Teya Salat
Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 226
5 sao 5 / 5 ( 78 đánh giá )

Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung - Chương 47 - Vô song vô đối ninh thị nhất kiếm

↓↓
Nhạc Linh San nói xen vào:


- Quân ác tặc vô sỉ đó thì ai cần hắn bội phục làm chi? Chẳng qua là đùa giỡn hắn một lúc mà chơi.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Nhưng tiểu huynh coi tình trạng lúc đó nếu không bịa ra môn "Phi tú thần châm" để biểu diển thì

bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


nguy đến tính mạng ngay tức khắc. Tiểu huynh đành theo đao pháp của hắn ưỡn ẹo múa may một lúc


để biểu diển.


Nhạc Linh San cười hỏi:


- Lệnh Hồ đại ca uốn éo múa may những chiêu thức đó có giống hắn không?


Lệnh Hồ Xung cười đáp:


- Ngày thường tiểu huynh coi sư muội sử kiếm biết bao nhiêu lần rồi thì sao lại không giống?


Nhạc Linh San không chịu, nói:


- Trời ơi! Ðại ca cười "người ta" sử kiếm ưỡn ẹo thì tiểu muội ba ngày không nhìn mặt đại sư ca


nữa.


Nhạc phu nhân từ nãy tới giờ trầm ngâm không nói gì, bây giờ bà mới lên tiếng:


- San nhi! Ngươi đưa kiếm cho đại sư ca đi!


Nhạc Linh San rút thanh trường kiếm ra xoay chuôi lại đưa cho Lệnh Hồ Xung vừa cười vừa nói:


- Má má muốn coi đại sư ca uốn éo sử kiếm pháp con khỉ đó.


Nhạc phu nhân nói:


- Xung nhi! Ðừng nói nhảm nhí với nó nữa! Lúc ấy ngươi sử kiếm thế nào bây giờ thử diển lại coi.


Lệnh Hồ Xung biết sư nương muốn xem kỹ đao pháp của Ðiền Bá Quang gã liền đón lấy thanh


trường kiếm, quay về phía sư phụ, sư nương khom lưng thi lễ nói:


- Bẩm sư phụ cùng sư nương! Ðệ tử xin biểu diển những đường khoái đao của Ðiền Bá Quang.


Nên biết đây là lề luật phái Hoa Sơn. Hàng tiểu bối trước khi sử quyền động kiếm trước mặt bậc tôn trưởng phải xin phép đã.


Nhạc Bất Quần gật đầu.


Lệnh Hồ Xung dựng thanh kiếm lên rồi đột nhiên, chẳng có triệu chứng gì sắp ra chiêu, gã chém


luôn ba kiếm nhanh như điện chớp. Kiếm phong rít lên veo véo.


Bọn sư đệ giật mình kinh hãi. Mấy cô nữ đệ tử bất giác đồng thanh la lên:


- Úi chà!


Lệnh Hồ Xung sử những chiêu kiếm tự hồ loạn xạ chẳng vào chương pháp nào hết, nhưng con mắt Nhạc Bất Quần cùng Nhạc phu nhân lại nhìn thấy rất rõ. Mỗi nhát đâm nhát chém đều lợi hại và chuẩn đích.


Lệnh Hồ Xung thu kiếm về một cách đột ngột, nhìn sư phụ, sư nương thi lễ.


Nhạc Linh San hơi ra chiều thất vọng hỏi:


- Nhanh đến thế ư?


Nhạc phu nhân gật đầu đáp:


- Phải nhanh thế mới được. Trong phép khoái đao một chiêu 13 thức này, mỗi thức gồm ba bốn lần


biến hóa. Chỉ trong khoảnh khắc đã sử đến bốn mươi mấy chiêu thì thật là một đao pháp ít có trên thế


gian.


Lệnh Hồ Xung nói:


- Thằng cha Ðiền Bá Quang sử đao còn lẹ gấp mấy đệ tử.


Nhạc phu nhân cùng Nhạc Bất Quần đưa mắt nhìn nhau ra chiều bội phục.


Nhạc Linh San hỏi:


- Ðại sư ca! Sao không thấy đại sư ca uốn éo ngượng nghịu chút nào?


Lệnh Hồ Xung cười đáp:


- Mấy bữa nay tiểu huynh lúc nào cũng nghĩ tới phép khoái đao này nên bây giờ đã sử được khá mau lẹ. Hôm ở tửu lâu, tiểu huynh biểu diển trước mặt Ðiền Bá Quang thì chậm chạp hơn nhiều và còn thêm vào điệu bộ uốn éo của đàn bà để làm trò cười chọc hắn.


Nhạc Linh San cười nói:


- Ðại sư ca hôm ấy làm bộ như thế nào? Bây giờ hãy diển lại cho tiểu muội coi!


Nhạc phu nhân xoay lại rút thanh trường kiếm ở sau lưng một tên nữ đệ tử rồi nhìn Lệnh Hồ Xung kêu:


- Ngươi hãy sử khoái đao đi!


Lệnh Hồ Xung đáp:


- Dạ.


Rồi véo một tiếng. Hắn dùng kiếm làm đao nhằm Nhạc phu nhân chém tới. Chiêu kiếm này phóng ra phương vị rất kỳ tuyệt, nó xoay về phía sau người Nhạc phu nhân rồi mũi kiếm móc ngược trở lại.


Nhạc Linh San kinh hãi la lên:


- Má má! Phải cẩn thận đấy!


Nhạc phu nhân nhảy vọt ra, không để ý gì tới nhát kiếm của Lệnh Hồ Xung từ phía sau lưng đâm lại. Thanh kiếm trong tay bà đâm thẳng tới trước ngực gã một cách mau lẹ phi thường.


Nhạc Linh San lại la hoảng:


- Ðại sư ca! Phải cẩn thận.


Lệnh Hồ Xung không đỡ gạt, đâm luôn một đao nữa, miệng nói:


- Sư nương! Hắn đâm còn mau lẹ hơn nhiều.


Nhạc phu nhân đâm vèo vèo luôn ba kiếm.


Lệnh Hồ Xung cũng phản kích luôn ba đao.


Cả hai người cùng đánh rất mau lẹ và đều tấn công chứ không có chiêu nào đỡ gạt để giữ mình.


Chỉ trong chớp mắt hai thầy trò đã thi triển hơn hai chục chiêu.


Lâm Bình Chi đứng bên trố mắt ra mà nhìn, miệng há hốc, bụng bảo dạ:


- Ðại sư ca hành động như người điên mà võ công càng ghê gớm. Từ nay mình phải chăm chú luyện công không lúc nào chểnh mảng mới khỏi để người ta coi thường mình được.


Giữa lúc ấy, Nhạc phu nhân phóng kiếm đánh vèo một tiếng, mũi kiếm đã chí vào cổ họng Lệnh Hồ Xung.


Lệnh Hồ Xung không sao tránh được, gã nói:


- Giả tỷ là Ðiền Bá Quang thì hắn ngăn chặn được rồi.


Nhạc phu nhân nói:


- Vậy thì giỏi lắm.


Thanh trường kiếm trong tay bà như rồng bay phượng múa. Sau mấy chiêu, mũi kiếm của bà lại chí vào trước ngực Lệnh Hồ Xung.


Lệnh Hồ Xung vẫn nói:


- Hắn cũng gạt được.


Câu nói của gã tỏ ra đao thuật của Ðiền Bá Quang còn mau hơn nhiều nên có thể ngăn chặn được cả hai chiêu đó.


Hai người càng đấu càng lẹ. Sau Lệnh Hồ Xung không còn lúc nào rảnh để mà nhắc lại câu: "Hắn vẫn đỡ được". Mỗi khi gã bị Nhạc phu nhân kiếm chế, chỉ lắc đầu để tỏ ý cho bà ta biết chiêu kiếm đó không giết được Ðiền Bá Quang.


Nhạc phu nhân sử kiếm mỗi lúc một cao hứng. Ðột nhiên bà la lên một tiếng trong trẻo. Mũi kiếm lấp loáng không nhất định phương hướng nào bao vây lấy Lệnh Hồ Xung mà đâm lia lịa.


Luồng ngân quang hạ xuống thấp.


Mọi người trông hoa cả mắt.


Ðột nhiên thấy mũi kiếm của bà phóng thẳng ra đâm tới trước ngực Lệnh Hồ Xung nhanh hơn điện chớp.


Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi la lên:


- Sư nương!


Mũi kiếm đã đâm thủng vạt áo gã.


Lại thấy tay phải Nhạc phu nhân đâm thẳng về phía trước. Thanh trường kiếm trong tay bà tựa hồ đâm xuyên vào ngực đối phương ngập đến tận chuôi.


Nhạc Linh San thét lên:


- Má má ơi!


Bỗng nghe mấy tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt. Từng mảnh kiếm gãy dài chừng hơn tấc lả tả rớt xuống chân Lệnh Hồ Xung.


Nhạc phu nhân cười ha hả rụt tay về. Trong tay bà chỉ còn chuôi kiếm.


Nhạc Bất Quần cười nói:


- Sư muội! Nội lực của sư muội tinh tiến đến thế ư? Cả mắt ta cũng không trông lầm nữa.


Nguyên vợ chồng Nhạc Bất Quần trước là bạn đồng môn. Ngày còn nhỏ tuổi ông kêu bà bằng sư muội quen rồi. Sau khi thành hôn hai người vẫn xưng hô nhau bằng sư huynh, sư muội.


Nhạc phu nhân cười đáp:


- Ðại sư huynh quá khen! Tiểu kỹ nhỏ mọn này phỏng có chi đáng kể?

Chương trước | Chương sau

↑↑
Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Bàn Long Đao - Ưu Đàm Hoa

Giới thiệu: Một căn nhà đơn độc trong nghĩa địa của Tô Châu hoa lệ, một mẹ góa

11-07-2016 24 chương
Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Chỉ đao - Nam Kim Thạch

Văn án: Mưa càng lúc càng nặng hạt. Đêm đã khuya, trên đường cũng đã vắng khách

10-07-2016 20 chương
Chiếc giày đỏ

Chiếc giày đỏ

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Rồi sẽ qua hết, phải không?") "Tôi

25-06-2016
Chạm mặt

Chạm mặt

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần trên cán

25-06-2016
Cây cầu hi vọng

Cây cầu hi vọng

Đây là một câu chuyện có thật về kỹ sư John Roebling – người xây dựng cây cầu

01-07-2016
Chụp ảnh gia đình

Chụp ảnh gia đình

"Cũng cần có thời gian cho mấy vết thương bớt sưng. Để còn chụp hình. Níu được

24-06-2016
Món quà

Món quà

Rất bận rộn nhưng tuần nào cũng vậy, ông dành ra một buổi tối ăn mặc như một

29-06-2016