A Nguyên đi máy bay tư nhân của Nam Dạ Tước đi đón bác sĩ, không được chậm trễ.
Nam Dạ Tước bước vào phòng cấp cứu, , bác sỹ vội vàng chặn lại, "Người trong nhà không thể vào đây".
Một tay Nam Dạ Tước đẩy bác sỹ ra, chân dài nhấc lên, đá văng cánh cửa, chân bước nhanh vào trong. Bác sỹ chỉ đành mở to mồm mắt ngơ ngác, sững sờ tại chỗ.
"Khỉ, con mẹ cậu còn không vào đây"
bạn đang xem “Ám dục (18+) - Thánh Yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Dung Ân nằm trong phòng cấp cứu, áo cưới trên người đã thay ra, vì viên đạn bắn trúng lưng, cô nằm nghiêng mới có thể điều trị được vết thương.
Nam Dạ Tước đi đến cạnh giường, Dung Ân đeo máy trợ thở oxy, nhưng dường như có lại ý thức, hai tay cô che chở bụng mình.
"Đứa bé.....đứa bé có thể bị thiếu dưỡng khí", Bác sỹ đứng bên cạnh đồng ý.
"Vậy phải đẻ mổ".
"Nhưng....không thể đảm bảo đứa trẻ được sinh ra có thể sống sót...."
Nam Dạ Tước nhắm mắt, từ trên đầu lạnh xuống dưới chân, y tá đối diện kinh sợ hét lên, "Huyết áp 40, nhịp tim 42...."
Anh chưa từng hoảng loạn bao giờ, hai tay anh nắm chặt lấy thành giường muốn đứng dậy, nhưng một tay lại bị tay Dung Ân nắm lấy, Nam Dạ Tước vạn phần vui vẻ, ngẩng đầu mới phát hiện hai mắt Dung Ân vẫn đang khép chặt, chỉ là một tay rất mạnh túm lấy tay anh.
Anh tự nhiện hiểu được ý tứ của cô.
"Đẻ mổ đi"
Bác sỹ không ngay lập tức bắt đầu.
"Mổ cho tôi!", Người đàn ông rống một tiếng giận giữ, gần như muốn xé toạt màng nhĩ của người bên cạnh.
Y tá bắt đầu chuẩn bị, Nam Dạ Tước không chịu đi ra ngoài, những người ở đó không ai dám nói câu nào, trong phòng cấp cứu ngoại trừ có âm thanh máy móc, cũng chỉ có tiếng va chạm của dao phẫu thuật.
Khi đứa bé được lấy ra, bác sỹ phụ sản thở phào một hơi.
Đứa bé khóc to, nằm trong tay bác sỹ, tứ chi giãy giụa, có lẽ chưa quen với thế giới mới này, khóc không ngừng.
"Tước thiếu, là một bé gái rất xinh".
Anh gật đầu, hai chân quỳ bất động cạnh giường Dung Ân, bác sỹ bế đứa trẻ ở bên cạnh tắm rửa, "Nặng sáu cân một lạng, đứa bé rất khỏe mạnh".
Từ khi Dung Ân bắt đầu phẫu thuật, Nam Dạ Tước lúc này mới kịp đeo nhẫn cưới lên ngón tay cô, "Chiếc nhẫn này là anh đã tự đặt tên, Lục Châu, Ân Ân, em là Lục Châu của anh, có lẽ anh đã khô cạn ở sa mạc quá lâu, lâu tới nổi không có tâm can, nhưng rồi cuối cùng anh cũng có thể gặp được em...."
Bác sỹ muốn bế đứa bé ra ngoài, nhưng Nam Dạ Tước kiên quyết muốn để con ngủ bên cạnh Dung Ân, "Nhìn đi, Ân Ân, đây là con gái của chúng ta...."
Đứa bé rất đói bụng, cọ sát vào người mẹ, miệng nhỏ nhắn mở ra, tuy rằng hai mắt vẫn nhắm chặt, nhưng lại có năng lực mút bẩm sinh, nó dựa sát ngực Dung Ân, không ngừng lặp lại động tác đó.
Nỗ lực hồi lâu mới mút được một ngụm sữa, khuôn mặt đứa bé đỏ ửng, ra sức khóc rống lên.
"Oa oa oa...."
Nắm tay bé nhỏ vung không ngừng lên ngực Dung Ân, lát sau, cổ họng khóc đến nỗi khan khan, Nam Dạ Tước cố nhịn đau lòng, bàn tay to lớn nắm lấy tay Dung Ân, đem bàn tay nhỏ nhắn của bảo bối đặt vào trong.
Là như vậy, chưa đợi bác sỹ người đến, Dung Ân đã vượt qua cơn nguy kịch.
Thuốc gây mê vẫn chưa hết, cô ngủ trầm ổn, trong phòng bệnh, Vương Linh đang dỗ bảo bối đã được mớm sữa đi ngủ, Nam Dạ Tước kéo chăn lại cho Dung Ân, vùi đầu vào cánh tay cô, khuôn mặt tuấn tú của anh mệt mỏi, sau khi nghỉ ngơi, cầm lấy tay cô áp vào má trái mình, khẽ hôn vài cái.
Duật Tôn đi vào, tùy ý ngồi xuống ghế sô pha, Nam Dạ Tước ra hiệu cho người bên cạnh qua căn phòng nhỏ, anh buông tay Dung Ân rồi đứng dậy "Thế nào rồi?".
"Lần này không lấy được mạng của cậu, chính là bọn họ đã tới số chết".
Vài tiếng gõ cửa vang lên, A Nguyên cầm theo một chiếc hộp đi vào, anh bước đến cạnh Nam Dạ Tước, "Đại ca, đây là được tìm thấy trong phòng trang điểm trước kia của phu nhân". Mở hộp ra, là một con búp bê đã bị cắt toàn bộ tứ chi,bên trong hộp quá khủng khiếp để nhìn vào.
Thần sắc Nam Dạ Tước âm lãnh, khuôn mặt căng cứng, "Điều tra".
Đây là trò đùa của phụ nữ, Duật Tôn liếc mắt, thờ ơ, "Thiểu năng".
Toàn thân Nam Dạ Tước như nước lạnh, anh mím chặt khóe miệng, "bên đó, biết tin tôi không chết nhất định sẽ không bỏ cuộc dễ dàng đâu, thành phố Bạch Sa này chỉ thể có một Nam Dạ Tước, A Nguyên, cậu đi thu xếp đi".
"Vâng", A Nguyên nhận lệnh đi ra khỏi phòng bệnh.
Nam Dạ Tước ngồi xuống bên cạnh Duật Tôn, hai bàn tay xoa xoa khóe mắt mệt mỏi, đem cái lưng cứng ngắc dựa vào cái sô pha mềm mại, Duật Tôn lấy ra một điếu xì gà, đưa cho anh một điếu.
Nam Dạ Tước lắc đầu, tầm mắt hướng về phía Dung Ân, Duật Tôn thấy vậy, cũng cất đi điếu thuốc vào trong túi.
"Tôn"
"Sao vậy?"
"Cậu nói đi....", Nam Dạ Tước dừng một chút, hai tay che lại khuôn mặt tuấn tú, rất mệt mỏi, "Người giống như chúng ta, có thể có gia đình không?"
Duật Tôn một tay nghịch cái bật lửa, sau khi nắp đóng lại, ánh mắt cô đơn, chỉ nói, "Nếu là tôi, nếu yêu cô ấy, tôi sẽ không kết hôn với cô ấy".
Nam Dạ Tước buông tay, , ánh mắt sáng rực, kiên định mạnh mẽ, "Tôi không tin, đã đến nước này rồi, ai còn muốn sống chặn ngay trước mặt tôi".
Duật Tôn chéo chân, giày da quân đội ôm trọn cẳng chân thon dài mạnh mẽ, anh cất bật lửa, khóe miệng nhếch lên, không nói gì thêm.
Dung Ân ngủ rất trầm ổn, dường như đang bù đắp lại tất cả thời gian mang thai không được ngủ ngon, khi cô mở mắt, cô vẫn cảm thấy mệt mỏi, nhưng tâm tình đã sớm khôn đời được nữa, bảo bối của cô, bản thân còn chưa được nhìn thấy một lần.
Trên ghế sô pha, chỉ có một lớn một bé hai người.
Nam Dạ Tước ôm đứa bé trong lòng, đầu dựa lên ghế sô pha, hiển nhiên đang ngủ rất say.
Dung Ân cẩn thận vươn tay từ trong chăn ra ngoài, cô nhìn thấy ngay "Lục Châu", rực rỡ lấp lánh, tỏa ra hơi thở mạnh mẽ của cuộc sống, cô nhếch miệng, muốn cười, nhưng kích động suýt rơi nước mắt.
Trong giấc mơ, đứa trẻ giật mình dậy, Nam Dạ Tước rất nhanh tỉnh giấc, tay phải vỗ nhẹ lên lưng con, vừa muốn ngẩng đầu gọi Vương Linh ở bên ngoài, đối diện với tầm mắt Dung Ân đang nhìn anh.
Người đàn ông giật mình, sửng sốt vài giây, mới có phản ứng.
Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ vui mừng, ôm đứa bé nhanh chân đi đến giường, "Ân Ân, cuối cùng em cũng tỉnh lại".
Dung Ân muốn ngồi dậy, nhưng không có sức, "Bế con qua đây, em muốn xem xem".
Nam Dạ Tước bế bảo bối nằm xuống bên cạnh Dung Ân, một khối tròn tròn, thực sự đáng yêu, cô cởi nút áo, người đàn ông thấy vậy, hướng bên ngoài gọi, "Vương Linh".
Cửa phòng bệnh mở ra, "Cậu chủ".
Vương Linh thấy Dung Ân đã tỉnh lại, mặt tràn ngập sự kinh ngạc và mừng rỡ, "Phu nhân, cô tỉnh lại rồi ".
"Bế đứa trẻ ra ngoài uống sữa".
"Vâng", Vương Linh nhanh nhảu đáp lời, vừa đi vào, Dung Ân liền mở miệng, "Không cần, tôi tự mớm được".
Nam Dạ Tước một chân ngồi xuống cạnh giường Dung Ân, "Em vừa mới tỉnh, qua vài ngày...."
"Không, em muốn mớm ngay bây giờ".
"ra ngoài đi", Nam Dạ Tước chỉ đành thỏa hiệp, hơi dừng lại, lại nói,"Vương Linh, ở đây không có chuyện gì rồi, cô về Ngự Cảnh Uyển làm thức ăn mang qua đây, Ân Ân mới tỉnh, đừng nhiều dầu mỡ quá."
"Dạ được."
"Đau quá, Dung Ân động vai, không dám động vào vết thương sau lưng.
Bảo bối nằm sát vào ngực cô ra sức mút lấy, Nam Dạ Tước cầm miếng đệm mềm mại lót sau lưng Dung Ân, anh nghiêng nửa thân trên, một cánh tay đặt trên lưng cô, "May là, viên đạn không cắm vào cột sống, nếu không em sẽ bị liệt mất".
"Anh rất lo lắng rồi"
Tầm mắt Nam Dạ Tước rơi xuống khuôn mặt của bảo bối, anh không nói cho cô biết, thiếu chút nữa họ đã không giữ được đứa con, "Sau này đừng như vậy, mạng anh lớn,cái gì cũng có thể tránh khỏi".
Dung Ân không nói lời nào, chỉ gật đầu, kỳ thực chỉ trong lòng cô biết rõ nhất, Nam Dạ Tước trước đây bị trúng đạn, kỳ thực so với việc cô bị trúng đạn còn làm cô khó chịu hơn, tổn thương như vậy, Dung Ân cả đời này không muốn nhìn thấy một lần nữa.
Tha lỗi cho sự ích kỷ của cô. Cô tình nguyện người nằm trên giường bệnh là cô, cũng không muốn trở thành người chờ đợi lo lắng ở bên ngoài, sự đau khổ như vậy, chi bằng thay anh đỡ lấy tai họa.
Nam Dạ Tước không muốn cô bị mệt, liền để Dung Ân tựa vào ngực anh nghỉ ngơi.
Khi Sở Mộ đi vào, nhìn thấy tình cảnh cả gia đình đang làm tổ trên giường, trang phục trên người bà, lộ ra vẻ thông minh nhanh nhẹn. Theo sau, chính là bố của Nam Dạ Tước, đây là lần đầu tiên Dung Ân được nhìn kỹ ông, vóc dáng người đàn ông cao hon , mặc dù đã có tuổi, vẫn có thể nhìn thấy khí chất phong độ khi còn trẻ. Ông không giống khí thế bức người của Nam Dạ Tước, trái lại, có vài phần gần gũi.
Thần sắc Sở Mộ vẫn nghiêm túc như trước, Dung Ân thấy thế muốn ngồi dậy, nhưng lại bị Nam Dạ Tước đè hai vai xuống, "Em đang bị thương, nằm xuống đi".
Cô chỉ đành ngại ngùng cất tiếng chào, "Bố, mẹ".
"Lúc này phải nghỉ ngơi nhiều", bố Nam đặt đồ xuống bên giường Dung Ân, ông quay đầu nhìn Sở Mộ đang đứng ở cửa, "Đứng đó làm gì, không phải bà nói muốn đến bệnh viện sao?"
Gương mặt Sở Mộ không kéo lên nổi, theo sau lưng bố Nam, vì những chuyện trước kia, giữa bà và Nam Dạ Tước vẫn tồn tại một vết nứt, đứng một lúc lâu, bầu không khí có phần lạnh lẽo, Sở Mộ cúi lưng muốn bế cháu gái.
Không nghĩ tới, tay còn chưa đụng đến đã bị Nam Dạ Tước ngăn lại, "Không phải mẹ không cần sao, muốn bế cũng không cần bế, chúng con có bảo mẫu".
"Dạ, anh đừng như vậy", Khủy tay Dung Ân khẽ đụng vào anh, ra hiệu Nam Dạ Tước đừng kiếm chuyện.
"Em đừng vì vết thương đã lành mà quên đi đâu đớn.", Nam Dạ Tước hừ lạnh.
"Đứa nhỏ này sao lại nói chuyện như vậy.", bố Nam không thể nhìn thêm được nữa, một tay ôm lấy bả vai vợ, tuy rằng Sở Mộ thường ngày tỏ ra cứng rắn, trước mặt chồng, nhưng cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé, bà khẽ tựa vào ông, "Con muốn nhớ thù nhớ đến khi nào?".
"Con còn nhớ rất rõ, nếu không vì mẹ, con và Ân Ân cũng sẽ không phải xa cách lâu như vậy".
"Tước, mẹ con hôm nay đến đây là vì chuyện này", bố Nam ở giữa hòa giải, thấy vợ không phản ứng, liền khẽ đẩy bà, "Còn đứng đó, lấy ra đi".
Sở Mộ choàng bừng tỉnh, vội vàng lấy từ trong túi một hộp nhung.
Bà mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn bằng ngọc lục của bà nội, Sở Mộ kéo tay Dung Ân, muốn đeo cho cô, "Đây là vật gia truyền của Nam gia".
Nam Dạ Tước thấy thế, vươn tay phủ lên mu bàn tay Dung Ân. Ý tứ của anh, rõ ràng là không chịu tha thứ, Dung Ân khẽ đẩy tay anh, cho đến khi Sở Mộ đeo xong nhẫn vào tay cô, "Cám ơn mẹ".
"Chuyện trước đây, mẹ thừa nhận, là mẹ đã làm sai".
Nam Dạ Tước im lặng, anh hiểu rõ tính tình của Sở Mộ, muốn bà thừa nhận chính mình đã sai, so với lên trời còn khó khăn hơn. Kỳ thực Sở Mộ cũng có cách nghĩ của riêng mình, Dung Ân vì Nam Dạ Tước mà đỡ thay viên đạn, đủ để nhìn ra sau này cô sẽ không làm hại con trai mình, thay vì ở giữa làm kẻ ác, chẳng bằng có lòng thành toàn, bà cũng không muốn sắp tới tuổi già, ngay cả con trai yêu thương nhất cũng không chịu nhận bà.
Sở Mộ kỳ thực không thể không chịu thua, Nam Dạ Tước rất giống bà,tính tình quá cứng.
"Vậy không phải được rồi sao?", Bố Nam chuyển đề tài, "Mau nhìn xem cháu gái chúng ta giống ai nào? Đặt tên chưa?"
Dung Ân vừa muốn nói chưa, Nam Dạ Tước đã mở miệng, "Đặt rồi, Nam Tứ Đồng", gương mặt tuấn tú của anh cúi xuống , hỏi ý kiến cô, "nghe hay không?".
"Tứ Đồng", Dung Ân nói lặp đi lặp lại mấy lần , vui vẻ không thôi , " Nghe hay lắm".
Ai chẳng muốn một tuổi thơ vô tư, không bị trói buộc, tự do tự tại.
"Đồng đồng...", Tuy rằng Sở Mộ thực lòng muốn bế cháu trai, để nó tiếp quản Nam gia, nhưng khi trông thấy đứa bé, vẫn không tránh được vui mừng, hơn nữa hai người còn trẻ, nguyện vọng của bà muốn bế cháu trai nhất định có thể thực hiện được.
Hai người ngồi chơi cả nữa ngày mới ra về, Nam Dạ Tước nhìn ra được, vì sự tiếp nhận của Sở Mộ, Dung Ân ngay cả cười cũng rạng rỡ hơn.
Chương trước | Chương sau