Pair of Vintage Old School Fru
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 145 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 22 - Phận rủi còn đeo người nghĩa khí - Trời già vẫn tựa kẻ gian hùng

↓↓

-Thập đệ! Chớ có liều lĩnh!

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Khi ấy, quân Thanh từ phía Đông tràn tới như nước vỡ bờ. Đám hào kiệt đành bỏ Trương-Siêu-Trọng mà lo chống đỡ.


Trần-Gia-Cách nói vớ'i Vô-Trần Đạo-Nhân và Vệ-Xuân-Hoa rằng:


-Hai người mau tiến lên tàn sát quân Thanh một trận. Còn tam ca, ngũ ca và lục ca cùng với tôi chia làm bốn ngã rượt theo Trương-Siêu-Trọng, hợp sức tấn công đợi tình thế biến chuyển.


Vệ-Xuân-Hoa múa song câu, mạo hiểm vào trong rừng tên chém giết tưng bừng. Vô-Trần Đạo-Nhân tay không, dùng thế dĩ nhân đả nhân, nắm tên quân này dùng làm vũ khí ném tên quân nọ nhưng vẫn không làm sao vào được bên trong. Thấy không xong, Nhị đương-gia liền giết một tên tướng Thanh đoạt lấy kiếm rồi xông xáo đánh tới. Kiếm của Vô-Trần vung tới đâu, đầu quân Thanh rụng tới đó, như vào chỗ không người.


Lúc đó, đám Thanh-binh đi tiên phong đã tới sát đám hào kiệt Hồng Hoa Hội. Trương-Siêu-Trọng thấy có viện binh thì trong lòng vui sướng khôn tả. Đang hí hửng thì Trần-Gia-Cách đột nhiên phi thân đến sát tù xa tấn công.


Biết không thể chống cự nổi, Trương-Siêu-Trọng nghĩ ra được một quỷ kế liền xách Văn-Thái-Lai làm mộc đỡ đòn khiến cho Trần-Gia-Cách phải dừng tay, không dám động thủ.


Cũng lúc ấy, đoàn quân thiết kỵ đã tới nơi, đao thương tua tuả sáng ngời vây chặt Trần-Gia-Cách vào giữa. Trần-Gia-Cách thổi lên một hồi tiêu làm hiệu lệnh, cùng Triệu-Bán-Sơn và Tây-Xuyên Song-Hiệp dùng khinh công vượt khỏi vòng vây, trở về gò đất nơi dùng làm địa điểm ước hẹn.


Kiểm điểm lại nhân số, Trần-Gia-Cách thấy Vô-Trần Đạo-Nhân cùng với Vệ-Xuân-Hoa còn kẹt trong vòng vây. Từ-Thiện-Hoằng, Châu-Ỷ, Lý-Mộng-Ngọc, Châu-Trọng-Anh, Mạnh Kiện-Hùng thì vắng mặt.


Trần-Gia-Cách hỏi:


-Có ai thấy Thất đương-gia và Châu lão anh hùng ở đâu không?


Chương-Tấn đang bị thương nằm trên cỏ, nghe hỏi như vậy thì ngóc đầu lên nói:


-Thất ca đã bị thương, chưa về tới nơi à? Tôi phải đi tìm mới được!


Dứt lời Chương-Tấn gượng đứng dậy, cầm song phủ chạy đi. Nhưng chạy chưa được mấy bước đã thấy choáng váng cả mặt mày vì vết thương máu ra quá nhiều, ngã qụy xuống.


Thạch-Song-Anh nói:


-Để tôi đi cho!


Tưởng-Tứ-Căn cũng hăng hái nói:


-Tôi cũng đi nữa!


Trần-Gia-Cách lắ đầu nói:


-Không! Một mình Thạch-Song-Anh là đủ rồi. Thập-tam đệ phải cùng Văn tứ tẩu cấp tốc mở đường máu, đến bến đò chuẩn bị cho mọi người cùng xuống ghe qua sông.


Lạc-Băng như người có xác không hồn, chẳng hiểu gì cả, chỉ lầm lũi mà đi theo Tưởng-Tứ-Căn.


Lúc bấy giờ, quân Thanh đến đông như kiến cỏ. Thạch-Song-Anh ngơ ngác chẳng biết Từ-Thiện-Hoằng lạc về hướng nào! Quỷ-Kiến-Sầu xưa nay chưa hề biết sợ là gì nên cứ xông bừa vào trong đám quân Thanh mà chém giết. Một lát sau thì Châu-Trọng-Anh và Mạnh-Kiện-Hùng về đến địa điểm.


Trần-Gia-Cách hỏi Châu-Trọng-Anh:


-Châu côn nương đâu, thưa lão tiền bối?


Châu-Trọng-Anh nghe hỏi thì ngản cả người ra, đứng lặng im như một pho tượng.


Không thấy Lý-Mộng-Ngọc đâu, Lục-Phỉ-Thanh cũng hoảng hốt nói:


-Đứa đồ đệ của lão phu cũng lạc đâu mất rồi! Lão phu phải đi kiếm!


Trần-Gia-Cách sai Triệu-Bán-Sơn, Tây-Xuyên Song-Hiệp, Dương-Thanh-Hiệp, Mạnh-Kiện-Hùng xem xét địa hình, địa vật; chia nhau giữ chặt các cửa ngõ quan trọng để canh chừng, bảo vệ cho Tâm-Nghiện và Chương-Tấn.


Trần-Gia-Cách nói:


-Tên bắn dữ quá! Đao thương khó mà chống cự! Để tôi đi đoạt một số cung tên đem về dùng mới tiện.


Sau đó, Trần-Gia-Cách xông vào đội xạ thủ của quân Thanh đoạt cung tên như lấy đồ chơi. Ba đường thằn sách trong thuẫn bài của Trần-Gia-Cách như ba con ngân xà (#2) liên tục phóng mình đánh rơi tất cả những gì đến gần người chàng. Đoạt được một số cung tên khá nhiều, Trần-Gia-Cách định quay ngựa trở về chỗ cũ.


Bỗng nhiên, trong đám quân Thanh đông đúc chợt đi vẹt ra một đường để nhường chỗ cho một vài kỵ mã đang thoát ra. Trần-Gia-Cách nhìn rõ người đi đầu là Vô-Trần Đạo-Nhân đang dùng Truy-Hồn Đoạt-Mệnh-Kiếm mỏ đường máu cho Vệ-Xuân-Hoa tay vịn vào An-Kiện-Cường mà đi.


Nhìn thấy toàn thân Vệ-Xuân-Hoa như nhuộm đầy máu thì bất giác kinh hồn lập tức chạy ra sau yểm trợ, làm hậu vệ, cản không cho quân Thanh rượt theo. Nhờ vậy, tất cả về lại được địa điểm tụ họp bình an vô sự. Giao cung tên cho Triệu-Bán-Sơn lo việc phân phát cho mọi người, Trần-Gia-Cách vội vàng xem xét vết thương của Vệ-Xuân-Hoa.


Vô-Trần Đạo-Nhân nói:


-Cửu đệ say máu giết giặc đến kiệt sức!


Thấy còn thiếu mấy người, Vô-Trần lại vác kiếm đi tìm. Trần-Gia-Cách dặn dò thêm:


-Nhị ca cố gắng tìm Châu cô nương và cao đồ của Lục tiền bối nhé!


Vô-Trần Đạo-Nhân gật đầu ra đi. Vừa xuống dưới đã gặp ngay một Thanh-tướng cầm thương chặn lại. Chẳng nói chẳng rằng, Vô-Trần Đạo-Nhân vung lên một nhát kiếm, đầu Thanh-tướng lìa khỏi cổ rụng xuống lăn lông lốc. Xông vào trận, thấy một số đông võ tướng đang vây đánh Thạch-Song-Anh, Vô-Trần Đạo-Nhân cất tiếng gọi lớn:


-Thập-nhị đệ! Có nhị ca đến tiếp tay đây!


Thạch-Song-Anh một mình đấu với 6 võ tướng, tuy không lép vế nhưng không cách nào thoát ra được. Nay thấy Vô-Trần Đạo-Nhân xông vào, tinh thần bỗng hăng lên gất bội, hỏi:


-Đã tìm được thất ca chưa?


Vô-Trần Đạ-Nhân đáp:


-Chưa phải là lúc nói chuyện. Em mở đường máu phía trước, để 6 tên cắc ké này cho anh đối phó! Ra khỏi vòng vây sẽ tính sau.


Thạch-Song-Anh nghe lời, dùng song đao múa như bay, chém giết quân Thanh mở đường. Chưa được bao lâu đã nghe tiếng cười ha hả của Vô-Trần Đạo-Nhân. Thạch-Song-Anh khẽ quay đầu nhìn lại, thấy xác 6 tên võ tướng nằm la liệt dưới đất. Sau đó, Vô-Trần Đạo-Nhân cùng với Thập-nhị đương gia cố gắng ra sức, chẳng mấy chốc đã ra khỏi được vòng vây, về lại địa điểm tụ họp của Hồng Hoa Hội. Nhưng bóng dáng Từ-Thiện-Hoằng vẫn chưa thấy đâu, ai nấy đều bối rối lo âu.


Lúc này quân Thanh đã phát giác được nơi gò đất là bản doanh của đám người Hồng Hoa Hội nên bèn cử một dũng tướng đem một đội xạ thủ tấn công thật mãnh liệt vào trong. Chờ cho đám xạ thủ Thanh-binh đến gần, Triệu-Bán-Sơn mới ra lệnh cho mọi người buông tên.


Trần-Gia-Cách dắt con tuấn mã lên trên gò, nói với An-Kiện-Cường:


-An đại ca! Làm ơn trông chừng, đừng cho quân thù bắn trúng ngựa tôi!


Dứt lời, Trần-Gia-Cách tung mình nhảy lên yên ngựa đứng quan sát tình hình tứ phía. Bỗng nhiên, một hồi tù và nổi lên, một đoàn quân Thanh vô cùng đông đảo, trên tay mỗi tên cầm một cây đuốc, trông như một con rồng lửa đang tiến dần về phía gò đất như tên bay. Trên hiệu kỳ hiện rõ sáu chữ lớn thêu bằng kim tuyến Chinh Tây Triệu Đại Nguyên-Soái. Đoàn quân gồm toàn những quân lính mạnh mẽ, trang bị bằng giáp sắt, dùng bát xà-mâu phương-thiên hoạch-kích, truy mệnh thương...


Vô-Trần Đạo-Nhân trong lòng nóng như lửa đốt vì một số anh em vẫn thất lạc chưa về kịp, bèn nói:


-Chúng ta phải chia nhau đi tìm mấy người kia chứ không lẽ ở đây mãi sao?


Vừa lúc ấy, Tưởng-Tứ-Căn phi ngựa như bay từ xa xông tới, la hét như muốn hụt cả hơi:


-Mau! Mau! Tất cả mọi người mau rời khỏi chỗ này! Đạo quân... đạo quân thiết kỵ sắp sửa càn quét... tới nơi rồi! Mau lên! Mau lên! Ở lại... ắt chết... chết hết cả thôi!


Thì ra Tưởng-Tứ-Căn sau khi vâng lệnh Trần-Gia-Cách đi cùng với Lạc-Băng ra bến đò chuẩn bị thuyền ghe, tình cờ khám phá được đại binh của Chinh Tây Đại Nguyên-Soái Triệu-Huệ do Càn-Long sai đi chinh phục một xứ Hồi đang kéo quân đi suốt đêm không nghỉ, định qua sông Hoàng-Hà trước khi mặt trời mọc. Sau đó, đạo quân thám mã quay về phi báo là đàng trước có một đám thổ phỉ đang hoành hành làm trở ngại cuộc tiến quân. Triệu-Huệ nghe báo lập tức truyền lệnh cho phó tướng Vương-Bổn-Lương đem quân tàn sát cho kỳ hết đám thổ phỉ. Nhưng chẳng ngờ đám thổ phỉ vẫn không xem Vương-Bổn-Lương vào đâu, vẫn tung hoành ngang dọc như vào chỗ không người. Triệu-Huệ nghe báo tin lần thứ nhì liền sai danh tướng Viên-Thừa-Sơ kéo 1000 quân thiết kỵ xung phong đến diệt trừ. Được tin này, Tưởng-Tứ-Căn cả kinh nên để Lạc-Băng ở lại bến đò, một mình phi ngựa cấp tốc về báo tin cho Trần-Gia-Cách.


Không dám chậm trễ, Trần-Gia-Cách ra lệnh cho tất cả mọi người lên ngựa cấp tốc ra bến sông Hoàng-Hà.


Mọi người vừa lên ngựa xong, đám thiết kỵ cũng vừa kéo đến nơi. Thường-Thích-Chí bàn:


-Đám thiết kỵ này mạnh lắm, chúng ta không cách nào qua lọt được đâu! Chi bằng tiến theo ngã quân binh đóng thì hơn.


Thường-Bá-Chí nói:


-Cách này thật hay!


Tây-Xuyên Song-Hiệp đi tiên phong, tiến thẳng về mặt trước của đại quân Thanh-triều. Mọi người chia nhau ra làm ba mặt để hộ tống những người bị thương, liều mạng xông pha.


Trận xung sát dữ dội quá, đám quân Thanh trở nên hỗn loạn, đạp lên nhau mà chạy. Cả bến sông Hoàng-Hà trở nên hỗn loạn. Lạc-Băng thấy đám hào kiệt Hồng Hoa Hội đã tới thì lập tức chèo thuyền vào bờ. Trần-Gia-Cách truyền lệnh:


-Tất cả mau xuống thuyền! Còn Vô-Trần Đạo-Nhân, Triệu tam ca, Châu lão anh hùng và tôi...


Lệnh truyền chưa dứt thì đạo Thanh-binh mang danh hiệu Thần Tý Cung đã đến bờ sông.


Vô-Trần Đạo-Nhân hô lớn:


-Đánh!


Một nhát kiếm sau đó đâm ngay vào yết hầu một tên quân của đội Thần Tý Cung. Nhưng tên quân vẫn chẳng hề hấn chi. Thì ra lưỡi kiếm của Vô-Trần Đạo-Nhân cả đêm giết giặc, va chạm với vô số binh khí của địch quân đã cong hết cả lưỡi, không còn là một vũ khí lợi hại nữa. Tên quân đâm trả lại một thương. Vô-Trần Đạo-Nhân liệng gươm, đưa tay gạt mạnh một cái, tên quân ngã nhào xuống ngựa.


Châu-Trọng-Anh vung đại đao chém ra một loạt, nhiều thanh binh đỡ không nổi, rơi xuống ngựa chết tươi.


Triệu-Bán-Sơn tung ám khí phóng ra như mưa. Những mũi lại tiễn, liên tử trúng ngay vào nhuyễn ma huyệt của đám võ tướng chỉ huy, khiến chúng thi nhau ngã xuống đất như sung rụng.


Liền sau đó, một đám thiết kỵ kéo đến. Lần này, đao thương và ám khí của đám hào kiệt Hồng Hoa Hội không làm tổn hại gì được bởi trên người chúng đều có mang một lớp giáp sắt che chở. Triệu-Bán-Sơn phải dùng ám khí bắn vào mắt mới đẩy lui được chúng.


Hộ tống cho mấy chiếc thuyền ra khơi an toàn xong, bốn người Vô-Trần-Đạo-Nhân, Châu-Trọng-Anh, Triệu-Bán-Sơn cùng Trần-Gia-Cách mới lần lượt xuống thuyền.


Trần-Gia-Cách chưa kịp vào thuyền thì phó tướng Vương-Bổ-Lương đã tới nơi, dùng đao định chặn bắt lại.


Trần-Gia-Cách liền quất lẹ một thằn sách cuốn lấy cây đao của Vương-Bổn-Lương, đồng thời một tay điểm huyệt Vương-Bổn-Lương, xách bổng lên mang luôn vào trong thuyền. Triệu-Bán-Sơn tiếp tục phóng ám khí, ngăn chặn tất cả những tên quân nào đuổi theo. Cho đến khi thuyền ra đến giữa dòng ngoài tầm tên bắn, Triệu-Bán-Sơn mới chịu vào bên trong khoang thuyền. Nước sông Hoàng-Hà càng lúc càng dậy sóng, gây thêm nhiều trở ngại cho cuộc tiến binh của Thanh nguyên-soái Triệu-Huệ.


Ngồi kiểm điểm lại tình hình vừa qua, Trần-Gia-Cách kết luận:


-Lần này chúng ta tin chắc cứu được Văn tứ ca cả mười phần. Tánh mạng Trương-Siêu-Trọng khác nào như cá nằm trên thớt. Có ngờ đâu vào phút chót lại đụng phải đoàn thiết kỵ của Triệu-Huệ! Đúng là mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên! Nhưng chúng ta đừng bao giờ nản chí mà hãy tiếp tục nuôi hy vọng. Thua keo này, bày keo khác!


Thấy Lạc-Băng ngồi ủ rũ, Trần-Gia-Cách lại khuyên:


-Văn tứ tẩu không nên quá buồn rầu như vậy. Hãy nhìn gương của nhị vị Châu, Lục lão tiền bối kia. Một người lạc mất ái nữ, còn một người lạc mất cao đồ. Còn thất ca của chúng ta cũng không biết lạc về đâu. Nhưng tôi tin chắc tất cả đều vững niềm tin, và cuộc trùng phùng sẽ đến với chúng ta một ngày gần đây thôi!


Quay sang phía Vương-Bổn-Lương, Trần-Gia-Cách giải huyệt cứu y tỉnh lại rồi hỏi:


-Đại quân của Triệu-Huệ đang đem vượt sông Hoàng-Hà để làm gì? Vì sao mà có cuộc hành quân gấp rút như thế này?


Vương-Bổn-Lương đáp:


-Chinh Tây Đại Nguyên-Soái Triệu-Huệ vâng thánh chỉ đi đánh dẹp xứ Hồi bát ngờ... Hoàng-Thượng ra hẹn trước tất cả ngày đến, ngày nào phải thắng, cũng như ngày phải ban sư. Triệu nguyên-soái lo sợ không đủ thì giờ, lại lo người Hồi được tin biết trước để phòng bị nên bắt buộc phải tiến quân cho lẹ, bất kể ngày đêm.


Trần-Gia-Cách lại hỏi:


-Người xứ Hồi đã tuân theo vương hóa của Thanh-triều, chẳng hay đã đắc tội gì mà vua Càn-Long lại lén lút đem quân đi chinh phạt?


Vương-Bổn-Lương nghe hỏi chợt ấp úng:


-Việc ấy... sở dĩ... Việc ấy tôi không hiểu biết gì cả!


Nghe giọng ngập ngừng của Vương-Bổn-Lương, Trần-Gia-Cách biết ngay có nhiều điều bí ẩn. Suy nghĩ một hồi, Trần-Gia-Cách hỏi thăm quân số, các ngã tiền quân, về cách thức vận lương...


Vương-Bổ-Lương ban đầu định nói dối, nhưng biết đám hào kiệt Hồng Hoa Hội trước mặt y toàn là những nhân vật phi thường, trí dũng và kiến thức có thừa, khó lòng qua mặt nổi nên đành khai hết sự thật, không dám giấu diếm điều gì. Thấy Vương-Bổn-Lương không dám ươn ngạnh hay ngoan cố, đám hào kiệt Hồng Hoa Hội đối xử với y rất tử tế.


Bỗng Trần-Gia-Cách kêu lên:


-Nước! Nước!


Thì ra Hoàng-Hà ngập lụt, nước dâng lên ngập cả gò cao. Trần-Gia-Cách xoay qua nói với Tây-Xuyên Song-Hiệp:


-Ngũ ca và lục ca hãy quay lại chỗ cũ bí mật dọ thám tin tức tứ ca và thất ca cùng với Châu cô nương và cao đồ của Châu lão tiền bối xem bị thất lạc nơi nào. Nếu chẳng may họ chết trong đám loạn quân thì âu là số mạng, chúng ta đành chịu. Nếu họ lọt vào tay giặc Mãn thì thế nào chúng cũng giải về Bắc-Kinh. Chúng ta sau đó sẽ chặn đường chúng lại, thế nào cũng cứu được người của chúng ta ra.


Xoay qua Thạch-Song-Anh, Trần-Gia-Cách nói:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Liên Thành quyết - Kim Dung

Liên Thành quyết - Kim Dung

Giới thiệu: Liên thành quyết là câu chuyện kể về chàng trai Địch Vân thật thà,

08-07-2016 49 chương
Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Bát Bộ Thần Công - Vô Danh

Trích đoạn: Dưới Địa Song, là một sơn cốc hình như cái bồn, từ miệng động nhìn

11-07-2016 72 chương
Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện

Nhà có điều kiện là.... *** Nhà có điều kiện là sáng sớm hai vợ chồng, người

24-06-2016
Ba đồng xu

Ba đồng xu

Em biết tình cảm của hai anh dành cho em từ lâu, em yêu cả hai anh, rất yêu và rất quý

26-06-2016
Đánh mất nụ cười

Đánh mất nụ cười

Nó ngồi vắt vẻo nơi lan can tầng hai, chân thả xuống khoảng không trước mặt. Không

24-06-2016
Hotboy dự bị

Hotboy dự bị

Cường – theo bọn con gái trong lớp nhận xét thì có khuôn mặt ưa nhìn, tuy chiều cao

28-06-2016
Thị phi ở đời

Thị phi ở đời

Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người

24-06-2016