Ring ring
Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung


Tác giả:
Đăng ngày: 09-07-2016
Số chương: 51
5 sao 5 / 5 ( 89 đánh giá )

Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung - Chương 22 - Phận rủi còn đeo người nghĩa khí - Trời già vẫn tựa kẻ gian hùng

↓↓

Đêm hôm ấy vào giờ Tý... Vô-Trần ra đi xuất gia đầu Phật, và từ đó mang tên là Vô-Trần Đạo-Nhân...

bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!


Lạc-Băng nghe Văn-Thái-Lai kể lại lai lịch thiếu thời của Vô-Trần Đạo-Nhân thì lại càng khâm phục nói:


-Kìa, Trương-Siêu-Trọng như lạc phương hướng, tay chân luýnh quýnh loạn kiếm chiêu... Đáng lý ra phải nới ra vòng ngoài thì hắn lại giẫm lên phương vị Bát-Quái của Vô-Trần Đạo-Nhân.


Văn-Thái-Lai nghe nói mừng rỡ:


-Thế à!


Bỗng nhiên Lạc-Băng lại la lên một tiếng như hốt hoảng, nói:


-Đạo trưởng đang thắng thế bỗng nhiên xoay mình như chong chóng, kiếm vung loạn xạ! Hình như là Trương-Siêu-Trọng dùng ám khí!


Văn-Thái-Lai định thần lắng tai nghe, nói với Lạc-Băng:


-Phải rồi! Đó là một thứ ám khí vô cùng lợi hại của phái Võ-Đang mang tên là Phù-Dung kim châm!


Lạc-Băng lại reo lên:


-Đạo trưởng hay quá! Hình như ông ta đã gạt hết được Phù-Dung kim châm của Trương-Siêu-Trọng rồi! Giờ ông đã chiếm được ưu thế, Trương-Siêu-Trọng bại chắc thôi!


Lúc ấy, mọi người cũng dời chỗ đóng, lùi ra sau thêm mấy bước. Văn-Thái-Lai nói:


-Em mở sợi dây trói ở tay cho anh đi!


Đang định mở trói cho Văn-Thái-Lai, chợt nghe một tiếng keng bên ngoài. Lạc-Băng náo nức đưa mình ra ngoài ngó.


-Kiếm của đạo trưởng bị Trương-Siêu-Trọng chặt gẫy rồi! Thật thanh Ngân-Bích-Kiếm của hắn quả là một bảo kiếm lợi hại!


Nghe hai tiếng gió vèo vèo, Văn-Thái-Lai nói ngay:


-Hắn dùng trục tiền, lại kèm thêm cả Phi hoàng thạch nữa!


Lạc-Băng lại reo hò lên nói:


-Hay quá! Triệu tam ca đã nhảy vào thế chỗ Vô-Trần, bắt được ám khí của Trương-Siêu-Trọng!


Quả tình thế như vậy. Sau khi thấy Vô-Trần Đạo-Nhân chiếm được ưu thế nhưng lại bị thanh bảo kiếm của Trương-Siêu-Trọng chặt gẫy, Triêụ-Bán-Sơn chẳng cần đắn đo gì nữa, nhảy ngay vào vòng chiến. Trương-Siêu-Trọng liền dùng hai món ám khí lợi hại phóng tới nhưng Triệu-Bán-Sơn bắt cả hai một cách hết sức tài tình và dễ dàng, đồng thời còn dùng ám khí phóng trả lại nữa.


Trương-Siêu-Trọng hết sức kinh hãi, dùng bảo kiếm gạt được tất cả ám khí nhưng cũng một phen hoảng vía, sợ toát cả mồ hôi. Đang hoang mang, bỗng Trương-Siêu-Trọng thấy một hình thù cong cong sáng loáng không rõ từ đâu xẹt tới. Cầm hồi long bích chưa kịp phóng ra, Trương-Siêu-Trọng đã phải bỏ lại ngay vào tay áo mà nhảy sang một bên để tránh. Vừa tránh khỏi, Trương-Siêu-Trọng lại nghe vèo vèo hai tiếng, hai ngọn phi yến ngân thoa chia hai đường tả hữu nhắm hai bên hông của y bay tới. Trương-Siêu-Trượng tung mình lên cao hơn một trượng để né tránh. Chưa kịp định thần, hai mũi ngân thoa chuyển biến thành vòng cung từ dưới bắn vụt lên không trung. Đang lơ lửng trên không, Trương-Siêu-Trọng đưa tay bắt lấy một mũi ngân thoa, nhưng mũi ngân thoa bên kia không làm sao tránh kịp nên bị trúng vào ngay gót chân.


Triệu-Bán-Sơn thấy Trương-Siêu-Trọng bị thương liền vung kiếm đâm tới một nhát. Trương-Siêu-Trọng thấy vậy liền quay kiếm ra đỡ rồi chém lại một nhát.


Biết bảo kiếm trong tay Trương-Siêu-Trọng là một bảo vật hiếm có, Triệu-Bán-Sơn nghĩ không nên để cho nó đụng vào binh khí của mình. Vì vậy, khi kiếm Trương-Siêu-Trọng vừa vung ra, Triệu-Bán-Sơn lách qua một bên tránh khỏi. Chém không trúng, Trương-Siêu-Trọng bèn quay mũi kiếm lại nhắm hông Triệu-Bán-Sơn đâm một cái. Triệu-Bán-Sơn hoành kiếm lên, dùng một thế Thái-Cực kiếm hất lấy mũi kiếm của đối phương.


Trương-Siêu-Trọng kinh ngạc, nhủ thầm:


-"Không hiểu vì sao mà Hồng Hoa Hội lại có được nhiều cao thủ lợi hại đến như thế?"


Nhìn chung quanh, Trương-Siêu-Trọng thấy bao nhiêu quan binh thị vệ đã trốn đi cả, còn Văn-Thái-Lai đã bị cướp đi thì trong lòng hết sức bối rối và phẫn nộ. Y bèn dùng Ngân-Bích-Kiếm đánh loạn xạ khiến Triệu-Bán-Sơn phải lui về mấy bước vì ngại không muốn chạm binh khí với hắn. Thừa cơ, Trương-Siêu-Trọng rút mũi ngân thoa bị cắm ở chân nhắm yết hầu Triệu-Bán-Sơn phóng tới. Triệu-Bán-Sơn vừa tránh khỏi thì Trương-Siêu-Trọng đã bay tới sát bên tù xa.


Từ lúc nhìn thấy Trương-Siêu-Trọng bị thương, Lạc-Băng hết sức vui mừng. Nhưng có ngờ đâu sau khi bị thương y lại đâm ra liều mạng, chẳng kể gì đến sống chết nữa mà quyết ra tay bắt lại Văn-Thái-Lai cho kỳ được. Nay thấy y xuất hiện ngay bên mình thì Lạc-Băng không khỏi kinh hãi liền rút song đao ra để cản ngăn.


Bỗng Châu-Trọng-Anh từ đâu nhảy tới nhìn Trương-Siêu-Trọng hét lớn:


-Tên giặc khống kiếp kia! Mi dám thừa lúc ta vắng nhà đến Thiết-Đảm-Trang bắt người, xem thường đạo nghĩa võ lâm! Mi há chẳng biết đến quy luật của gaing hồ là gì sao?


Dứt lời, Châu-Trọng-Anh vung đại đao đến bổ cho Trương-Siêu-Trọng một cái thật mạnh. Nhìn Châu-Trọng-Anh, Trương-Siêu-Trọng nhận ra ngay vị minh-chủ võ lâm của vùng Tây-Bắc nên không dám khinh thường, vội đưa bảo kiếm lên đỡ với vẻ vô cùng thận trọng. Hai bên đánh được vài hiệp thì Trương-Siêu-Trọng nhắm vai Châu-Trọng-Anh chém mạnh xuống một kiếm. Châu-Trọng-Anh liền xoay cán đại đao ra đỡ. Chỉ nghe rột một tiếng khô khan, cán đao của Châu-Trọng-Anh đã bị Ngân-Bích-Kiếm của Trương-Siêu-Trọng chặt mẻ mất một đường.


Cùng lúc ấy, Châu-Ỷ, Chương-Tấn, Từ-Thiện-Hoằng, Tây-Xuyên Song-Hiệp cũng đã tới nơi. Tất cả liền rút binh khí ra cùng xông vào một lượt.


Thấy địch thủ quá đông, Trương-Siêu-Trọng liền dùng thế Vân hoành tấn lãnh, quay tròn thanh Ngân-Bích kiếm một vòng.


Ai nấy đều sợ binh khí của mình bị Ngân-Bích-Kiếm của Trương-Siêu-Trọng chặt gẫy nên bèn thây vội về. Trương-Siêu-Trọng thừa cơ quay ra mé Châu-Ỷ để thoát thân thì bị nàng nhắm vào đầu chém cho một đao. Trương-Siêu-Trọng đưa tay trái ra nắm cứng lấy khuỷu tay của nàng và cướp được ngọn đao một cách dễ dàng. Châu-Trọng-Anh thấy thế bèn rút ra hai ngọn Thiết-đảm mai phóng thẳng vào người Trương-Siêu-Trọng. Cùng lúc ấy, ba quân cờ của Trần-Gia-Cách cũng chia ra ba ngã nhắm và ba huyệt nhuyễn ma, quan nguyên, khúc trì của Trương-Siêu-Trọng phóng tới.


Trương-Siêu-Trọng lạnh cả người, đưa bảo kiếm lên vận công dùng hết sức bình sinh gạt ba quân cờ của Trần-Gia-Cách và đưa tay kia bắt lấy một mũi Thiết-đảm mai. Nhưng còn mũi Thiết-đảm mai thứ nhì chưa kịp lách mình tránh khỏi đã ghim ngay vào bụng Trương-Siêu-Trọng.


Trương-Siêu-Trọng lảo đảo nhưng không dám thở mạnh, khẽ tung mình một cái đã phóng qua đầu Từ-Thiện-Hoằng và Chương-Tấn rồi đánh liều xông tới tù xa. Lạc-Băng liền nhắm ngực địch thủ chém một nhát thật mạnh. Trương-Siêu-Trọng dù bị thương nhưng kiếm pháp vẫn lợi hại. Cây Ngân-Bích-Kiếm trên tay y vô cùng lanh lẹ, đánh dạt lưỡi đao của Lạc-Băng qua một bên đồng thời đâm tới một nhát thật mạnh. Lạc-Băng đưa đao ra gạt lấy kiếm của Trương-Siêu-Trọng thì keng một tiếng, đao của nàng đã bị văng xuống đất. Trương-Siêu-Trọng không bỏ qua cơ hội tốt, nhảy lên xe nắm cứng bả vai bên trái của Lạc-Băng như gọng kìm. Nguyên cánh tay bị tê lại, ngọn đoản đao trên tay Lạc-Băng trở thành vô dụng.


Không để cho kẻ thù uy hiếp, Lạc-Băng dùng bàn tay mặt thoi vào mặt Trương-Siêu-Trọng một quyền. Trương-Siêu-Trọng khẽ gạt một cái làm cánh tay của Lạc-Băng rúng động. Sau đó y nắm Lạc-Băng thảy lại phía Tây-Xuyên Song-Hiệp. Sợ Lạc-Băng bị thương, Tây-Xuyên Song-Hiệp phải giơ tay mà đỡ lấy nàng rồi đặt xuống đất cẩn thận, nhẹ nhàng.


Đột nhiên Trương-Siêu-Trọng thét lên một tiếng làm ai nấy giật mình. Thì ra trong lúc xuất kỳ bất ý, y bị Văn-Thái-Lai tống cho một quyền ngay hậu tâm. Trương-Siêu-Trọng cảm thấy mặt mày choáng váng, hai mắt đổ hào quang, dùng hai ngón tay điểm vào Liễm huyệt của Văn-Thái-Lai làm cho chàng bất tỉnh rồi cất tiếng hét to lên:


-Ta cảnh cáo tất cả! Văn-Thái-Lai đang nằm trong tay ta. Bất luận một người nào bưóc lên xe thì ta lập tức giết chết hắn ngay!


Nói đoạn, Trương-Siêu-Trọng múa thanh Ngân-Bích-Kiếm vùn vụt trước mặt Văn-Thái-Lai. Kiếm quan bao phủ trông thấy như muốn lạnh cả người.


Lạc-Băng khóc rống lên nói:


-Thà là em cùng chết với anh chứ quyết không bỏ anh đâu!


Nói đoạn, Lạc-Băng định nhảy lên xe. Lục-Phỉ-Thanh sợ Trương-Siêu-Trọng giết chết Văn-Thái-Lai vội nắm cứng lấy nàng mà giữ lại. Trương-Siêu-Trọng định nói thêm vài câu nữa bỗng nghe yết hầu như đau đớn và nghẹn cứng. Y kinh hãi thét lên và khạc ra một búng máu tươi.


Lúc đó, Lục-Phỉ-Thanh mới gọi Trương-Siêu-Trọng hỏi:


-Trương-Siêu-Trọng! Mi đã nhận ra ra là ai chưa?


Có lẽ vì cách biệt nhau khá lâu, vả lại vầng trăng mờ không cung cấp đủ ánh sáng nên Trương-Siêu-Trọng không trông thấy rõ. Lục-Phỉ-Thanh liền rút Bạch-Long-Kiếm múa qua một đường. Mũi kiếm và chuôi kiếm xoay tròn thành những vòng chằng chịt. Lưỡi kiếm uốn cong như lá liễu hổng chĩa vào chuôì kiếm phát ra một tiếng keng. Thanh kiếm như kéo dài ra, kiếm quan thì nhấp nháy.


Trương-Siêu-Trọng "ủa" một tiếng kinh ngạc nói:


-Thì ra là Lục sư huynh! Chúng ta đã vạch đất đoạn tình, ân nghĩa cắt đứt lâu rồi! Sư huynh còn đến đây làm gì?


Lục-Phỉ-Thanh nói:


-Hôm nay mi bị thương nặng, mà toàn thể anh em Hồng Hoa Hội lạ có mặt đông đủ nơi đây, lại có thêm Châu lão anh hùng ở Thiết-Đảm-Trang tới đây ủng hộ nữa. Hoàn cảnh của mi đến nước này là tuyệt vọng, không còn trông mong gì vào sự may mắn tình cờ nào nữa. Ta nghĩ tuy rằng mi là đứa vô tình, nhưng ta không thể nào làm người vô nghĩa được. Nhớ lại ngày nào ân sư trước khi khuất núi có dặn dò ta đến chỉ vẽ cho người một đường sống sót.


Trương-Siêu-Trọng "hừ" một tiếng mà chẳng nói năng gì cả. Thình lình ở phía Đông có tiếng người reo hò, vó câu vang rền như thiên binh vạn mã đang tràn tới như bão tố mưa sa. Đám hào hiệt Hồng Hoa Hội ai nấy đều kinh ngạc lộ vẻ lo lắng.


Trương-Siêu-Trọng cũng chẳng hiểu người ngựa từ phương nào đến nên nghĩ thầm:


-"Có lý nào mà Hồng Hoa Hội lại thần thông quảng đại đến độ biết rõ nơi đây có cuộc giao tranh mà điều động lực lượng võ trang của chúng từ vùng Tây-Bắc kéo sang?"


Lục-Phỉ-Thanh lại nói:


-Mi mau giao Văn tứ ca lại cho Hồng Hoa Hội, ta sẽ xin đám anh hùng ấy để cho mi thoát thân, tự tìm lấy một con đường sống mà không theo làm khó dễ. Mi chỉ cần phải thề một lời thôi.


Trương-Siêu-Trọng nói thì có vẻ trầm ngâm suy nghĩ. Trước mắt y hiện thời toàn là những cao thủ thượng thừa đang vây chặt quanh xe.


Thấy Trương-Siêu-Trọng lặnh thinh, Lục-Phỉ-Thanh lại hỏi:


-Thế nào?


Trương-Siêu-Trọng hỏi lại:


-Thế nào nghĩa là sao?


Lục-Phỉ-Thanh dõng dạc nói:


-Mi chỉ thề một câu là từ nay không theo làm tay sai cho Mãn-Thanh nữa là đủ!


Trương-Siêu-Trọng là người có nhiều tham vọng. Y cả đời chỉ lo phục vụ cho phú quý và danh vọng. Nếu nghe theo lời Lục-Phỉ-Thanh thì phải vứt bỏ tất cả. Nghĩ đến cái ngày không còn áo mão cân đai và lầu cao cửa rộng, y không thể nào chịu nổi, nghĩ thầm:


-Không lẽ công lao nửa đời khó nhọc mà một phút trở thành mây khói? Chẳng thà là ta liều mạng! Sống thì được quan cao chức trọng, mà chết thì cũng được triều đình chiếu cố đến vợ con.


Suy tính điều lợi hại xong, Trương-Siêu-Trọng lớn tiếng nói:


-Các ngươi ỷ đông thắng ít! Ta, Trương-Siêu-Trọng dù thua cũng không coi nguy hiểm vào đâu! Hôm nay ta cùng chết với Văn-Thái-Lai để được lưu danh muôn thuở!


Dương-Thanh-Hiệp nghe xong liền lớn tiếng mắng:


-Mi là một đứa chó săn chim mồi, nối dáo cho giặc! Bút nào mà lại đi ghi chép một tên như ngươi cho bẩn cả giấy mực! Thật là khốn nạn! Đến nước này mà còn dám chường mặt ra nói tiếng anh hùng!


Trương-Siêu-Trọng bị mắng những lời ấy thì lửa giận bốc lên phừng phừng. Một tay giữ chặt Văn-Thái-Lai, còn tay kia thì nắm cương ngựa giục tiến về phía trước.


Đám hào kiệt trong cái thế liệng chuột sợ bể đồ, muốn nhảy lên bắt Trương-Siêu-Trọng nhưng sợ hắn lâm vào đường cùng làm liều giết chết Văn-Thái-Lai nên do dự không quyết. Lạc-Băng thấy chồng bị kẻ thù kềm giữ thì lòng đau như dao cắt, mắt nhìn theo cỗ xe mỗi lúc một xa dần...


Lúc ấy, tiếng quân mã reo hò vang trời mỗ lúc mỗi đến gần. Trần-Gia-Cách thấy thế gọi lớn:


-Vệ cửu ca! Tưởng thập tam ca! Mạnh đại ca! An đại ca! Các anh cứ việc thẳng tay tàn sát quân chó săn của nhà Thanh mà đừng tha một con nào!


Người nào người nấy đều nhất nhất theo lệnh, tung đao múa kiếm xông vào đại binh Mãn-Thanh mà tàn sát như điên.


Sau lưng Lục-Phỉ-Thanh bỗng nhiên có một người bước ra nói:


-Con đi đây!


Trần-Gia-Cách suy nghĩ một hồi mới nhận ra được người ấy là Lý-Mộng-Ngọc. Đêm hôm trước Lục-Phỉ-Thanh ở lại gặp Lý-Mộng-Ngọc kể hết cho nàng nghe mọi chuyện. Trước sự ngạc nhiên của Lục-Phỉ-Thanh, Lý-Mộng-Ngọc đòi đi cứu Văn-Thái-Lai. Ban đầu Lục-Phỉ-Thanh ngại ngùng, nhưng rồi lại không nỡ để cho đứa học trò cưng buồn nên bằng lòng. Nhưng ông cũng bắt Lý-Mộng-Ngọc là phải giữ kín mọi bí mật mà không được tiết lộ bất cứ điều gì. Đến lúc thấy bọn Vệ-Xuân-Hoa xông vào chém giết quân Thanh, Lý-Mộng-Ngọc cũng hăng máu vào tiếp tay với mọi người tàn sát mà quên cả phụ thân mình là một đại tướng của Thanh-triều.


Trần-Gia-Cách sau đó truyền lệnh, phân công cho đám hào kiệt Hồng Hoa Hội. Triệu-Bán-Sơn lên trước, cầm hai mũi đinh trục tiền ném vào giữa mặt của con ngựa đang kéo tù xa khiến nó đau quá, hí vang lên làm xe dừng lại. Chương-Tấn nhảy tới phía sau xe chặt đứt sợi dây niệt con ngựa. Tây-Xuyên Song-Hiệp chia nhau hai phía giữ chiếc xe.


Trương-Siêu-Trọng không ngờ đám hào kiệt Hồng Hoa Hội dũng cảm mưu mô như vậy nên không làm sao phòng bị kịp.


Tây-Xuyên Song-Hiệp hai mặt cùng tấn công tới một lượt. Trương-Siêu-Trọng liền dùng bảo kiếm chống đỡ. Dương-Thanh-Hiệp thừa cơ nhảy vót vào xe cướp lấy Văn-Thái-Lai. Trương-Siêu-Trọng thấy thế liền bỏ Tây-Xuyên Song-Hiệp nhảy ra sau xe tống ra một quyền. Dương-Thanh-Hiệp tránh khỏi, ôm được Văn-Thái-Lai vào lòng, đánh trả lại một quyền vào vai trái Trương-Siêu-Trọng.


Trương-Siêu-Trọng liền dùng kiếm chém bổ vào mình Văn-Thái-Lai. Đàng sau, Vô-Trần Đạo-Nhân và Từ-Thiện-Hoằng tấn công như vũ bão.


Trần-Gia-Cách gọi Tâm-Nghiện bảo:


-Lên mau!


Cả hai dùng thế Phi yến xuyên vân bay lên xe. Bốn quyền sau đó nhắm đầu Trương-Siêu-Trọng đè mạnh xuống.


Cùng lúc đó, Tây-Xuyên Song-Hiệp phải xông tới bảo vệ Dương-Thanh-Hiệp vì biết một mình chàng không đủ sức bảo vệ nổi Văn-Thái-Lai. Hai người chia nhau hai bên hông, cùng tấn công Trương-Siêu-Trọng một lượt.


Trương-Siêu-Trọng dùng kiếm chém tả đâm hữu. Một mặt dùng Vô cực huyền công quyền đỡ chiêu thế của Tây-Xuyên Song-Hiệp, sau đó dùng thủ pháp Đảo đề kim chung hóa giải chiêu Cầm nã thủ của Dương-Thanh-Hiệp một cách tài tình và đẩy chàng xuống khỏi xe.


Hỏa-Thủ Phán-Quan sau đó có cảm tưởng như trên đầu, sau lưng đều bị người xung kích liền nghiêng mình ra phía trước tránh khỏi mấy chưởng, đồng thời rút ra một nắm Phù-Dung châm nhắm đàng trước và sau xe mà phóng.


Vừa nhìn thấy Trương-Siêu-Trọng vung tay, Trần-Gia-Cách biết ngay là y dùng ám khí vội đưa thuẫn bài ra đỡ, một tay đẩy Tâm-Nghiện xuống xe. Mặc dù Trần-Gia-Cách lanh trí đẩy Tâm-Nghiện xuống xe nhưng cậu bé thư đồng đã trúng phải khí. Trần-Gia-Cách liền nhảy xuống xe cứu chữa cho Tâm-Nghiện.


Chiếc tù ca vụt tới, Vô-Trần-Đạo-Nhân và Từ-Thiện-Hoằng tấn công không ngừng. Trương-Siêu-Trọng lại tiếp tục phóng thêm Phù-Dung châm để ngăn cản hai người. Vô-Trần Đạo-Nhân tránh khỏi dễ dàng nhưng Từ-Thiện-Hoằng thì dù kịp thời đưa tấm nệm xe lên đỡ nhưng vẫn cảm thấy bên vai trái của mình đau nhói lên và rơi luôn xuống xe. Chương-Tấn nhảy tới đỡ Từ-Thiện-Hoằng bỗng nghe sau lưng đau nhói lên. Thì ra một mũi tên từ đâu bắn tới ghim vào lưng Thập đương-gia.


Trần-Gia-Cách bèn lớn tiếng gọi:


-Các anh em! Mau hợp sức lại mà cùng tấn công một lượt!


Lúc ấy, tên từ mé sau chợt bắn tới như mưa làm đám hào kiệt lên không nổi. Chương-Tấn lúc đó vịn vai Vô-Trần Đạ-Nhân định vác song phủ tiến lên thì Vô-Trần nghiêm nghị bảo:

Chương trước | Chương sau

↑↑
Phong Vân - Đan Thanh

Phong Vân - Đan Thanh

Giới thiệu: Bạn là người yêu thích truyện kiếp hiệp? Bạn là người yêu thích đến

09-07-2016 70 chương
Kẹo Kéo

Kẹo Kéo

- Tôi giống kẹo kéo hả? - ... - Vì sao? - Giản dị, nhưng ngọt và dính! *** Cửa hàng

29-06-2016
Đám cưới trên biển

Đám cưới trên biển

(khotruyenhay.gq - Tham gia viết bài cho tập truyện "Những thiên thần ngồi trên cán

25-06-2016