dọn hành lý đi ra với Lý Phong, cùng cậu ta chạy đến Cục dân chính đăng ký kết hôn.

Chỉ là sau khi cưới, Juliet không còn là Juliet, trong cuộc sống hằng ngày, không thể chỉ có yêu đương, mà còn nhiều nhiều chuyện khác nữa.

Lúc ấy cô bị mù mới không thấy một đống tật xấu của Lý Phong......

Anh ta không những không có ý thức trách nhiệm, còn không chịu nổi áp lực, chỉ một chút áp lực công việc cũng khiến anh ta bùng nổ được.

Anh ta luôn tự nhận mình là người có tài nhưng không gặp thời, luôn cảm thấy mọi người có lỗi với anh ta, bao gồm cả việc anh ta không đạt được thành tích tốt trong công việc, hay khách hàng không chịu hợp tác, quản lý trách cứ, vân vân và vân vân......

Mỗi lần kiếm việc, anh ta chỉ làm ba tháng là cùng, về sau dứt khoát ở nhà ngồi không luôn, còn lấy lý do đẹp đẽ là ‘Nghỉ ngơi một lúc để đi được xa hơn’, trên thực tế là bắt cô kiếm tiền nuôi anh ta.

Phó Quan Mỹ nhớ lại Lưu Thiếu Đông năm đó, và cả Điền Hân Viêm bây giờ, cảm thấy cực kỳ bất mãn!

Hôm qua Phó Quan Mỹ đi tham gia hôn lễ, tận mắt thấy vẻ tỏa sáng ngời ngời của Điền Hân Viêm, càng thấy không cam, uống hết ly rượu, mượn rượu giả điên, phát tiết bất mãn với Phó Quỳnh Sâm.

Không phải ghen tỵ em gái cưới được chồng tốt, chỉ là không cam lòng.

“Ảnh chụp cả gia đình đặt trên bàn, có con, có Quan Tuệ, Quan Nhã. Cậu ta nhìn một cái đã vừa ý Nhã Nhã, không phải cha cố tình thiên vị hay ép buộc gì cả!” Phó Quỳnh Sâm giận nói.

Phó Quan Mỹ rất tự tin với nhan sắc của mình, khi đứng chung với các chị em, cô luôn như hạc trong bầy gà.

“Cha nhất định đã nói chuyện con từng ly dị với Điền Hân Viêm, nên anh ta mới chuyển sang chú ý Nhã Nhã!”

“Cha và Điền Hân Viêm không có nói nửa câu nào về chuyện nhà mình hết!” Huống chi lại là chuyện buồn của con gái.

Câu chuyện chỉ xoay quanh Quan Nhã, rõ ràng Điền Hân Viêm không có hứng thú với những đứa khác...

“Nếu không thì là do cha chọn bức hình chụp con xấu!” Phó Quan Mỹ vẫn có gắng lý sự cùn.

“Không thèm cãi với con!”

Chương trước | Chương sau

↑↑
Yêu Anh Không Hối Hận

Yêu Anh Không Hối Hận

Thẩm Bội Tuyền rất cảm động, không ngừng cảm ơn mọi người. Ân tình này dù cô có

22-07-2016 11 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Tiêu Dao

Tiêu Dao

Cuộc đời có những khúc mắc, những khúc quanh mà chắc chắn ai cũng phải vượt qua, vui

22-07-2016 12 chương
Đêm Không Thể Tẩm

Đêm Không Thể Tẩm

Tiểu thuyết ngôn tình hiện đại Đêm Không Thể Tẩm của tác giả Chu Khinh có nội dung

27-07-2016 10 chương
Ký ức gió và Vì sao xa

Ký ức gió và Vì sao xa

Giữa biển người xuôi ngược mênh mông, họ có trở về và lại tìm thấy nhau? Mong manh

29-06-2016
Phía sau lưng

Phía sau lưng

Bốn năm trước, trong một buổi chiều mùa thu lộng gió, nó rời quê nhà để bắt đầu

30-06-2016
Chuồn chuồn ướt mưa

Chuồn chuồn ướt mưa

Tôi thoát khỏi giấc mộng mị khi cơn mưa vẫn còn rỉ rả. Những gã đầu gấu vỉa hè,

26-06-2016
Ôsin nổi loạn - Suly

Ôsin nổi loạn - Suly

Giới thiệu: Nữ chính hài, ngốc nghếch vs nam chính đẹp trai, lạnh lùng cực điểm

12-07-2016 105 chương
Ngọn hải đăng

Ngọn hải đăng

"Đừng bao giờ rời mắt hay buông tay khỏi người mình yêu nhé. Bởi chỉ một tíc tắc

24-06-2016