Trần-Gia-Cách vội lấy tay ngăn lại, ngắt lời:
bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
-Hàn đại ca chớ nên nói như vậy! Anh em Hồng Hoa Hội chúng tôi với Vương tổng tiêu-đầu từ lâu vẫn có chút tình giao hảo. Lần này Vương tổng tiêu đầu vì chúng tôi mà ra mặt đụng độ với Hỏa-Thủ Phán-Quan Trương-Siêu-Trọng. Thế thì Hàn đại ca với chúng tôi có khách chi người một nhà? Việc trước kia xin bỏ hết đi, đừng nhắc tới nữa! Chỉ xin hỏi giữa Hàn đại ca và Trương-Siêu-Trọng có giao du mật thiết không?
Hàn-Văn-Xung nghe xong cảm thấy người nhẹ nhõm, đáp:
-Hồi ở Bắc-Kinh có gặp nhau vài lần. Tuy nhiên sang hèn khác nhau, phận ai nấy giữ. Hơn nữa lão ta vẫn tự phụ là võ nghệ cao siêu, có cao chúng taôi ra gì đâu, thì nói gì đến chuyện giao du mật thiết!
Trần-Gia-Cách gật đầu mấy cái, nói:
-Thế thì đủ rồi. Hàn đại ca thử đọc bức thư này.
Dứt lời, Trần-Gia-Cách đưa chiến thư của Vương-Duy-Dương viết gửi Trương-Siêu-Trọng cho Hàn-Văn-Xung đọc.
Ban đầu nghe Trần-Gia-Cách nói, Hàn-Văn-Xung vẫn còn bán tín bán nghi, nhưng khi được đọc lá thư, đồng thời kiểm chứng lại những lời chửi rủa Trương-Siêu-Trọng của Vương-Duy-Dương ban nãy ở trong phòng thì không còn nghi ngờ gì nữa nói ngay:
-Nếu vậy thì để tôi gặp Vương tổng tiêu-đầu bàn tính kế hoạch đối phó với Trương-Siêu-Trọng gấp rút!
Trần-Gia-Cách nói:
-Hiện thời chưa cần gấp lắm. Tôi định nhờ Hàn đại ca cầm thư này đem đến trao cho Trương-Siêu-Trọng, rồi sau đó trở về bàn với Vương tổng tiêu-đầu cũng chưa muộn.
Hàn-Văn-Xung gật đầu ưng thuận. Trần-Gia-Cách lại gọi lớn:
-Thập-nhị ca! Anh ra đây có việc!
Từ bên trong, Thạch-Song-Anh bước ra. Trần-Gia-Cách đưa đến gặp mặt Hàn-Văn-Xung nói:
-Người anh em họ Thạch này sẽ đi chung, hộ tống Hàn đại ca đến gặp Trương-Siêu-Trọng. Anh ta sẽ đóng vai là tiêu sư của Trấn-Viễn tiêu cục. Hàn đại ca hẳn chưa rõ việc Vương tổng tiêu-đầu bị Trương-Siêu-Trọng làm nhục ra sao. Việc này thật dài dòng, không thể nói hết trong một lúc được. Sau khi đưa thư cho Trương-Siêu-Trọng xong, người anh em này sẽ kể hết cho Hàn đại ca biết hết mọi việc.
Hàn-Văn-Xung nghe nói bỗng hoài nghi chưa không tiện hỏi. Trần-Gia-Cách thấy vậy hỏi:
-Hàn đại ca có điều gì không vừa lòng xin cứ cho biết.
Hàn-Văn-Xung đáp:
-Không! Không! Tôi sẵng sàng làm theo lời công tử đã dặn.
Từ-Thiện-Hoằng đoán rằng Hàn-Văn-Xung đã có bụng hoài nghi liền lên tiếng:
-Xin đợi một chút!
Từ-Thiện-Hoằng vào trong đem rượu ra rót đầy chung trao cho Hàn-Văn-Xung nói:
-Tiểu đệ ăn nói hồ đồ, xin dùng chút rượu để tạ tội. Hàn đại ca phải uống cạn thì dệ mới yên lòng.
Hàn-Văn-Xung nói:
-Hay lắm! Hay lắm!
Sau khi uống cạn chung rượu, Hàn-Văn-Xung nói với Trần-Gia-Cách:
-Giờ thì tôi lên đường thôi!
Trần-Gia-Cách nói:
-Xin làm phiền Hàn đại ca!
Hàn-Văn-Xung bỏ thư vào túi. Vừa bước ra khỏi cửa thình lình nghe Từ-Thiện-Hoằng kinh hãi la lớn:
-Trời ơi, nguy rồi! Tôi rót lộn bình rượu cho Hàn đại ca uống!
Ai nấy nghe nói đều quýnh lên, Hàn-Văn-Xung thì mặt mũi tái lại.
Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Nhưng không đến nỗi nào, vẫ còn may! Chất rượu độc này dùng để tẩm vào ám khí nên không màu, không sắc nên vô ý dễ lầm lắm. May mắn là tôi nhìn thấy cái bình liền lập tức nhớ ra chứ nếu không thì thật là tai hại. Cứ lấy thuốc giải độc mà uống thì vô hại, không việc gì cả.
Một tên gia nhân của Mã-Thiện-Quân nói:
-Thuốc giải độc hiện tại không có sẵn, còn để ở tư gia ngoài thành.
Từ-Thiện-Hoằng nói:
-Đừng đẻ phí thì giờ! Mau phi ngựa tức tốc ra ngoài ấy đem về thì mới kịp.
Tên gia nhân vâng lời lên ngự đi ngay. Từ-Thiện-Hoằng nói với Hàn-Văn-Xung:
-Tiểu đệ thật vô ý, tộ đáng chết! Từ giờ đến lúc đem thuốc giải độc về cũng còn khá lâu. Chi bằng Hàn đại ca cứ chịu khó đem bức thư này cho Trương-Siêu-Trọng trước, lúc trở về Thạch bằng hữu sẽ kể hết cho đại ca chuyện xích mích giữa Uy-Chấn Hà-Sóc và Hỏa-Thủ Phán-Quan. Thứ thuốc độc này dẫu nguy hiểm vô cùng, chỉ có thuốc giải kia là trị được mà thôi. Nhưng không sao, phải ít nhất cũng vài giờ thì chất độc mới bắt đầu ngấm. Lúc Hàn đại ca trở về thì chắc chắn thuốc giải đã có sẵn, chỉ cần uống một liều là giải được ngay.
Hàn-Văn-Xung biết đây là một âm mưu có tính toán trước chứ không phải là sự ngẫu nhiên tình cờ nên lườm Từ-Thiện-Hoằng một cái rồi mới chịu đi. Thạch-Song-Anh cũng đi theo.
Chờ cho hai người đi khỏi, Châu-Trọng-Anh nghiêm nghị bảo Từ-Thiện-Hoằng:
-Ta nhận thấy Hàn-Văn-Xung không phải là hạng người gian ác độc địa. Sao con lại nỡ dùng độc mà hại y?
Từ-Thiện-Hoằng cười đáp:
-Thưa nhạc-phụ, ruợu ấy không có độc!
Châu-Trọng-Anh ngạc nhiên hỏi:
-Không có độc à?
Từ-Thiện-Hoằng đáp:
-Thưa nhạc-phụ, đó là Quỳnh-Hoa mỹ tửu nguyên chất, uống vào còn phấn khởi tinh thần là đàng khác!
Sẵn bình rượu còn cầm trên tay, Từ-Thiện-Hoằng tự tay rót đầy một chung uống một hơi cạn, cười nói:
-Chỉ vì ban nãy con trông thấy hắn có ý nghi ngờ chúng ta nên sợ hắn nói bậy bạ với Trương-Siêu-Trọng làm hỏng việc của chúng ta nên mới nghĩ ra cách này để lũng đoạn tinh thần của hắn. Có như thế hắn mới chịu cố gắng làm đúng mệnh lệnh của Tổng-Đà-Chủ. Chờ khi nào hắn trở về con sẽ cho hắn uống thêm một chung nữa, gọi là rượu giải độc.
Nghe Từ-Thiện-Hoằng giải thích, ai nầy đều ôm bụng lăn ra cười, phục chàng là cao kiến...
Thạch-Song-Anh theo Hàn-Văn-Xung tới dinh thự của Lý-Khả-Tú. Hai người phải đợi ở phòng khách, chờ quân lính vào báo với Triêu-Siêu-Trọng.
Lúc ấy, Trương-Siêu-Trọng đang ngồi một bên Văn-Thái-Lai canh gác thì chợt có một tên lính tâm phúc của Lý-Khả-Tú vào báo:
-Trương đại nhân! Có khách tới thăm!
Nhìn tấm danh thiếp tên quân đưa viết Uy-Chấn Hà-Sóc Vương-Duy-Dương, Trương-Siêu-Trọng hừ; một tiếng tự nhủ:
-"Đến xin tiếp kiến mà để cả ngoại hiệu trên danh thiếp thế này à?"
Xoay qua tên lính, Trương-Siêu-Trọng nói:
-Mi ra thưa lại với khách rằng ta đang có công tác không thể tiếp kiến được, muốn gì cứ để lại địa chỉ, hôm khác ta sẽ tìm đến nói chuyện.
Tên quân đi một lát rồi trở lại cầm phong thư trao cho Trương-Siêu-Trọng mà thưa:
-Khách nhất định không chịu đi, có phong thư này trao cho đại nhân.
Trương-Siêu-Trọng cầm thư lên đọc thì trong lòng vừa tức giận vừa buồn rầu, không hiểu mình đã gây thù oán gì với Vương-Duy-Dương mà lão ta nhất định phải nằng nặc đòi tỉ thí cho bằng được. Y liền gọi tên quân nói:
-Mi đến thưa với Lý tướng-quân rằng ta phải ra ngoài tiếp khách, hãy mau phái người tới tạm canh chừng khâm phạm giúp ta trong chốc lát.
Chờ cho bốn tên thị vệ tới canh chừng Văn-Thái-Lai cẩn thận đâu đó, Trương-Siêu-Trọng mới khoác chiếc áo dài vào trong mình, vào trong phòng khách. Vừa trông thấy Hàn-Văn-Xung, Trương-Siêu-Trọng vội vàng thi lễ hỏi:
-Vương tổng tiêu đầu không đến sao?
Chỉ vào Thạch-Song-Anh, Hàn-Văn-Xung nói:
-Vị Thạch tiêu sư đây sẽ trình bày tất cả cùng đại nhân.
Trương-Siêu-Trọng quăng phong thư của Vương-Duy-Dương lên bàn, hỏi:
-Tôi từ lâu vẫn ngưỡng mộ oai danh của Vương tổng tiêu-đầu. Tôi chưa hề có điều gì xích mích với Vương tổng tiêu-đầu, cớ sao ông ta lại bảo tôi là khi người quá lẽ là nghĩa làm sao? Rất có thể đây là ngụy kế ly gián của kẻ địch chứ chẳng không! Phiền hai vị dạy bảo cho biết đâu là sự thật?
Thạch-Song-Anh lạnh lùng đáp:
-Vương tổng tiêu-đầu là thái sơn bắc đẩu của võ lâm. Vì vậy trong võ lâm có điều gì đốn mạt xảy ra thì ông ta lập tức sẽ can thiệp ngay, chứ cần gì phải xích mích với không xích mích! Nếu không là vậy thì làm sao xứng đáng với danh hiệu Uy-Chấn Hà-Sóc?
Trương-Siêu-Trọng cả giận đứng dậy nói lớn:
-Vương-Duy-Dương bảo ta làm chuyện đốn mạt trong võ lâm à?
Thạch-Song-Anh bĩu môi, làm ra vẻ khinh khi khiến Trương-Siêu-Trọng càng tức giận hơn nữa. Y gằn giọng hỏi:
-Tôi đã làm gì để mất mặt các bằng hữu đồng đạo võ lâm, xin cho biết!
Thạch-Song-Anh nói:
-Vương tổng tiêu-đầu có mấy lời muốn hỏi Trương đại nhân. Điều thứ nhất là với danh nghĩa của con nhà võ, bất luận là môn phái nào, việc đáng ghét nhất, đáng khinh nhất là thái độ khi tôn diệt trưởng. Trương đại nhân là cao thủ phái Võ-Đang sao không nể mặt sư huynh mà chạy theo bả công danh. Đã vậy còn vô lễ chống đối rồi định giở trò định hãm hại? Việc ấy có không?
Trương-Siêu-Trọng lớn tiếng đáp:
-Đó là chuyện riêng của mông phái anh em tôi, không can dự gì đến người ngoài!
Thạch-Song-Anh lại nói tiếp:
-Điều thứ hai là trên giang hồ, không kể là hắc đạo, bạch đạo (#1), trước hết là phải lấy tín nghĩa làm đầu. Trương đại nhân với Hồng Hoa Hội không thù không oán sao lại tham quan, tham tiền bày mưu gạt gẫm bắt sống Bôn-Lôi-Thủ Văn-Thái-Lai, còn để lụy đến một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch trong Thiết-Đảm-Trang phải chết thảm. Xin đại nhân thử tự vấn lương tâm xem có xấu hổ, bị cắn rứt không?
Trương-Siêu-Trọng cả giận nói:
-Tôi ăn lộc vua, trung thành với vua. Mắc mớ gì đến Trấn-Viễn tiêu cục mà can dự vào chứ?
Thạch-Song-Anh nói:
-Trương đại nhân tự phụ mình võ nghệ cao cường, dưới mắt chẳng xem ai ra gì cả. Bao nhiêu năm sống ở Bắc-Kinh, Trương đại nhân có giúp ích gì cho các võ lâm đồng đạo, banh hội trong giang hồ chưa? Hay là chỉ biết vị kỷ hại nhân (#2), bày mưu bày kế làm hại người hiền. Hẳn đại nhân còn nhớ cái màn kim thiền thoát xác (#3) một mình chạy trốn làm cho Ngô-Quốc-Đống thiếu chút nữa bỏ mạng, còn Trấn-Viễn tiêu cục phải bỡ ngỡ trước cường địch để đến nỗi bao nhiêu người bị thương, vô số người bỏ mạng đó chứ! Chung quy cũng chỉ do một mình Trương đại nhân mà ra cả!
Mấy câu nói của Thạch-Song-Anh làm cho cả Trương-Siêu-Trọng lẫn Hàn-Văn-Xung đều giật mình, nghĩ thầm:
-"Thì ra đầu đuôi khiến cho Vương-Duy-Dương uất hận chính là việc này!"
Lần đó tại Cam-Lương, Diêm-Thế-Chương, Thái-Vĩnh-Minh đều bỏ mạng, Tiền-Chính-Luân bị trọng thương. Tất cả Hàn-Văn-Xung đều hay biết cả. Giờ đây nghe Thạch-Song-Anh nhắc lại, Hàn-Văn-Xung không sao dằn được bèn tiếp lời:
-Việc ấy thì Trương đại nhân quả thật không còn chối cãi vào đâu được. Vì vậy, đừng trách tại sao Vương tổng tiêu-đầu thù ghét đại nhân!
Thạch-Song-Anh lạnh lùng nói:
Chương trước | Chương sau