Đám người Duy nghe nói vậy thì kinh hãi, không ai bảo ai, cùng nhau lùi lại mấy bước.
bạn đang xem “Thư kiếm ân cừu lục - Kim Dung” tại http://khotruyenhay.gq. Chúc bạn online vui vẻ!!!
Tự biết mình đã lọt vào đường cùng, Diêm-Thế-Chương phải dùng đến hạ kế là hăm dọa hủy hoại chiếc bao màu vàng. Quả nhiên mưu kế của hắn hữu hiệu, đám người Duy khi nghe hắn nói vậy thì không ai dám lại gần, sợ hắn hủy chiếc bao màu vàng kia thật.
Diêm-Thế-Chương đắc ý nói:
-Bọn ngươi đông, ta chỉ có một mình một ngựa. Nếu các ngươi muốn giết ta thì thật cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng nói cho các ngươi biết, Diêm-Thế-Chương này là một tay hảo hán, chưa bao giờ biết sợ ai. Chỉ cần một người trong đám các ngươi một đấu một, thắng được ta thì ta sẽ hai tay dâng cái bao này cho các ngươi. Còn nếu như kẻ đó đánh thua ta mà các ngươi định dùng số đông áp bức ta thì chẳng thà là ta chịu nát thây với cái bao này chứ chẳng chịu để lọt vào tay các ngươi.
Châu-Ỷ nghe những lời nói của Diêm-Thế-Chương không khỏi cười thầm. Đúng là lời của một kẻ tiểu nhân mạt lộ không hơn không kém. Nàng nhịn không được, liền thúc ngựa đến rút binh khí ra hét lớn:
-Hay lắm! Nếu mi muốn thử sức thì ta đây sẵn sàng thử sức với mi!
Châu-Ỷ giơ ngọn đao lên định xông tới chém thì Châu-Trọng-Anh đã giữ chặt lấy cườm tay của nàng lại mà bảo:
-Con không được vô phép! Trước mắt con đây còn biết bao nhiêu các vị bá bá, thúc thúc anh hùng. Chưa ai quyết định thế nào, sao con dám tự động?
Tiêu-Thanh-Đồng đưa tay ra cản Châu-Ỷ lại, tươi cười nói với nàng:
-Đa tạ thịnh tình cùng hảo ý của tỷ tỷ! Nhưng xin tỷ tỷ vui lòng để công việc ấy cho tiểu muội tự liệu vì nó là đại sự của người Duy. Vì vậy chưa dám làm phiền đến tỷ tỷ.
Châu-Ỷ ngạc nhiên hỏi:
-Sao lại không thể giúp nhau được?
Tiêu-Thanh-Đồng nói:
-Xin cứ để cho tiểu muội ra tay trước, nếu thua thì sẽ nhờ tỷ tỷ giúp đỡ sau.
Châu-Ỷ nói:
-Không nên như vậy mà để lỡ công việc. Hắn lợi hại lắm! Chưa chắc bên tỷ tỷ đã có ai thắng nổi hắn đâu. Để tiểu muội giúp tỷ tỷ một tay thì mới hạ được hắn.
Châu-Trọng-Anh bèn cho Châu-Ỷ:
-Ơ hay cái con nhỏ này! Sao dám nói giọng tự thị phách lối như thế? Mi chẳng thấy là võ nghệ của cô ấy cao hơn mi hẳn sao?
Châu-Ỷ nói:
-Con nói thật với gia gia là võ nghệ tên tiêu sư ấy không thắng được con đâu! Chị này đánh với hắn bao nhiêu lâu đó mà chỉ cầm đồng thì dẫu có đánh thêm nữa cũng không thắng được đâu! Tại sao gia gia không để con giết phứt cái tên ngông cuồng đó đi? Nghe giọng của hắn con thật chịu không nổi!
Lục-Phỉ-Thanh liền tới nói với Châu-Trọng-Anh rằng:
-Cái bao màu vàng ở trên vai tên tiêu sư kia chắc có chứa đựng vật gì rất quan trọng đối với người Duy nên hắn mới liều mạng để giữ. Còn người Duy thì lại sẵn sàng liều mạng để lấy. Thei tôi nghĩ thì mình nên để cho cháu đoạt phứt lấy mà trả lại cho cô gái áo vàng kia thì hơn.
Châu-Ỷ nghe nói thích thú vỗ tay:
-Hay lắm! Hay lắm! Lục sư bá dạy như thế thật là hợp ý của điệt nữ!
Diêm-Thế-Chương giơ gặp Ngũ-Hành luân lớn tiếng nói:
-Nếu có vị nào muốn nói chuyện với tôi thì bước tới, còn không thì tùy...
Tiêu-Thanh-Đồng ngắt lời:
-Không cần vị nào khác hơn. Ta sẵn sàng tiếp chuyện với ngươi. Cây kiếm của ta lúc nào cũng sẵn sàng với cặp Ngũ-Hành luân của ngươi.
Diêm-Thế-Chương nói:
-Nếu thế thì cần gì phải dài dòng nữa.
Tiêu-Thanh-Đồng lại nói:
-Theo ý ta thì cách này tiện cho người vô cùng, không phải sợ bị số đông hiếp đáp. Ngươi để cái bao vải đựng Khả-Lan-Kinh kia xuống. Nếu ngươi thắng thì cứ tùy tiện mang nó đi. Còn như thua thì phải bỏ lại. Và dẫu ngươi có thua mà vẫn giữ được tánh mạng thì ta cũng để cho ngươi đi.
Dứt lời, Tiêu-Thanh-Đồng nhắm bả vai Diêm-Thế-Chương chém xuống một đường hết sức lợi hại. Diêm-Thế-Chương liền đưa Ngũ-Hành luân ra đỡ, và án theo Ngũ-Hành Bát-Quái mà tung ra những chiêu hết sức ác liệt. Theo phương cách này, Diêm-Thế-Chương biến hóa ra 64 đường tấn công rất nghiêm ngặt, quyết hạ cho bằng được Tiêu-Thanh-Đồng. Hai bên đánh nhau hơn 10 hiệp không phân thắng bại.
Nhìn hai người đấu, Trần-Gia-Cách bỗng vẫy tay gọi Dư-Ngư-Đồng lại bảo:
-Thập tứ đệ! Em hãy đi tìm thử tung tích của Văn tứ ca đi, xem anh ta thất lạc nơi đâu. Nếu được tin nhớ lập tứ trở lại báo cáo, ta sẽ điều khiển anh em tới rồi tùy cơ ứng biến mà hành động.
Dư-Ngư-Đồng nhận lệnh ra đi. Nhưng trước khi đi, chàng khẽ liếc sơ Lạc-Băng một cái. Thấy nàng có vẻ buồn rầu, Dư-Ngư-Đồng muốn đến an ủi nàng vài câu nhưng thấy bất tiện đành một mình bỏ đi trước.
Diêm-Thế-Chương mặc dầu đã thi triển tất cả tuyệt chiêu của Ngũ-Hành luân ra đánh nhưng vẫng không làm sao đàn áp được Tiêu-Thanh-Đồng mà trái lại còn bị dồn vào thế thụ động nữa.
Đám hào kiệt Hồng Hoa Hội vừa xem vừa tấm tắc khen Tam-Phân Kiếm-Pháp của nàng. Vô-Trần Đạo-Nhân cùng Triệu-Bán-Sơn đều hết lòng khen ngợi. Trần-Gia-Cách cũng gật đầu thầm thán phục. Tiêu-Thanh-Đồng giao đấu một hồi thì hai má đỏ ửng lên, càng tăng thêm vẻ diễm lệ.
Đánh với Diêm-Thế-Chương thêm mấy chục hiệp, chiêu thế của Tiêu-Thanh-Đồng chợt biến đổi. Nàng dùng một thế Hải thị mãn lâu đánh tới như mưa, trông hư hư thật thật, kiếm quang sáng loáng, kiếm khí lạnh toát cả người.
Diêm-Thế-Chương bỗng hét lên một tiếng đau đớn, cánh tay mặt của hắn đã bị một vết thương khá nặng, một chiếc Ngũ-Hàng luân văng luôn xuống đất. Mọi người ai nấy đến vỗ tay tán thưởng không biết mấy. Diêm-Thế-Chương nhảy ra ngoài vòng chiến chừng hai trượng nói lớn:
-Thôi! Ta chịu phục tài người rồi! Giữ lời hứa, ta giao lại túi vải này cho ngươi, bên trong có bộ Khả-Lan-Kinh của các người đó!
Tiêu-Thanh-Đồng vui mừng khôn xiết. Nàng bước tới mấy bước, tra kiếm vào vỏ, hai tay tiếp nhận cái bao màu vàng bên trong đựng Khả-Lan-Kinh, thánh vật của dân tộc nàng.
Nhưng bỗng Diêm-Thế-Chương nghiêm sắc mặt hét lên một tiếng:
-Khoan đã!
Rồi xuất kỳ bất ý, tay trái của Diêm-Thế-Chương vung ra, ba mũi phi tiêu nhắm hông Tiêu-Thanh-Đồng nhanh không kịp nhìn. Trong lúc không đề phòng vì tin Diêm-Thế-Chương nên không còn cách nào tráng kịp ba mùi ám khí của Diêm-Thế-Chương. Tiêu-Thanh-Đồng bèn lộn lại theo thế Thiết-bảng kiều, toàn thân lộn ngược ra đàng sau tránh khỏi. Tiêu-Thanh-Đồng vừa bật mình trở dậy thì Diêm-Thế-Chương lại nhắm đầu nàng mà phóng tiếp thêm ba mũi nữa. Khi vừa khám phá ra thì ba mũi phi tiêu thì đã quá muộn, không còn cách gì né tránh được cả. Tiêu-Thanh-Đồng hết sức kinh hãi trong khi đám người Duy tức giận tuốt binh khí ra, la lên thất thanh nhưng tất cả cũng chỉ đành bó tay.
Đang lúc nguy ngập đột nhiên cạch... cạch... cạch ba tiếng, cả ba mũi phi tiêu đều rớt cả xuống đất. Thoát chết, Tiêu-Thanh-Đồng mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả người. Nghĩ lại bị Diêm-Thế-Chương lừa, nàng tức giận rút kiếm ra bổ một nhát ngay đầu hắn. Diêm-Thế-Chương chỉ còn cách dùng Ngũ-Hành luân vận toàn lực đưa lên đỡ để cho đầu mình không bị bửa đôi ra. Nhưng ngờ đâu đó chỉ là một hư chiêu. Trong khi Diêm-Thế-Chương tập trung hết sức lực vào đôi tay đỡ kiếm thì Tiêu-Thanh-Đồng rút thanh đoản kiếm đeo bên hông đâm vào bụng của hắn. Diêm-Thế-Chương thét lên một tiếng rồi ngã lăn xuống đất dãy dụa rồu tắt thở. Tiếng mọi người reo hò như vang dậy đất trời. Tiêu-Thanh-Đồng nhảy tới mở cái bao vải trên lưng của Diêm-Thế-Chương ra. Người Duy cao lớn, râu ria xồm xoàm chạy tới, hết lời khen thường, khích lệ:
-Con giỏi lắm! Con ta giỏi lắm!
Tiêu-Thanh-Đồng nâng cái bao vải trao cho ông ta, miệng cười đắc ý khẽ nói:
-Gia Gia!
Người Duy cao lớn, râu xồm xoàm kia chính là Mộc-Trác-Luân, thân phụ của Tiêu-Thanh-Đồng. Mộc-Trác-Luân vừa đỡ lấy cái bao vải xong, tất cả người Duy có mặt liền bao quanh bảo vệ ông ta cẩn thận.
Bỗng nhiên, Tiêu-Thanh-Đồng thấy một cậu bé tuổi không quá 15 giục ngựa lướt tới, nhảy xuống ngựa nhặt lên ba hột tròn tròn màu trắng rồi phóng lên yên ngựa đem về trao cho một chàng tướng mạo như một công tử hào hoa. Chàng công tử cầm ba hột ấy bỏ vào trong túi.
Tiêu-Thanh-Đồng nhìn chàng công tử, chàng cũng nhìn nàng, cầm quạt phe phẩy, khẽ cười mỉm chi. Tiêu-Thanh-Đồng đôi má chợt hồng lên, bụng nghĩ thầm:
-Thì ra chàng công tử này đã sử dụng ba hột kia để gạt ba mũi phi tiêu mà cứu nguy cho ta. Không biết ba hột kia là thứ gì mà lợi hại như thế? Hẳn là một loại ám khí đặc biệt mà ta chưa bao giờ được thấy qua.
Mộc-Trác-Luân hình như biết được đầu đuôi mọi chuyện nên ông ta đến trước mặt chàng công tử cúi đầu chào, nói bằng một giọng như biết ơn:
-Nhờ ơn công tử ra tay yểm trợ mà tiện nữ (#4) thoát mạng dưới tay kẻ thù. Xin công tử làm ơn cho chúng tôi được biết cao danh quý tánh.
Chàng công-tử cũng vội vàng nhảy xuống ngựa đáp lễ, mặt tươi cười, vui vẻ đáp:
-Tại hạ họ Trần, tên Gia-Cách, nguyên có một người anh em kết nghĩa sinh tử chi giao bị bọn ưng khuyển cùng với bọn tiêu sư đốn mạt này bắt đem đi xa nên rượt theo chúng để giải cứu. Chẳng ngờ bọn ấy dùng ngụy kế trốn thoát được nên công việc của tại hạ cùng các anh em vì thế mà thất bại. Còn quý vị hôm nay đã thâu hồi lại được thánh vật thật là may mắn biết bao. Xin thành thật chia vui cùng tiên sinh và toàn thể Duy-tộc.
Mộc-Trác-Luân liền gọi con trai là Tiêu-A-Y cùng với con gái Tiêu-Thanh-Đồng đến trước mặt Trần-Gia-Cách bái tạ.
Trần-Gia-Cách nhìn thấy Tiêu-A-Y tai to, mặt vuông hình chữ điền, râu lún phún, sắc diện trang nghiêm, thật là một đấng anh hào. Còn Tiêu-Thanh-Đồng thì hình dung thanh lịch, phong tú dịu dàng, tươi như hoa xuân, đẹp như nắng sớm. Lúc nãy, Trần-Gia-Cách chỉ chú ý đến kiếm thuật của nàng, nhưng bây giờ mới có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan. Thật là một tuyệt thế giai nhân hiếm có trên đời. Trần-Gia-Cách nhìn nàng mê man, như ngây như dại...
Tiêu-Thanh-Đồng trong dáng điệu thẹn thùng, giọng oanh vàng trong trẻo thốt lên những lời nghe thật êm tai:
-Nếu không nhờ công tử ra tay tương trợ thì tiểu muội đã bị kẻ thù ám hại mất rồi. Đại ân đức ấy xin ghi tạc vào lòng chứ chẳng bao giờ dám quên.
Trần-Gia-Cách mỉm cười nói:
-Nghe đồn Tam-Phân Kiếm-Thuật của Thiên-Sơn Song Ưng cao diệu tuyệt vời, hôm nay mới được hân hạnh thưởng thức, thật quả là danh bất hư truyền. Một chút tiểu xảo đâu bõ gì để cô nương phải nhọc lòng mà bận tâm làm gì.
Châu-Ỷ nghe hai người nói chuyện khách khí với nhau thì cũng nhảy vào xen lời:
-Kiếm thuật của tỷ tỷ thật là cao siêu hơn tiểu muội. Nhưng tiểu muội cũng có cái khác hơn tỷ tỷ mà dạy lại cho tỷ tỷ được.
Tiêu-Thanh-Đồng hỏi:
-Xin tỷ tỷ cứ chỉ dạy cho.
Châu-Ỷ ra vẻ sành sõi, hí hửng nói:
-Tỷ tỷ đừng bao giờ tin bọn đàn ông quỷ kế đa đoan. Chỉ vì tỷ tỷ quá thật thà nên suýt bị hắn ám hại đó! Cái kinh nghiệm sống tiểu muội muốn nói với tỷ tỷ là từ nay về sau đừng tin ai cả, nhất là bọn đàn ông. Những lời ngon ngọt của chúng không bao giờ chân thật cả. Tỷ tỷ phải luôn luôn tiểu tâm đề phòng mới được.
Tiêu-Thanh-Đồng đáp:
-Lời dạy bảo của tỷ tỷ, tiểu muội xin trân trọng ghi nhớ vào lòng. Thật vậy, nếu không nhờ Trần công-tử đại nhân đại nghĩa thì tiểu muội đã bỏ mạng dưới tay tên tiêu sư gian hoạt kia rồi.
Châu-Ỷ nói;
-Tỷ tỷ nói Trần công tử... công tử nào? À, thì ra là Trần-Gia-Cách, Tổng-Đà-Chủ của Hồng Hoa Hội!
Quay qua Trần-Gia-Cách, Châu-Ỷ tò mò hỏi:
-Mà Trần... Trần đại ca! Anh dùng thứ vũ khí lợi hại nào để đánh rơi mấy mũi phi tiêu của tên Diêm-Thế-Chương kia vậy? Lấy cho tiểu muội xem được không?
Trần-Gia-Cách mỉm cười thò tay vào túi lấy ra ba hột màu trắng đưa cho Châu-Ỷ xem. Thì ra đó là... ba quân cờ! Trước sự ngạc nhiên của Châu-Ỷ, Trần-Gia-Cách giải nghĩa:
-Dù đó chỉ là những quân cờ, nhưng đừng nghĩ nó vô dụng đấy nhé! Ăn thua ở mình có biết sử dụng nó hay không thôi. Gặp địch thủ càng lợi hại, tác dụng của nó càng mạnh.
Châu-Ỷ nói:
-Trần đại ca! Anh có thể biểu diễn lại thủ pháp khi nãy cho em coi được không? Lúc nãy anh ra tay lẹ quá, em nhìn không kịp.
Trần-Gia-Cách cả cười nói:
-Chỉ sợ làm trò cười cho cô mà thôi!
Châu-Ỷ nói:
-Làm sao tiểu muội lại dám cười anh chứ? Lúc nãy đi đường, phụ thân em khen võ nghệ anh là tuyệt thế vô song, trên đời này chưa chắc có người nào sánh được với anh. Sao không biểu diễn cho em xem một chút?
Tiêu-Thanh-Đồng nghe Châu-Ỷ nói chàng công-tử ân nhân đó là Tổng-Đà-Chủ của Hồng Hoa Hội thì tự nhiên trong lòng cảm thấy áy náy vô cùng. Lại nghe Châu-Ỷ hết lời ca tụng võ công của chàng thì càng thêm lạ lùng. Nàng liền xoay qua rỉ tai Mộc-Trác-Luân nói vài câu. Sau đó, hai cha con như thương lượng gì với nhau một lúc khá lâu. Chỉ thấy cứ thỉnh thoảng, Mộc-Trác-Luân lại gật đầu nói:
-Hay! Hay lắm!
Lúc ấy đám hào kiệt Hồng Hoa Hội dẫn đám tù binh đến, gồm những tên ưng khuyển và tiêu sư bị bắt hoặc đầu hàng trong trận chiến vừa qua. Những tên nào bị thương đều được rịt thuộc băng bó cho cẩn thận.
Mọi người nhận ra một tên tiêu sư là Tiền-Chính-Luân, bị Vô-Trần Đạo-Nhân chặt đứt mấy ngón tay trong trận chiến vừa qua. Gã tiêu sư chuyên đi chung với hắn là Thái-Vĩnh-Minh thì đã chết dưới ám khí của Triệu-Bán-Sơn ban nãy. Chỉ có tên Đổng-Triệu-Hòa là không ai thấy đâu cả.
Bọn tiêu sư của Trấn-Viễn tiêu cục chuyến này mới thật là ê chề, thất bại nặng nề. Có bốn tên tiêu sư nổi tiếng thì chết mất hai, còn hai bị thương, một bị cụt mất bốn ngón tay còn một không biết trốn chui trốn nhủi nơi nào.
Về phía quan sai kể cả đám bổ khoái ở Bắc-Kinh, Thiên-Tân và Bảo-Định đặc phái theo giúp Trương-Siêu-Trọng chết hơn mười mạng và bị thương cũng gần chục mạng.
Mộc-Trác-Luân đến bên Trần-Gia-Cách nói:
Chương trước | Chương sau