Vương-Duy-Dương không thâu đao về kịp. Chỉ nghe một tiếng keng, đầu lưỡi Bát-Quái-Đao đã bị chặt đứt lìa. Vương-Duy-Dương buột miệng khen:
bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Bảo kiếm thật tốt quá!
Lui lại đàng sau một bước, Vương-Duy-Dương nói:
-Chúng ta mỗi người thắng một trận, kể như hòa. Trương đại nhân bằng lòng chấm dứt cuộc tỉ thí chứ?
Vương-Duy-Dương nghĩ nên mượn cơ hội này để chấm dứt cuộc tranh phong, và cũng là để chấm dứt mọi oán thù để cùng giữ thể diện cho cả đôi bên. Nhưng không ngờ Trương-Siêu-Trọng nghe Vương-Duy-Dương khen kiếm mình tốt thì lại không bằng lòng, cho là Vương-Duy-Dương chỉ chịu thua vì không có binh khí tốt bằng mình chứ không phải vi sút kém tài nghệ. Vì vậy, Trương-Siêu-Trọng liền khoát tay nói:
-Không phải thế! Chưa phân thắng bại mà! Cuộc tỉ thí này chưa thể chấm dứt được.
Một nhát kiếm lại đâm thẳng tới. Hai bên lại quần nhau thêm gần cả trăm hiệp nữa. Vương-Duy-Dương mồ hôi ra rũ rượi, tự biết không thể kéo dài thêm trận đấu được nữa, mà cần phải tìm biện pháp giành thắng lợi mà chấm dứt cuộc tranh phong.
Cầm năm, sáu ngọn kim tiêu trong tay, khẽ chuyền cây đao qua tay trái, Vương-Duy-Dương thét lớn:
-Xem kim tiêu!
Mũi kim tiêu nhắm huyệt đạo của Trương-Siêu-Trọng phóng tới, đồng thời sau đó là một nhát đao chém tới. Đó là phương pháp đao trung hợp tiêu, một tuyệt kỹ của Uy-Chấn Hà-Sóc.
Trương-Siêu-Trọng né tránh được nhát đao phía trên, dùng kiếm gạt ngọn kim tiêu ở phía dưới. Không chậm trễ, Vương-Duy-Dương chém tiếp một đao, rồi lại phóng thêm một mũi kim tiêu tấn công. Thủ pháp Vương-Duy-Dương quá lẹ nên Trương-Siêu-Trọng chỉ còn biết cố gắng mà né tránh thôi chứ không còn nghĩ đến chuyện trả đòn nữa.
Mặc dù chiếm được ưu thế, nhưng Vương-Duy-Dương vẫn không tài nào hạ được Trương-Siêu-Trọng. Trong khoảnh khắc, Vương-Duy-Dương đã phóng hết 21 trong số 24 kim tiêu mang theo.
Vương-Duy-Dương lại vung tay lên một cái. Trương-Siêu-Trọng định hướng, đưa tay ra đón bắt lấy mũi kim tiêu nhưng chẳng thấy gì cả. Trong lúc Trương-Siêu-Trọng dồn hết tâm trí để chụp lấy kim tiêu thì Vương-Duy-Dương chân đạp lên vị trí cung Chấn dùng thế Lực tý Hoa Sơn (#9) chém thẳng vào mặt Trương-Siêu-Trọng một đao. Thấy nhát đao vô cùng mạnh mẽ, Trương-Siêu-Trọng không dám dùng sức chống trả, lách mình qua một bên rồi dùng thế Hoành vân đoạn phong (#10) đâm xéo vào hông đối phương.
Chiêu thế của Trương-Siêu-Trọng vô cùng mau lẹ và bất ngờ. Vương-Duy-Dương biết không thể nào né tránh kịp liền quay ngược đao trở xuống để gạt kiếm của Trương-Siêu-Trọng. Không ngờ thanh Bát-Quái-Đao vừa chạm vào thanh Ngân-Bích-Kiếm của Trương-Siêu-Trọng đã bị chặt đứt thành hai khúc.
Vương-Duy-Dương hét lên một tiếng cầm nửa thanh đao trên tay phóng vào mặt Trương-Siêu-Trọng. Vừa cúi mọp người xuống tránh khỏi, ba mũi kim tiêu cuối cùng trong tay Vương-Duy-Dương đã phóng tới tấn công trên dưới ba phía. Trương-Siêu-Trọng kêu lên một tiếng ối, thanh Ngân-Bích-Kiếm rời khỏi tay y rơi xuống đất và cả thân hình y ngã ngửa ra sau.
Thì ra Vương-Duy-Dương cố ý dụ Trương-Siêu-Trọng di chuyển theo hướng mặt trời soi để cho y chói mắt rồi thừa cơ ném ba ngọn kim tiêu còn lại thật đột ngột khiến Trương-Siêu-Trọng trở tay không kịp ngã ngửa ra, không dậy nổi.
Vương-Duy-Dương thấy vậy gọi lớn:
-Không sao đâu Trương đại nhân! Tôi có đem theo kim sang dược (#11) đây!
Thấy Trương-Siêu-Trọng nằm bất động, Vương-Duy-Dương vội vã chạy đến cúi xuống nghe thử nhịp tim ở lồng ngực của y thế nào. Đang lom khom, bất chợt nghe Trương-Siêu-Trọng hét lên một tiếng rồi từng tia kim quang xẹt lên. Biết việc chẳng lành, Vương-Duy-Dương dùng thế thiết bảng kiều lộn người ra sau.
Cả hai bên hông và hai bả vai Vương-Duy-Dương nhức nhối khôn tả. Biết mình bị trúng ám khí, Vương-Duy-Dương giận dữ vô cùng, rống lên như hổ gầm, không ngờ tâm địa Trương-Siêu-Trọng lại hèn hạ, độc ác đến như thế. Định xông tới liều mạng với Trương-Siêu-Trọng một phen thì các vết thương trên người bị ám khí phóng trúng trở nên nhức nhối vô cùng khiến Vương-Duy-Dương không sao chịu nổi, ngã xuống đất nằm sóng xoải.
Trương-Siêu-Trọng đứng dậy cười ha hả lên một tràng đắc thắng, rút mũi kim tiêu ở tay ra, lấy thuộc rịt vết thương và xé áo buộc lại cẩn thận.
Vương-Duy-Dương cả giận mắng:
-Trương-Siêu-Trọng! Tra không ngờ mi lại có thể dùng thủ đoạn đê tiện như vậy! Mi còn mặt mũi nào để nhìn mặt các anh hùng hào kiệt trên thế gian này nữa?
Trương-Siêu-Trọng cười đểu, nói:
-Nơi đây chỉ có ta với mi, còn ai biết được nữa? Ngươi hưởng lộc trời bấy nhiêu đó cũng đủ rồi, còn tiếc gì nữa? Ngày này sang năm là giỗ đầu của mi đó!
Vương-Duy-Dương biết Trương-Siêu-Trọng có ý định giết mình thì căm phẫn vô cùng, luôn miệng chửi rủa không ngừng. Trương-Siêu-Trọng nhảy tới điểm vào á huyệt của Vương-Duy-Dương khiến lão ta cứng họng không còn nói được gì nữa, nhưng đôi mắt vẫn như nẩy lửa, biểu lộ sự uất ức cùng cực mà không sao nói được.
Trương-Siêu-Trọng nhặt nửa khúc Bát-Quái-Đao của Vương-Duy-Dương đào một cái hố khá sâu rồi xách ngang hông Vương-Duy-Dương kéo đến gần hố xô xuống miệng nói lớn:
-Uy-Chấn Hà-Sóc cái con bà mi!
Dứt lời, Trương-Siêu-Trọng định dùng chân lấp đất xuống hố chôn sống Vương-Duy-Dương. Nhưng Hỏa-Thủ Phán-Quan vừa mới giơ chân lên thì bỗng đâu một tràng cười lanh lảnh từ đâu vang lên...
Chú thích:
(1-) Hắc đạo, bạch đạo: tà và chánh.
(2-) Vị kỷ hại nhân: vì lợi mình mà làm hại đến người.
(3-) Kim thiền thoát xác: con ve sầu lột vỏ.
(4-) Bắc Cao Phong: đỉnh núi cao phía Bắc thành Hàng-Châu.
(5-) Bảo nguyên quy nhất.
(6-) Bế mục hoán chưởng: nhắm mắt trả đòn.
(7-) Thiết ngưu canh địa: trâu sắt cày đất.
(8-) Thiên thân đảo huyền: giải trời thắt ngược.
(9-) Lực tý Hoa Sơn: sức vác núi Hoa.
(10-) Hoành vân đoạn phong: vung mây chặt gió.
(11-) Kim sang dược: thuốc rịt vết thương.
Chương trước | Chương sau