Nhạc Bất Quần nhìn cô lắc đầu nhưng không lộ vẻ nghiêm khắc như trước nữa.
bạn đang xem “Tiếu ngạo giang hồ - Kim Dung ” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Khi đó đệ tử chỉ cầu sao cho vị sư muội phái Hằng Sơn kia bỏ đi về đệ tử lượng không đủ sức địch lại Ðiền Bá Quang. Ðệ tử không có cách nào cứu được y, lại rất lo lắng cho tình đồng đạo.
Thấy y không chịu rút lui, đệ tử đành phải đặt điều nói nhăng như vậy. Ðệ tử biết rằng những câu nói đó mà lọt vào tai các vị sư bá, sư thúc phái Hằng Sơn thì thật là vô lễ.
Nhạc Bất Quần nói:
- Ngươi muốn cho sư điệt Nghi Lâm bỏ đi là phải nhưng sao không lựa lời lại thốt ra những điều ngạo mạn khinh bạc? Vụ này mọi người trong Ngũ nhạc kiếm phái đều biết hết, nhất định họ ngấm ngầm bảo nhau ngươi không phải là hạng chính nhân quân tử và trách ta không biết răn dạy ngươi.
Lệnh Hồ Xung khom lưng đáp:
- Dạ! Ðệ tử biết tội rồi!
Nhạc Bất Quần lại nói:
- Lúc ngươi ở trong viện Quần Ngọc dưỡng thương cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng ngươi đem Nghi Lâm sư điệt cùng con tiểu ma nữ Ma giáo dấu vào trong chăn, lại nói với Dư quán chủ phái Thanh Thành đó là yêu hoa nữ tử phái Hành Sơn thì vụ này sẽ phát sinh nguy hiểm rất lớn ngươi có biết không? Giả tỷ câu chuyện bị tiết lộ thì phái Hoa Sơn ta mất hết thanh danh còn là việc nhỏ mà liên lụy đến tiếng thơm của phái Hằng Sơn mấy trăm năm nay là việc lớn hơn. Bây giờ chúng ta biết đối xử với họ thế nào đây?
Lệnh Hồ Xung ớn lạnh xương sống. Cất giọng run run đáp:
- Sau đệ tử nghĩ lại việc này đã sợ toát mồ hôi. Té ra sư phụ cũng biết rồi.
Nhạc Bất Quần đáp:
- Lúc Khúc Dương ma giáo đem ngươi đến dưỡng thương ở viện Quần Ngọc sau ta mới biết.
Nhưng lúc ngươi để hai con nhỏ chui vào trong chăn thì ta đứng bên ngoài cửa sổ.
Lệnh Hồ Xung nói:
- Còn may ở chỗ sư phụ biết cho đệ tử không có hành vi của kẻ lãng mạn.
Nhạc Bất Quần nghiêm nghị nói:
- Nếu ngươi vào kỹ viện để giỡn gái thật thì đã cắt cái đầu trên cổ ngươi rồi, khi nào còn để ngươi sống đến ngày nay.
Lệnh Hồ Xung chỉ dạ một tiếng chứ không dám nói nhiều.
Vẻ mặt Nhạc Bất Quần mỗi lúc một nghiêm khắc. Lát sau lão hỏi:
- Ngươi đã biết rõ thiếu nữ kia là người trong Ma giáo sao không chém chết thị đi? Tuy bề ngoài tổ phụ thị có ơn cứu mạng ngươi, nhưng đó chỉ là chuyện mua ơn chuốc nghĩa của bọn Ma giáo và để gây mâu thuẫn giữa Ngũ nhạc kiếm phái ta. Ngươi không phải là thằng ngốc sao còn chưa hiểu?
Chuyện họ cứu mạng cho ngươi thực ra bên trong ẩn giấu một vụ âm mưu rất lớn. Ðến Lưu Chính Phong, một người tinh minh mẫn cán như vậy mà còn mắc bẫy để đến nỗi thân danh hủy diệt mà, nhà tan, người chết. Những thủ đoạn nham hiểm thâm độc của Ma giáo chính mắt ngươi đã nhìn thấy. Thế mà chúng ta đi từ Hồ Nam về tới Hoa Sơn, dọc đường ta không nghe thấy ngươi chê trách bọn Ma giáo một câu nào. Xung nhi! Ta nhận thấy sau khi họ cứu mạng cho ngươi, ngươi trở nên hồ đồ không phân biệt chính tà, không hiểu ngay gian là gì nữa. Vụ này có liên quan rất lớn đến chỗ yên thân lập mệnh cho ngươi về sau, ngươi chẳng thể hồ đồ được.
Lệnh Hồ Xung hồi tưởng lại bữa trước, lúc đêm khuya ở chốn hoang sơn, Khúc Dương cùng Lưu Chính Phong hòa đàn hợp sáo, gã cho lời đồn Khúc Dương tâm địa thâm hiểm cố ý hãm hại Lưu Chính Phong là vô lý.
Nhạc Bất Quần thấy gã ra chiều do dự, hiển nhiên chưa tin chắc lời nói của mình, liền tiếp:
- Xung nhi! Vụ này quan hệ rất lớn đến sự hưng suy vinh nhục của phái Hoa Sơn mà cũng quan hệ cả đến sự yên nguy thành bại trong đời người nữa. Ta chỉ hỏi ngươi một câu: Ngươi thấy trong Ma giáo có ghét như kẻ thù và quyết tru diệt chẳng dung tha không?
Lệnh Hồ Xung không biết trả lời thế nào. Gã trân trân nhìn sư phụ đứng ngẩn người ra.
Chương trước | Chương sau