pacman, rainbows, and roller s
Ám dục (18+) - Thánh Yêu

Ám dục (18+) - Thánh Yêu


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 147
5 sao 5 / 5 ( 9 đánh giá )

Ám dục (18+) - Thánh Yêu - Ngoại truyện 2 - Cáo biệt sự tiết chế của dục vọng

↓↓

"Em vui không?"

bạn đang xem “Ám dục (18+) - Thánh Yêu” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Cô gật đầu, miệng cười vui vẻ, "Thái độ của anh rất tệ".


" Xí" Nam Dạ Tước nằm xuống ghế sô pha bên cạnh, mái tóc màu đỏ rượu của người đàn ông vì động tác này mà xõa ra, mê hoặc chúng sinh, "Bà ấy đáng đời".


Dung Ân hết cách với anh.


Vừa mới tỉnh lại, Nam Dạ Tước cũng không muốn cô phải hao tổn quá nhiều sức lực, liền để cô sớm nghỉ ngơi.


Bóng đêm lan tỏa, ánh chiếu rọi vào cửa sổ hành lang bệnh viện, ảm đạm âm lãnh, vách tường trắng nhìn không thấy tận cùng, gió lạnh thổi qua, một bóng người lướt qua ở khúc quanh, cái bóng bị đứt ra làm hai.


Người đó sờ lên khẩu trang trên mặt, xác định không bị tuột xuống, lúc này mới giả vờ đi về phía trước.


Cái áo màu trắng vì độn tác vội vàng của cô mà xốc lên, cô ta đi đến trước cửa phòng bệnh VIP, nhìn vào số giường bệnh và họ tên đăng ký, xác nhận là Dung Ân ở bên trong.


Thân ảnh bị kéo thành một đường thon dài, người đó kiểm tra bốn phía, thấy không có người, mới cẩn thẩn mở cửa.


Cô ta bước đi nhẹ nhàng, bên trong rất tối, chỉ có thể dựa vào ánh trăng chiếu rọi vào cửa sổ mà phân biệt đâu là giường đâu là đường đi, cô ta rón rén lại gần giường, chậm rãi móc ra từ trong túi một ống tiêm.


"Cô đáng lẽ phải chết sớm rồi, tôi đã từng nói, ai đứng cản trước mặt tôi thì tôi sẽ cho họ chết không được tử tế ".


Cô ta cúi lưng, vén chăn trên giường lên, vừa muốn hành động, cảm thấy trên cổ tay truyền đến đau đớn, phòng bệnh đột nhiên sáng trưng như ban ngày, cô ta cảm thấy chói mắt, cúi đầu nhìn thì thấy vật ném vào cô thì ra la cái điện thoại. Trên giường chỉ có cái gối. cũng không có người.


Đối diện, Nam Dạ Tước cùng Duật Tôn đang ngồi đó, người phía sau cười lạnh,thập phần châm chọc.


"Còn muốn giấu đầu lòi đuôi sao?"


Ánh mắt người đó ảm đạm, tháo khẩu trang, là Dung Ái, thần sắc Nam Dạ Tước âm lãnh, tay trái đặt trên thành ghế sô pha gõ nhẹ, "Quả nhiên là cô, ngày tôi kết hôn, Dung Ân nhận được một món quà lớn nghĩ lại cũng là kiệt tác của cô?".


"Cô quá xem thường cô ấy", Duật Tôn cười nói, "Ngày đó cửa cấm bị phá, vài tên sát thủ lại có trong tay máy điện tử làm nhiễu nhận biết thân phận, nội gián này, là cô".


Dung Ái nghe thấy vậy, biết là có biện minh cũng chỉ vô ích, cô ta thừa nhận, "Không sai, là em".


"Dung Ái, cô muốn tự mình tìm đến cái chết phải không?"


"Tước", Dung Yêu giống như ủy khuất, "Em yêu anh, em không sai".


"Ây....", Duật Tôn nghe xong, chỉ lắc đầu, "Lại là một người ngu ngốc".


"Yêu?", Nam Dạ Tước cười lạnh, "Cô phối hợp với bên trong và bên ngoài, có nghĩ tới, đối phương muốn là lấy mạng tôi?".


"Không....Bọn họ đồng ý với em sẽ chỉ đối phó với Dung Ân, sẽ không tổn thương tới anh".


"Ngu ngốc!", Nam Dạ Tước đứng dậy, hai tay anh để vào trong túi, đi tới trước mặt Dung Ái, "Đây đã không phải lần đầu tiên, tôi đã nói rồi, nếu ai muốn động vào cô ấy, tôi sẽ khiến người đó chết không được tử tế".


"Tước, anh không thể đối xử với em như vậy....", hốc mắt Dung Yêu đỏ ửng, đi vài bước kéo lấy cánh tay người đàn ông, "Sau này....sẽ không có sau này nữa".


"Cô cho rằng tôi sẽ để cô cái phiền phức này ở bên cạnh tôi? Bất cứ ai làm tổn thương Dung Ân, tôi sẽ không tiếc mọi giá để trục xuất người đó, tôi thề", Nam Dạ Tước thu hối cánh tay, đẩy cô ta về hướng cửa, "Nể mặt giao tình giữa hai nhà chúng ta, tôi không muốn lấy mạng của cô, về thu dọn đi, bắt đầu từ ngày mai, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa, cũng không muốn ở bất kỳ nơi nào trong nước nhìn thấy cô."


"Không, Tước...."


"Cút!"


Dung Ái bị A Nguyên đi vào cưỡng chế lôi ra ngoài, cô ta bị đẩy ra ngoài bệnh viện, rất chật vật.


Hai tay cô ta ôm lấy bả vai đứng trong đêm lạnh, lau khô nước mắt, trong đáy mắt từ từ xuất hiện ánh sáng âm lãnh, không chịu cam tâm.


Khi Duật Tôn lái xe ra khỏi bệnh viện, trời đã gần sáng, chiếc xe thể thao sang trọng mới vừa quẹo, đột nhiên bị một người xông tới cản đường, anh phanh xe gấp, cửa xe được mở ra, một bóng người ngồi vào ghế lái phụ.


Vừa nhìn kỹ, chính là Dung Ái.


Duật Tôn đậu xe bên ven đường, lấy điếu thuốc ra đốt, những đám khói giữa ngón tay giống như là những đám mây đang lượn lờ.


Anh hút một hơi thuốc, môi mỏng nâng lên, thổi ra khói trắng bay vào khuôn mặt diễm lệ của Dung Ái, người phụ nữ đột nhiên bổ nhào tới, hôn lên môi người đàn ông.


Đầu lưỡi vừa tiến vào thăm dò, nhưng bị Duật Tôn chế trụ quai hàm, đẩy cô ra, "Vừa rồi còn muốn vì một người đàn ông khác đòi sống đòi chết,lần này lại tự động dung lên cửa?".


Hai tay Dung Ái quấn lấy cổ anh, mông di chuyển đến giữa đùi anh, những sợi tóc xõa xuống khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của người đàn ông, "Tôn, cả thành phố Bạch Sa này, người có thể chống lại Nam Dạ Tước....... Sợ rằng chỉ có mình anh, giúp em".


"Giúp cô?", đôi mắt Duật Tôn sắc bén, ánh mắt liếc nhìn xuống dưới, quan sát dưới váy đang dính sát vào anh, "Tôi được lợi gì?".


Cô ta áp trán lên trán Duật Tôn, hơi thở hòa trộn với mùi nước hoa cao cấp, dụ hoặc như vậy, sợ rằng đã đủ thiêu đốt lòng dạ của bất kỳ người đàn ông này, "Tất nhiên, em lấy bản thân làm thù lao như thế nào?".


Duật Tôn cười thành tiếng, chỉ là trong ý cười không có chút nào tươi sáng, chỉ là âm lãnh sờ không tới tận cùng, tay phải anh ta ôm lấy vòng eo thon gọn của Dung Ái, đem cô ta kéo ra, "Tôi và cô cũng không phải quen biết một hai ngày, tôi thích phụ nữ thế nào, cô vẫn còn không rõ sao?".


Sắc mặt Dung Ái đông cứng, người đàn ông này có sở thích vô cùng đặc biệt, cô sớm đã được nghe qua.


"Sinh viên nữ có gì tốt, đi với anh, không cảm thấy quá non nớt sao?", bàn tay Dung Ái vuốt nhẹ gương mặt tinh xảo của người đàn ông, "Tôn thiếu như lang như hổ, cũng nên thay đổi khẩu vị thôi."


"Không cách nào khác, tôi thích sự non nớt", Duật Tôn dùng sức đẩy cô ta ra, Dung Ái không kịp phòng bị, ngã xuống ghế phụ, "Nếu muốn chơi đùa,cô không sợ bị tôi chơi đùa tới chết", Người đàn ông nói xong, liền khởi động động cơ .


Xe thể thao như mãnh hổ xuống núi, không bao lâu sau, dừng lại ở một bãi đất trống rộng lớn. Dung Ái cảm thấy có điều bất thường, "Đây là đâu?".


"Là chỗ cô nên đến", Duật Tôn xuống xe trước, sau đó kéo cô ta xuống, Dung Ái lúc này mới nhìn rõ, là bến tàu, "Đưa em đến đây làm gì?".


Tiếng huýt sáo vang lên, vài tên đàn ông đi ra từ trong bóng tối.


Duật Tôn đẩy Dung Ái về phía bọn họ, "Tối nay xuất phát, nhớ kỹ, đừng để cô ta đặt chân vào thành phố Bạch Sa một bước".


"Không, Duật Tôn, anh khốn nạn, anh đối xử với tôi như vậy?", Dung Ái bắt đầu không ngừng giẫy giụa, "Tước đã đồng ý cho em thời gian để chuẩn bị, em......thế này sao đi, trên người em không mang đồng nào, anh không thể làm vậy!".


"Dẫn đi," Duật Tôn vung tay, "Không có tiền sống, thì bán thân, cô không phải giỏi nhất là như vậy sao?".


Mấy người cưỡng chế Dung Ái ra bến tàu, cô ta không chịu thỏa hiệp, hai chân liều mạng giẫy dụa, toàn bộ cơ thể bị lôi kéo về phía trước, "Duật Tôn, anh là ác ma, anh chết không được tử tế, buông tôi ra....Buông tôi ra...."


Dần dần, giọng nói mỗi lúc một xa, mãi cho đến khi con thuyền đã đi xa.


Như vậy,phiền phức lớn đã được giải quyết sao?Dứt khoát bao nhiêu.


Duật Tôn đốt một điếu thuốc, nghiêng người tựa trên đầu xe, nói anh là tên ác ma...... khỉ, thật buồn cười, từ trước tới nay anh chưa từng nói bản thân là người tốt.


Dung Ân ở bệnh viện khoảng nửa tháng mới xuất viện, ở nhà vẫn là tốt hơn hết.


Tin tức gần đây đều liên quan đến Dung thị, cổ phiếu rớt giá, thậm chí ngay cả giao dịch nội bộ cũng bị tiết lộ, huyên náo trong một thời gian.


Trong phòng khách Ngự Cảnh Uyển, mẹ Dung đang ngồi trên ghế sô pha xem tivi, Vương LInh bận rộn trong bếp, mùi thơm thức ăn bay đến, bảo mẫu mới tuyển đang chơi cùng đứa bé, Dung Ân mặc quần áo ở nhà đi xuống từ trên lầu, cô ôm lấy gối ngồi xuống bên cạnh mẹ Dung. "Mẹ."


"xuống lầu làm gì, vừa ra tháng, thân thể còn phải bổ dưỡng thật tốt."


"Không sao ạ", tivi đang phát tin tức của Dung thị, "Mẹ, con nghe Dạ nói, Dung thị sợ rằng không qua được ải này."


Thần sắc mẹ Dung cũng không thay đổi bao nhiêu, "Có lẽ đã là tai kiếp, khi đó, có thể tránh khỏi, nhưng cuối cùng cũng không thể tránh được cả đời".


"Thật ra, Dạ nói....muốn nghe ý mẹ", Nếu mẹ Dung mềm lòng, Nam Dạ Tước thật sự sẽ rat ay giúp đỡ.


"Ân Ân", mẹ Dung kéo tay con gái, đem tay cô đặt lên đùi mình, "Bên trong đã thối nát rồi, cho dù bên ngoài có tân trang ra sao, vẫn sẽ có ngày phải thất bại".


Dung Ân ôm lấy thắt lưng của mẹ, đầu khẽ tựa lên vai trái của bà, "Mẹ, mẹ yên tâm, mẹ còn có con....Không, chúng con".


Dung thị không qua bao lâu, cuối cùng cũng bại rồi.


Dung Tử Nham vì hổ thẹn với hai mẹ con cô, từ đó, cũng không gặp mặt qua.


Ngay cả Dung Ái, cũng giống như đã bốc hơi, Dung Ân không biết chính giữa đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy cuộc sống yên bình, vui vẻ tự tại.


Đông qua, xuân đến.


Lại nhiều tháng trôi qua.


Hôm nay là ngày đầu tiên Dung Ân ra ngoài, ăn cơm tối với Lý Hủy rồi trở về, trong tay mang theo vài túi, tất cả đều là quần áo mới mua cho bảo bối.


Trong vườn Ngự Cảnh Uyển, đèn chiếu chói chang, cô đi vào vườn, đẩy cửa bước vào phòng khách mới cảm thấy có điều gì đó không ổn.


Bên trong tối đen như mực, vươn tay không nhìn thấy năm ngón.


"Vương Linh, Vương Linh....", Dung Âm mở đèn, phòng khách vẫn sạch sẽ như cũ, nhưng cô gọi vài tiếng cũng không thấy bóng ai, vì sợ sẽ làm ồn tới bảo bối, cô không dám gọi lớn tiếng, nên chỉ đành lẩm bẩm, "Có chuyện gì vậy, không có ai?".


Dung Ân xách túi đi lên lầu hai, Nam Dạ Tước có lẽ đang ở nhà, khi cô ở ngoài người đàn ông cứ hối thúc cô về, giống như có chuyện gì rất gấp.


Đi lên lầu hai, mới phát hiện không mở một ngọn đèn nào, Dung Ân đi tới trước phòng ngủ, khẽ đẩy cửa phòng đi vào.


"Dạ?", không ai trả lời, một mùi hương lạ xông vào cánh mũi, thanh nhã, sau khi ngửi khiến tâm trạng tốt hơn, Dung Ân vươn tay mò mẫm theo vách tường, vừa muốn đẩy cửa, tay đã bị người ta ra sức nắm lấy.


"A......", cô thất kinh kêu lên, "Ai?".


Đối phương đi vòng qua phía sau cô, hai tay khóa trụ thắt lưng cô, bế bổng Dung Ân lên rồi tiến về giường.


Cô hoảng loạn bội phần, hai tay hai chân ra sức giãy giụa, "Buông tôi ra!", Dung Ân không biết lấy được sức mạnh từ đâu, thoát khỏi sự kiềm chế của người đàn ông, cơ thể cô lùi về phía sau, dùng sức đẩy anh ta đụng vào cánh cửa.


"Um...", người đàn ông đau đớn, chỉ đành buông tay.


Cô nghiêng người, nhanh như chớp bật đèn.


"Anh....", Dung Ân nhìn rõ đối phương, trái tim sợ hãi không khỏi trấ định, nhưng lại giận dỗi thập phần, "Dạ, anh làm gì vậy?".


Người đàn ông thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, "Không nghĩ tới em có thân thủ như vậy".


"Anh dọa em sợ muốn chết", Dung Ân đặt đồ lên ghế sô pha, quay đầu, lúc này mới biết bên trong phòng ngủ thực sự rất khác lạ.


Trong chân nến thủy tinh*, khói thơm lan tỏa khắp nơi, trên giường lớn King size, phủ đầy cánh hoa hồng, cửa ngoài ban công cũng được mở ra, có thể trông thấy cảnh sắc trong vườn Ngự Cảnh Uyển, "Hôm nay là ngày gì vậy", Dung Ân suy nghĩ, nhưng nghĩ không ra.


*(Đang đốt nến thơm.)


Vừa muốn xoay người lại, đã bị một lực đẩy tới giường, áp cô ngã xuống giường lớn.


Cánh hoa hồng vì hành động này mà rơi xuống, một ít, thậm chí còn dính lại trên tóc Dung Ân, đốt lên hương thơm mê người không kịp dập tắt kích tình , Nam Dạ Tước vùi khuôn mặt vào cổ cô, "Hôm nay, là ngày anh cáo biệt tiết chế dục vọng".


Từ ngày Dung Ân mang thai đến bây giờ, Nam Dạ Tước không hề chạm vào cô.


Đối với anh mà nói, sự nhẫn nại đã lên tới cực điểm, dùng lời nói của Nam Dạ Tước, nếu còn nhẫn nhịn nữa anh phải bị phế mất.


Tay trái anh xoa nhẹ lên bụng Dung Ân, "Ân Ân, vết thương không sao chứ?".


Đầu cô vùi vào trong gối, khuôn mặt nóng lên, mơ hồ lên tiếng, "uhm....".


"Anh nhịn sắp chết rồi đây", hai tay Nam Dạ Tước mò lên ngực Dung Ân, cởi nút áo của Dung Ân, "Em phải đền bù cho anh".


"Tắm trước đã...."

Chương trước | Chương sau

↑↑
Giả Dung

Giả Dung

Giả Dung là một trong những tiểu thuyết ngôn tình của tác giả Lâu Vũ Tình nói về

26-07-2016 1 chương
Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam

Độc Ái Thuần Nam của tác giả Mị Dạ Thủy Thảo truyện ngôn tình sắc xoay quanh

21-07-2016 20 chương
Trà âm

Trà âm

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Hay là mình cứ bất chấp yêu nhau

26-06-2016
Như là nước mắt

Như là nước mắt

Đi bên Nghiêm, chị chỉ dám nở những nụ cười vừa phải, vì còn bận giữ ý của vợ

30-06-2016
Sài Gòn trong tôi

Sài Gòn trong tôi

Thời gian vội vã trôi, con người tấp nập với trăm công ngàn việc. Đó là

23-06-2016